Phong Hành Vân Tri Đạo

Chương 7-1




Mùa đông nửa năm sau.

Nhoáng lên một cái đã qua nửa năm rồi, năm tháng thấm thoát đã bất tri bất giác trôi qua. Vậy mà, cái tình cảm ấm áp ấy vẫn khắc sâu trong lòng ta, trôi qua theo năm tháng nó vẫn không thay đổi...... Ngược lại còn càng trầm càng đậm, càng nghĩa vô phản cố.

(nghĩa vô phản cố: Làm việc đúng đắn không chùn bước, nghĩa nôm nghĩa na trong câu này là không thể kìm nén được bản thân đi yêu một người.)



Ta vẫn ương ngạnh sống sót, nửa năm qua trằn trọc lưu lạc, cuộc sống bất quá chỉ nghèo khổ hơn xưa.

Không dám lộ ra vết thương của mình trước mặt người khác, bây giờ nó đã biến thành một cái lỗ sâu hoắm rồi. Mà để kiếm miếng ăn, ta mỗi ngày phải đi ăn xin. Cẩu thả mà sống, chỉ vì, trong lòng còn có một tâm nguyện đang vướng mắc, vì cái tình yêu say đắm khắc cốt minh tâm kia.

Ta ngồi dưới một bức tường vây to lớn. Một cỗ gió lạnh thổi đến từ sau lưng làm ta cuộn chặt lại thân mình, ý đồ muốn thân xác nhập vào một bộ quần áo bằng vải bố rách nát. Nhìn xuyên qua sợi tóc để che giấu gương mặt, ta lén nhìn người vừa đi qua mình.

Ta đã duy trì loại tư thế này hơn hai ngày.

Ta không dám rời đi, ta sợ bỏ lỡ cơ hội...... Ta biết rõ, mỗi cơ hội như vậy là rất khó cầu. Bởi vì Trần quản gia ông rất ít ra ngoài......

Ta từng nghe Trà Linh nói, chỉ đến cuối tháng ông mới ra khỏi Thanh Nhai sơn trang để thăm hai phu nhân đã bị đuổi ra nửa năm trước. Quên đi, hiện tại đang là cuối tháng, chỉ mong ta không tính sai. Ta chờ, chờ một cơ hội xa vời. Nhưng cho dù có khó nắm bắt đến đâu, ta cũng muốn thử một lần.

Lúc ấy, có một người dừng lại trước mặt ta, sau khi vứt xuống mấy đồng tiền thì rời đi...... Ta xông lên ôm lấy chân của hắn.

“Lão gia, cầu xin ngài thương xót cho, đáng thương cho tiểu nhân đi. Tiểu nhân từ nhỏ đã không cha không mẹ, vẫn đang lưu lạc. Hiện tại thời tiết lại rét lạnh, tiểu nhân không thể chống chọi được nữa.” Ta đem mặt chôn ở trước ngực, dùng tiếng khóc bi thảm nói. Người bị ta bám theo vẫn không động đậy, sau khi phát hiện ta sắp khóc sắp đứt hơi chết mới có chút bất đắc dĩ nói:

“Ta đưa nhiều ngân lượng một chút là được chứ gì?”

“Không, lão gia, ” Ta ngẩng đầu, gương mặt đã bị mái tóc dài quá cỡ che đi, ta không lo rằng người này sẽ thấy được vết thương ấy.

“Tiểu nhân không cần bạc, bạc rất nhanh sẽ xài hết...... Tiểu nhân, tiểu nhân muốn tìm một công việc yên ổn mà làm......”

“Việc?” Người này nhướn mày.

“Đúng vậy, tiểu nhân sẽ làm việc, ngài cho tiểu nhân làm cái gì cũng được, tiểu nhân cái gì cũng làm được! Tiểu nhân rất sợ phải lưu lạc lần nữa...... Lão gia, xin ngài giúp đỡ, xin ngài mở lòng từ bi đón nhận tiểu nhân, cho tiểu nhân một việc làm đi...... Ngài bắt tiểu nhân làm gì cũng được......” Ta đau khổ cầu xin. Người này...... Cũng chính là Trần quản gia, nhìn chằm chằm ta một hồi lâu.

“Lão gia, tiểu nhân có thể làm không công, chỉ cần ngài cấp tiểu nhân một công việc yên ổn như tiểu nhân nói...... Tiểu nhân nhất định hảo hảo làm...... Tiểu nhân nhất định sẽ làm tốt......” Thấy ông do dự. Ta biết mình có cơ hội, tiếp tục cầu xin.

“Lão gia, người tốt nhất định sẽ được phúc, chỉ cần ngài nguyện cấp tiểu nhân một công việc, tiểu nhân nhất định sẽ mỗi ngày cầu phúc cho lão gia, chúc lão gia ngài thân thể an khang, một nhà bình an......”

“Được rồi, ” Trần quản gia cuối cùng gật đầu,

“Ta cho ngươi một công việc.” Ta mừng rỡ, không ngừng dập đầu:

“Cám ơn! Cám ơn! Lão gia ngài thật sự là người tốt!”

“Đừng nhiều lời nữa, đứng lên đi. Theo ta vào trong...... Nhớ kỹ, bắt đầu từ bây giờ, ngươi là một gã nô dịch của Thanh Nhai sơn trang.”

“Vâng, vâng!” Ta không ngừng gật đầu, cao hứng đến mức nước mắt cũng chảy ra.

Ta ngẩng đầu, ngóng nhìn bức tường vây cao lớn che trước mặt, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác vô cùng cao hứng....... Vân, ta đã trở về, sau nửa năm chia lìa, ta cuối cùng đã trở về. Ta sắp thực hiện được lời hứa rồi, cho dù thành quỷ...... Ta sẽ trở về gặp ngươi. Sắp rồi.

Ta hiện là tạp công của Thanh Nhai sơn trang, việc nào có thể kiếm sống ta đều làm được.

Việc nặng, vừa bẩn vừa mệt......

Ta ở tại sài phòng. Sau khi ta đến đây người ta mới làm giường, dùng vài miếng ván gỗ ghép lại tạo thành một tấm phản giản dị. Không gian hoạt động trong sài phòng không lớn, nhưng có thể tránh gió che mưa....... So với lúc làm một tên khất cái bẩn thỉu không nơi nương thân... Tốt hơn nhiều lắm.

Lúc vào Thanh Nhai sơn trang, ta được phát cho vài bộ hàn y(quần áo mặc vào mùa đông). ..... Tất cả đều là phục sức của hạ nhân. Đống quần áo rách nát của ta toàn bộ đã được thay thế.

Vì có thể gặp Vân, ta cự tuyệt sự tự do. Tuy rằng cam tâm tình nguyện. Nhưng tương lai...... Nhất định sẽ không có.

Ta vô lực ngồi dưới đất, nhìn đăm đăm vào vách tường loang lổ, ngực bị một nỗi hờn dỗi lấp đầy.

Sài phòng, hay là mọi ngõ ngách trong Thanh Nhai sơn trang —— cách rất xa Vân các...... Một khoảng cách xa vời đến mức không hề có lấy một cơ hội để tiếp cận người kia....... A, ít nhất ta hiện đã ở cùng một mảnh dất với Vân...... Không phải sao? Ta an ủi mình.

Dùng sức bổ rìu xuống, một khúc gỗ đã được chẻ thành hai đoạn. Chồng bọn nó cùng với đống củi đã được chẻ gọn lại một chỗ. Tiếp tục để lên cọc gỗ một thanh củi nữa, trước khi làm tiếp, ta nhấc tay lau mồ hôi đã tứa ra khá nhiều.

Đã bắt đầu là mùa đông, vì vậy số lượng củi lấy từ sài phòng cũng dần nhiều lên, việc của ta cũng ngày càng nặng. Hôm nay ta đã bổ củi cả ngày, trừ bỏ thời gian ăn cơm trưa và nghỉ ngơi, ta hầu như không được dừng lại. Tay bị cọ xát đến nổi bọt nước, thắt lưng cũng không đứng thẳng được, nhưng đây là việc của ta, nhàn nhã dừng lại sẽ chỉ làm việc thêm nhiều. Ta hít sâu một hơi, siết chặt cây rìu trong tay, ta lại bắt đầu làm việc.

“A Lộng, sài phách đã đủ chưa?” Nghe thấy có người gọi, ta quay đầu lại, nguyên lai là Trương quản sự. Chức vị thấp hơn Trần quản gia hai cấp, việc chủ yếu là giám thị nô bộc...... Sau khi Trần quản gia đưa ta đến nơi này đã liền giao ta cho hắn dàn xếp....... A Lộng, là cái tên giả mà ta hiện đang dùng.

“Còn thiếu, một lát nữa là xong.” Ta nao núng trả lời. Trương quản sự đến gần ta nhìn nhìn, sau đó nói với ta:

“Được rồi, nhiêu đây đã đủ dùng, không làm nữa. Bây giờ ngươi lập tức đem đống này tới trù phòng, nơi đó cần dùng gấp.” Trù phòng...... Lòng phút chốc bỗng buộc chặt.

“Vâng.” Ta không ngẩng đầu lên trả lời.

“Hảo, mau đi đi. Động tác nhanh lên!” Trương quản sự sau khi nói xong liền xoay người ly khai.

“Vâng.....” Ta nhìn thân ảnh hắn rời đi, đứng im một lát sau đó mới bắt đầu đem củi gỗ chất thành một đống, chuẩn bị tới trù phòng. Khi ta khom lưng ôm bó củi chuẩn bị vào trù phòng thì cước bộ dừng một chút. Nơi này từng là chỗ để ta ba lần một ngày làm bữa ăn cho Vân...... Mỗi một lần quay lại đều suy đoán thứ gì mới có thể hợp khẩu vị y...... Lần này, ta cũng vào đây với thân phận một nô dịch, bất quá với cấp bậc thấp hơn, nhưng có thể vào trù phòng, nhiều lắm cũng là đến làm phu khuân vác hoặc chút việc nặng...... Thí dụ như hiện tại......

“Ai, ngươi còn đứng đó làm cái gì, mau vào, nhanh!” Một nô dịch sau khi đến trù phòng thì thấy ta ngốc lăng đứng đó, liền giả uy la lên.

“Hảo, vâng, vâng” Ta vâng dạ đáp lời, không dám ngẩng đầu.

“Mau đưa sài bàn vào!” Người này tiếp tục thúc giục.

“Vâng.” Không dám trì hoãn nữa, ta bước nhanh hơn với đống củi trên lưng. Hiện tại đã gần đến buổi tối, là thời điểm trù phòng đông người, bận rộn nhất....... Cho nên, ta cũng thấy được Trà Linh. Nàng vẫn không khác xưa, hiện đang ngồi xổm xuống đốt củi. Ta biết rằng mình phải đi qua nàng mới đốt củi được, nghĩ nghĩ... Sau đó dằn lòng mà lướt qua. Nhưng lại thấy nàng không có phản ứng, trước sau như một, ta kinh hãi. Ta đột nhiên biến mất khỏi Thanh Nhai sơn trang, Trần quản gia đã giải thích với họ ra sao? Là ta đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa, hay là gì? Mà bọn họ...... Trà Linh không nhận ra sao?...... Việc ta đột nhiên không còn tăm hơi? Quan sát sắc mặt của Trà Linh, ngoài bình tĩnh trên mặt thì nàng không còn biểu tình gì khác...... Có thể bọn họ nghĩ rằng ta vẫn còn trụ tại đây. Hoặc việc ta mất tích đối với bọn họ mà nói không đáng kể chút nào...... Vân, ngươi cũng vậy sao? Việc ta trở về...... Đáng giá không? Không, bất kể thái độ của ngươi ra sao, ta chỉ là muốn gặp ngươi...... Đứng trong góc tối nhìn ngươi sống khỏe sau đó mới rời khỏi đây. Ta đã không còn cái quyền được đứng dưới ánh mặt trời nữa rồi, thành thử chỉ có thể xuất hiện trong bóng tối với thân phận là một con quỷ. Quang minh...... Sẽ làm ta không giấu được gương mặt xấu xí của mình. Ngươi là thần, ta là quỷ...... Ngay cả việc chúng ta ở cùng một chỗ cũng có lẽ là không thể đi.

“...... Sao vậy, chủ tử vẫn không chịu ăn?”

“Ai, đừng nói là ăn, ta đem đồ ăn tới, ngài ấy cũng không phát ra một tiếng...... Vẫn nhốt mình trong phòng không chịu đi ra.”

“Chủ tử...... Nhốt mình trong phòng mấy ngày ư?”

“...... Có đến mười hai ngày đi...... Thật không biết ngài ấy nhịn làm sao được nữa.”

“Chủ tử trước kia...... Buổi sáng còn ra khỏi cửa luyện kiếm. Bất quá, bây giờ còn hiễm tĩnh hơn so với trước kia, đó là sau khi dịch phó bên người ngài ấy bị hỏa thiêu chết......”

“Cạch cạch!” Ta hơi thất thần, tay buông lỏng, củi gỗ trong tay nhất thời không được thứ gì giữ lại, rớt xuống.

“Uy! Ngươi làm gì vậy, giúp đã không được còn thêm phiền!” Củi bị hư hỏng làm không ít người lên tiếng kêu trời gọi đất.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......” Ta chân tay luống cuống khom lưng đối mỗi người cười nói khiểm.

“Được rồi được rồi, đừng làm khó người ta, là người dĩ nhiên cũng có sai sót chứ.” Có người bước ra giảng hòa, ta liếc nhanh qua một cái, nguyên lai là Trà Linh. Sau khi nàng mở miệng, mọi người vẫn mở miệng nói câu oán câu hận, nhưng không phải mắng ta mà là mắng chính mình.

“Cảm ơn, cô nương.” Ta khiêm nhường cúi đầu nói lời cảm tạ với nàng.

“Không có gì, ngươi không cần phải khách sáo như vậy.” Trà Linh vì hành động của ta mà thấy có hơi kinh ngạc.

“Củi lẫn lộn thành một đống rồi......” Tầm mắt của Trà Linh chuyển qua đống củi tán loạn bên người ta.

“Dù sao ta hiện tại cũng không có việc gì làm...... Vậy để ta giúp ngươi.” Nói xong, Trà Linh ngồi xuống, nhặt từng đoạn củi lên. Ta vừa thấy liền chạy lại ngăn:

“Không, cô nương, đây là việc của ta, để ta tự làm.”

“Không sao, không sao, ta giúp ngươi cũng là giúp mọi người. Đống củi này lăn tới lối đi sẽ cản trở người ta mất.” Trà Linh tránh được ngăn trở của ta. Ta nghe nàng nói vậy cũng không ngăn nữa, bắt đầu cúi xuống nhặt cùng, chất lại như cũ. Sau khi sắp xếp xong, ta lại phát hiện mắt của Trà Linh vẫn đình trú trên mặt mình. Ta bắt đầu né tránh.

“Ai, sao ngươi không cột tóc lên? Tóc tai bù xù như vậy, làm người ta chẳng thấy rõ cái mặt ngươi ra sao cả.” Trà Linh cũng không để ý, tầm mắt vẫn dừng trên mặt ta. Nhìn vẻ mặt tò mò của nàng, ta biết nếu không nói cho nàng một đáp án, nàng sẽ đeo dính hoặc tìm hiểu đến khi nào biết sự thật mới thôi...... Nàng chính là người như vậy, thẳng thắn, chính trực. Nếu nàng vạch trần được gương mặt dưới mái tóc này ra —— nhất định sẽ làm những người trong nơi này sợ hãi tột độ, cũng có có thể bị đuổi khỏi Thanh Nhai sơn trang không chừng....... Không phải bởi vì ta, Phong Vang, một người đã chết lại duyên cớ xuất hiện trước mặt bọn họ. Mà là, mặt của ta, sau khi bị chuột cắn nát đã vặn vẹo thành một gương mặt đáng ghê tởm...... Thứ duy nhất chỉ có thể tồn tại trên mặt một con quỷ! Gương mặt của quỷ.

“Ta...... Lúc nhà ta cháy...... Ta bị nhốt ở bên trong...... Sau khi được cứu ra, ta đã bị bỏng...... Đặc biệt là mặt ta, trở nên rất khó xem, rất xấu...... Mọi người thấy sẽ rất sợ hãi...... Cho nên ta......”

“Cho nên ngươi dùng tóc che lại, không muốn dọa người khác?” Trà Linh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm ta. Thấy vậy, đầu cúi xuống ngày càng thấp:

“Đúng vậy.”

“Như vậy a, ta đã biết.” Trà Linh ngừng một chút, sau đó tiếp tục nói,

“Đúng rồi, ngươi mới tới, tên gọi là gì?”

“Ta là A Lộng.” Khi nói lên cái tên giả này sẽ thấy được vận mệnh của ta thực trêu người.

“A Lộng? Ta là Trà Linh, ở trong này đã ba năm, có thể nói là tiền bối rồi. Về sau nếu có chuyện gì, ngươi tới tìm ta. Nếu được ta sẽ giúp.” Ta ngẩng đầu nhanh chóng nhìn nàng, lại cúi đầu:

“Cảm ơn.” Chỉ là liếc mắt một cái, tươi cười hữu hảo của Trà Linh đã khắc sâu trong đầu ta...... Trà Linh nàng, thật sự là một cô nương tốt...... Không thể nhận yêu thương nàng ta, thật tiếc quá.

Mùa đông khi về đêm sẽ rất lạnh, rất ít người sẽ có ý định chui ra khỏi ổ chăn vào lúc này, hơn nữa là đón gió lạnh để đi đến một nơi xa tít. Nhưng ta chính là một trong những người thiểu số kia. Tại thời khắc mọi người còn ngủ say, ta thật cẩn thận ra khỏi sài phòng, nương theo trí nhớ, bước chân hướng về phía Vân các.