Phong Khí Quan Trường

Chương 234: Nhận thức chung




Đối mặt với vấn đề mà Thẩm Hoài đưa ra, Tống Hồng Quân cũng chìm vào suy tư, muốn nói khát cầu với tiền bạc chỉ là vì hưởng thụ nhân sinh, vậy thì tài phú hắn gom góp được trong mười năm qua đã đủ để hắn vung vẫy trong chốn đèn mờ rượu đỏ cả đời.

Muốn xe sang có xe sang, muốn nhà đẹp, ở BK, Quảng Nam, HK mỗi nơi hắn đều có dăm chỗ, kẻ a dua nịnh bợ và đám đàn bà xinh đẹp hư tình giả nghĩa bên người hắn cũng nhiều như mây.

Tống Hồng Quân biết rõ, chỉ bằng những thứ ấy, không đủ để khiến hắn thỏa mãn.

Đối mặt với vấn đề này, Tống Hồng Quân trầm tư hồi lâu mới khàn khàn nói: “Mấy năm qua tôi cũng thường nghĩ đến vấn đề cậu nói. Có lẽ nỗ lực làm nên một phen sự nghiệp, lại được hưởng cảm giác phấn chấn và vui sướng khi thành công sẽ ý nghĩa hơn. Hưởng thụ tinh thần bao giờ cũng mê hoặc hơn hưởng thụ vật chất đơn thuần. Nói thông tục một chút thì là có tâm với sự nghiệp. Tích lũy tiền bạc có đôi lúc chỉ là một loại thủ đoạn, mà không phải mục đích…”

“Trong thế giới này có rất nhiều người phải giãy dụa để sinh tồn, chẳng qua tôi và anh đều may mắn không thuộc dạng người kia. Giữa chúng ta, có người càng chú trọng tích lũy tiền tài, có người càng hướng tới sự nghiệp. Có đôi lúc ôm gọn được cả hai, như anh; có đôi lúc không thể chọn cả hai, như tôi. Khi tiếp nhận lại Mai thép cũng như khoảng thời gian chắc sẽ tương đối dài sau này, tôi thường chỉ được chọn một trong hai.” Thẩm Hoài nói: “Đúng là tôi có thể đợi sau khi Mai thép hoàn toàn phá sản hẵng tiếp nhận, thậm chí không cần bỏ ra một đồng cũng đủ biến Mai thép thành tài sản cá nhân. Có điều, nếu như thế, Mai thép không khả năng vẫy thoát khốn cảnh nhanh như hiện tại, cũng không khả năng giành được bố cục phát triển tốt như bây giờ. Đi đến bước này, Mai thép còn nhiều khốn khó phải vượt qua. Tương lai muốn làm lớn nữa, muốn đi vào hàng ngũ đứng đầu trong nước, thậm chí là thế giới, chông gai sẽ trùng trùng không dứt. Xa thì ta chưa bàn vội. Gần thì như lần này chẳng hạn, nếu Mai thép là sở hữu của cá nhân tôi, liệu tôi có thể thúc đẩy điện lực Đông Nam cầm ra 150 triệu* hợp tác với Mai thép xây nhà máy điện Mai Khê?”

*Chương trước có chỗ bảo 10 ức 50 ngàn vạn (1 tỷ rưỡi), chương này lại ghi 1 ức 5 ngàn vạn (150 triệu). Theo tình hình thì có vẻ con số 150 triệu phù hợp hơn (cả xưởng thép Mai Khê mà cộng tất tần tật tài sản cố định mới có hơn 100 triệu)

Tống Hồng Quân thu lại thái độ ngạo thế bất cung thường ngày, nhìn chăm chăm Thẩm Hoài, nói: “Nếu không phải dạo quanh thực địa một lần, những lời vừa rồi của cậu thật không có chút sức thuyết phục nào a. So sánh với cậu, tôi mới phát hiện, mười năm qua mình đúng là sống như thân chó mà không hay…”

Thẩm Hoài cười cười, nói: “Trong đất nước này, số có được tài sản như anh chắc chỉ chừng 300-500 người thôi. Nếu mười năm qua mà sống như thân chó, vậy trừ dúm nhỏ bọn anh, những người khác còn được sống hay không? Mai thép có thể đạt chút thành tích như hôm nay phần nhiều là cơ sở trước kia để lại, chỉ là những người lãnh đạo trước không phát huy được tiềm lực, tôi may mắn hơn, gặp thời nên hưởng thành quả. Nếu cho tôi tay trắng khởi nghiệp, qua mười năm chưa hẳn đã làm được như hiện tại. Đây cũng là một nguyên nhân mà tôi không cướp lấy Mai thép làm của riêng. Rốt cuộc không thể đem lương tâm ném cho chó ăn, hiên ngang nói công lao, thành tích hôm nay là phần tôi cả. Làm chuyện gì cũng thế, đầu tiên tâm thái phải chính, nghĩ quá nhiều sẽ có hại mà vô ích…”

“Ha ha…” Tống Hồng Quân ha ha cười lớn, nói: “Lời này rất hợp ý tôi. Mấy năm trước tôi toàn làm mậu dịch xuất khẩu, cũng tích lũy được chút của cải. Tuy mậu dịch ra nước ngoài kiếm tiền khá dễ, cũng có rất nhiều người như tôi, sau này nhảy vào ngành hốt tiền nhanh hơn nữa là chứng khoán. Bọn hắn cứ muốn kiếm được càng nhiều tiền, kiếm được tiền càng nhanh. Đối với việc này, nói thực, tôi không hứng thú cho lắm. Nếu không có hệ thống thực thể kinh tế dày đặc đứng sau lưng, mậu dịch, tài chính, chứng khoán, gì gì nữa thì chỉ là hư, phù hoa người ta viết lên giấy, chớp mắt là tan. Năm trước theo phong trào nhảy vào địa ốc Hải Nam, cảm xúc lại càng thâm. Bởi thế hai năm nay tôi một mực tính làm thực thể, có điều mãi vẫn chưa tìm được chỗ thích hợp. Tôi nghĩ giờ hai anh em chúng ta mới thực sự quen biết, cũng không tính là muộn…”

“Vậy tôi đợi ngày anh xây xưởng đèn ở Mai Khê!” Thẩm Hoài cười nói.

Đối với con người Tống Hồng Quân, Thẩm Hoài tịnh không quen thuộc. Chỉ mới tiếp xúc ngăn ngắn mấy ngày, hai bên vẫn chưa hiểu nhiều về nhau.

Tuy bàn luận có vẻ rất thoải mái, nhưng Thẩm Hoài không có ý lập tức triển khai hợp tác càng sâu với anh ta. Tín nhiệm phải được tích lũy từng bước từng bước một, hắn đối với Tống Hồng Quân như thế, Tống Hồng Quân đối với hắn cũng như thế.

“Tôi ở lại Đông Hoa chơi hai ngày, lúc về sẽ phái người “chuyên ngành” đến bàn chính sự cụ thể sau.” Tống Hồng Quân cười nói.

“Dây chuyền mới cải tạo xong, quan sát quá trình vận hành phải tiến hành trong thời gian tương đối dài, buổi chiều tôi còn có việc trong xưởng, đến 4h lại phải lên trên khu bàn chuyện gộp hai thị trấn. Hẹn anh buổi tối vậy, thuận tiện giới thiệu anh với ông chủ này luôn.” Thẩm Hoài nói: “Buổi chiều tôi sẽ để lão Thiệu lái xe dẫn anh tới mấy thắng cảnh của Đông Hoa. Khó được có cơ hội đến đây, không thể chỉ khảo sát mỗi vũ trường, quán bar được.”

“Được.” Tống Hồng Quân cười sảng khoái, biết Thẩm Hoài không khả năng nhàn rỗi như mình, chỉ cần có xe, có người bồi cùng là được.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ở lại bận bịu trong xưởng, đến chừng 2h chiều, phó trấn trưởng kiêm chủ nhiệm văn phòng đảng chính Hoàng Tân Lương gọi điện tới, nói có hai cô gái tìm lên cửa chỉ đích danh muốn gặp hắn. Thẩm Hoài tiếp qua điện thoại, mới biết Tân Kỳ kéo theo cả Hùng Đại Linh đến tìm, nói là muốn nghiên cứu Mai Khê, phục vụ luận văn kinh tế trong đợt nghỉ hè này.

Vốn trước chỉ là câu thuận miệng trên xe lửa, không ngờ cô gái này lại tưởng thật, cùng theo Hùng Đại Linh chạy đến Đông Hoa, còn đến tận cửa để tìm.

Cả Tống Hồng Quân mà Thẩm Hoài còn không có thời gian đón tiếp chu đáo, tất nhiên không rảnh đi để ý hai cô bé này. Nhưng người ta đã đường xa lặn lội mà đến, hắn phải ứng phó một chút, liền đẩy Chử Cường ra làm hướng dẫn viên kiêm bia đỡ đạn. Dù sao cũng chỉ là chút tư liệu, thuận tiện cho hai cô viết luận văn là được.

Hơn ba giờ chiều, đến lượt Viên Hồng Quân gọi điện tới.

Trong điện thoại, thanh âm Viên Hồng Quân rất sảng lãng: “Thẩm bí thư, động tác cậu nhanh thật, bọn tôi vung chân ra chạy chưa hẳn đã đuổi kịp a. Dương bí thư mới thông báo để tôi lên khu bàn chuyện gộp hai thị trấn. Giờ tôi sắp qua Mai Khê, cậu có lên trên khu không?”

“Tôi cũng định lên khu gặp Dương bí thư, bên này đang không có xe, không biết làm sao, may nhờ Viên bí thư a…” Thẩm Hoài nói.

Tuy có hơi vội vàng so với dự tính, nhưng vì đám Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa phá ngang, trong đêm hôm qua Thẩm Hoài liền trực tiếp chọc chuyện này lên mặt nước.

Trước khi lên khu bàn bạc cụ thể với Dương Ngọc Quyền, Phan Thạch Hoa. Thẩm Hoài cũng định liên hệ với Viên Hồng Quân một cái, mới để Viên Hồng Quân sang đây đón.

“Thẩm bí thư, cậu cầm 40 vạn ra làm trường học cho hai thôn Lý gia, Thái gia kiều, hút hết nhân tâm bên Hạc Đường này rồi. Giờ khắp thị trấn mọi người đều tạc nồi, nói nếu cả Hạc Đường quy sang đó có phải tốt không, có thể cùng hưởng phúc lợi khi Mai Khê phát triển tấn tốc.” Viên Hồng Quân nhìn Thẩm Hoài chạy ra từ trong xưởng, cười nói: “Không ngờ a, Thẩm bí thư hạ mồi này là sớm có dụng tâm, đúng không?”

Thẩm Hoài bắt tay với Viên Hồng Quân, nói: “Lúc này đột nhiên đề ra chuyện gộp hai thị trấn có hơi vội vàng. Có điều trong thời gian này có mấy nhà đầu tư đến khảo sát nên cần quyết định gấp, mà bố cục phối bị công nghiệp tất phải quy hoạch cụ thể sớm, để nhanh đi vào chấp hành. Nên dù vội vã chút, nhưng tôi vẫn phải đề ra, cũng là để đánh tiêu băn khoăn trong lòng một số nhà đầu tư. Không kịp liên hệ trước với Viên bí thư một cái, thật xin lỗi a.”

“Không có gì, không có gì.” Viên Hồng Quân khoát tay lia lịa, nói: “Thẩm bí thư cậu có ánh mắt phát triển chiến lược, đứng cao hơn tôi, nhìn xa hơn tôi. Thành tích Mai Khê dựng ở đó, bọn tôi nên chủ động tìm cậu học hỏi nhiều hơn mới phải.

Nhìn mặt Viên Hồng Quân tơ hào không thấy nét phiền muộn, đối với sự tình lần này cũng không hề có “ý kiến” gì đặc biệt, Thẩm Hoài không khỏi cảm tạ ý định thả Chu Minh xuống Hạc Đường làm trấn trưởng của Phan Thạch Hoa; nếu không phải Chu Minh tạo áp lực tương đối lớn lên chiếc ghế mà Viên Hồng Quân đang ngồi, chưa hẳn Viên Hồng Quân đã thống khoái chấp nhận như bây giờ.

“Có gì đâu, tôi cũng là cậy mình tuổi trẻ, không sợ sai lầm, dám xông bừa mà thôi.” Thẩm Hoài vừa cười vừa nói chuyện, ngồi vào trong xe, chạy lên trên khu tìm Dương Ngọc Quyền và Phan Thạch Hoa. Lúc này hắn chưa dám chắn trên khu sẽ không có trở lực, nhưng nếu đã giành được sự đồng thuận từ Viên Hồng Quân, trở lực nhất định sẽ giảm ít rất nhiều.

Thừa dịp rảnh rỗi trên xe, Thẩm Hoài nói một số ý tưởng của bản thân trong việc hợp lại phát triển, hội ý qua với Viên Hồng Quân.

Nói thực, lúc vừa nghe được tin tức này, Viên Hồng Quân cũng cảm thấy khá đột ngột, tâm lý cũng rất sướng khoái, song không thể không lo lắng tình hình thực tế đặt trước mắt bản thân.

Hôm qua Thẩm Hoài trực tiếp đặt ra vấn đề hợp hai thị trấn với bí thư thị ủy Đàm Khải Bình, bất luận là thông qua hay không thông qua, quyền chen mồm phát biểu ý kiến của tên bí thư đảng ủy trấn nho nhỏ như hắn kỳ thực không lớn, trên khu cũng sẽ không đặc biệt coi trọng cách nhìn của hắn.

Trong lòng Viên Hồng Quân lại nghĩ, vấn đề lần này, nếu là đi ra từ miệng Phan Thạch Hoa hoặc Dương Ngọc Quyền, liệu mình có cảm giác phẫn nộ? Viên Hồng Quân biết, như thế, có lẽ nội tâm sẽ không thoải mái, nhưng sẽ không có tư cách cho mình đi trách hận ai.

Đoạn thời gian qua, bất luận là đâm nát xe Cao Tiểu Hổ, vặn ngã Anh Hoàng Vương Tử Lượng, hay đẩy anh họ Phan Thạch Hoa, Phan Thạch Quý đến nỗi đi đầu không lối phải “sợ tội tự sát”. Dù là nhân vật như Cao Tiểu Hổ, Phan Thạch Hoa, Cát Vĩnh Thu cũng đều không thể không cúi đầu hướng Thẩm Hoài nhận thua trong một số trường hợp nhất định. Viên Hồng Quân nhìn ra, nếu bản thân đem Thẩm Hoài coi thành loại cùng đẳng cấp, cùng là bí thư đảng ủy trấn tầm thường, vậy thực quá ngu xuẩn, quá không biết chết sống.

Nghĩ đến đây, tâm lý Viên Hồng Quân bình hành rất nhiều, có thể lấy tâm thái tương đối bình hòa nhìn nhận vấn đề lần này.