Phong Khí Quan Trường

Chương 356: Một đạp của tài xế




Thẩm Hoài quay đầu thấy tiểu Ngũ đang bước xuống từ một chiếc xe taxi, hơi sững sờ, vô thức lỏng tay đang ôm chặt Thành Di ra.

Lưu Phúc Long bị Thẩm Hoài đạp một phát vào bắp đùi, loạng choạng lui ra sau, có điều sợi dây lí trí cuối cùng trong đầu đã bị cú đá kia làm đứt, thấy Thẩm Hoài quay đầu ngơ người ra đó liền vung quyền đấm vào gáy hắn.

Tài xế Thành Di thấy bên này có xung đột vội chạy xuống xe ngăn trở, chỉ thấy nắm đấm Lưu Phúc Long chỉ cách cổ gáy Thẩm Hoài chừng nửa tấc, không kịp mở miệng khuyên nhủ, một cước đạp ra, đem Lưu Phúc Long đá ra xa năm sáu mét.

Là tài xế kiêm cảnh vệ của Thành phó bí thư, một đạp này của hắn rất chuyên nghiệp, cước nhanh như gió, đợi Thẩm Hoài quay đầu lại thì hắn đã thu cước từ thủa nào, hệt như tác giả căn bản không phải là hắn vậy… Thẩm Hoài chỉ thấy Lưu Phúc Long nằm bệt trên vũng bùn cách mình mấy mét đang giãy dụa cố đứng lên, tay xoa xoa lên ngực, lại không cách nào nhấc mình lên nổi.

Ngực Lưu Phúc Long bị đạp cho gần đứt hơi, nửa ngày mà chưa bình thường lại được; Song điều khiến hắn kinh hoảng hơn lại là tay tài xế không những không giúp hắn dạy cho Thẩm Hoài một bài học, còn đạp mình một phát thật lực; Câu đầu tiên khi hắn lấy lại sức liền buột miệng: “Trần ca, sao anh đạp tôi?” Phẫn nộ, thù hận mấy giây trước đã bay đi đâu mất, chỉ còn lại cảm giác oan uổng xen lẫn nghi hoặc, phảng phất trước mặt chỉ có một nghi vấn duy nhất mà hắn nghĩ không ra này.

Úc Bồi Lệ, Trương Bật Cường cũng ngây người ra đó, không biết cụ thể ra làm sao.

Trong đầu Trương Bật Cường toàn là dấu hỏi to như cái đấu, vốn hắn còn định đi lên khuyên Thẩm Hoài mấy câu, rằng chịu thiệt một chút, để Lưu Phúc Long ra vẻ uy phong một trận, tốt xấu gì cứ để chuyện này qua đi hẵng tính, ai biết xung đột bộc phát nhanh đến thế; Càng không ngờ được là tài xế nhà Thành phó bí thư lại không nói không rằng, một cước đem Lưu Phúc Long mới rồi còn uy phong lẫm lẫm đạp lật xuống đất.

Úc Bồi Lệ có quan hệ khá mật thiết với Thành Di, còn tới nhà Thành gia làm khách mấy lần, thầm nghĩ tài xế Thành gia đứng ra khuyên can hai người thì cũng thôi, ai biết thái độ hắn sẽ bênh vực Thẩm Hoài một cách kiên quyết và rõ rệt như vậy; không nói hai lời đem Phúc Long đạp ngã ngữa, như thể nếu họ Lưu còn ý đồ tiến thêm một bước sẽ nhận được đả kích càng mãnh liệt.

Trước khi đám người Lưu Phúc Long qua đây đã gọi điện báo trước với nhà khách Thanh Hà, chủ nhiệm nhà khách Tiêu Dục Kiệt sớm dẫn nhân viên đứng ngoài đại sảnh chờ, thấy xe liền liền vội chạy ra nghênh đón… Bắt gặp công tử nhà Lưu thị trưởng xung đột với người lạ, hắn còn định xông lên giúp một tay, chưa kịp “góp sức” thì công tử nhà thị trưởng đã bị người ta đá lật ra đất.

Làm chủ nhiệm văn phòng đại diện thành phố ở BK, đương nhiên Tiêu Dục Kiệt biết người gốc Thanh Hà có địa vị cực nặng như Thành Văn Quang. Cũng biết rằng bên thân quan viên thì tài xế và thư ký đều là đích hệ thân tín mà người khác chọc không nổi.

Tài xế Thành Văn Quang đã “ra chân” đạp lật Lưu Phúc Long ra đất, Tiêu Dục Kiệt ăn gan hùm cũng không dám chạy lại làm lớn chuyện, kinh ngạc thất thần đi xuống, hỏi: “Trần ca, sao thế, đang yên đang lành sao lại động tay động chân?”

Tài xế họ Trần chỉ chịu trách nhiệm với một mình Thành Di, không để ý gì đến Tiêu Dục Kiệt, thấy ánh mắt Thành Di cũng nghi hoặc nhìn sang mới mở miệng giải thích: “Vừa rồi Lưu Phúc Long định ra tay tập kích Thẩm Hoài.”

Lưu Phúc Long thiếu chút nữa miệng hộc máu, trong lòng mắng to: Con mẹ nó còn có thiên lý hay không? Lúc Thẩm Hoài đạp tao sao mày không thấy, chỉ thấy tao ra tay đánh nó?

Nhưng ai cũng biết rằng, tài xế, thư ký bên thân lãnh đạo không phải là đối tượng cho ngươi tùy tiện lên giọng giáo huấn. Lưu Phúc Long hiển nhiên là chưa đủ tư cách, có bực đến hộc máu thì cũng phải cắn răng mà nuốt xuống.

Thành Di đã hiểu rõ sự thể, trừng mắt nhìn Lưu Phúc Long, mắng: “Lưu Phúc Long, anh đừng quá đáng!”

Tiểu Ngũ chạy lại, cả kinh nhìn Lưu Phúc Long nằm sóng xoài trên đất, lại gần giữa Thẩm Hoài và Thành Di, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao thế?”

“Không có gì!” Thẩm Hoài vuốt vuốt lại cổ áo, cười hỏi tiểu Ngũ: “Sao em cũng ở đây?”

“Em tới tìm Thành Hi.” Tiểu Ngũ nói.

“Kỷ Thành Hi cũng ở đây?” Thẩm Hoài nghi hoặc hỏi.

“Uhm!” Tiểu Ngũ cố ra vẻ bực tức nói: “Anh em về BK họp, nói mời em ăn cơm, nhưng lại bắt ngồi xe đến đây tìm. Anh nói anh ấy làm thế có quá đáng không?”

Nhất thời Thẩm Hoài nghĩ không ra vì sao Kỷ Thành Hi về BK dự họp lại vào ở trong nhà khách Thanh Hà, nhưng nghĩ một lát mới nhớ ra năm trước lúc gặp ở sân bay HK, nghe Tống Hồng Kỳ giới thiệu sang năm Kỷ Thành Hi sẽ rời văn phòng Quốc vụ viện để xuống địa phương nhận chức; chỉ không ngờ nơi Kỷ Thành Hi đến công tác sẽ là Thanh Hà.

“Cô là em họ Kỷ bí thư, Đàm Quân?” Lúc này Tiêu Dục Kiệt mới đoán ra thân phận tiểu Ngũ, lên tiếng xác nhận.

“Ừ!” Tiểu Ngũ gật gật đầu.

Giờ Tiêu Dục Kiệt đã đoán ra phần nào, nhìn qua hệ thân mật giữa người thanh niên này và em gái Kỷ bí thư cũng như Thành tiểu thư, không khéo y cũng là công tử nhà hào môn nào đó.

Tiêu Dục Kiệt vội nhắc tiểu Ngũ: “Kỷ bí thư đang đợi cô ở trong…” Nhất thời hắn mài giũa không ra thân phận Thẩm Hoài, không biết nên trực tiếp dẫn bọn hắn vào hay thông báo với Kỷ Thành Hi trước một tiếng, mắt đảo đảo như rang lạc, cuối cùng quay sang sai nhân viên bên cạnh: “Cậu vào trong báo với Kỷ bí thư một tiếng, nói Đàm Quân và con gái Thành bí thư chuẩn bị sang đó…” Nói rồi chạy lại dìu Lưu Phúc Long từ dưới đất lên, cũng đứng ngay cạnh, đề phòng hắn kích động.

Hồi ở Đông Hoa Trần Binh từng đảm nhiệm qua phó bí thư kiêm huyện trưởng, đến sau bị đá lên BK ngồi vào ghế chủ nhiệm văn phòng đại diện, là cấp chính xử tư lịch dày, thanh vọng cao, thậm chí dám mặt lạnh với cả cấp phó thị bình thường.

Có điều không phải chủ nhiệm văn phòng đại diện của thành phố cấp địa thị nào cũng có tư cách được như Trần Binh; bọn hắn phải làm tốt quan hệ với mạng lưới quan viên ở thủ đô, không dám đắc tội với các nhân vật trong kinh thành; đồng dạng cũng phải hầu hạ lãnh đạo thành phố và gia thuộc cẩn thận.

Tiêu Dục Kiệt biết nếu con trai Lưu Truyền Đông bị đả thương, thậm chí đánh thành tàn phế ở đây, quá nửa rằng Lưu thị trưởng sẽ không dám truy cứu trách nhiệm lên đầu tài xế Thành Văn Quang hay tên thanh niên trước mặt, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.

Bởi thế lúc này Tiêu Dục Kiệt thà để bản thân bị biến thành công cụ trút giận cho Lưu Phúc Long, chứ tuyệt không để hắn kích động, tiếp tục đi gây phiền hà.

Lưu Phúc Long bị một đạp đến gần đứt hơi cộng với tiếng giận mắng của Thành Di, đầu óc dần tỉnh táo lại, cho dù nhất thời không hạ mình xuống được nhưng cũng chỉ đứng một bên, thức thời không lên tiếng.

Đám quan nhị đại là thế, tính tình có nóng nảy, lệ khí trong đầu có lớn đến đâu thì chỉ dám động tay động chân lên đầu người phổ thông không quyền không thế; đến khi chân chính đối mặt với kẻ có quyền có thế thường thường đều ngoan ngoãn như chó cảnh, cung thuận đến bất ngờ… Đến cùng thì Lưu Phúc Long cũng không vẫy thoát đặc trưng này.

************************************************** ****

Kỷ Thành Hi nghe báo Đàm Quân và Thành Di cùng đến đây, trong lòng hơi kỳ quái, cứ dẫn người đem hai nàng vào không phải là được rồi, còn cần tỏ ý để hắn chủ động ra tiếp?

Chẳng qua Kỷ Thành Hi rất là yêu thương cô em gái họ này, mất công đi mấy bước ra ngoài lại chẳng phải là cái gì quá to tát, ra cửa thấy đám đông đứng bên ngoài mới cười lớn, vươn tay về phía Thẩm Hoài, nói: “Tôi còn tưởng ai mặt mũi lớn thế này, thì ra là Thẩm khu trưởng đại giá quang lâm!”

Thẩm Hoài và Kỷ Thành Hi bắt tay, cười nói: “Để anh chê cười rồi!”

“Chuyện là thế nào?” Kỷ Thành Hi nhìn thấy mặt mũi hai người Lưu Phúc Long, Trương Bật Cường đều sưng đỏ, lại không biết rốt cuộc ngoài này đã xảy ra chuyện gì khiến cả đám đứng ở đây chưa đi vào.

Thành Di thẹn đến mức không dám mở miệng phân bua, Thẩm Hoài giải thích tóm tắt lại một lần sự thể cho Kỷ Thành Hi nghe: “… Tôi và Thành Di từ London trở về, kể ra đứa này cũng lạ, trên đường luôn tìm cách đâm chọc tôi. Lúc tới đây nói muốn mời tôi và Thành Di ăn cơm, tôi bảo cả ngày ngồi máy bay mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi, đứa này liền chạy lại động thủ hệt như thằng thần kinh.”

Kỷ Thành Hi nửa tin nửa ngờ nhìn sang Thành Di; Thành Di thẹn cứng người, lại không thể không lên tiếng giải thích: “Trên máy bay em chỉ nói Thẩm Hoài là anh trai bạn học, khả năng mới dẫn tới hiểu lầm…”

Kỷ Thành Hi ha ha cười lớn, vỗ vai Thẩm Hoài, nói: “Thế nào, chuyện cậu và Thành Di hẹn hò mà cũng không tiện nói với người ta?” Lại hiềm ác nhìn sang Lưu Phúc Long một cái.

Cái loại quan nhị đại này hắn thấy nhiều quá rồi, chỉ dám giương nanh múa vuốt trước mắt người bình dân, hận không cưỡi lên đầu lên cổ bọn họ để tỏ ra là mình hơn người; kẻ khác hơi không vừa ý liền cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm lắm. Thẩm Hoài cho hắn một bài học hoàn toàn là đáng được, gieo gió gặt bão mà thôi…

Thẩm Hoài cười cười, không giải thích gì thêm; Thành Di lại lúng túng vạn phần… Nếu Lưu Phúc Long sớm biết thân phận Thẩm Hoài tất sẽ không xảy ra một loạt sự tình như trò hề này… Nhưng hết thảy đều bắt đầu từ việc nàng muốn giấu giếm quan hệ giữa mình và Thẩm Hoài trước mặt các lưu học sinh đồng hương.

Lúc này ba người Lưu, Úc, Trương đều dốt mắt, kinh ngạc vạn phần, bọn hắn hoàn toàn không nghĩ đến, cái tên hình tượng “nghèo hèn” này sẽ là đối tượng đang hẹn hò với Thành Di, còn là cái gì mà Thẩm khu trưởng; Lại càng không hiểu nổi vì sao trên đường Thành Di lại muốn giấu giếm quan hệ giữa hai người.

“Tôi mời tiểu Ngũ sang ăn cơm, con bé còn bảo tôi làm bộ, mời không thành tâm. Đâu có biết hai ngày nay lên BK dự họp, lấy đâu ra thời gian rảnh, vì bồi tội với nàng đã chuẩn bị sẵn tiệc rượu thịnh soạn….” Kỷ Thành Hi cười nói với Thẩm Hoài: “Lại đúng dịp gặp cố nhân, tôi còn phải thỉnh giáo cậu kinh nghiệm phát triển ở Mai Khê nữa, cùng vào ăn một bữa cơm nhé?”

“Vị này là Trương Bật Cường; giám đốc Trương là bạn đồng hành trên máy bay với tôi và Thành Di; Thẩm Hoài kéo Trương Bật Cường lại, giới thiệu cho Kỷ Thành Hi nhận thức, lại hỏi: “Cậu tới tỉnh Ký công tác rồi à?”

“Hai tháng trước, từ Quốc vụ viện xuống huyện Ký Hà, làm bí thư huyện ủy.” Kỷ Thành Di vừa nói vừa bắt tay Trương Bật Cường: “Giám đốc Trương, chào anh.”