Phong Khí Quan Trường

Chương 74: Từ nương thục mị




Thẩm Hoài về nhà nghỉ đúng giờ hành chính, nhưng nghênh đón hắn trong túc xá chỉ có mỗi mình Kim tử.

Sinh ý trong trạm tiếp đãi có đìu hiu thì cũng phải đến 8-9h Trần Đan mới hết ca, còn tiểu Lê đã quen ở lại học thêm trên trường, phải đến hơn 9h tối mới về.

Trong khu túc xá còn có không ít cán bộ thị trấn, trước đây Thẩm Hoài đều đi sớm về trễ, hôm nay coi như là ngày đầu tiên tan ca đúng giờ, một số người tận hôm nay mới thấy Thẩm Hoài xuất hiện ở đây, nên chỉ cho rằng hắn tới thị sát nơi ăn chốn ở của công nhân viên thị trấn.

Thấy Thẩm Hoài cầm chìa khóa định mở cửa phòng, một người ngạc nhiên hỏi: “Thẩm bí thư, thì ra anh cũng ở đây à?”

Thẩm Hoài khá ngại ngùng, hắn đến Mai Khê công tác đã hơn 40 ngày rồi, nhưng vẫn chưa nhận hết mặt cán bộ trên trấn, hàng xóm láng giềng có những ai hắn cũng không biết nốt.

Chưa ăn cơm chiều trong nhà ăn xưởng, Trần Đan và tiểu Lê thì không biết lúc nào mới về, Thẩm Hoài không biết phải xử lý cái bụng đang kêu ùng ục ra sao mới hợp lý. Nghĩ nghĩ, thôi cứ đến trạm tiếp đãi thôi, không những có thể gặp Trần Đan, nhân tiện giải quyết luôn cơn đói…

Những năm trước xưởng thép và thị trấn bỏ ra tám chín mươi vạn, thậm chí có khi cả trăm vạn cho khoản ăn uống, khiến sinh ý trong trạm tiếp đãi luôn nườm nượp đông đúc.

Còn bây giờ ban quản lý xưởng đều phải giải quyết vấn đề ăn uống ngay trong nhà ăn, trừ trường hợp đặc biệt, cơ hồ bóng dáng cán bộ xưởng đã tuyệt tích trong trạm tiếp đãi. Phía trấn chính phủ, Hà Thanh Xã cũng đặt ra quy định, hóa đơn ăn uống bên ngoài nếu không có chữ ký của người có trách nhiệm, bộ phận tài vụ tuyệt không được duyệt.

Hóa đơn được nhận chủ yếu là yến tiệc chiêu đãi ngoại giao không tránh khỏi, đoạn thời gian này, trên trấn cũng không có ai dám ngược gió gây án, công nhiên đến trạm tiếp đãi tiệc tùng như trước.

Trần Đan nói sinh ý trong trạm gần như không bằng nửa trước kia, quả đúng như thế, khi Thẩm Hoài bước vào cửa liền thấy Trần Đan đang gật gà gật gù sau quầy lễ tân, bên trong vắng tanh không có lấy một người khách.

Hắn không khỏi khẽ mỉm cười, không biết giờ tâm tình Hà Nguyệt Liên như thế nào nữa.

Chẳng qua hắn cũng lười quản tâm tình Hà Nguyệt Liên như thế nào, đi đến trước quầy, gõ gõ lên mặt bàn, nói: “Hôm qua thiếu ngủ hay sao mà giờ gật gù như lật đật thế này?”

Trần Đan bị tiếng gọi của Thẩm Hoài làm cho giật nãy, thấy xung quanh không có ai mới rướn người lên, hỏi: “Giờ mới mấy giờ, sao anh có rảnh đến chỗ này dạo mát?”

“Anh nghỉ đúng giờ mà, về đến nhà mới nhận ra mình về không đúng lúc, chẳng biết chỗ nào kiếm miếng cơm ăn, làm thêm ca còn được ăn chực ở nhà ăn…” Thẩm Hoài nói.

Chợt thấy có người bước lại, Trần Đan vội đứng thẳng lưng, không muốn để bộ dáng thân mật giữa mình và Thẩm Hoài rơi vào trong mắt người ngoài.

“Anh lên phòng tầng hai, chỗ có cửa sổ hướng ra mặt phố, em tùy tiện chọn mấy món, cầm thêm chai bia lên nhé.” Thấy Trần Đan làm bộ như người xa lạ, Thẩm Hoài mất hứng đi lên lầu.

“Ăn cơm có một mình mà cũng muốn phòng riêng?” Trần Đan hỏi lại.

“Ngồi phòng lớn chắc tự kỷ chết mất, ngồi trong phòng riêng may ra còn vét được mấy câu tâm sự.” Thẩm Hoài cười trêu.

Trần Đan vươn tay lén véo nhẹ vào eo Thẩm Hoài một cái.

Mai Khê chưa lắp hệ thống đèn đường, cả con phố chỉ được chiếu sáng bởi ánh đèn hắt ra từ những hàng quán xung quanh, lại bị hàng cây ngô đồng ven đường che chắn mất không ít, thành ra có vẻ mờ mờ, yên lặng và tĩnh mịch.

Thẩm Hoài ngồi cạnh cửa sổ, lôi sổ ghi chép trong túi áo khoác ra, cầm bút soạt soạt vẽ vẽ.

Trần Đan bưng mấy món nhắm và một chai bia lên, thấy Thẩm Hoài ngồi bên cửa sổ vẽ tranh, rất nhanh từng con đường phố ngang dọc đã thành hình trên giấy, nàng nghiêng đầu nhìn qua, hỏi: “Đây không phải đường Hạ Mai và phố Học Đường sao?...”

“Ừ.” Thẩm Hoài trả lời: “Còn cả phố cổ Mai Khê và đường xưởng thép, phía tây có hẻm xưởng cát, mấy con phố lớn này cơ hồ phác thảo ra chỉnh thể toàn trung tâm thị trấn. Chẳng qua quá trình phát triển của trung tâm Mai Khê bắt đầu từ đầu cầu cảng bên sông, men theo phố cổ luồn dọc về hướng đông, sau giải phóng, xưởng đúc sắt, khu dân cư, khu sinh hoạt lại lần lượt được dựng lên ở mặt bắc, hình thành nên bố cục của một thành trấn nhỏ. Đến sau, khi cầu lớn Mai Khê được xây, công nghiệp, thương nghiệp của thị trấn bắt đầu phát triển mạnh quanh 2 bên công lộ Hạ Mai, thành ra bố cục trông khá hỗn loạn…”

“Điều này có gì không tốt? Cũng không cảm thấy có chỗ nào bất tiện a?” Trần Đan vẫn chưa hiểu.

“Vậy em không muốn càng tiện, càng dễ sống hơn à?” Thẩm Hoài cười nói, tay lật quyển sổ trong tay, đến mấy trang đầu tiên, chỉ chỉ vào đó nói: “Trong này là ảnh chụp những thị trấn bình thường của châu Âu, đây là bản đồ quy hoạch một thị trấn nhỏ ở Pháp, chỉ cần so sánh qua liền có thể nhìn ra sai biệt có bao lớn…”

“…” Trần Đan nghiêng đầu qua xem, còn chưa kịp nhìn kỹ, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, vội đứng cách ra, giơ tay rót bia vào cốc, khẽ nghiêng đầu, thì ra là Hà Nguyệt Liên.

“Thẩm bí thư ngài dùng bữa thong thả, còn hai món đang chuẩn bị dưới nhà bếp, sắp được bưng lên rồi.” Trần Đan đặt ly bia trước mặt Thẩm Hoài, rồi nói với Hà Nguyệt Liên: “Hà giám đốc, tôi xin phép đi trước…” Bộ dáng như thể không có quan hệ gì với Thẩm Hoài vậy.

Thẩm Hoài nhìn bóng lưng Trần Đan dần khuất ra khỏi phòng, lại chuyển mắt lên người Hà Nguyệt Liên, cười nói: “Giám đôc Hà không tiếp những khách khác à?”

“Xem xem Thẩm bí thư ngài nói kìa.” Hà Nguyệt Liên nhún nhún vai tỏ vẻ đành chịu, tựa hồ không vì sinh ý thời gian qua thanh lãnh mà bực mình, cười nhẹ đáp: “Khách nào cũng không trọng yếu bằng Thẩm bí thư ngài, đúng không!”

Hà Nguyệt Liên mặc một chiếc áo khoác màu mận quân, sẫm đỏ, cả người kề sát qua, mang theo mùi hương nồng nặc, nhưng không hề gắt mũi.

Thẩm Hoài không biết người đàn bà 39 tuổi này bảo dưỡng bằng cách nào, mà dù nhìn gần thế này cũng chỉ thấy được vết ngư vĩ cực đạm trên khóe mắt, tơ hào không ảnh hưởng đến mỹ quan.

Da dẻ tuy không còn sáng ngời quang trạch như Trần Đan, nhưng vẫn trắng nõn phong nhuận lạ thường.

Nàng thấy Thẩm Hoài vẽ vẽ trên giấy, liền ép sát người lại, nhìn nói: “Úi chà, Thẩm bí thư ngài ăn cơm mà còn bận việc a? Đây là sách gì vậy, sao toàn chữ nước ngoài thế này? Pháp ngữ đúng không? Tôi nghe nói trước đây Thẩm bí thư từng sang Pháp du học. Mấy ngày trước có hai cô người Pháp qua đây, cũng ngồi đúng ghế mà Thẩm bí thư đang ngồi, xì xồ xì xào một trận, chẳng ai hiểu họ đang nói gì, nhưng đúng là rất dễ nghe. May mà một người trong đó nói được tiếng phổ thông… Tiếc là tôi chưa có cơ hội nghe Thẩm bí thư nói mấy câu tiếng Pháp a…”

Đối với hành động sát lại gần kề bất ngờ của Hà Nguyệt Liên, Thẩm Hoài mặt không đổi sắc tĩnh quan kỳ biến, hắn không tin sẽ có du khách người Pháp qua đây, cho rằng đây là Hà Nguyệt Liên muốn gợi chuyện, bèn nhạt nhẽo nói: “Tôi về nước được mấy năm rồi, tiếng Pháp đã quên gần hết, giám đốc Hà còn có việc gì ư?”

“Không việc chẳng lẽ không thể tìm Thẩm bí thư ngài báo cáo công tác, báo cáo tư tưởng?” Hà Nguyệt Liên khẽ liếc nhìn Thẩm Hoài, làm bộ như không khí trong phòng rất nóng nực, đem áo khoác trên người cởi đi, lộ ra váy ngắn và áo đơn bằng lông cừu bên trong.

Chiếc váy mỏng mà chặt, đem từng đường cong, bắp đùi, bộ mông căng tròn phác thảo vào mắt người nhìn, áo đơn cũng mỏng dính, ôm sát rạt lên người. Không biết có phải vì nịt vú bên trong không mà ngực nàng ưỡn lên trông rất mẩy, căng đầy sức sống… Hà Nguyệt Liên không chút cố kỵ đem vẻ thành thục thùy mị của thân thể triển hiện ra ngay trước mắt Thẩm Hoài.

Đàn bà có tuổi cũng có phong vận riêng, huống hồ Hà Nguyệt Liên chính đang tuổi chín thục, nở rộ…

Bất luận là lấy ánh mắt của Thẩm Hoài trước đây hay của hắn bây giờ, đều không thể không thừa nhận Hà Nguyệt Liên rất có thực lực mê hoặc điên đảo chúng sinh.

Thẩm Hoài cũng có thể xác nhận, những lời mình nói với Hà Thanh Xã trong đại hội công nhân viên lúc chiều đã được truyền đến tai Hà Nguyệt Liên.

Án theo tác phong Thẩm Hoài trước đây, đàn bà thục mỵ, yêu diễm thế này tự tống lên cửa, thực không có lý do gì để kiềm chế bản thân cả. Mà Thẩm Hoài trước đây đúng là cũng có mấy cô bạn gái loại hình tương tự thế này, hoạt động trên giường nhiệt tình gấp vạn lần thiếu nữ bình thường…

“Lật xem” ký ức nhân sinh của Thẩm Hoài trước kia, “lật xem” biểu hiện trên giường của mấy người đàn bà kia, Thẩm Hoài cảm thấy bộ quần áo Hà Nguyệt Liên đang mặc như đang giấu một mồi lửa, vội cắn răng nói: “Giám đốc Hà, công tác của cô hình như không cần báo cáo với tôi thì phải?”

“Sao lại không thể báo cáo với Thẩm bí thư ngài?” Hà Nguyệt Liên làm sao sẽ dễ dàng buông bỏ thế kia, bèn ngồi xuống nói: “Thẩm bí thư phân quản ban quản lý xí nghiệp, ngài không thể đem trạm tiếp đãi này coi thành con ghẻ, không tới chỉ đạo công tác lần nào a…” Vừa nói, người lại sáp lại gần, bắp đùi chạm nhẹ lên mu bàn tay Thẩm Hoài. Không hề trắng trợn mà cực khiêu khích, vừa chạm nhẹ đã tránh ra, tựa như vô ý, vừa gần lại vừa xa…

“Chỉ đạo công tác thì không dám, nếu cô đã muốn báo cáo, tôi cho cô thời gian nửa giờ.” Thẩm Hoài nói.

“Vậy để tôi trình bày với Thẩm bí thư ngài nhé?” Hà Nguyệt Liên lại đứng lên, ngồi sang đối diện với Thẩm Hoài, tay áp lên mặt bàn, bộ ngực chen nẩy ra đập thẳng vào mắt như muốn khiến Thẩm Hoài nhìn rõ hơn. Tuy năm nay nàng đã qua bốn mươi rồi, nhưng đối với bản thân vẫn có tự tin rất lớn, cũng biết cách để khêu gợi nhục dục trong lòng đàn ông lên.

“Được, cô nói đi.” Thẩm Hoài lật tay cất quyển sổ vào trong túi áo, lại cầm ly bia lên, nếu Hà Nguyệt Liên đã muốn chơi trò này, vậy thử phụng bồi xem sao, thầm nhủ: Tôi lại không leo lên giường cô, xem cô làm được trò trống gì?

Đúng lúc đó Trần Đan bưng hai món còn lại lên, lúc sắp đi ra, đôi mắt ưng ửng nước khẽ liếc Thẩm Hoài như muốn nhắn nhủ điều gì đó.

Đợi Hà Nguyệt Liên nói một trận mồm khô lưỡi ráo thì Thẩm Hoài đã nhét gần cả bàn thức ăn vào bụng, vẻ mặt thỏa mãn, híp mắt nói: “À, chuyện của trạm tiếp đãi tôi biết rồi.” Lại nghiêng người la xuống dưới lầu: “Tiểu Trần, tính tiền, lúc lên nhớ mang giùm cái bao, để tôi mang đống rau thừa này về.”

Thẩm bí thư, anh xem xem mình kia, anh qua đây chỉ đạo công tác của trạm, đây là bữa ăn công, đúng không?” Hà Nguyệt Liên cười cố khuyên ngăn, lại càng trực tiếp nói: “Không phải Thẩm bí thư sợ tôi làm thế này sẽ bị người khác nói là hối lộ chứ?”

Thấy Trần Đan đã chạy tới, chắc từ nãy tới giờ vẫn đứng giữ dưới chân cầu thang, Thẩm Hoài không muốn để ý đến Hà Nguyệt Liên nữa, hỏi nàng: “Tiểu Trần, hết bao nhiêu tiền?”

“Tổng cộng 67 đồng!” Trần Đan nói.

Thẩm Hoài vươn tay vào trong túi, mò xuống mới nhận ra mình không mang ví theo, biểu tình trên mặt chợt cứng lại.

Hà Nguyệt Liên nhìn thấy cơ hội, lại nói: “Thẩm bí thư, anh xem xem, bữa công mà anh cũng muốn trả tiền, về sau ai còn dám kêu anh đến chỉ đạo công tác…”

“Để tôi cho Thẩm bí thư anh mượn tiền nhé.” Trần Đan mặc kệ ánh mắt như muốn giết người của Hà Nguyệt Liên đang nhìn qua, nói với Thẩm Hoài: “Lần sau Thẩm bí thư nhớ trả cho tôi nha…”

Khó thấy được tư thái khiêu hấn công khai của Trần Đan với Hà Nguyệt Liên thế này, chắc bởi hai chữ “hối lộ” đã kích thích đến thần kinh nàng… Thẩm Hoài không khỏi cười khổ, đem thức ăn còn lại nhét vào túi rồi nhếch nhác đi xuống lầu, cũng không quản ánh mắt mang hình viên đạn của Hà Nguyệt Liên dành cho Trần Đan, thầm nghĩ dù sao thì Trần Đan cũng không phải hạng người dễ chọc.

Nhìn Thẩm Hoài đi xuống lầu, Hà Nguyệt Liên lành lạnh liếc xéo Trần Đan, trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh: “Lúc nào thì quen thuộc đến mức chủ động cho Thẩm bí thư mượn tiền rồi?”

“Mấy lần Thẩm bí thư qua đây ăn cơm đều kiên quyết trả tiền, tôi cũng không sợ Thẩm bí thư quẹt mình mấy đồng bạc lẻ!” Trần Đan làm như không thấy địch ý trong mắt Hà Nguyệt Liên, nhanh tay thu dọn đồ ăn thức uống trên bàn.

Hà Nguyệt Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi, song không ngay lập tức trở mặt với Trần Đan, chỉ nói nói: “Trần Đan, cô ngồi xuống, tôi hỏi cô, mấy năm qua tôi đối đãi với cô thế nào?”

Tuy hôn sự giữa nàng và Tôn Dũng đã được xử lý trong yên ắng, mấy đương sự đều sợ chọc giận Thẩm Hoài, không dám hé răng với người ngoài, bởi thế không truyền ra phong thanh gì khó nghe, nhưng Trần Đan biết, muốn triệt để giấu qua cặp mắt của Hà Nguyệt Liên là điều khó có khả năng.

Thấy Hà Nguyệt Liên bắt đầu giở bài cảm tình, tâm lý Trần Đan cũng nhịn không nổi hơi mềm xuống.

“Hai năm nay kinh doanh trạm tiếp đãi tôi cũng mệt rồi, trong trạm nhiều người, nhưng chỉ mình cô học nhanh nhất, hay là cô đến giúp đỡ tôi…” Hà Nguyệt Liên thủ thỉ… Nàng biết Đỗ Kiến đã thất thế, nàng muốn ăn khúc thịt này một mình là điều không tưởng. Chiếu hình thế này đi xuống, cho dù phí nhận thầu không tăng, nàng cũng không dám chắc sẽ duy trì được trạm tiếp đãi trong bao lâu…