Phong Khởi Đích Nhật Tử

Chương 39




Editor: Mai_kari

Hai người trầm mặc ngồi đó, hai bàn tay đan vào nhau, đầu dựa vào tường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu đang sáng đèn.

Cấp dưới của Sầm Thiếu Hiên lập tức chạy tới, theo lý thuyết hẳn là Lục Vân Phong nên rời đi, nhưng anh vẫn lo cho Sầm Thiếu Hiên phải 1 mình ngồi lại đâu. Tuy nói giữa thanh thiên bạch nhật, sẽ không có khả năng có người dám sát hại đội phó hình cảnh ở nơi đông người, nhưng anh vẫn lo lắng, lý trí là lý trí, tình cảm là tình cảm, anh gặp chuyện liên quan đến Sầm Thiếu Hiên sẽ bắt đầu rối loạn, hoàn toàn không thể làm việc một cách bình thường được.

Sầm Thiếu Hiên cũng biết là phải để Lục Vân Phong trở lại nghỉ ngơi. Tuy rằng anh cường tráng hữu lực, nhưng bất quá cũng nhờ ngày thường chăm tập thể hình mà thôi, cũng không phải vận động viên, chưa từng trải qua các đợt huấn luyện nặng, ôm một người trưởng thành đang bị thương hôn mê chạy suốt 1 quãng đường, nhất định là mệt chết. Thế nhưng, cậu thật sự lo khi phải để Lục Vân Phong một mình quay về đó lấy xe. Con đường đầy quán bar đó vàng thau lẫn lộn, nói không chừng người của đối phương vẫn còn ẩn ở đó, nếu Lục Vân Phong đêm khuya chạy đến, thực sự rất nguy hiểm. Mà cậu cũng không thể rời khỏi đây để đưa anh đi, cậu không thể để cho đối phương có cơ hội giết chết nhân chứng quan trọng kia.

Khi một tiểu hình cảnh còn trẻ đầu tiên chạy tới xuất hiện ngay đầu cầu thang, chạy tới chỗ họ thì Lục Vân Phong cùng Sầm Thiếu Hiên đồng thời buông tay. Sầm Thiếu Hiên đứng lên, đi đến chỗ hắn, bắt đầu ra nhiệm vụ.

Lục Vân Phong nhìn bóng lưng của cậu.

Sau khi cậu trở về cảnh đội, công tác rất cực khổ. Dù Lục Vân Phong bồi bổ cho cậu tốt thế nào đi nữa thì thân hình cậu vẫn cứ cao gầy như thế, nhìn từ phía sau có chút đơn bạc, khiến Lục Vân Phong thương tiếc không ngớt. Cậu đứng ở đó, dáng người cáo ráo, vô cùng lưu loát mà truyền đạt mệnh lệnh tới những cấp dưới đang lục tục chạy tới rồi vội vã rời đi. Lúc này, nét mặt Sầm Thiếu Hiên ôn hòa lại ẩn chứa sự kiên nghị, nhìn qua rất động lòng người.

Lục Vân Phong đang đứng bên cạnh cậu, suy nghĩ miên man thì bỗng nhiên Sầm Thiếu Hiên quay đầu lại, nói với anh: “Lục tổng, người chúng tôi muốn đi thăm dò hiện trường, anh cùng đi với họ đến đó lấy xe được không?”

Lục Vân Phong lập tức thu lại ý nghĩ yêu thương, khách khí mỉm cười, cầm áo khoác đứng dậy.

Hai cảnh sát kia rất có lễ phép tiến đến bên anh, cùng anh đi ra ngoài.

Lục Vân Phong không tiện nói thêm gì, chỉ có thể cùng họ đi ra khỏi bệnh viện rồi leo lên xe của họ.

Cả một quãng đường không ai nói chuyện, bọn họ không hỏi gì anh, chỉ đưa Lục Vân Phong đến xe của anh, rồi mới rời đi. Lục Vân Phong thấy rất thoải mái, leo lên xe chạy về nhà, sau đó gọi cho Sầm Thiếu Hiên.

“Anh về nhà rồi.” Anh ôn hòa mà nói. “Người ở chỗ em sao rồi?”

Thanh âm Sầm Thiếu Hiên rất nhẹ: “Giải phẫu xong rồi, nhưng chưa thoát khỏi nguy hiểm.”

“À.” Lục Vân Phong thân thiết nói, “Em cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, đừng để mình mệt quá đó.”

“Ừ.” Sầm Thiếu Hiên thấp giọng trả lời, trong thanh âm có tiếu ý mơ hồ. “May là hôm nay anh không kêu em dậy, em ngủ lâu như vậy, còn được ăn tối, hiện tại tinh thần rất tốt, không đói bụng, anh đừng lo.”

“Được, vậy anh an tâm.” Lục Vân Phong khoái trá. “Dù sao việc này cũng phải báo cáo rồi mới tiếp tục được mà, em nên nghỉ ngơi chút đi.”

“Em biết.” Sầm Thiếu Hiên nhẹ nhàng mà nói. “Anh cứ ngủ trước đi, mai còn phải đi làm.”

“Được.” Lục Vân Phong cúp máy, sau đó thay đồ, đem cái áo sơmi đã bị xé rách hơn phân nửa cùng những bộ dính đầy máu ném vào cái túi đồ dơ, sau đó tắm rửa thoải mái rồi mới đi ngủ.

Sáng sớm, anh bị tiếng chuông báo thức trên điện thoại đánh thức, vừa mở mắt thì phát hiện Sầm Thiếu Hiên chưa trở về. Anh suy nghĩ 1 chút, không gọi điện nữa, chỉ ăn sáng rồi đến thẳng công ty.

Người bị thương hôn mê hai ngày chưa tỉnh lại, nhưng Sầm Thiếu Hiên nhận được bổ nhiệm. Tôn Khải không kiêm chức đội trưởng hình cảnh nữa, Sầm Thiếu Hiên sẽ tiếp nhận chức vụ của hắn, sau khi lão cục trưởng trong hệ thống hệ thống về hưu, thì Tôn Khải sẽ thăng nhiệm cục trưởng cảnh sát, có vài người liền muốn nịnh bợ Tôn Khải, mở đường cho tương lai. Nhưng Sầm Thiếu Hiên vẫn như trước, tiếp tục điều tra vụ án của cậu.

Tôn Khải phải rời khỏi văn phòng, không ở trong đại đội hình cảnh nữa. Sau khi hắn với Sầm Thiếu Hiên chuyển giao công tác xong, liền phải đến cao ốc của Cục Sở. Sầm Thiếu Hiên vốn bận tối mày tối mặt, nhưng vẫn cố rút thời gian ra để bàn giao công tác với hắn.

Tôn Khải lần lượt chuyển đến cho cậu các danh sách nhân viên, danh sách trang thiết bị, các hồ sơ án, sổ sách tài vụ, Sầm Thiếu Hiên rất nghiêm túc, lần lượt thẩm tra đối chiếu từng cái 1 với hắn, nếu có chỗ không hiểu sẽ lập tức hỏi, đến khi xác nhận xong rồi mới ký tên nhận.

Tôn Khải nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu, lại như nhớ lại những năm trước, nhớ tới thời điểm lúc hai người họ mới gặp nhau. Hiện tại, cậu còn trưởng thành hơn so với lúc trước, cả tướng mạo cũng xinh đẹp hơn hẳn, tựa như 1 viên trân châu, trải qua vài năm mài giũa, đã tỏa sáng. Đây vốn dĩ là của quý của chỉ 1 mình hắn, nhưng cũng vì vinh hoa phú quý của bản thân mà hắn đã bỏ mất. Hồi tưởng lại, Tôn Khải cũng không hối hận vì đã làm như vậy, đem người mình yêu làm bị thương đến đầy mình, nhưng nếu giờ cậu đã trở lại, Tôn Khải đang mơ ước sẽ cùng cậu nối lại tình cũ.

Sầm Thiếu Hiên đang chăm chú coi bảng biểu kê thiết bị phương tiện cùng trang bị vũ khí, hàng lông mi dài cong vút, đôi mắt ôn nhuận lóe ra ánh sáng linh động, chiếc mũi cao cùng đôi môi rõ nét dưới ánh đèn trong văn phòng càng thêm ưu mỹ. Tôn Khải xuất thần nhìn cậu, thật muốn liều lĩnh ôm lấy cậu vào lòng, sau đó hôn mạnh vào môi cậu, thưởng thức vị ngọt khiến người khác vĩnh viễn khó quên đó.

Sầm Thiếu Hiên xem xong, liền ký tên mình vào, sau đó ngẩng đầu nhìn đối phương.

Tôn Khải không né tránh ánh mắt, đôi mắt nóng rực vẫn nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu.

Sầm Thiếu Hiên nao nao, lập tức dường như không có việc gì mà nói: “Tôn cục, mời ngài ký tên.”

Tôn Khải cầm lấy bút ký tên, rồng bay phượng múa ký tên mình, sau đó đóng bảng biểu kê lại, để qua 1 bên.

Sầm Thiếu Hiên đứng dậy: “Tôn cục, công tác chuyển giao đã kết thúc, ngài còn gì dặn dò không?”

Tôn Khải đứng dậy bước qua chỗ cậu, đặt tay lên vai cậu, vô cùng thân thiết cười nói: “Thiếu Hiên, đừng gọi anh khách khí như vậy chứ. Anh sẽ đi rồi, tối nay cùng nhau ăn 1 bữa đi.”

Nếu như không có chuyện cũ trước kia, thì coi như là Tôn Khải là sư huynh tiền bối của Sầm Thiếu Hiên, hiện tại hắn vừa thăng chức, theo lẽ thường, cậu phải mời Tôn Khải 1 bữa tiễn biệt, nên lúc này thống khoái mà gật đầu: “Được, tôi sẽ gọi toàn thể mọi người đến chúc mừng Tôn cục thăng chức, bữa này tôi mời.”

“Ai mời không quan trọng.” Tôn Khải ôn hòa cười. “Mọi người thì anh đã sắp xếp rồi, tối mai sẽ cùng nhau ăn. Còn tối nay chỉ có hai chúng ta thôi, không biết có được em vui lòng đến dự hay không?”

Sầm Thiếu Hiên khẽ nhíu mày, nhưng nghĩ cũng chỉ ăn 1 bữa, trước nhiều người hắn có thể làm gì được chứ? Cậu trở về cũng mấy tháng rồi, tuy rằng Tôn Khải biểu hiện vẫn chân thành thâm tình, nhưng vẫn không có hành vi vượt rào, hai người khi ở chung đều thụ lễ, đến chỗ đông người ăn, chắc không có vấn đề gì. Nghĩ như vậy, cậu sảng khoái gật đầu: “Được, vậy để tôi mời anh.”

“Cũng được, nhưng chỗ có thể để anh chọn không.” Tôn Khải hài lòng cười. “Đến Hương Mãn Lâu đi, chỗ đó phong cảnh tốt, món ăn cũng ngon, nhưng hơi mắc một chút …”

“Được, vậy chỗ đó đi.” Sầm Thiếu Hiên lập tức nói. “Không sao hết, tôi mời khách.”

“Tốt, vậy anh đi gọi điện.” Tôn Khải liền thu hồi cánh tay, trở về chỗ ngồi, nhưng đôi mắt vẫn mỉm cười nhìn cậu. “Vậy tan tầm chúng ta cùng nhau đi.”

“Được, vậy tôi đi làm việc tiếp.” Sầm Thiếu Hiên đáp ứng rồi xoay người đi ra ngoài.

Tôn Khải nhìn thân ảnh của biến mất ngoài cửa, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất.