Phong Lưu Diễm Hiệp Truyền Kỳ

Chương 14: Hoàng tước tại hậu




Âu Dương Quốc Vĩ vừa thấy tình huống của lão nhân, lập tức phóng tới bên cạnh ông, một tay đỡ ông dậy, một tay đặt lên lưng của ông ta. Một cổ chân khí mạnh mẽ đưa vào trong cơ thể của lão nhân. Lão nhân khuôn mặt khôi phục, đã hồng lên rất nhiều, hai mắt từ từ mở ra, cảm kích nhìn Âu Dương Quốc Vĩ, yếu ớt nói: "Mau, Phi Hổ bang đang giết người cướp của."

"Ngươi nói là Phi Hổ Bang ư? Vậy ở đâu?" Âu Dương Quốc Vĩ vội hỏi.

Lão nhân cố hết sức đưa tay lên chỉ, "Tại cánh rừng bên kia!" Thanh âm càng lúc càng nhỏ, đầu rục xuống, đoạn khí.

Ban ngay ban mặt, dám cản đường giết người cướp của, thật quá càn rỡ. Có lẽ cũng chỉ có người của Phi Hổ bang mới dám làm.

Âu Dương Quốc Vĩ trước đó đã từ lão quản gia biết, Phi Hổ bang là một bang phái không chuyện ác nào không làm, từ đổ phường đến kỹ viện, bang nhân đều quản, thủ đoạn tàn nhẫn, bình thường còn hoành hành trong hương, thu các loại phí dụng ( theo người địa phương, đó là bảo vệ phí), khiến thần ghét quỷ ám, dân bản xứ hận mà không dám lên tiếng. Từng có mấy võ lâm nhân thủ đến trước cửa thay mặt dân chúng lấy lại công đạo. Nhưng bởi vì bang chủ Phi Hổ bang, 'Phi thiên ngô công' Chư Cát Bất Vi võ công cao cường, một thanh đầu hổ đại đao xuất thần nhập hoá, còn có võ công của cao thủ trong bang không tầm thường, mấy người kia không chết cũng bị phế. Về sau cũng không còn người nào dám xuất đầu. Thêm vào đó có vài người trong võ lâm mang tâm tư ai lo việc người đó, nghĩ đến không làm khó đến mình, cũng mắt nhắm mắt mở, dù có thực lực cũng không xuất đầu, càng khiến cho Chư Cát Bất Vi và thủ hạ của hắn không uý kỵ ai. Nhưng hôm nay bọn chúng lại gặp Âu Dương Quốc Vĩ, đúng là đã hết thời rồi. Âu Dương Quốc Vĩ vốn nghĩ sau khi tới Tuệ Thành xong thì sẽ đi gặp Chư Cát Bất Vi. Bây giờ lại gặp phải việc này, như thế nào lại bỏ qua cơ chứ.

Lập tức không suy nghĩ nhiều, nói với lão quản gia: "Ngươi chiếu cố phu nhân, ta đi xem một chút." Thanh âm chưa dẫn người đã phóng về phía cánh rừng bên kia.

Những lời này của Âu Dương Quốc Vĩ lọt vào trong tay Lưu Phỉ Phỉ, khiến nàng kinh ngạc. Kỳ thật lúc này, Âu Dương Quốc Vĩ nói 'phu nhân' đó Tằng Mỹ Mỹ, ai mà nghĩ khiến cho người còn lại suy nghĩ nữa. Ài, có những người bản thân đã đa tình rồi.

Trong rừng có một cổ xe bị phá hỏng, người đánh xe cũng bị giết chết. Hơn mười cổ thi thể nằm ngổn ngang trên đất. Người chết đều là bị một kiếm xuyên tim, vẻ mặt thống khổ đều giống nhau.

Bốn người bịt mặt cầm kiếm phỏng chừng là hung thủ đang thương lượng phải giải quyết ra sao. Một đại hán nhìn qua có vẻ là lão đại đang hung hăng đứng giữa bọn chúng, nhìn thi thể xung quanh, âm trầm nói: "Các ngươi gặp phải 'Anh đức tức hùng' chúng ta là vận khí của các ngươi không tốt, đi gặp diêm vương cũng đừng có trách ta."

"Đại lão ( từ địa phương, ý chỉ long đầu đại ca) chúng ta tiếp tục nên làm gì đây?" Một người bịt mặt hỏi.

"Trước thu thập đồ đạc rồi rời khỏi hiện trường, động tác phải nhanh, đừng để người khác phát hiện. Cái lão già kia chạy thoát cũng không biết có chết chưa nữa?" Lão đại giọng quyết đoán nói.

"Vâng! Đại lão." Ba người bịt mặt còn lại quát một tiếng lớn. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Đột nhiên, "A" "A" hai tiếng la thảm đồng loạt vang lên. Hai tên bịt mặt ngã xuống dưới kiếm trước mặt người bị mặt còn lại và lão đại.

Lão đại dùng ta vuốt trường kiếm, ha ha cười to, đắt ý, quan sát một lần, rồi nói với người bịt mặt kia: "Lão tứ, vậy là thiên hạ chỉ còn là của hai ta. Ha ha ha."

"Đúng đó, đa tạ đại lão chiếu cố." Nói xong rồi cúi người xuống.

"Ngươi đem đồ vật chia làm hai, rồi bao lại. Lão tứ, chúng ta mỗi người năm phần, thế nào?" Lão đại hỏi.

"Đa tạ lão đại. Vậy chúng ta có trở về Phi Hổ bang không?" Lão tứ không hiểu liền hỏi lại.

Lão đại trong lòng đã tính trước, liền đáp: "Về Phi Hổ bang ư? Bằng vào bản lãnh của ta và ngươi về Phi Hổ bang thì có ích lợi gì. Cao thủ trong bang nhiều như vậy, chúng ta 'Anh đức tứ hùng' còn muốn chờ bao lâu mới xuất đầu thiên hạ đây. Bây giờ có vật này trong tay, chúng ta tương lai sẽ tốt hơn, trở về làm chi." Nguyên lai lão đại 'Anh đức tứ hùng' sớm có dự định, trách không được lại tàn sát lẫn nhau.

"Đúng, đúng, cũng chính là đại lão nhìn xa." Lão tứ nịnh nọt nói.

"Được rồi, mau thu thập đồ vậy, chúng ta lập tức rời khỏi đây." Lão đại thúc giục.

Lão tứ vội chạy vào trong xe, cuống cuồng chia tang vậy làm hai phần, rồi bao lại trong hai bao trang phục, đi tới lão đại.

Lão đại đột nhiên chỉ vào phía sau lão tứ, kinh hoảng la: "Ngươi, ngươi là ai?"

"Ai?" Lão tứ nghe xong quay lại nhìn.

"A", lão tứ la thảm một tiếng, kiếm lão đại đã đâm vào lưng của lão tứ. Lão tứ mang theo mũi kiếm đâm vào thân thể, xoay người lại, hoảng sợ tuyệt vọng nói, "ngươi… ngươi". Nói chưa xong, liền ngã xuống, chết không nhắm mắt. A a, người có tâm tính toán người không tâm, thật khó mà phòng bị được a.

Âu Dương Quốc Vĩ nhìn đến đây, lo lắng chậm rãi bước tới, vỗ tay cười nói: "Quả một người xấu xa. Thật đặc sắc. Các hạ thủ đoạn độc ác, tâm địa tàn nhẫn, xác thật là trên đời hiếm có. Bằng vào điểm ấy bổn thiếu gia lập tức phế ngươi!"

Lão đại dữ dằn hỏi: "Ngươi, ngươi là ai? Nhìn tuổi ngươi còn nhỏ, tốt nhất không cần xen vào việc người khác, chết đi không phải là việc tốt nha!"

"A a, người trong thiên hạ quản việc thiên hạ. Ngươi ngay cả đồng bọn đều giết, cũng thật độc đó." Âu Dương Quốc Vĩ vẫn cười cười.

"Đồng bọn thì thế nào? Bốn người chia nhau không bằng một người độc chiếm. Cái đạo lý này ngươi không hiểu ư?" Nói xong một trận cuồng tiếu, lại hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?" Nhìn Âu Dương Quốc Vĩ không nhanh không chậm, trong lòng cảm giác có điềm xấu.

"Ngẩng đầu ba thước có thần minh." Âu Dương Quốc Vĩ vẫn như vậy không cố kỵ, lại hỏi: "Ngươi là người của Phi Hổ bang?

"Đúng, ta là lão đại trong 'Anh đức tứ hùng' đàn chủ Anh Đức phân đàn, Phi Hổ bang. Ngươi dám động ta, bang chủ Chư Cát Bất Vi chúng ta sẽ không tha qua ngươi." Lão đại trong lòng đã biết hôm nay không may mắn rồi. Âu Dương Quốc Vĩ vẫn cứ như vậy, khiến tâm hắn càng sơ hơn. Đột nhiên nghe nói tới Phi Hổ bang, giống như người chết đuối nắm được một cây gỗ cứu mạng, có thể cứu được, liền vội vàng ôm vào.

Âu Dương Quốc Vĩ cười nói:" A a, được rồi, bổn thiếu gia tính u Dương, đang muốn đi Tuệ thành gặp bang chủ Chư Cát Bất Vi của các ngươi."

"A! Ngươi là 'Thiểm điệm truy hồn kiếm' Âu Dương Quốc Vĩ!" Thật sự đúng là cây có bóng, người có danh, lão đại vừa nghe xong liền kinh hãi, xoay người như tia chớp phóng vào sâu trong khu rừng.

"Ha ha, ngươi trốn không thoát đâu." Âu Dương Quốc Vĩ không có truy đuổi. Hắn đã nhìn thấy lão quản gia ba người đi tới.

Lão quản gia vừa nhìn Âu Dương Quốc Vĩ không đông, tâm niệm thay đổi rất nhanh, ông đã theo Âu Dương Quốc Vĩ lâu như vậy, còn chưa có hiển lộ võ công, hiện đang nhìn công tử như vậy, cũng đoán được Âu Dương Quốc Vĩ muốn xem võ công của ông như thế nào.

Âu Dương Quốc Vĩ cũng là có ý này, cho dù lão quản gia không giải quyết được tên kia, bằng vào khinh công của mình, tên kia muốn chạy thoát cũng khó khăn giống như lên trời.

Lão quản gian lập tức không nói lời nào, vận chân khí, bước ra nghênh chiến. Tên kia thấy thế liều mạng đâm kiếm, lão quản gia thân chợt loé, né qua kiếm phong, tay trái giơ lên, một chưởng bổ ra. Tên kia hét một tiếng, ngã xuống đất, thiên linh cái bị đánh nát mà chết. Phải biết rằng một chưởng của lão quản gia phóng ra, chính là tuyện chiêu trấn phái cua phái Nam Hải, 'Sơn băng địa liệt', nhìn đơn giản như vậy, nhưng rất là huyền diệu vô cùng, không luyện đến mức thuần thục thì không cách nào phát huy uy lực của nó. Huống hồ chi, Âu Dương Quốc Vĩ là muốn biết tu vi võ học của ông, ông cũng không dám dấu giếm, bởi vậy vừa ra tay liền xuất tuyệt chiêu.

Âu Dương Quốc Vĩ còn có một tầng tâm tư, chính là sau này một khi có tin tức hạ lạc của Cung Bằng Phong, tự mình đi báo thù, đem theo Tằng Mỹ Mỹ tổng lại không tiện, đợi sau này thu phục Châu Giang bang rồi, nếu lão quản gia võ công được, thì để ông toạ trấn trong bang, Mỹ Mỹ lưu lại ở đây. Có bảo vệ của ông, từ mình an tâm nhiều hơn. Tuy nói võ công của Mỹ Mỹ không kém, nhưng dù sao, Mỹ Mỹ cũng là nữ nhân mà. Cái này cũng không phải nói Âu Dương Quốc Vĩ xem thường nữ nhân, thực chất hắn quan tâm Mỹ Mỹ, không muốn nàng phải chịu khổ. Dụng tâm có thể nói ra nỗi khổ a.

Vừa thấy chưởng lực của lão quản gia hùng hậu như vậy, đánh giá rằng võ công của ông có thể đứng vào hàng nhất lưu cao thủ, cũng không khỏi an tâm hơn.

Tằng Mỹ Mỹ đều thấy hết, nàng tại sao cũng không nghĩ ra võ công của lão quản gia cường như vậy. Nếu Cung Bằng Phong không có âm dương tà công hộ thể, cùng người này đơn đả độc tấu, ai chết về tay ai cũng còn chưa biết đâu.

Nhìn lại Lưu Phỉ Phỉ trong mặt có ý nghĩ khác. Hoa, một quản gia bên cạnh Âu Dương Quốc Vĩ võ công lợi hại như vậy. Vậy bản thân võ công của Âu Dương Quốc Vĩ chẳng phải đạt đến mức không thể tưởng tượng nổi ư. Nghĩ xong, không chỉ le lưỡi, trong lòng lòng hiếu kỳ đối với Âu Dương Quốc Vĩ tăng lên.

Lão quản gia cũng không rõ chỉ một chiêu của mình đã khiến cho nhiều người suy nghĩ. Lúc này ông không vô thanh vô tức đứng bên cạnh Âu Dương Quốc Vĩ.

Vào lúc này, Lưu Phỉ Phỉ quát lớn: "Người nào?"

Chỉ thấy một bóng người nhỏ nhắn cầm hai bao trang phục đựng tang vật rất nhanh biết mất ở rừng cây phía trước.

Quyển 2 - Diễm tình chi lữ