Phong Lưu Tam Quốc

Chương 249: Đại chiến Sơn Việt(thượng)




Chu Hoàn bước vào trong trận chiến hỗn loạn, đao bay như mây, đã không có ít quân địch bị chết dưới tay hắn, không khỏi thúc ngựa chạy tới.

Lúc này từ bên trái quân địch một tên đại tướng quân lao ra, một thân chiến giáp đồng, mũ đội đầu những tua rua đỏ, dáng người hùng tráng, ta mang một đại đao cửu hoàn, tiếng vang lên như muốn đòi mạng gào thét. Vượt lên trước tên đại tướng của Sơn Việt.

Chu Hoàn nhìn xem thì ra là phó tướng quân Phan Chương.

Thì ra Phan Chương cũng thấy quân Sơn Việt dũng mãnh hơn người, không thể ngăn cản được bản lĩnh của hắn, không khỏi sốt ruột xông tới giết. Thầm nghĩ rằng chỉ cần giết được những người này thì sẽ lập được công lớn.

Chu Hoàn thấy vậy đã dự định, khi quân địch bắt đầu lui đi thì sẽ tìm kiếm đối thủ chém giết để hả giận.

Lúc này Lữ Khoáng, Lữ Tường đã dẫn binh áp sát tới, ba đạo quân binh mã cùng nhau tấn công quân Sơn Việt.

Quân Sơn Việt mặc dù bị đả kích nhưng từng binh lính khả năng chiến đấu cũng rất mạnh mẽ xuất chúng, trong cuộc giao đấu tay đôi, quân Giang Đông căn bản chiếm ưu thế. Nếu như không phải trước đó mai phục thắng lợi, phá hỏng kế hoạch của bọn chúng, sau đó đánh đồng loạt, lúc này mới chiếm ưu thế áp đảo. Nếu như thật sự ngang tay đánh một trận ác liệt, khả năng cũng thuận lợi chút nào.

Đội quân Sơn Việt đã bắt đầu tán toạn, ba đạo nhân mã khí thế dâng lên, liên tiếp thắng lợi.

Thủ lĩnh quân Sơn Việt không còn muốn đánh nữa, thấy Phan Chương thân thủ không tồi, không khỏi lung lay thương, giục ngựa đi.

Phan Chương đâu có bỏ qua như vậy, vừa thúc ngựa đuổi theo, vừa hét lớn:

- Tặc tử Sơn Việt, ngươi chạy đi đâu chứ?

Quân Sơn Việt giống như thủy triều xuống lùi về phía sau, nhưng Trương Lãng lại tính sai một vấn đề quan trọng, đó là khi bọn hắn đang thoát khỏi ba cánh quân của Giang Đông, bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn, binh sĩ và ngựa từ trong rừng xông ra giết. Quân Sơn Việt rút lui, đến đây tên thủ lĩnh Sơn Việt mới có chút hoảng loạn.

Phía trước có Phan Chương,

Quân Sơn Việt biết rằng thế mạnh đã không còn, không khỏi hoảng loạn, đại quân bắt đầu chạy trốn tứ phía.

Trương Lãng cũng nhìn thấy thắng lợi liên tiếp, không khỏi nhổ ra một miếng ác khí.

Phan Chương lại thừa cơ giữ thủ lĩnh quân Sơn Việt, hai người bắt đầu đánh nhau.

Thủ lĩnh Sơn Việt rõ ràng là một tên bộ tướng, răng nhọn vô số.

Phan Chương hét lớn một tiếng:

- Tặc tướng, ngươi chạy đi đâu được.

Thủ lĩnh quân Sơn Việt cũng không tránh khỏi, quyết tâm quay người lại, đồng thời lấy nha bổng trong tay giơ lên trước ngực, khẽ quát:

- Cái tên không biết sống chết là gì.

Ngựa của Phan Chương nhảy lên, cửu hoàn đao rơi xuống, hướng về phía tên đầu to.

Người này hừ một tiếng, công pháp của Phan Chương căn bản hắn không coi ra gì, bèn đi nhanh hai bước, khẽ tránh ra, đồng thời vung nha bổng lên, giống như sét lôi đình đánh thẳng tới.

Phan Chương kinh hãi, chiêu này là đối ngựa không đối người, đơn giản là muốn ép mình đỡ, nếu như không đỡ tuy rằng có thể bình an vô sự nhưng ngựa chắc chắn sẽ chết. Mà trùng hợp thì không tốt không thể nhẫn nhịn được. Phan Chương liền vận dụng hết công lực của toàn thân, hét lớn:

- Một gậy của ngươi đã là gì.

Lập tức trong không trung truyền ra hai tiếng đao va vào nhau, nặng nề chìm vào không trung, khiến cho binh sĩ nghe không hề thoải mái.

Phan Chương chỉ cảm thấy khí nóng bốc lên, miệng ngòn ngọt, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như bị cắn nát ra.

Tướng lĩnh quân Sơn Việt ồ lên một tiếng, nói:

- Tên này có khí lực đấy.

Vừa định ra chiêu lại thấy Phan Chương thúc ngựa rời đi.

Tên người Sơn Việt cũng không đuổi theo, chỉ cười to nói:

- Thì ra ngươi cũng không có gì hơn, ta còn tưởng rằng ngươi rất lợi hại. Nghe đồn dưới trước của Trương Lãng có một mãnh tướng mạnh mẽ như mây, thì ra chỉ có thế thôi. Chẳng lẽ không thể đánh một trận sao?

Tên to con cầm đao to bằng nửa người bỗng nhiên nói.

Lúc này có tiếng quát nói:

- Mao tặc Sơn Việt, đoại Hoàng Tự ta tới đánh với ngươi.

Thủ lĩnh kia rất thông minh có thể trong nghìn vạn người xông pha lúc này hắn quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy một tiểu tướng mặc áo bào màu xanh, tay cầm hắc mã lê đao đang nghiêng nghiêng đâm chén, lông mày xanh đôi mắt đẹp nhìn vô cùng bình thường không ra chỗ nào hơn người, hắn không khỏi đắc ý liền cười khẩy nói:- Tiểu tử miệng còn hôi sữa, ngươi cũng xứng làm đối thủ của ta sao?

Hắn cùng với Hoàng Tự lâm chiến, lang nha bổng của quân Sơn Việt cũng lao lên chiến đấu, Hoàng Tự thấy vậy cũng lao lên chiến người trước mặt của y hơn y lực lượng tuy nhiên lại không bằng tốc độ và nhanh nhẹn, trong vòng ba chiêu đã biến hóa làm cho đối thủ Sơn Việt thủ lĩnh không dám khinh thị.

Hoàng Tự bỗng nhiên biến chiêu, bỗng nhiên hắn phát ra một mũi tên xuyên qua người của người Sơn Việt, đem hắn bắn ra thật xa khiến cho chiến trường yên lặng một hồi.

Lúc này quân Sơn Việt biết tình thế bại đã định, tất cả liền che chở cho thủ lĩnh, liều chết mở một con đường máu. Chu Hoàn và Phan Chương muốn mang quân đuổi theo nhưng Trương Lãng lai bất ngờ thu binh.

Chúng tướng đều khó hiểu vì quyết định này, sau đó Trương Lãng thiết tiệc rượu ở trong tiệc khi mọi người chất vấn Quách Gia liền giải thích:

- Tên thủ lĩnh kia tên là Mao Kiệt là cháu trai của Mao Cam, đệ nhất dũng sĩ ở trong tộc lần này bại ở Hoàng Tự sở dĩ không bắt hắn là muốn nhân cơ hội này thả về cho quân Sơn Việt xem đả kích sĩ khí của bọn họ khiến cho bọn họ sinh ra sợ hãi với quân ta.

Chúng tướng nghe vậy thì đều khen là diệu kế.

Trương Lãng liền trầm giọng nói:

- Ta cũng muốn tiến công nhưng mà quân ta không quen địa lý khắp nơi lại bố trí mai phục binh sĩ vừa lên được Sơn Việt lĩnh cấp tốc tiến quân chỉ sợ bất lợi.

Đổng Tập liền xung phong nhận lệnh:

- Chúa công yên tâm hôm nay chúa công mở ra Đại Nghiệp chỉ cần chúa công ra lệnh, nhất định có thể san bằng đường núi trực chỉ huyện giang.

- Được.

Trương Lãng thấy Đổng Tập chém đinh chặt sắt liền ưng thuận cho hắn mở đường.

Đến ngày thứ tư bỗng nhiên thám tử phát hiện ra ở trên sông Du An Cần Sơn có rất nhiều dấu hiệu địch hoạt động.

Chúng tướng liền khẩn cấp thương nghị, Từ Hoảng liền nói:

- Chúa công hiện tại hai mặt thụ địch, quân ta không thể không đề phòng.