Phong Lưu Tam Quốc

Chương 250: Đại chiến Sơn Việt(hạ)




Điền Phong liền nói:

- Từ tướng quân nói có lý, đầu tiên quân Sơn Việt có thể tập kích phía sau quân ta rồi hẹn Mao Cam hai mặt tập kích, mượn cơ hội này mà đả kích quân ta, thứ hai có thể ở lưu vực ngăn chặn nguồn nước, đợi mưa đến, quân ta ở địa thế tương đối thấp đến lúc đó dùng thủy công quân ta sẽ toàn quân bị diệt.

Trương Lãng rừng mình kinh hãi nói:

- Cho dù chỉ là suy đoán nhưng không thể không đề phòng.

Quách Gia liền nói:

- Giải pháp tốt nhất chính là trước phái quân đội đánh bại quân Sơn Việt ở An Cần, sau đó thẳng hướng tới Ô Liêu sơn.

Điền Phong khổ tư nói:

- Nhưng quân Sơn Việt ở đó không ít, quân ta ra đó sẽ đánh rắn động cỏ.

Từ Hoảng nói:

- Quân ta ở chỗ này hư trương cờ trống, làm tê liệt quân địch, mà chủ lực thì tập kích AN Cần sơn, chỉ cần nắm được cứ điểm thượng dư một bên phái người vượt qua Luyện Giang đến lúc đó cho dù Mao Cam biết doanh trại quân ta hư không cũng không dám đơn giản lộn xộn.

- Kế này có thể thực hiện.

Điền Phong suy nghĩ một lát rồi nói.

Trương Lãng lại ngẫm lại:

- Nhưng quân ta có thể một phen nắm được An Cần Sơn Việt sao đây là vấn đề lớn.

Quách Gia thong dong nói;

- Nếu như muốn biết bị động thành chủ động thì cần phải làm chuyện này.

Điền Phong do dự nói:

- Quân ta đối với An Cần Sơn Việt quân hoàn toàn không biết gì nếu như không có một sách lược vẹn toàn thì nhất định sẽ thua.

- Điền tiên sinh nói rất đúng.

Đổng Tập thấy chúng tướng trầm mặc không nói thì liền lên tiếng.

Đổng Tập liền cất tiếng:

- Chúa công để cho mạt tướng xuất kích chỉ cần một tháng thuộc hạ nhất định nắm được An Cần sơn.

Trương Lãng liền nói:

- Ngươi có biện pháp gì tốt?

Đổng Tập suy nghĩ rồi nói:- Vùng núi lâm chiến thì có yêu cầu về tính cơ động và ẩn nấp, chỉ cần xử lý hai điểm này tốt thì thắng lợi đã lên tới bảy thành, nhưng muốn có hai điều kiện này, yêu cầu tương đương cao xin chúa công cho mạt tướng 5000 tinh binh tố chất cao chịu được đau khổ.

Trương Lãng không hề nghĩ ngợi nói:

- Chỉ cần ngươi có thể thắng thì yêu cầu nào cũng được.

Đổng Tập vui mừng nói:

- Chúa công nghe lời của thuộc hạ thuộc hạ đợi thuộc hạ lãnh binh xuất phát xong, chuyên chọn nơi hung hiểm leo lên, đến lúc này tránh quân địch mà chúa công sau khi thấy thuộc hạ rời đi, lại điều đại bộ phận nhân thủ bức tiến An Cần sơn, lúc này quân địch nhất định không yên, khi đó có thể cùng với quân đội Ô Liêu sơn hợp công, chúa công làm bộ không địch lại dụ dỗ quân địch về vùng Thiết Mai khi đó phía sau quân địch hư không, chỉ cần nắm được An Cần sơn, khi đó quân địch không công mà trở lại Ô Liêu sơn.

Trương Lãng kinh ngạc liền lau mắt nhìn với Đổng Tập không ngờ hắn lại có kiến giải này.

Điền Phong cũng híp mắt nói:

- Kế này có thể thực hiện. Tuy nhiên cần phải cân nhắc, ví dụ chúng ta thực sự phòng thủ thành công tối đa cũng chỉ có thể ngăn cản địch tiến công nhưng không biết có thể thành công vuợt qua sông Luyện hay không nếu như địch ở thượng dư bố trí trọng binh thì sao, quân ta qua sông bị đánh tổn thất không chịu nổi.

Đổng Tập chảy ròng ròng mồ hôi mà nói;

- Điền tiên sinh nói rất đúng thuộc hạ không ngờ tới.

Quách Gia cười hai tiếng:

- Kế này vẫn có thể thực hiện Đổng tướng quân bí mật hành quân mà quân ta ở Thượng Du phòng tuyến cho dù địch không mắc mưu cũng phân tán binh lực của bọn hắn, khi đó bọn họ không rõ ý đồ của chúng ta rất khó phòng bị.

Trương Lãng khổ tư nói:

- Theo ta nhìn không phải quân ta khởi hành dọc theo sông từ trên xuống dưới thì không thể thhf công, bằng không bọn họ phản công lại ta sợ không ngăn được.

Điền Phong nói:

- Như vậy cũng được có nhiều binh lực đầu nhập chiến đấu khiến cho đối phương rối loạn.

Trương Lãng thấy hai đại quân sư đồng ý thì lúc này liền kêu Đổng Tập, dùng bội đao triệu tập binh sĩ do Đổng Tập lựa chọn.

Sau đó Trương Lãng lại ra lệnh cho Từ Hoảng trợ giúp Đổng Tập Từ Hoảng dũng mãnh xác suất thành công hơn nhiều.

Trương Lãng lại ra lệnh cho Chu Hoàn lãnh ba nghìn tướng sĩ, nhanh chóng phòng thủ, nếu như quân địch đi vào, thì miễn chiên chờ đại quân ta lên.

Luyện Vinh thì được giao chi việc thủ chủ trại cho binh sĩ thay nhau luyện tập mê hoặc quân địch.

Dựa theo kế mà làm, cuối cùng quân Sơn Việt bị Từ Hoảng lĩnh một đội phục binh xông ra liều chết, bọn họ hồn phi phách tán vứt bỏ binh khí áo giáp quay người bỏ chạy, đám tướng lãnh hô vài tiếng, tổ chức đội ngũ phản kích, không chiến mà chạy mất tăm, Từ Hoảng sau khi giết một số binh sĩ lạc đàn cũng bí mật hành quân về.

Sau đó điạ quân vượt sông, Trương Lãng hạ trại ở Hạ Du sơn, để cho Sơn Việt quân phải đi đường vòng, Mao Cam không bỏ qua tổ chức đội ngũ cưỡng ép vượt sông, xung phong đánh quân đội của Luyện Vinh, ý đồ đả thông đường trợ giúp An Cần sơn.

Ngày kế tiếp, Mao Anh con của Mao Kiệt ra xuất chiến Phan Chương nhìn thấy quân đối phương đi ra một tiểu hài tử thì hoành đao cười nhạo lại không biết mạng của mình suýt nữa phải chết ở nơi này.

Hắn lập tức hét lớn:

- Các huynh đệ Sơn Việt man di đã tới mọi người xông lên cho ta giết cho bọn họ mảnh giáp cũng không còn.

Một nghìn binh sĩ chủ tướng xông lên phía trước, cùng với quân Sơn Việt giao chiến.

Hai quân tiếp xúc với nhau tình thée vô cùng kịch liệt quân của Phan Chương nhân số tuy không nhiều nhưng lợi dụng địa hình có thể thong dong giết địch.

Hai phe giao chiến kịch liệt, Mao Anh xuất chiến đấu với Phan Chương Phan chương chủ quan, trong chốc lát bị một chùy của Mao Anh đánh trúng ngực hắn lục phủ ngũ tạng chấn động phun ra một ngụm máu chịu thua mà chạy về.

Quân Giang Đông thấy chủ tướng bị thua quân tâm đại loạn khép trận hình lại liều mạng ngăn cản quân địch.

Không bao lâu sau dưới sự tiến công mạnh mẽ của quân Sơn Việt quân Giang Đông bắt đầu tan tác, Trương Lãng biết được binh mã thua trận thì giật mình, tâm phiền ý loạn.

Quách Gia liền nói:

- Sơn Việt sùng bái vũ lực, tranh giành đánh nhau không xem thường nữ tử, nếu như lần này Triệu cô nương lãnh binh xuất chiến, đấu với chủ tướng bằng võ công của Triệu cô nương dĩ nhiên là không có đối thủ mà bọn chúng sau khi bị thua nhục nhã sĩ khí tất giảm xuống, khi đó chúng đều biết quân ta nhân tài nhiều, nam nữ đều có thể thống lãnh tam quân biết khó mà lui.

Trương Lãng nghe vậy há hốc mồm rồi nói:

- Như vậy được sao? Không sợ quân địch thẹn quá hóa giận phái binh đánh tới sao?

Mà Triệu Vũ thì hưng phấn vô cùng.

Trương Lãng cẩn thận nghĩ một hồi cuối cùng cũng động tâm, tuy nhiee nhắn không dám khinh thường tự mình áp trận nếu như không được lập tức khu binh đánh tới.

Quả nhiên quân Sơn Việt lui binh không lâu thì buổi chiều liền có động tĩnh.