Phong Lưu Tam Quốc

Chương 375: Trường Sa (hạ)




Hàn Huyền đang say mê hưởng thụ thì quản sự phủ châu mục vội vàng tiến đến.

Gã thì thầm bên tai Hàn Huyền:

- Đại nhân, Dương Linh đã trở về.

Hàn Huyền lập tức mở to mắt, con mắt ti hí tràn đầy kinh ngạc, nói:

- Sao hắn trở về? Chẳng phải ở An thành đã bị bắt sao?

Quản sự cười nói:

- Cái này cũng do Dương Linh thông minh, nhân dịp Trương quân sơ sẩy đã chạy trốn ra.

Hàn Huyền vỗ tay cười to, nói:

- Tốt tốt, không uổng bình thường ta xem trọng hắn, Dương Linh thật là thông minh!

So với Hàn Huyền vô tâm vô phế, ngược lại quản sự có vài phần cảnh giác.

Gã nghi ngờ nói:

- Cái này có phải là quỷ kế của Trương Lãng không? Người này giỏi trò âm mưu, không thể không đề phòng. Không sợ vạn nhất mà chỉ sợ nhất vạn.

Hàn Huyền nghe quản sự nói vậy thì có chút dao động, lầm bầm nói:

- Rất có lý. Không bằng chúng ta trực tiếp giết hắn, đỡ sau này để lại tai họa.

Quản sự lòng căng thẳng. Tuy Dương Linh không phải là tuyệt thế danh tướng gì nhưng ít nhất đã theo Hàn Huyền nhiều năm, lập không ít chiến công đến bây giờ, từ miệng gã thốt ra lời vô tình vô nghĩa đến vậy khiến quản sự lạnh sống lưng.

Nhưng quản sự không suy nghĩ nhiều, cười nói:

- Tướng quân cần gì lo lắng như vậy, cứ để hắn đến gặp tướng quân chẳng phải được rồi? Chỉ cần chúng ta hỏi han cẩn thận, nếu trong đó thật sự có trá thì tất nhiên sẽ lộ ra dấu vết, đến lúc đó quyết định cũng không muộn.

Hàn Huyền liên tục gật đầu nói:

- Có lý, có lý. Ngươi dẫn Dương Linh đi gặp ta. Mà đợi lát nữa ngươi ở bên cạnh ta cẩn thận quan sát, xem coi hắn có gì không thích hợp không.

Quản sự nhỏ giọng nịnh nọt nói:

- Tướng quân, không bằng ở hai bên sắp đặt hai mươi vệ sĩ, lấy khí thế áp người. Nếu như trong lòng Dương Linh có ý xấu thì tất nhiên sẽ ấp a ấp úng khó mà nói tròn câu, tới lúc đó một phen bắt lấy chém lập uy.

Hàn Huyền không có ý kiến gì, nghe vậy cảm thấy kế không sai, lớn tiếng cười bảo:

- Tốt tốt, mọi chuyện cứ do ngươi sắp xếp đi.

Không bao lâu sau, quản sự dẫn theo Dương Linh lảo đảo tiến tới.

Dương Linh sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên do mất máu quá nhiều, trên cánh tay trái quấn vải trắng.

Dương Linh thấy Hàn Huyền, vội giãy ra khỏi thị tòng dìu mình, tiến lên vài bước, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất.

Gã lớn tiếng khóc rống nói:

- Tướng quân ơi, xin hãy phân xử cho ta đi!

Hàn Huyền hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.

Dương Linh lòng lạnh một nửa, nhìn vệ sĩ bên cạnh như hổ rình mồi, trán đổ mồ hôi lạnh.

Gã lớn tiếng kêu to oan uổng:

- Tướng quân, ngài nhất định phải tin tưởng mạt tướng! Mạt tướng vì tướng quân xuất sinh nhật tử, chưa bao giờ hai lòng. Lần trước đầu hàng Trương Lãng thật tình là vì sau khi thành phá, tình huống bất đắc dĩ. Tuy mạt tướng ở Trương doanh mà lòng vẫn hướng về tướng quân. Hôm nay thật không dễ dàng bắt được cơ hội mới chạy ra, nếu tướng quân còn chưa tin thì trên người Dương Linh nhiều vết thương mũi tên chính là bằng chứng. Binh sĩ thủ thành cũng có thể làm chứng!

Hàn Huyền vốn là một người không có chủ kiến, nghe Dương Linh nói vậy, lại nhớ tới trước kia từng hành động của gã, lòng đã tin tưởng bảy, tám phần. Nhưng gã vẫn dựa theo lời quản sự đã nói, cẩn thận hỏi han.

Dương Linh đối đáp trôi chảy, đem việc mình biết và trải qua nói hết cho Hàn Huyền. Cuối cùng Dương Linh còn nói:

- Tướng quân, lần này lý do mạt tướng miễn cưỡng trốn thoát là bởi vì ở trong quân doanh quân địch biết được một bí mật cực to lớn. Chính bởi vì điều này nên mạt tướng mới bỏ qua thời điểm chưa đúng, mạo hiểm tính mạng chạy ra. Nếu không phải mạt tướng nhanh tay lẹ mắt thì sớm xuống suối vàng rồi.

Hàn Huyền dấy lên tò mò, hỏi:

- Bí mật lớn gì?

Dương Linh nhìn vệ sĩ bên cạnh, muốn nói lại thôi.

Hàn Huyền phất tay vẫy lui bốn mươi vệ sĩ, không kiên nhẫn nói:

- Có gì nói mau!

Dương Linh quỳ trên mặt đất tiến lên vài bước tới dưới chân Hàn Huyền, nhỏ giọng nói:

- Thuộc hạ được đến tin tức, có liên quan cực kỳ lớn với Lưu Bàn, Hoàng Trung.

Hàn Huyền nghe vậy thì kinh ngạc nhảy dựng, lớn tiếng nói:

- Liên quan cái gì?

Dương Linh tức giận nói:

- Vốn trong quân doanh của Trương Lãng có một mãnh tướng tên là Hoàng Tự, tên này chính là con trai của Hoàng Trung. Trương Lãng đã lén cùng Hoàng Trung viết thư qua lại, bí mật mưu phản, đợi tới lúc thích hợp nhất thì sẽ nội ứng ngoại hợp, công chiếm Trường Sa thành!

Hàn Huyền cực kỳ hoảng sợ, trán ướt đẫm mồ hôi. Gã đi tới đi lui mấy bước, mặt xanh mét, nói:

- Hoàng Trung sớm có thành kiến với bổn tướng quân, liên tiếp ở trước mặt Lưu Bàn dấy lên thị phi, muốn bỏ chức thái thú Trường Sa của ta. Lần này lại dám tư thông quân địch, lòng này đáng giết, tội không thể tha! Người đâu! Đi bắt Hoàng Trung quy án cho ta! Nếu phản kháng thì giết không tha!

Quản sự vội vàng ngăn lại, nói:

- Tướng quân, không thể xúc động! Tuy Hoàng Trung đáng giận nhưng có Lưu Bàn đại nhân chống lưng, nếu bởi vì vậy mà cùng Lưu Bàn đại nhân trở mặt thì hình như không ổn lắm. Quân Trương Lãng đã ở dưới thành, tướng quân nội chiến thì làm sao đánh trận đây? Truyền ra ngoài thì chẳng phải là đại nhân sẽ bị người trong thiên hạ cười rụng răng ư? Huống chi, tuy Hoàng Trung nhiều lần làm khó đại nhân, nhưng nghĩ cẩn thận thì hắn trung với Lưu Bàn. Mà Lưu Bàn đại nhân lại là cháu của chúa công, dường như việc này không có khả năng xảy ra.

Hàn Huyền vung tay áo, giận dữ nói:

- Đừng nói nhảm! Dù Hoàng Trung có thông đồng với địch hay không, không giết người này khó giải mối hận trong lòng ta! Bây giờ là cơ hội tốt, sao bỏ qua cho được? Ngươi lập tức mang một đội đi bắt Hoàng Trung quy án!

Quản sự thấy vậy không dám nói nhiều nữa, đi xuống làm việc.

Dương Linh mặt đầy nịnh nọt nói:

- Tướng quân anh minh, nhìn xa trông rộng. Có tướng quân ở thì Trường Sa còn sợ gì Trương Lãng?

Hàn Huyền nghe mà lâng lâng, ngẩng đầu ưỡn ngực nói:

- Vốn ngươi lâm trận phản bội tội đáng chết, nhưng nay ngươi lập công chuộc tội, lấy được tin tức quan trọng như vậy, những chuyện quá khứ coi như không truy cứu nữa. Sau này ngươi phải chăm chỉ làm việc cho bổn tướng quân.

Vốn trong lòng Dương Linh có chút không yên, nghe vậy thì mừng như điên, không ngừng vuốt mông ngựa.

Gã nói rằng:

- Đa tạ ân không giết của tướng quân. Tướng quân thiện lương lại ngực ôm chí lớn, sớm muộn gì sẽ danh chấn thiên hạ! Mạt tướng nguyện làm trâu làm ngựa cho tướng quân, đi theo làm tùy tùng suốt đời đã mãn nguyện rồi!