Phong Lưu Tam Quốc

Chương 394: Kỳ binh (thượng)




Quách Gia rất đồng ý nói:

- Không sai, cái gọi là kỳ binh, nếu cứ thường xuyên xuất kích thì không còn kỳ nữa.

Trương Lãng từ từ nói:

- Lấy được Ba Khâu rồi, Phụng Hiếu có cách nào trong thời gian ngắn cải tạo lại phòng tuyến không?

Quách Gia lắc đầu nói:

- Bày mưu lập kế thì thuộc hạ còn có thể ra chút mưu mô, nhưng đến hành quân bày trận, xây dựng phòng ngự lúc quan trọng thế này, thuộc hạ không dám chỉ loạn. Chỉ sợ hơi vô ý là sẽ thất bại, mất mạng việc nhỏ, làm hư đại nghiệp của chúa công mới là nghiêm trọng.

Trương Lãng thở dài nói:

- Đáng tiếc không có Công Cẩn, nếu có hắn thì chắc chắn sẽ có cách.

Quách Gia cũng thở dài, tràn đầy đồng cảm.

Lúc này có người kêu Trương Lãng:

- Chúa công…

Trương Lãng quay đầu thấy là Tôn Sách ở phía sau chắp tay hành lễ, liền hỏi:

- Bá Phù, có chuyện gì vậy?

Tôn Sách nói:

- Thuộc hạ có một cách, không biết chúa công có muốn nghe không?

Trương Lãng ồ lên, mặt đầy hứng thú nói:

- Vậy nói nghe thử xem.

Tôn Sách được Trương Lãng cho phép, bình tĩnh nói:

- Theo ý kiến của thuộc hạ, Ba Khâu ba núi một sông vốn đã chiếm hết ưu thế địa lý, khiến chúa công dễ dàng thành công. Dù trong đó có liên quan rất lớn đến kỳ binh của chúa công, nhưng không thể phủ nhận là do mấy chỗ phòng tuyến có sơ hở. Nếu như chia ra đơn độc thì mấy cứ điểm cực kỳ vững chắc, điều này thuộc hạ thừa nhận, nhưng mấu chốt ở chỗ chúng thiếu điểm liên hệ. Nếu có thể kết hợp một chỗ thì hình thành một phòng tuyến chỉnh thể càng thêm cường đại rồi.

Trương Lãng và Quách Gia nghe xong liên tục gật đầu, nói:

- Không tệ, không tệ, nói tiếp đi.

Tôn Sách tiếp tục nói:

- Nếu đã vậy thì chúa công có thể chọn một chỗ thiết lập, liên tiếp mấy phòng tuyến này, vậy càng có sức phòng ngự, hơn nữa tính cơ động cũng mạnh hơn.

Trương Lãng hỏi tới:

- Vậy nên thiết lập ở đâu?

Tôn Sách cười nói:

- Thành tây Ba Khâu.

Mắt Trương Lãng sáng lên. Thành tây Ba Khâu, đông dựa Ba Lăng sơn, tây đối Động Đình hồ, bắc gối vạn lý Trường Giang, nam vọng Tam Tương Tứ Thủy, đúng là một vị trí trung tâm rất tốt.

Tôn Sách nói:

- Chúa công có thể ở tại thành tây kiến trúc tất cả cơ sở Ba Khâu mở rộng đến các thành, tất nhiên bây giờ thời gian có hạn, có thể trước tiên dựng tiêu lâu đơn giản. Vậy thì có thể trông xa về tam sơn tứ thủy, mấy cửa ải quan trọng. Hai là có thể chỉ huy trung tâm, ba quân phía xa tác chiến. Ba là…

Tôn Sách nói tràng giang đại hái kể ra vài chỗ tốt, Trương Lãng nghe mặt mày hớn hở.

Tôn Sách chưa nói xong thì Trương Lãng đã cười to bảo rằng:

- Bá Phù quả nhiên khiến người kinh ngạc, cách như vậy chỉ ngươi có thể nghĩ ra.

Nào biết Tôn Sách thản nhiên nói:

- Chúa công quá khen, ý này không phải thuộc hạ nghĩ ra.

Trương Lãng rất là tò mò hỏi:

- Không phải ngươi thì đó là ai?

Tôn Sách nói:

- Chính là Lỗ Túc.

- Lỗ Túc, là hắn?

Trương Lãng kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ cái gì, đầu ù vang, chấn động hắn thất thanh kêu:

- Đây không phải là Nhạc Dương lâu sao?

Lấy được Ba Khâu có ý nghĩa chiến lược cực kỳ quan trọng. Đầu tiên là đường thủy, chặt đứt tuyến vận chuyển Trường Giang, tiếp theo là hắn có thể từ thủ mang công, chỉ cần Thái Mạo dám bỏ mặc thì hắn tuyệt đối sẽ không khách sáo, mang binh xông hướng Nam quận. Nếu như gã muốn lấy lại Ba Lăng, ít nhất phải tập trung binh lực gấp mấy lần hắn, nếu không thì chỉ là nằm mơ mà thôi. Nếu thật sự mang mấy vạn binh lực đến, chiến cuộc vùng Hán Dương sẽ biến đổi ra sao? Bây giờ không ai có thể nói rõ điều này.

Đã hai ngày, các binh sĩ trong tay Trương Lãng đều bị điều động, đều tiên là ở căn cứ vốn có của tây thành Ba Khâu lại xây lên vài tòa tiêu lâu và chỉ huy lâu đơn giản, dùng để liên liên kết mỗi tiêu điểm trạm gác. Có tác dụng thấy rõ toàn cục, bởi vì hành động đơn giản, rất nhanh tiêu lâu cao hai, ba mươi thước đã dựng lên, liên tiếp với đằng sau là đài chỉ huy. Chưa hết, Trương Lãng ở ngoài tam sơn trạm gác đào hố đặt bẫy, lại sai thám báo mở rộng phạm vi trinh sát hơn mười dặm, từng giây phút tuần tra.

Mỗi trạm gác đều sai binh sĩ từ một ngàn đến hai ngàn canh gác, cho dù tới lúc đó không phòng thủ được cũng có thể rút về Ba Lăng thành. Mỗi khi nghĩ tới đây thì Trương Lãng phải cảm thán mình đem đại quân Vương Uy điều ra Ba Khâu là lựa chọn chính xác. Nếu như cường công thì sẽ phải trả cái giá cực kỳ to lớn.

Trương Lãng vì phòng ngừa binh sĩ quá mức mệt mỏi, không thể không khiến ba ngàn khô lâu binh tham gia luân phiên nghỉ ngơi.

Dự trữ vật tư của Ba Khâu phong phú hơn mức Trương Lãng dự đoán, điều này khiến hắn hết sức vui mừng. Kho lương có hơn mười vạn thạch lương thảo, có thể trợ giúp một vạn binh sĩ kéo dài tới một năm. Mũi tên, binh khí thủ thành thì càng nhiều đếm không xuể, không thể không cảm thán Kinh Châu giàu có. Có mấy thứ này trong tay, Trương Lãng càng vững lòng, cũng càng tự tin có thể phòng thủ.

Quân Trương Lãng vòng lấy tam sơn nhất thủy Ba Khâu, khống chế tất cả bến cảng, một ngàn quân Giang Đông bao gồm thủy lục bắt đầu quét ngang Đán Tác giang. Trong vòng một ngày cướp thuyền con của Lưu quân từ thượng du Trường Giang xuống, đạt được vô số chiến lợi phẩm.

Đêm ngày thứ ba, tất cả công sự của Trương Lãng đều đã xong xuôi, bắt đầu chờ đợi bên địch phản công.

Ngày thứ tư thám báo quay về báo cáo, gần hai vạn binh sĩ Vương Uy đã xuất hiện ở hướng nam Ba Khâu.

Khi Vương Uy biết được Ba Khâu bị Trương Lãng cướp thì ngây như phỗng. Gã không dám tin phòng tuyến mình dốc hết công sức tạo dựng sẽ nhanh chóng thất thủ như vậy. Khi gã lấy lại tinh thần thì mới biết mình đã trúng mưu kế của Trương Lãng. Vòng đến vòng đi còn chẳng phải vì vị trí chiến lược Ba Khâu sao?

Vương Uy nhanh chóng kéo binh mã chuẩn bị lấy lại Ba Khâu. Nhưng gã biết, nếu là cường công thì gã chắc chắn không có bao nhiêu phần thắng. Hiện tại chỉ có thể liên hợp với quân của đám Văn Sính, hy vọng bàn ra cách gì tốt, dùng kế cướp lại. Vương Uy vẫn có chút tự tin, bởi vì tất cả phòng tuyến nơi này đều là chính tay gã thiết kế bố trí. Chỗ nào cường, chỗ nào nhược, bản thân gã hiểu rõ nhất.

Lúc này Trương Lãng ở trên lâu thành tây.

Bên người hắn trừ Quách Gia, Lỗ Túc ra còn có Tôn Sách, Hoàng Trung, Hoàng Tự, Toàn Tông, Trương Ninh, Triệu Vũ, tất cả mười người.

Trương Lãng ngồi trên ghế gỗ đơn giản, mắt nhìn bầu trời mênh mông phía xa, ở bình địa sắp thành một đường, giữa hai ngọn núi giắt ngang một con đường nhỏ màu trắng, con đường nhỏ đứng thẳng một trạm gác.