Phong Lưu Tam Quốc

Chương 452: Ai thua? (thượng)




Mặt ngoài một số thuộc hạ của Lữ Bố bắt đầu phản công nhưng rất nhanh bị cấm vệ quân phản kích, chậm rãi bị áp chế.

Lữ Bố và Điển Vi quyết đấu tuy đặc sắc, nhưng trận chiến của Tống Hiến và Hàn Cử Tử cũng khá hấp dẫn. Tống Hiến là trong tam quốc sử thăng làm một trong tám thuộc hạ của Lữ Bố, bản thân đã nói lên bản lĩnh của gã. Chỉ đáng tiếc gã đụng phải là Hàn Cử Tử. Tuy rằng trong lịch sử Hàn Cử Tử chỉ là một tiểu tướng vô danh, nhưng nhờ vào một số huấn luyện công nghệ cao của Trương Lãng, gã rất nhanh trở thành cao thủ nổi bật.

Mới đầu Tống Hiến cùng Hàn Cử Tử có công có thủ, nhưng rất nhanh bị bên ngoài tiếng rên rỉ hét thảm liên tục khiến tâm tình rối loạn. Vốn mắc xích quan trọng nhất trong kế hoạch là phải khống chế được Trương Lãng, mượn đó áp chế tất cả binh sĩ và quan viên, đạt tới mục đích. Nhưng bây giờ Trương Lãng bình yên vô sự, gã thì bị đối thủ trước mắt áp chế. Lại thêm Lữ Bố có danh xưng là Tiểu Ôn Hầu vô cùng dũng mãnh nhưng vẫn bị Điển Vi áp chế gắt gao, trong phút chốc không thể làm gì được Điển Vi, tình huống đang phát triển theo phương hướng tệ hại hơn. Như vậy chẳng khác nào kế hoạch của chúng đã thất bại. Điều này khiến tim Tống Hiến rơi vào đáy vực, đấu chí giảm mạnh, thêm vào bản thân gã không bằng Hàn Cử Tử. Cứ thế, trước đòn tấn công dồn dập của Hàn Cử Tử, Tống Hiến chỉ có nước chống chọi.

Trương Lãng tập trung tất cả tinh thần vào cuộc đối đầu đỉnh cao của Lữ Bố và Điển Vi.

Lữ Bố và Điển Vi quấn quýt lấy nhau, một bên muốn mượn cái lợi binh khí dài kéo giãn khoảng cách, cường công mạnh đánh. Một phương khác thì tìm mọi cách kéo gần cự ly, phát uy ưu thế đánh gần thân của binh khí ngắn.

Bỗng nhiên Lữ Bố hú dài, hiển nhiên đã bị Điển Vi khó giải quyết kích động lửa giận. Phương Thiên họa kích của y không chút dấu hiệu bắn lên, mang theo tia sáng chói lòa, sát khí vô cùng cường đại, phản chiếu bao phủ tất cả tử huyệt trên người Điển Vi. Động tác của y như góc biển chân trời không thể nắm bắt.

Điển Vi chỉ thấy bốn phương tám hướng gió nổi mây phun, đầy trời tàn ảnh, trong phút chốc không thể nhìn rõ vị trí và tuyến đường công kích của Phương Thiên họa kích. Chỉ có sát khí vô cùng mạnh mẽ nương kình phong trói chặt gã. May là Điển Vi trải qua trăm trận, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Tay siết chặt, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, tâm tĩnh như nước, dùng tinh thần cảm nhận không khí biến đổi, phòng thủ không lọt giọt nước.

Lữ Bố cười lạnh một tiếng, trường kích trong tay bỗng vạch hình tròn, tàn ảnh trên trời như ngàn tiễn cùng bắn, lộ ra mũi nhọn, lây tốc độ mắt thường không thể thấy nhanh chóng tấn công các điểm yếu trên người Điển Vi.

Điển Vi biết rõ trong ngàn vạn tàn ảnh này chỉ có một cái là thật. Nhưng mỗi tàn ảnh kích ảnh đều có sát khí vô cùng sắc bén, khiến gã không thể chia rõ đâu mới là sát chiêu chân chính. Điển Vi hít sâu một hơi, quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.

Lữ Bố bỗng hét to một tiếng:

- Đi chết đi!!!

Chớp mắt, Phương Thiên họa kích vạn vật thành một. Tất cả tàn ảnh bỗng biến mất hết, chỉ còn lại một luồng sáng trắng, dùng tốc độ, góc độ không gì sánh kịp từ mé trên chém qua.

Trương Lãng bỗng biến sắc mặt, thầm kêu to: tốc độ thật nhanh, lực lượng thật bá đạo. Hắn thầm lo lắng cho Điển Vi.

Điển Vi trong ngàn cân treo sợi tóc biết rõ lực lượng của mình không chặn nổi sát chiêu này, nhưng gã không muốn chịu thua. Gã liều mạng không lùi mà tiến lên, lấy công làm thủ. Cổ tay nhẹ run, kích trong tay trái bỗng bay khỏi tay. Cùng lúc đó, thân hình to lớn giống mèo nhanh nhẹn lê chân tiến tới trước, kích trong tay phải tấn công một chiêu tia chớp.

*Đinh!*

Lại một tiếng binh khí va nhau cực kỳ lớn. Kích bay khỏi tay trái mạnh đập vào thân kích của Phương Thiên họa kích. Lữ Bố bởi vì bị tay trái kích ngăn cản nên tốc độ khựng lại. Nhưng lực lượng một kích sao có thể so sánh với họa kích đâu? Y chỉ hơi ngừng, tay trái kích lập tức bị bắn bay ra, tốc độ của Lữ Bố không giảm, vẫn là cực nhanh giết tới.

Tuy y chỉ hơi khựng lại nhưng đối với Điển Vi thì đã đủ rồi. Điển Vi không thể kiềm nén đáy lòng mừng như điên, gồng người lao thẳng tới Lữ Bố. Lúc này Lữ Bố mở rộng trước mặt, sơ hở chồng chất, chính là thời cơ tốt nhất phá địch.

*Bùm bùm!*

Lại là tiếng hai người va chạm, sau đó đại đường quay về bình tĩnh, tĩnh đến có thể nghe thấy tiếng lá rơi.

Điển Vi và Lữ Bố, hai người đứng thẳng tại đó, giống như hai pho tượng chiến thần.

Tiếng thở dốc khe khẽ, kích của Điển Vi vướng một mảnh vải nhỏ phất phơ theo gió, chính là vạt áo của Lữ Bố.

Kích của Lữ Bố có một giọt máu đỏ thắm đang từ từ nhỏ giọt xuống.

- Ngươi thua.Lữ Bố bỗng ngửa đầu cuồng cười, biểu tình cực kỳ cuồng ngạo. Tóc rối theo tiếng cười tung bay.

Trên mặt Điển Vi không có chút gì chán nản, thản nhiên nói:

- Lão Điển thua.

Điển Vi thua thật. Tuy rằng chọn cách đối phó đúng nhưng chênh lệch thực lực nửa bậc không thể giúp gã phá giải sát chiêu của Lữ Bố.

Điển Vi bỗng thốt ra câu nói kinh người:

- Nhưng ta cũng thắng.

- Cái gì?

Lữ Bố ngừng lại tiếng cười, dùng ánh mắt thô bạo nhìn ngực áo bị xé rách của Điển Vi. Vết thương dài nửa tấc dần ứa máu tươi.

Y lại lần nữa cuồng cười nói:

- Ngươi nằm mơ! Muốn thắng bổn tướng quân, chờ kiếp sau đi!