Phong Lưu Thê Chủ, Phóng Khoáng Phu Thị

Chương 4: Chạy trốn




Bước vào phòng , Lưu Hoa phất tay đánh bay bộ ấm trà trên bàn ,  trầm mặt nhìn Lưu Mộ Dung ‘’ Ngươi  thích lấy trinh tiết của mình ra đùa cợt lắm sao , ngươi lả lơi như vậy sao trước giờ ta không rõ ‘’ . Nàng cười lạnh khinh miệt nhìn khiến chân hắn run lên quỳ xuống ‘’ Chủ nhân , sao người lại nghĩ ta  là loại người như vậy  ‘’ Mộ Dung lệ nóng khoanh chòng  trực khóc  mím đôi đỏ mọng chọc người thương tiếc  .

Nàng  thở dài bất lực trước nước mắt của nam nhân  , đỡ hắn đứng lên  ‘’ Thôi được  , ngươi thật khiến ta không thể trách mắng được  , có gì cứ nói với ta ‘’ .

Nghe vậy mắt hắn càng thêm nóng , tỏ vẻ uất ức nói  ‘’Ngươi dạo này không để ý đến ta  ‘’  Lưu Hoa vừa giận vừa thương , đành lau đi giọt  lệ trên khóe mắt hắn 

‘’ Đồ ngốc ngươi không còn nhỏ , ta sao có thể suốt ngày lưu tâm ngươi được  , mà làm sao ngươi biết hôm nay nhất định ta sẽ đến ?  ‘’ .

Mộ Dung hưởng thụ vẻ mặt dịu dàng trên gương mặt nàng ,liền ngoan ngoãn như chú mèo nhỏ đáp 

‘’ Ta nhờ người tung tin với Nhan Nặc Tề , hôm nay ta sẽ chọn tình nhân đầu tiên ‘’

Cốc nhẹ lên đầu hắn một cái  ‘’ Ngươi thật không thể làm ta bớt lo lắng chút nào ,  đúng là nên sớm gả ngươi đi  ‘’  . Hắn lại đỏ mắt ôm chặt lấy nàng  , lắc đầu quầy quậy  ‘’  ta không muốn , ta muốn ở cùng ngươi  ‘’

Lại chiêu trò cũ khi nàng nhắc đến vấn đề này , ‘’ được rồi , ta không nói nữa  , ngươi buông ta đừng ôm chặt như vậy ‘’

Lưu Mộ  Dung  là người  được Lưu Hoa mang về nuôi , khi  hai người gặp nhau , hắn đang bị một đám  ăn xin vây đánh vì dám chiếm địa  bàn của chúng . Bấy giờ  , hắn vừa gầy vừa bẩn , quần áo trên người rách nát tìm đâu thấy được hoa khôi sắc nước hương trời như hiện giờ  . Lúc đầu , Mộ Dung không tên  , không họ  đến cái tên Mộ Dung cũng do Lưu Hoa đặt ra  , hắn không  gần người lạ , suốt ngày bám theo nàng như hình với bóng .

Hắn là nam tử duy nhất trong nhóm hộ pháp  và có thể nói ngoài Lưu Hoa , hắn đều không biểu thị bộ mặt dễ ngần với bất cứ ai  kể cả  những hộ pháp  còn lại 

Lại một nam tử quay lại đánh giá Lưu Hoa  , cúi người nhìn lại bản thân vẫn bộ quần áo màu mè ,  son phấn đầy đủ  , cảm thấy không có gì khác thường ngày nàng cũng không buồn đếm xỉa đến họ . 

Trong con hẻm nhỏ , diễn ra cảnh tượng cường bá bắt nạt  dân lành  , dân lành ở đó lại là đại công tử Kính  Bình  . Hắn bị bốn nữ tử vây lại tiến thoái không được , theo thói quen nàng sẽ tránh hắn như tránh tà  , nhưng bốn nữ tử đều có võ công , nhất định hắn sẽ không đánh lại được .

Nếu Lưu Hoa đánh nhau với họ , Kính Bình nhất định sẽ nhận ra thân phận khác của nàng . Đang trong thế bí , mắt nàng lóe lên khi nhìn thấy xe chở hoa quả bên đường .

‘’Mỹ nhân theo gia về , gia sẽ không bạc đãi chàng ‘’  tên cầm đầu  đưa đôi mắt híp hèn mọn , tham lam nhìn ngắm như muốn xuyên qua  từng lớp , từng lớp y phục .

Kính Bình không phải kẻ ngốc , hắn biết không phải là đối thủ của lũ người này đành án binh bất động kéo dài thời gian chờ thị đồng gọi viện binh tới cứu . Hắn hừ một cái khinh miệt , chỉ cần bọn họ tiến tới liền lập tức đánh trả 

‘’Ta đã hết lời với ngươi đừng trách bọn ta không biết thương hoa tiếc ngọc ‘’  Hết kiên nhẫn cả bốn giơ quyền đánh về phía hắn  

Ngay lúc này từ phía trước có người hét lớn một  chiếc xe chở đầy hoa quả tiến về phía họ , bốn nữ lưu manh chưa kịp phản ứng đã bị chồng hoa quả đè lên  . Kính Bình đứng đơ ra nhìn chiếc  xe từ từ tiến lại  , tưởng  như sắp bị đâm liền có người ôm hắn né sang một bên ,  không ai khác chính là Lưu Hoa  . 

‘’Chạy  ‘’ Nàng nói . Như một phản xạ có điều kiện , Kính Bình ngoan ngoãn chạy theo nàng  , không hiểu sao hắn  mong rằng thời gian  hãy dừng lại ở giây phút này . Còn đang chìm đắm trong mơ tưởng , do đó  , Kính Bình không phát hiện ra Lưu Hoa lén dùng mấy hòn đá đánh ngất bọn lưu manh .

Trong mắt hắn cảm thấy như ẩn như hiện hình ảnh bé gái năm nào .