Phong Lưu -Thiếu Gia

Chương 14




Phượng Lưu xoay người, một bàn tay tát lên mặt Lãnh Lệ, Lãnh Lệ theo lực đánh té xuống đất, tư thế tiêu chuẩn quỳ dưới chân Phượng Lưu, một bộ thái độ nhận sai. Phượng Lưu ghét nhất dạng này của hắn, giống như mình ngược đãi hắn.

“Ta có phải quá sủng ngươi, để ngươi bắt đầu không nhận rõ thân phận của mình không.” Phượng Lưu đi vào căn phòng trống rỗng, những vật kia quá mức bắt mắt trên cái giá, thò ngón tay mơn trớn từng vật nhỏ kỳ lạ, không chút để ý hỏi.

Lãnh Lệ vẫn giữ trầm mặc.

“Hửm?” Phượng Lưu không hài lòng hừ nhẹ một tiếng, nhướn mày nhìn về phía Lãnh Lệ.

Lãnh Lệ bỗng nhiên ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào ánh mắt Phượng Lưu, trong con ngươi tràn đầy chăm chú: “Thiếu gia, ngài muốn trừng phạt nô thế nào cũng được, có thể đừng đi điều giáo người khác nữa được không, nô sẽ thật ngoan, ngài muốn điều giáo làm sao cũng được.” Lãnh Lệ bò đến trước người Phượng Lưu, muốn giữ chặt ống quần Phượng Lưu lại bị né tránh.

Phượng Lưu quăng roi hoa thử tay, sau đó mạnh mẽ quất vào tay đang vươn ra của Lãnh Lệ, nháy mắt sưng lên một đường. Ừm, roi này không tệ. Tinh tế sẽ không rách da, quất lên lại thật đau.

Phượng Lưu nhìn bốn phía xung quanh, tay không cầm từ trong một cái hộp ra ba viên châu nhỏ bắn riêng về ba góc ẩn, vừa lòng nghe được ba tiếng vang nhỏ.

“Cởi quần, nằm sấp.” Phượng Lưu ra lệnh.

Lãnh Lệ không có một chút kháng cự, sợ Phượng Lưu đợi lâu không kiên nhẫn, hắn nhanh chóng cởi quần, hạ thấp thân thể nhếch mông lên, quay lưng lại với Phượng Lưu quỳ xuống.

Phượng Lưu quất một roi, dùng chân đá đá mông Lãnh Lệ. Lãnh Lệ hiểu ý, lại nâng lên một chút.

“Đếm.” Phượng Lưu điều chỉnh tốt cường độ một roi quất xuống, đánh ra một đường roi sưng đỏ.

“Một, cám ơn thiếu gia ban thưởng.” Lãnh Lệ áp chế tiếng hô thiếu chút nữa kêu ra, khẽ cắn môi, đếm vang dội rõ ràng.

“Hai, cám ơn thiếu gia ban thưởng.” Lại một roi quất xuống, lần này có chuẩn bị, đếm nhanh hơn lần trước rất nhiều.

……

“Bốn mươi chín, cám ơn thiếu gia ban thưởng.” Phượng Lưu quất một roi lại một roi xuống, không roi nào trùng nhau lại chặt chẽ nằm cùng nhau, kết thành một mảnh. Lúc này cổ họng Lãnh Lệ đã kêu khàn khàn, dấu sưng đỏ đã trải rộng toàn bộ mông, từ kẽ mông tách ra, dưới ngọn đèn chiếu xuống có chút tỏa sáng.

Phượng Lưu điều chỉnh góc độ từ đuôi đến đầu, roi đều nhau, vừa lúc dừng trong khe rãnh, thậm chí roi còn quất lên tiểu Lãnh Lệ.

Lãnh Lệ sớm bị Phượng Lưu điều giáo làm thân thể mẫn cảm lạ thường, nào chịu nổi kích thích này, hai chân như nhũn ra không ổn, run run, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, dục vọng phía trước cũng dần dần thức tỉnh cứng lên phân nửa:“Ưm ~…… Năm, năm mươi.” Hắn đếm chậm chạp lắp bắp không có hơi.

Phượng Lưu không vui, lấy roi chỉ vào chiếc bàn thấp bên cạnh:“Đi lên, ngồi xổm.” Mình trừng phạt cũng không phải để hắn hưởng thụ.

Lãnh Lệ thấy mình lại chọc Phượng Lưu tức giận thì có chút hoảng loạn, hung hăng nhéo dục vọng không cố gắng của mình, hắn đau đến cuộn thân thể lên, sắc mặt thê thảm, mồ hôi lạnh chảy ra, cũng không dám chậm trễ làm theo lời mà bò lên trên bàn rồi quỳ xuống.

Phượng Lưu cũng không muốn quan tâm hắn thế nào, hắn ngồi xuống đất dựa vào bàn thấp, tay chống đầu nhìn ra ngoài.

Bên ngoài điều giáo đang đến cao trào: Tiểu nô lệ trẻ tuổi hai chân mở ra bày thành một đường thẳng tắp. Linh khẩu bị cắm vào một cây gậy nhỏ không phát tiết được, d*m thủy chảy ra một chút. Hai điểm trước ngực đeo chiếc khuyên trong suốt sáng ngời, có vết xước, nhất định rất khó chịu. Đầu hơi ngửa ra sau, lộ ra chiếc cổ cong duyên dáng và yết hầu không rõ lắm. Trong miệng ngậm thứ cực lớn, thô to, màu tím đỏ dữ tợn, bắt chước rất giống. Nước miếng không kịp nuốt vào, theo khóe miệng từ từ chảy xuống, đến cằm, lồng ngực, bụng. Toàn thân cậu đã bị roi quất đến rách da, miệng vết thương rất nhỏ, trên thân thể non nớt lưu lại màu máu mĩ lệ. Mộc Ngôn mặc bộ đồ trắng, mặt nạ màu bạc che khuất nửa khuôn mặt, môi mỏng nhếch, lãnh khốc không có tình người, hắn dùng cán roi nâng cằm tiểu nô lệ, đến gần bên tai nói gì đó không biết. Chỉ thấy tiểu toàn thân nô lệ dần dần ửng hồng, gắt gao nhắm hai mắt lại, run run rẩy rẩy thò tay xuống dưới sờ sờ huyệt khẩu, lại muốn lùi ra thì bị một roi của Mộc Ngôn quất lên điểm trước ngực, thân thể nhỏ run run không dám cãi mệnh lệnh nữa, mở to mắt đầy sương mù mê man nhìn chằm chằm phía trước, tay lần nữa thò vào tiểu huyệt co rút, theo mệnh lệnh của Mộc Ngôn móc ngoáy, thêm ngón tay ma sát đến khi cúc hoa nở rộ, dịch ruột non trong suốt theo hai chân chảy xuống sàn. Lúc này Mộc Ngôn mới ra mệnh lệnh kế tiếp. Tiểu nô lệ tách chân nằm sấp quỳ trước người Mộc Ngôn, quay ngang với người xem, nuốt mát xa bổng đang kịch liệt hoạt động trong tay Mộc Ngôn vào sau huyệt, phối hợp với trừu động của Mộc Ngôn mà vặn vẹo eo. Môi đỏ mọng bé nhỏ hơi hơi mở ra thổ lộ những âm thanh rên rỉ. Vật lớn trong miệng làm nước bọt chảy xuống mặt đất. Trong đôi mắt to chảy ra nước mắt, mặt nhỏ xuất hiện biểu tình sung sướng. Nơi này hiện ra dâm uế, mê người, Phượng Lưu thậm chí có thể nhìn thấy mấy tên ban ngày ra vẻ đạo mạo nuốt nước miếng, yết hầu hoạt động, đoán chừng đã có người bắn ra rồi.