Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 105: Hổ huyệt du long




- Nếu như ta thật sự chết trên tay của ngươi thì đó mới đúng là đoạn tử tuyệt tôn, không có cơ hội nối dõi tông đường. Cho nên ta đều một mực cẩn thận, cũng rất muốn biết rõ, vì sao một sát thủ hắc vũ luôn xinh đẹp cao ngạo lại có thể thay đổi nhanh như vậy, hệt như biến thành một ngời khác. Ta thừa nhận, nhan sắc của ngươi đúng là rất hấp dẫn, ta gần như cũng bị ngươi mê hoặc, thế nhưng, ngươi lại để lộ một sơ hở rất lớn.

Mặc Y cau mày:

- Là cái gì?

- Đó chính là ngươi giả quá giống, hoàn toàn khác hẳn trước kia, chẳng để lại chút sơ hở nào.

Tần Tiêu bước thêm vài bước về phía Mặc Y, trên mặt mỉm cười, lộ ra vẻ tự tin tới mức cuồng vọng,

- Có đôi khi, quá giống, ngược lại càng không giống. Ngươi nghĩ sao?

- Ngươi! Ngươi đứng lại!

Mặc Y tức giận, cánh tay trái đang cầm kim châm siết chặt, kêu lên răng rắc,

- Nói hươu nói vượn!

Tần Tiêu thì mặt mày mang theo ý cười, thản nhiên nhìn chằm chằm Mặc Y hồi lâu, sau đó lại nói:

- Ngươi, là muội muội song sinh của Mặc Y, Tử Địch!

Mặc Y (Tử Địch?) đột nhiên mở to hai mắt, thân thể cũng run lên:

- Ngươi… ngươi làm sao biết được?

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, một nam nhân thân thể tráng kiện, cùng một nữ nhân toàn thân ướt sũng, y phục không chỉnh tề, giống như hai con thú hoang gầm ghè, đánh giá sự kiên nhẫn của nhau.

Tần Tiêu cười lớn một hồi:

- Bắt đầu từ lúc ta vào trang thì ngươi vẫn như hình với bóng, bám sát theo ta, chính là vì muốn tìm cơ hội giết ta sao? Tỷ tỷ của ngươi hẳn là đã nói cho ngươi biết, muốn giết chết Tần mỗ chẳng phải chuyện dễ dàng. Bởi vì ta vốn sợ chết, nên lúc nào cũng rất cẩn thận. Hơn nữa, hình như cũng biết chút võ công. Vì vậy nên ngươi mới chơi trò giả làm "của hồi môn" đến ám sát ta. Ngươi biết không, Mặc Y trước kia chưa từng nói qua với ta chuyện của hồi môn gì cả. xem cách hành sự tỉ mỉ của nàng ta, nhất định sẽ không quên. Hơn nữa… loại chuyện thế này, nếu như nàng ta đã sớm biết thì mỗi lúc đối mặt với ta, tuyệt đối không thể trưng ra vẻ mặt tự nhiên như thế được, ít nhất nàng ta cũng phải lộ ra vẻ xấu hổ gì đấy mới đúng. Chính là nàng ta lại không có. Vì vậy, ngay từ lúc ngươi vừa xuất hiện, ta liền kết luận, ngươi căn bản không phải là Mặc Y.

Tử Địch oán hận trừng mắt nhìn chằm chằm Tần Tiêu, trong mắt gần như phát ra lừa, thanh âm run rẩy, gầm nhẹ:

- Tần Tiêu, ngươi đúng là một tên đại gian tặc! Ta rốt cuộc đã rõ vì sao tỷ tỷ một mực ngăn cản ta, nói ngươi là một kẻ đáng sợ! Hiện tại xem như ta đã biết rõ, ngươi quả thực là một yêu quái!

Tần Tiêu cười:

- Vậy thì quá khen rồi. hiện tại, ngươi có thể nói cho ta biết, vì cái gì mà hai tỷ muội các người, thân là người của Hỏa Phượng, nhưng vẫn không tiếc bỏ bao nhiêu công sức để giết ta? Tần Tiêu trước kia hình như cũng không đắc tội với ai, cũng không làm mấy chuyện giết người, phóng hỏa, ngay cả lúc làm khâm sai ngự sử cũng chưa từng có cơ hội tịch biên gia sản, giết chết cả nhà ai hết. Lẽ nào, Tần mỗ lớn lên giống hệt với kẻ nào đó có thâm thù đại hận gì với các người hay sao?

- Đồ mồm thối, ăn nói bậy bạ!

Tử Địch tức giận mắng.

Tần Tiêu nhìn chằm chằm vào Tử Địch, trong ánh mắt nhìn như bình tĩnh đạm mạc, mơ hồ lộ ra một cỗ tức giận và sát khí.

Tử Địch không tự chủ được mà lùi về sau nửa bước, bàn tay trái đang cầm kim châm cũng cảm thấy có chút đau nhức, vì vậy liền nhanh chóng đổi đến tay phải.

- Nói.

Gương mặt Tần Tiêu hệt như mặt giếng cổ, không chút dao động, trong thanh âm cũng tràn ngập lãnh ý.

Thân thể Tử Địch khẽ run, cắn cắn môi, gương mặt tràn ngập giận dữ và không cam lòng, nói:

- Ta không giết Bá Nha, Bá Nha lại vì ta mà chết!

Tần Tiêu nhíu mày một cái, nghiêng đầu, nhìn Tử Địch đầy vẻ khó hiểu:

- Ý gì?

- Hừ!

Tử Địch cười lạnh,

- Không phải ngươi vẫn luôn tự cho là mình rất thông minh sao?

Tần Tiêu giật mình hiểu ra, vỗ trán một cái:

- Ngươi là nói tới Hổ Vạn Cầu! Lẽ nào các ngươi là con gái của Hổ Vạn Cầu?

Tử Địch oán hận nói:

- Qủa nhiên là đủ gian!

Tần Tiêu thở dài một hơi, lắc đầu:

- Rõ rồi! Cư nhiên lại là loại chuyện này! Xem ra, Tần mỗ đây, vô duyên vô cớ dính một cái oan to trên đầu. không có gì để nói nữa, ta tiếp tục đi tắm rửa của ta, hai tỷ muội các ngươi cứ tìm cơ hội tới giết ta đi.

Dứt lời liền không coi ai ra gì mà đi về phía hồ nước.

- Ngươi!

Tử Địch tức giận, oán hận giẫm chân một cái.

- Ngươi đừng có mà xem thường người khác! Sớm muộn gì cũng có một ngày ta giết chết ngươi.

Dứt lời, vừa xấu hổ vừa giẫn dữ chạy về phía cửa.

Tần Tiêu từ từ trầm mình vào trong hồ, sau đó than ngắn thở dài một hồi, ai, còn tưởng là diễm ngộ! thiếu chút nữa là mất cái mạng nhỏ rồi!

Tử Địch vừa chạy tới cửa thì đột nhiên cánh cửa lại bật ra, một bón người đứng ngay trước cửa, chặn mất đường đi của nàng ta.

- …. Tỷ tỷ…

Tần Tiêu liền vui vẻ: có ý tứ, hai tỷ muội đều tới cả rồi!

Mặc Y khẽ kéo Tử Địch, từ từ đi tới phía sau Tần Tiêu, thấp giọng, nói:

- Tần đại nhân, ta thay mặt muội muội ta xin lỗi ngài. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Mặc Y.

Tuy rằng hai tỷ muội lớn lên giống hệt như nhau, nhưng thanh âm của Mặc Y rõ ràng là trầm ổn và thành thục hơn rất nhiều.

Tần Tiêu đĩnh đạc khoát tay vài cái:

- Thôi đi! Lần sau muốn động thủ thì chọn cách nào mới lạ chút đi. Hai người đi đi, ta muốn an tâm tắm rửa, có thể thành toàn cho ta một chút không?

- Tỷ tỷ, chúng ta đi! Ta không tin, lần sau còn không giết được tên gian tặc này, hừ!

- Càn rỡ, im miệng đi!

Mặc Y kéo Tử Địch lại, lấy hết kim châm trên tay nàng ta bỏ vào cái túi da bên hông.

- Đại nhân cứ tắm rửa, hai tỷ muội chúng ta lát nữa lại tới hầu hạ.

Dứt lời liền vang lên một hồi tiếng bước chân, hai người đi ra khỏi phòng.

- Lại tới "hầu hạ"? Hầu hạ cái gì?

Tần Tiêu không khỏi cười khổ,

- Con gái của Hổ Vạn Cầu quả đúng là cọp mẹ. Nếu cứ tiếp tục hầu hạ như vậy, Tần mỗ đúng là ăn không ngon, ngủ không yên, cho dù không bị các ngươi giết chết thì cũng phát điên mà chết mất.

Tần Tiêu trở lại phòng ngủ, nhìn thấy phía trước đại môn có một quái vật khổng lồ đang đứng, Thiết Nô.

Thiết Nô vẫn là bộ mặt si ngốc không chút biểu tình, Tần Tiêu cũng không thèm quan tâm, đi lướt qua hắn, mở cửa phòng ngủ ra. Lúc này Thiết Nô "ô" một tiếng, còn quay qua nhanh chóng gật đầu một cái với Tần Tiêu, sau đó lại khôi phục vẻ mặt như cũ.

Xem như là chào hỏi hắn sao? Tần Tiêu cười, cũng gật đầu với hắn một cái, trong lòng thẩm nghĩa: đúng là không dễ dàng chút nào! Tên Thiết Nô này, xem ra cũng không ngu si mấy, cũng biết chút tốt xấu. ta cho hắn ăn heo sữa quay, hiện tại nhìn thấy ta ít nhất cũng biết lên tiếng chào hỏi.

Tần Tiêu quay người đóng cửa lại, đang chuẩn bị đốt đèn thì trước mắt sáng lên, ngọn đèn trên bàn đã được đốt.