Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 128: Đảo khách thành chủ




- Cụ thể nha...

Tần Tiêu sờ mò cằm, cười gian mười phần, nói: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- Đầu tiên ta muốn biết kế hoạch của ngươi. Ví dụ như khi nào khởi binh, tụ tập ở nơi nào. Ngươi phải biết rằng chiến tranh dù nói thế nào cũng là việc của nam nhân. Ngươi tốt nhất nên ngồi trong tướng soái mà chỉ huy đi. Ngươi thử nghĩ xem?

Phượng tỷ bất động thanh sắc:

- Còn gì nữa không?

Tần Tiêu nói:

- Còn nữa, phân phối binh lực, chiến trận là cái gì, chỉnh đốn thuế ruộng và tình huống xếp đặt. Phượng tỷ, Tần Tiêu tốt xấu gì cũng là Võ Trạng Nguyên, tuy hiện giờ chưa từng mang binh đánh giặc nhưng cũng hiểu một ít về đánh trận. Đến lúc đó để ta xung trận lên ngựa trước thì ai dám ngăn cản ta? Vì vậy Tần Tiêu phải biết rõ ngươi chuẩn bị ứng phó như thế nào. Nếu như một trận chiến đã bại thì Tần Tiêu là tuyệt đối sẽ không đi đánh. Cái mạng nhỏ của ta rất đáng quý, không nên mang nó đi liều.

Phượng tỷ híp mắt, suy tư một lát:

- Nếu ngươi thật tình hợp tác ngươi không cần hỏi ta cũng đem những chuyện này nói cho ngươi biết.

Tần Tiêu tiếp tục nói:

- Còn nữa, Từ lộ tuyến hành quân ta phải tham dự vào tham mưu. Thời điểm lâm địch ta phải có quyền chỉ huy tác chiến, có thể tuỳ cơ ứng biến. Tướng ở bên ngoài quân mệnh không cần nghe, ngươi cũng hiểu chuyện này. Mặt khác ta cũng biết rõ chúng ta đi tới tiếp ứng, người nào trong triều là ánh mắt của ngươi. Những chuyện này trong hành quân đánh giặc đều thập phần trọng yếu.

Phượng tỷ cười lạnh:

- Nói nhiều như vậy đều muốn nói cái gì. Vậy ngươi cung cấp cho ta cái gì?

Tần Tiêu mừng rỡ trong lòng! Quá tốt! Rốt cục cũng nói chuyện hợp tác rồi, mà không phải là lợi dụng hoặc biến thành con rối.

Tần Tiêu chậc chậc miệng, nói:

- Ta có thể cho Phượng tỷ đáng tiền nhất chính là Thủy Nhạc Sách. Mặt khác Lý Trọng Tuấn cùng binh mã Trương Nhân Nguyện ta cũng có thể tìm lý do cho bọn họ thoái lui. Bởi vậy làm tốt cách bố trí binh mã nên thắng được thời gian quý giá. Còn nữa, chính là Lý Tiên Huệ, ta có thể bằng vào ba tấc lười thuyết phục nàng, làm cho nàng chính thức cam tâm tình nguyện theo chúng ta phất cờ. Ngươi biết bởi như vậy, có công chúa Lý gia làm ngụy trang thì quân tâm đại chấn, đến mức nguyện ý hưởng ứng cùng các châu huyện quy phục, cũng còn tốt hơn rất nhiều.

Phượng tỷ khinh thường cười cười, lắc đầu, cực ngạo mạn nói ra:

- Ngươi cung cấp những vật này thật sự là không đáng tin và giá trị. Thủy Nhạc Sách ta ném đi thì vẫn có thể dễ dàng điều động binh mã; binh mã Lý Trọng Tuấn cùng Trương Nhân Nguyện căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì có Lý Tiên Huệ trong tay của ta; cho dù giết ta ta cũng chưa chắc sẽ sợ. Về phần Lý Tiên Huệ, càng không cần phải nói. Nàng ở trong tay của ta không có chỗ trống lựa chọn.

Tần Tiêu đứng dậy, cười ha ha, lắc đầu của hắn, cao giọng nói ra:

- Phượng tỷ ah Phượng tỷ, ngươi nói như thế nào cũng chỉ có lòng dạ của nữ nhân mà thôi! Nữ nhân làm việc chỉ có những chuyện này, không đủ ổn thỏa cùng đại khí. Không có Thủy Nhạc Sách điều động binh mã, vậy ngươi còn đau khổ đem Tần Tiêu ta lung lạc làm gì? Ta đoán chừng tuy ngươi có thể nhớ rõ hơn phân nửa danh sách trong Thủy Nhạc Sách nhưng căn bản không đủ a? Cho dù nhớ rõ toàn bộ thì đến lúc đó cầm không ra chứng cứ chính xác thì tên quan lại và tướng lĩnh cũng không ngu, còn có thể phục ngươi? Ngươi bất ngờ làm phản cũng có khả năng! Về phần Lý Trọng Tuấn cùng Trương Nhân Nguyện, Lý Tiên Huệ đúng là trọng yếu với bọn họ. Nhưng mà người đừng quên bọn họ làm việc theo hoàng mệnh. Hoàng đế cân nhắc cũng không phải là một Lý Tiên Huệ đơn giản như vậy. Lúc trọng yếu thì hoàng đế hạ một đạo thánh chỉ thì bọn người Lý Trọng Tuấn không dám kháng chỉ, xua binh đánh lén, đến lúc đó ngọc thạch câu phần, hẳn là không có khả năng sao? Về phần ngươi nói Lý Tiên Huệ, có lẽ ngươi cũng hiểu nữ nhân ngoài mềm trong cứng này quá rõ. Nếu đến thời khắc cuối cùng ngươi không nên ép nàng làm con rối để giương cờ xí lên, nàng nhất định sẽ không do dự mà chết trước mặt của ngươi. Ngươi có thể không cho người sống, nhưng mà ngươi có thể ngăn người ta chết sao? Một người khi đã muốn chết thì ngươi không thể không chế.

Phượng tỷ nghe Tần Tiêu noi chuyện thì rất tức giận, một chưởng đập lên bàn, lạnh lùng nói:

- Im ngay! Tốt cho hoa ngôn xảo ngữ dẻo miệng.

Tần Tiêu nhún nhún vai, không chút trốn tránh, nhanh chóng cao giọng nói ra:

- Tần mỗ nói chính là sự thật, những câu này là từ đáy lòng, Phượng tỷ cứ suy nghĩ đi. Chuyện cho tới bây giờ Phượng tỷ vẫn không có tin tưởng Tần mỗ, như vậy đạo bất đồng bất tương vi mưu, Tần mỗ từ nay về sau không nói lời nào nữa, ta sẽ cho ngươi biến ta thành Nê Bồ Tát trong miếu vậy.

Phượng tỷ nhìn qua bộ dáng hùng hổ dọa người của Tần Tiêu thì bàn tay nắm chặt thành quyền, mắt phượng câu dẫn yêu mị cũng xuất ra từng đạo hàn quang.

Tần Tiêu khinh miệt cười lạnh một tiếng, ung dung nói ra:

- Không thể ngờ Phượng tỷ thông minh sáng suốt trong suy nghĩ của ta lại nghe vài câu nói thẳng lại động sát cơ với ta! Buồn cười! Tần mỗ làm người trước sau như một, tâm không có lòng dạ, không hề có chủ kiến, lại thiếu kiên nhẫn thì không cần hợp tác, đời này xem như mất!

Trong lòng Tần Tiêu rất rõ ràng, Phượng tỷ là nữ nhân cường thế, trừ đấu trí và so tâm nhãn thì biểu hiện phải mạnh hơn so với nàng, hung hăng càn quấy hơn nàng, mà không phải cúi đầu nịnh bợ cầu xin bợ đỡ. Chỉ có sử dụng loại thủ đoạn phi thường này mới có thể chính thức chiếm được địa vị trong suy nghĩ của nàng, càng làm cho nàng sinh ra tín nhiệm.

Phượng tỷ nắm chặt thành quyền, rốt cục dần dần buông ra đến, thần sắc trên mặt cũng dần hòa hoãn lại.

- Ngươi nói đúng.

Ngữ khí của Phượng tỷ đã chuyển biến lớn, cơ hồ không có chút nóng tính nào, vẫn như đang nói chuyện phiếm.

- Ta động sát cơ với ngươi rồi. Lúc trước ta cũng đại khái có thể đem Hổ Vạn Cầu bắt lại, ép hỏi nơi hạ lạc của Thủy Nhạc Sách, nhưng mà ta không có làm như vậy. Ta hiểu đầu óc của Hổ Vạn Cầu và cũng vì ta không có thói quen làm như vậy. Mạnh bạo không ăn được quả ngọt, khó làm cho người ta tin tưởng được, có lẽ ta phải cảm tạ ngươi mới đúng.

- Cảm tạ thì không cần...

Tần Tiêu giống như trung thần chịu ủy khuất và oan uổng, thở dài, nói:

- Hiện tại chúng ta đã là người chung đường, nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh. Tần mỗ không cần tưởng tượng nhiều lắm. Phượng tỷ cũng có thể đứng ở góc độ của ta mà suy nghĩ một chút. Ta đường đường trạng nguyên đệ nhất võ cử, Giang Nam đạo Khâm Sai đại nhân, có thể nói là tiền đồ vô lượng. Bây giờ nói khó nghe một chút là cam tâm biến thành loạn thần tặc tử, nếu như nhị chưởng quỹ cũng không làm được thì không phải nổi điên sao? Nghĩ tới Tần mỗ ta là người một bụng tài học văn thao vũ lược, nhưng không thể tự mình động thủ, khai sáng một sự nghiệp to lớn cho mình, vậy thì quá đáng tiếc.