Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 142: Vĩnh Thái quận chúa (1)




Tần Tiêu gật gật đầu:

- Chỉ cần nhìn thấy Lý Tiên Huệ mọi chuyện đều dễ nói.

Từ Tiểu Nguyệt cười mập mờ:

- Trách không được ngươi không chịu thân mật với ta, còn nói cái gì nếu ta mang theo mặt nạ thì dù ngồi trong ngực của ngươi thì cũng không có tác dụng gì. Ta vốn cho rằng ngươi là tiểu tử thâm tàng bất lộ, không ngờ lại vừa ý Vĩnh Thái quận chúa. Không tệ lắm, giả rất giống, ta thậm chí cũng từng nghĩ tới ngươi là Liễu Hạ Huệ đấy.

Tần Tiêu gượng cười ha hả, cười tự giễu khoát khoát tay:

- Ai da, bụng dạ hẹp hòi một chút, làm sao có thể dấu diếm được tuệ nhãn của Phượng tỷ, hổ thẹn hổ thẹn!

Trong nội tâm có chút mừng rỡ: chuyện tốt, từ những lời này này hình như càng thuyết phục hơn nữa. Đoán chừng là người cùng thuyền nha, xem ra phải nói rõ chuyện ta và Tuân Lệ Lệ nói chuyện ngày đó cho Từ Tiểu Nguyệt nghe a. Nhưng mà hơi kỳ quái, Tuân Lệ Lệ không phải nói ngư dân này bị câm và điếc sao? Còn có Từ Tiểu Nguyệt, biết rõ ta cùng với Tuân Lệ Lệ có âm thầm " cấu kết " lại còn bất động thanh sắc, xem ra cũng không phải là tôt như vậy! Hẳn là nàng âm thầm động sát cơ với ta?

Hai nữ nhân này thật sự không đơn giản a! Kẹp ở giữa các nàng và chen vào tranh đấu sống chết này cảm giác như mình là một con thuyền trong sóng lớn a, ai, khổ ah!

Nhưng mà hắn cười khổ trong lòng lại càng yêu thích chuyện khiêu chiến như thế!

Đến đây đi, ta sẽ châm ngòi thổi gió sau lưng của các ngươi, cho các ngươi tranh đấu mạnh hơn nữa.

Tuân Lệ Lệ, Từ Tiểu Nguyệt ta cũng không tin, ta là đàn ông bộ đội đặc chủng của thế kỷ hai mươi mốt, chẳng lẽ không đấu lại lão yêu tinh xã hội phong kiến các ngươi sao!

Ngư dân ngồi đầu thuyền, chiếu thuyền nhỏ bỏ lưới.

Từ Tiểu Nguyệt nhìn qua Tần Tiêu cười cười:

- Đừng nghi hoặc Tần đại nhân. Vốn ta cũng muốn giáo huấn ngươi một chút, thậm chí nghĩ tới không tiếc tất cả hậu quả giết ngươi. Nhưng nghĩ lại Tuân Lệ Lệ cũng có chút chuyện cần xử lý, có lẽ so với ta càng thỏa đáng hơn. Ta đang suy nghĩ có nên xem ngươi là đối tác chính thức hay không, lại muốn dùng một cước đá xuống. Ngươi đúng là nhân tài, không dùng được nhân tài như ngươi mới là đáng tiếc.

Tần Tiêu bất đắc dĩ cười lên:

- Tạ Phượng tỷ cất nhắc. Tần Tiêu muốn nói thì Tuân Lệ Lệ đã từng nói qua. Tin tưởng Phượng tỷ cũng biết tường tận, Tần Tiêu cũng không muốn dong dài.

Từ Tiểu Nguyệt cười, khóe miệng nổi má lúng đồng tiền:

- Đó là tự nhiên. Tuân Lệ Lệ này sau lưng có nhiều ám chiêu, đầu óc cũng nhiều mưu mô, lại hạ độc tên ngư dân này làm câm điếc, còn giả vờ giả vịt ra vẻ người tốt thương cảm thu mua nhân tâm, sao ta không nhân cơ hội này kéo hắn vào dưới trướng chứ? Ha ha! Mười năm! Mười năm nay chỉ có mình ta biết rõ đầu hoạt long này có thể nói chuyện, cũng có thể nghe được thanh âm. Đúng không, Chu Đại Thông? Lái thuyền đi!

Ngư dân ở đầu thuyền ( Chu đại thông ) nghe vậy đáp:

- Vâng, đại tiểu thư!

Dứt lời hắn đứng lên chông sào trúc chèo thuyền đánh cá đi về phía trước.

Trong nội tâm của Tần Tiêu âm thầm kinh ngạc: xem ra hai nữ nhân này từ lúc ban đầu đã sớm âm thầm đấu pháp rồi! Mình bây giờ giống như cỏ đầu tường, gió hướng nào thì ngã về hướng ấy, lại giống như chất xúc tác a, ha ha, hay lắm hay lắm! Đấu đi, các ngươi đấu càng hung ác ta càng vui vẻ!

Từ Tiểu Nguyệt mị nhãn như tơ, có phần có thâm ý nhìn qua Tần Tiêu, cười nói:

- Ta biết rõ Tần đại nhân có tư tâm, vì vậy đã sớm hơn Tuân Lệ Lệ một ngày mang ngươi đi gặp Lý Tiên Huệ. Thế nào, ta làm lão bà cũng xem như rộng lượng a, vội vã mang ngươi đi gặp nữ nhân khác, ngươi thấy ta thế nào?

Tần Tiêu gượng cười, nói:

- Phượng tỷ thật sự biết chê cười, muốn lấy Tần mỗ tìm vui sao?

Nhưng trong lòng thầm nghĩ: ngươi có hảo tâm chiếu cố ta như vậy sao? Ngươi đang lo lắng Tuân Lệ Lệ đoạt trước ngươi thôi, đạt được Thủy Nhạc Sách a! Vì vậy ngươi mới trước một ngày dẫn ta đi gặp Lý Tiên Huệ.

Thuyền đánh cá trượt đi cực nhanh, Chu Đại Thông này không có tỏ vẻ gì, chỉ dựa vào một cây sào trúc là có thể chèo thuyền nhanh chóng. Thuyền đánh cá này đi một thời gian ngắn lại quẹo vào một lõm nước đầy, nơi này rất lộn xộn, bên cạnh có bụi cỏ lau cao hơn đầu người san sát như rừng.

Tần Tiêu nhìn vào trong mắt, trong nội tâm âm thầm bối rối: hiện giờ cảnh trí nguyên trí và khó tìm quá đấy? Đường thủy phức tạp như vậy, bên cạnh lại có cỏ lau che ánh mắt thì khó mà tìm đúng nơi, làm sao nhớ rõ đường đi đây? Từ Tiểu Nguyệt đem Lý Tiên Huệ giấu ở nơi quỷ quái này, đúng là dụng tâm hiểm ác!

Thuyền đánh cá lướt đi nhanh như cắt, đi vào nơi có dòng chảy quanh co khúc chiết đã làm cho Tần Tiêu đầu choáng mắt hoa.

Tần Tiêu nhìn ra Chu Đại Thông đang cố ý đùa nghịch quỷ kế, cố ý làm cho Tần Tiêu không nhớ rõ đường nước phức tạp này. Tuy Tần Tiêu được huấn luyện bộ đội đặc chủng rất nghiêm khắc, năng lực ghi nhớ không phải người bình thường có thể so sánh được, nhưng mà bây giờ hắn đành phải cười khổ mà thôi.

Đầu tiên không có biện pháp nào làm dấu ven đường, tự nhiên không cần phải nói định vị vệ tinh; ngay cả tìm vật làm tiêu điểm cũng khó, mà đường đi toàn lau sậy và nước chảy xiết. Tần Tiêu thậm chí hoài nghi những bụi cỏ lau và đường nước này là Từ Tiểu Nguyệt cố ý sai người bố trí. Đường nước chảy đều rất rộng, vừa vặn cho một chiếc thuyền rộng một trượng vượt qua; cỏ lau đều té rạp chỉnh tề, quả thực là bình chướng thiên nhiên.

Từ Tiểu Nguyệt đắc ý cười hì hì:

- Tần đại nhân, ngươi đừng vọng tưởng nhớ kỹ đường nhỏ đi vào trong đám cỏ lau này đấy. Ngay cả ngư dân có kinh nghiệm nhất hồ Bành Lễ cũng không dám tới đây thả lưới, chính là sợ lạc đường không quay về nhà được. Nhưng ngoại trừ Chu Đại Thông, trừ hắn thì không ai có thể ra vào tự nhiên nơi này được. Ngay cả ta cũng không thể. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tần Tiêu giả bộ như không sao cả, đỉnh đạc nói:

- Có Phượng tỷ tiếp ta xuất nhập, ta còn phí tâm tư ghi nhớ làm gì, chẳng lẽ ta ăn no không có việc gì làm sao? Trừ phi Phượng tỷ nhẫn tâm đem Tần Tiêu ném vào trong nơi này.

Từ Tiểu Nguyệt cười khanh khách:

- Vậy cũng nói không chính xác! Ngươi là phụ tâm lang, nên đem ngươi vứt bỏ!

Tần Tiêu gượng cười:

- Phượng tỷ đang hù dọa Tần mỗ!

Đúng lúc này Chu Đại Thông hô lên:

- Đại tiểu thư, đến rồi.

Từ Tiểu Nguyệt cười:

- Xuống dưới gặp bảo bối tâm can của ngươi đi đại tình thánh. Nàng nhất định rất nóng lòng rồi.

Tần Tiêu nhìn qua Từ Tiểu Nguyệt vài lần:

- Phượng tỷ không xuống thuyền sao?

- Người yêu gặp lại thì ta đứng bên cạnh làm, làm cột đèn sao. Đi thôi, ta ở trên thuyền chờ ngươi.

Trong nội tâm Tần Tiêu sinh nghi: yên tâm như vậy?

Tần Tiêu đi lên mũi thuyền, đập vào mắt làm hắn cả kinh: một thân ảnh khổng lồ to lớn đứng bên cạnh bờ, mặt không biểu tình đánh giá mình.

Thiết nô!

Tần Tiêu nghĩ thầm: ta nói tại sao kỳ quái như vậy, hai ngày này không có gặp thiết nô. Thì ra là bị phái tới canh giữ Lý Tiên Huệ!