Phong Miêu Chứng

Chương 42: Cố lão gia nhà Cô mới thật là ông lớn




  Sau khi chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh xông ra hành lang, có lời ong tiếng ve tán dóc, có trộm ăn điểm tâm.

  Ánh mắt ông nội tinh anh hơi bà nội rất nhiều:

  ”Đi lầu một làm gì, cậu nhìn một chút, trên hành lang bên kia…Đúng, con bé đang nói chuyện hì hì với tên tiểu tử thối to cao kia, không phải là cháu gái ta sao?”

”Nghĩ đến bộ dạng sợ hãi lúc chạy trốn của tên cặn bã kia, tớ liền vô cùng thoải mái, khụ khụ khu…”

Cố Ý đưa cho Hạ Vũ Tâm một tờ khăn giấy:

”Lau nước mũi đi nữ thần, sau này bớt chọn người cặn bã mà trêu chọc.”

Mũi Hạ Vũ Tâm đều đỏ lên: ”Cái này có thể trách tớ sao?”

Cố Ý trêu chọc nói: ”Cậu quá đào hoa, không bằng theo Nghiêm thiếu?”

Hạ Vũ Tâm ngồi trên bàn học lắc chân, một gương mặt đoan trang thanh tú đẹp đẽ, lúc im lặng không nói chuyện, quả nhiên là đạt đến trình độ nhã nhặn cao nhất.

Cô thở dài khe khẽ, mắt hạnh rũ thấp:

”Cậu ấy rất tốt, nhưng tớ vẫn không thích.”

Cố Ý thấy cô như vậy, bỗng dưng  nảy sinh mấy phần oán khí: ”Đóa hoa cao lãnh các cậu, thật là khó theo đuổi.”

”Xùy.” Hạ Vũ Tâm liếc cô một cái, ”Cậu cứ vui vụng trộm đi, biểu hiện của Trì Tự mới vừa rồi ở trên hành lang, nếu cậu ấy không thích cậu, ba chữ Hạ Vũ Tâm tớ viết ngược.”

Cố Ý thoáng suy nghĩ, trong nháy mắt nhộn nhạo: ”Aiya thật xấu hổ nha~”

Hạ Vũ Tâm bắt đầu làm động tác mẫu, nhíu mày nắm chặt cổ áo Cố Ý:

”Con mẹ nó cậu mắng ai kỹ nữ. Hả? Cậu mắng thử một lần nữa đi!”

Cố Ý làm hình dáng sợ hãi: ”Trì thủ khoa?! Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi không nên mắng người của ngài!”

Hạ Vũ Tâm thu tay, nâng cao cầm: ”Người phụ nữ của tôi là để cho bọn người xấu như ngươi có thể nhục mạ sao?”

”Dĩ nhiên không phải! Chúc ngài và Cố thiên kim trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử…”

”Ha ha ha…” Hai cô gái ảo tưởng cười trong ký túc xá.

Trong lòng Cố Ý ngọt đến nỗi muốn tan ra, vẻ mặt cũng không kiềm chế được, khóe miệng cười toe toét đến tận mang tai.

Cô gục xuống bàn, lúc mặt chôn ở cánh tay, thẹn thùng một hồi rồi ngẩng đầu lên:

”Ai, Vũ Tâm, cậu nói tớ nên làm gì bây giờ?”

”Còn có thể làm sao, khụ khụ, cứ làm đi!”

Cố Ý: ”…Tớ sợ dọa mỹ nhân ngư nhà tớ.”

”Cậu vẫn coi chừng bị mỹ nhân ngư nhà cậu bổ nhào đi.”

”Được à được à, mau tới bổ nhào tớ.”

Cố Ý ngã về phía sau, nhấc chân ghế, lảo đảo lắc lư, đầu cũng lảo đảo lắc lư:

”Tớ bây giờ thật hạnh phúc muốn chết, nói thật, giống như nằm mơ vậy. Trước kia tớ chưa từng như vậy, tớ chưa bao giờ mơ ước gì trước đây, bởi vì tớ có được mọi thứ tớ muốn, nhưng bây giờ chỉ có mơ, mới có thể vui vẻ giống như bây giờ.”

Hạ Vũ Tâm ngớ ngẩn, cười: ”Triết học gia.”

”Như thế nào, môn khoa học xã hội tớ dày công tu dưỡng có xứng với Ăn cá nhà tớ không?”

”Xứng.” Hạ Vũ Tâm giơ ngón tay cái lên, ”Ôi, điện thoại di động của cậu sáng.”

Cố Ý cầm điện thoại di đọng lên nhìn một cái, tài khoản xa lạ, ảnh đại diện xa lạ, tin nhắn viết là:

Học muội khỏe, tôi là học trưởng ngày hôm qua tại bể bơi đỡ em, có thể thêm WeChat không?

Hạ Vũ Tâm cũng liếc được mấy dòng chữ đó, ngăn cản Cố Ý sắp sửa nhấn ”Từ chối”:

”Cậu từ chối làm gì, chấp nhận chấp nhận.”

Cố Ý không hiểu: ”Anh ta rõ ràng muốn cua tớ, tớ rất kiên trinh nha.”

”Cậu đúng là đồ đầu gỗ, kiên trinh có mẹ nó dùng.” Hạ Vũ Tâm chỉ bảo, ”Cậu muốn cho Trì Tự nhà cậu biết cậu có quyền thế rất mạnh, người nhàm chán như cậu ta, không có chút kích thích sẽ không chủ động.”

Cố Ý thoáng suy nghĩ, cảm thấy có chút đạo lý:

”Lời này của cậu… Nghiêm thiếu cũng nói với tớ, các cậu thật xứng đôi.”

”Ha ha.”

Cố Ý bấm chấp nhận, chú thích anh ta ”Học trưởng hồ bơi”.

Học trưởng hồ bơi rất nhanh gửi tin nhắn tới: <Học muội khỏe, anh tên Giang Quần, lớp 12/8>

Cố Ý nhàn rỗi vô sự, liền trò chuyện với anh ta mấy câu.

<Học trưởng khỏe>

< [mặt trời] [mặt trời] Em đang làm gì đó?>

<Đang học>

<Chịu khó như vậy? Có vấn đề học tập gì có thể hỏi anh, thành tích của anh cũng không tệ lắm.>

Cố Ý ”xì” cười: ”Học trưởng này đơn giản, đáng tiếc tớ có Trì thủ khoa rồi, đâu cần anh ta.”

Hạ Vũ Tâm: ”Cậu trò chuyện trước đi.”

”Thôi được rồi, tớ không cần lốp xe phòng hờ, cũng không muốn nhử người ta.”

Cô gửi một câu <Chịu khó đi học đây~>, sau đó cũng không trả lời lại.

*

Chuông tan học buổi chiều vừa vang lên, Cố Ý đeo cặp sách liền ra ngoài, trong lớp không ai bỏ đi nhanh hơn cô.

”A, Cố thiên kim quá thảm.”

”Cũng không phải, mỗi gia đình đều trải qua khó khăn riêng.”

”Nghe nói mẹ cậu ấy mỗi ngày còn giám sát cậu ấy đi học tan học…”

Cố Ý cố gắng lờ đi những sự đồng tình đau khổ không liên quan, một mình đi xuống tòa giáo đường đi về phía cửa trường.

Phần lớn học sinh tan học rời trường là học sinh lớp mười hai ở ngoại trú.

Bước vào lớp mười hai, trường học không còn bắt buộc ở lại, có một ít phụ huynh thuê nhà xung quanh trường học để ở với con, cùng con đi học cho đến thi vào trường Đại học.

Cố Ý móc thẻ học sinh ra, xếp ở hàng phía sau chờ cà thẻ ra cổng trường.

”Này, học muội.”

Cố Ý quay đầu, dù là buổi trưa mới tán gẫu qua, cô cũng suy nghĩ rất lâu mới nhớ lại khuôn mặt này:

”Giang học trưởng? Anh khỏe.”

Mặt mũi Giang Quần lộ ý cười, không dấu vết mà quan sát cô.

Cố thiên kim danh tiếng lừng lẫy trước mắt anh cũng không mở miệng hại người như trong truyền thuyết, nhìn còn có chút ngại ngùng, trái lại rất hợp khẩu vị anh.

Cố Ý cũng không quen người này nên không thân thiện lắm đứng lên, quay lại cười, tự ý đi theo hàng ngũ đi về phía trước.

”Em cũng học ngoại trú à, lớp mười một làm sao học ngoại trú được?”

”Trong nhà quản nghiêm.”

”À, anh cũng vậy, kỳ thật ở trường học ôn tập không khí tốt hơn, nhưng mẹ anh theo dõi quá kỹ, anh cũng sắp không chịu nổi.”

Cố Ý gật đầu, cảm động lây nói:

”Mẹ của em cũng như vậy, tuyệt đối không cân nhắc cảm nhận của em.”

Giang Quần quay lại an ủi cô:

”Các bà ấy vẫn còn coi chúng ta là con nít đấy, em trở về tìm bà ấy trò chuyện tốt.”

Hàng ngũ đã tiến lên hàng đầu tiên, Cố Ý và Giang Quần cà thẻ đi ra cổng trường, cô ngước mắt liền nhìn thấy xe con màu trắng đậu ở cổng trường.

”Học trưởng.” Cố Ý chỉ chỉ xe con, ”Em đi trước, tạm biệt.”

”Ừ, tạm biệt.”

Giang Quần đứng tại chỗ, lẳng lặng nhìn tài xế đi xuống xe giúp Cố Ý mang cặp sách, thay cô mở cửa, sau đó mới trở lại chỗ lái khởi động chiếc xe.

Sau khi xe con đi, anh mới nhấc chân đi về phía tiểu khu phía bắc trường học.

Thật là người có tiền, mỗi ngày đều có tài xế riêng lái Bentley đưa đón.

Giang Quần nhếch môi: cũng khá thú vị.

***

Đúng giờ về đến nhà, Cố Ý đẩy cửa nhà ra, cúi đầu ủ rủ như trước kia vậy.

Cô ném cặp sách ở cửa trước, đi tới phòng khách hô to:

”Mẹ, con đã về rồi!”

Không ai trả lời.

”Mẹ! Con…”

”Ồn ào cái gì!” Bà nội từ phòng ngủ trên lầu đi ra, ”Đừng kêu nữa, mẹ cháu trở về Thượng Hải rồi.”

Cố Ý ngây người: ”Bà ấy trở về Thượng Hải làm gì?”

Bà nội vịn lan can đi xuống: ”Chú Quan của cháu tới, nó có thể không đi Thượng Hải sao?”

Chú Quan là chồng tái hôn của Lương Tiểu Cảnh mẹ Cố Ý, hàng năm đều sống ở nước Anh. Còn nhớ hai năm trước lúc mẹ tái hôn, Cố Ý nhìn thấy gia đình chú Quan tựa như nhìn thấy khắc tinh, không nghĩ tới những năm gần đây chung sống lâu dài, cô mở miệng ngậm miệng đều ”chú Quan”, gọi còn thân hơn so với cha cô.

”Chú Quan trở về nước làm gì?”

”Ta đây cũng không biết.” Bà nội bấm ngóc tay tính toán, ”Ta đoán, mẹ cháu sắp đi theo chú Quan của cháu trở về nước Anh.”

Hai ngày sau, cuối tuần.

Một sáng sớm, Cố Ý vọt tới phòng ông nội bà nội:

”Bà nội, người thật thần thông, mẹ cháu xế chiều hôm nay bay về Anh.”

Sự nghiệp của Lương Tiểu Cảnh ở trong nước liên tiếp vấp phải trắc trở, gia đình mới cũng xuất hiện mâu thuẫn to lớn. Bà đặc biệt phải trở về nơi cội nguồn để dạy dỗ con gái, ngược lại con gái càng ngày càng không tuân theo dạy dỗ, vì vậy bà cuối cùng bắt đầu suy xét liệu trên người mình có nảy sinh vấn đề hay không.

Suy xét thì suy xét, bà cảm giác mình gả vào Cố gia nhiều năm, sau khi ly dị lại gả vào nhà quan, làm ăn rung trời chuyển đất, nhưng chưa từng ưu tiên trách nhiệm của người vợ.

Mà cô con gái bảo bối của bà, so với sự quản giáo của mẹ, dường như càng yêu thích cuộc sống tự do ban đầu hơn.

Sáng sớm hôm nay, Cố Ý còn đang trong giấc mộng, Lương Tiểu Cảnh gọi điện thoại cho cô.

Cố Ý không hiểu về thế giới phức tạp của người trưởng thành, cô chỉ biết là, mẹ đã không còn tâm sức để lại trải qua một lần ly hôn giày vò khác.

Lần này, Lương Tiểu Cảnh chấp nhận ý kiến của con gái, quyết định trở về nước Anh.

Trên bàn cơm.

”Mẹ cháu về nước Anh không ai trông coi cháu nữa, cháu có thể về trường học lại không?”

Bà nội cô gắp vào chén cô một con tôm:

”Ta nhớ mẹ cháu đã nói, trong học kỳ này rút khỏi ký túc, cả học kỳ không được ở lại, chỉ có thể đăng ký học kỳ tiếp theo.”

”Cái gì?” Cố Ý ngã lên ghế, ”Nào có như vậy, học kỳ này vừa mới bắt đầu.”

Ông nội trừng cô một cái: ”Cháu không thích ở cùng ông nội bà nội sao?”

Cố Ý vội vàng lắc đầu, giải thích:

”Ông nội, bây giờ cháu là học sinh trung học phổ thông rồi, việc học rất bận rộn. Mọi người cũng biết cháu ham chơi, nếu như không đồng ý để cho cháu ở trong trường hun đúc, cháu căn bản không muốn học bài…Ôi, cháu lần này thi môn vật lý vừa mất mấy điểm…”

Ông bà cụ thưởng thức lời của cô, cảm thấy có chút đạo lý.

Cố Ý tiếp tục giả bộ đáng thương:

”Ông nội, ông còn nhớ Hạ Vũ Tâm đã tới nhà chúng ta chứ? Cậu ấy là bạn thân nhất của cháu, năm nay vất vả biết bao mới được ở cùng ký túc với cậu ấy, nhưng sau khi rút khỏi ký túc xá, hai chúng cháu thường xuyên lạc đàn đây này.”

Cố lão tiên sinh đương nhiên nhớ Hạ Vũ Tâm, cô bé nhỏ trông có vẻ khôn khéo hơn Cố Ý nhà ông nhiều, nhìn một cái liền biết đây là một đứa bé ngoan dịu dàng hiểu chuyện.

”Ông nội…”

”Được được được.” Lão nhân gia quả thực không chịu nổi sự lải nhải của cô, ”Ta cho cháu suy nghĩ biện pháp.”

Mặt mày Cố Ý lập tức hớn hở: ”Không cần suy nghi biện pháp, ông trực tiếp gọi ba con trở về đi, để cho ông ấy đi tìm lãnh đạo trường. Ông ấy góp bao nhiêu tiền xây dựng lại trường trung học cơ sở, trường học dù sao vẫn sẽ cho ông ấy chút mặt mũi.”

Cố lão tiên sinh liền tức giận khi nghĩ tới việc một năm qua ông đều không gặp được con trai khốn nạn được một lần:

”Tìm nó? Ông nội cháu trực tiếp ra tay không tốt sao?”

Cố Ý khẽ run, nhìn ông: ”Ông đi làm gì, ông lại không làm công tác giáo dục…”

Bà nội ở một bên cười tiếp lời: ”Ông nội cháu mặc dù không phải là cục giáo dục, nhưng trước kia ông ấy đã từng dành mấy năm làm bí thư ở trường đảng trường quân đội, ngược lại biết một số người.”

”Đâu chỉ biết.” Cố lão tiên sinh bày tỏ không phục, ”Tại trương Đại học Dung Châu, ban lãnh đạo quản lý hành chính của nhà trường, hơn một nửa đều là ta đưa lên, cha cháu nếu như chịu đến tìm ta, thì còn phải dùng lãng phí mười triệu kia đưa cháu vào sao?”

Tổ tiên Cố gia là một nhà tư bản cách mạng ở địa khu Dung Châu, ông nội Cố Ý lại tham gia vào quân sự và hành chính, cho dù đã về hưu nhưng vẫn là nhân vật có máu mặt ở thành phố.

Cố Ý suy nghĩ, cha cô bận rộn làm không nghỉ, chắc chắn sẽ quá bận không có thời gian chăm sóc cô, không bằng để cho ông nhàn rỗi không có chuyện gì làm thử một chút?

Cô thật sự không nghĩ tới, ngày thứ hai đến trường, lại thấy phó hiệu đứng ở cổng trường nghênh đón bọn cô.

”Bí thư Cố, đã lâu không gặp.” Phó hiệu trưởng quản lý hành chính nhiệt tình cầm tay phải của Cố gia gia, ”Ồ, còn có Lưu lão sư, người gần đây thân thể như thế nào?”

Cố Ý rụt cổ lại, ở trước mặt Phó hiệu trưởng không dám lên tiếng, còn Tôn Tử hơn cả Tôn Tử.

Vào phòng làm việc của hiệu trưởng, phó hiệu trưởng tự mình châm trà cho Cố gia gia, lúc này Cố Ý mới ý thức được, Cố lão gia nhà cô mới thật là ông lớn.

Phó hiệu trưởng đã có một nhiệm vụ đặc biệt trước khi đến, trước tiên ở trước mặt hai vị lão nhân khen đứa trẻ một lần:

”Thành tích của tiểu Cố rất không tệ, tuyệt đối không có gây trở ngại, trong học kỳ vừa qua tỉnh có tổ chức một cuộc thi toán, toàn trường chỉ có hai người giành giải nhất, em ấy giành được giải nhất.”

Bà nội: ”Có nhiều hơn hai gỉai nhất sao?”

Phó hiệu trưởng: ”Có, còn có một nam sinh giành giải nhất, tên là gì nhỉ…”

Phó hiệu trưởng một ngày kiếm tỷ bạc, thật sự không nhớ nổi.

Cố Ý thiếu chút nữa liền nhắc ông ấy rồi.

Nhưng mà hiện tại cô quyết chí làm một đứa trẻ nhỏ khôn khéo ít nói, tuyệt đối không can thiệp vào cuộc nói chuyện của người lớn.

Cố lão tiên sinh không thích vòng vo, nói thẳng vào vấn đề chính:

”Tiểu Dương, cháu xem có thể cho Cố Ý quay lại ký túc xá trong học kỳ này hay không?”

Mặt phó hiệu trưởng Dương lộ vẻ khó xử: ”Cái này không quá thuận tiện, trong hệ thống có ghi chép, tất cả phải theo điều khoản quy định mà xử lý.”

Cố Ý siết chặt nắm đấm, trong lòng rất lo lắng.

Lãnh đạo trường nổi danh cố chấp, không biết quan lớn là ông nội cô có đè hiệu quả được núi nhỏ này hay không.

Giọng nói Cố lão tiên sinh trong veo, mặt mũi có chút không nén giận được.

Lúc mấu chốt, vẫn là bà nội Cố Ý có nổ lực hơn:

”Thời điểm ta làm quản lý văn thư trước kia, máy tính còn chưa có phổ biến. Khi đó không hiểu, thường xuyên thao tác sai sót, gọi kỹ sư hậu trường tới sửa đổi một chút thì cũng không sao.”

Nghe lão nhân gia nói như vậy, nét mặt phó hiệu trưởng hơi đổi, nhếp nhăn đuôi mắt sâu hơn, không biết là cười hay là bối rối.

Chưa tới vài giây căng thẳng, ông liền nới lỏng:

”Không bằng như vậy, tôi sẽ để cho phòng giáo vụ để đơn xin rút khỏi ký túc đổi thành đơn xin nghỉ phép dài hạn thử xem.”

Cố Ý lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Với sự chấp nhận của phó hiệu trưởng, cô liền thả mười nghìn trái tim.

Phó hiệu trưởng dù sao cũng là người quản lý cấp cao, thủ tục giáo vụ cụ thể ông cũng không biết rõ, vì vậy bọn họ không có thảo luận kỹ lưỡng tiếp nữa, hai ba câu lại đi vòng qua chuyện quốc gia đại sự, trò chuyện khoảng nửa giờ.

Trong văn phòng tình nghĩa thầy trò mặn nồng, Cố Ý cũng không dám buông lỏng, đến lớp học trước khi chuông reo.

Sáng nay cô đọc thơ cổ vô cùng hăng hái, sau khi lớp tan học, trước tiên cô đem tin tức tốt này nói cho Hạ Vũ Tâm, sau đó lại hào hứng chạy lên lầu.

Hai vị cụ già ngồi trong văn phòng hơn nửa tiếng, mặc dù học sinh ngày trước rất nhiệt tình, nhưng bọn họ cũng không phải không biết xấu hổ mà làm trễ nãi công việc người ta.

Nghe hai vị cụ già muốn đi tìm cháu gái, phó hiệu trưởng muốn đưa đến cửa, cũng bị ông từ chối.

Bọn họ chẳng qua chỉ là thân phận phụ huynh của học sinh, cũng không muốn mang kim bài lớn mà đi diễu hành khắp trường, cũng không muốn hù dọa các cháu.

Văn phòng của hiệu trưởng ở lầu bốn, vừa ra khỏi cửa thì có một hành lang dài nối liền tầng hành chính và khu giảng đường lớp mười một. Ông Cố bà Cố đi bộ chậm rãi từ nơi này qua hành lang, chỉ chỉ trỏ trỏ cảnh vật vườn trường, coi như thỏa mãn.

Lúc đến khu giảng đường, vừa vặn chuông tan học vang lên.

Bà nội đi tới gần cửa của một lớp học.

”Ôi, nơi này là lớp 11/13, Tiểu Ý ở lớp 1, phải xuống lầu.”

Khoa học xã hội lớp 13 đến 15 đều ở lầu bốn, lớp 1 ở lầu một, cách xa nhất.

Sau khi chuông tan học vang lên, rất nhiều học sinh xông ra hành lang, có lời ong tiếng ve tán dóc, có trộm ăn điểm tâm.

Ánh mắt ông nội tinh anh hơi bà nội rất nhiều:

”Đi lầu một làm gì, cậu nhìn một chút, trên hành lang bên kia…Đúng, con bé đang nói chuyện hì hì với tên tiểu tử thối to cao kia, không phải là cháu gái ta sao?”