Phong Phi Khứ, Biệt Lai Vô Dạng

Chương 3




Hang núi sâu giữa mùa hè thật là chốn thích hợp để nghỉ mát, Đạo Chích lui vào góc giường, Bạch thiếu gia ngồi bên cạnh hắn, dùng áo khoác da cừu màu xanh nhạt bao lấy thân thể.

” Ngươi bao giờ thì đi ——”

Bạch thiếu gia thờ ơ liếc mắt hắn một cái, rồi lại tiếp tục ngây người ra nhìn ánh nến.

” Này này.”

Không cam tân liền lấy chân đạp vào vai đối phương, Bạch thiếu gia cũng chỉ là theo nhịp đạp đó lay lay người, vẫn như cũ không để ý tới hắn.

” Ta nói với ngươi đấy con điểu điên này ——”

Giơ chân đá qua một cước, Bạch Phượng thuận thế né ra, đáng tiếc bị Đạo Chích nhất thời không chú ý dẫm vào áo khoác, khiến cho cơ thể Bạch Phượng không thể không lại ( bị ép) lộ ra toàn bộ.

—— Không thể rớt máu mũi không thể rớt máu mũi, Đạo Chích kiên trì giữ không cho máu mũi chảy ( Trở lại chương đầu đếm ngược mười một đoạn... ta thực sự không hề đùa các ngươi nha...)

” Đạo Chích, ngươi rất không ngoan nha”

” Ta, ta, ta đâu có không ngoan. ngươi ngươi ngươi mau mặc y phục tử tế vào.”

” Mặc vào rồi còn không phải lại bị ngươi cởi ra?”

......

Đạo Chích tự biết công phu đấu võ mồm của mình nói không lại hắn, liền quay ngoắt đầu xoay người bày ra vẻ mặt uể oải ngồi ở đầu giường, trong đầu đã đem Bạch Phượng ra mắng chửi từ đầu đến chân.

Đột nhiên một làn hương thơm mát vây đến, Đạo Chích có chút bất ngờ, ngơ ngác mà nhìn một đôi tay trắng ngần ôm lấy thắt lưng chính mình.

” Đạo Chích... “

Âm thanh vừa mê hoặc vừa quyến rũ vang lên bên tai, cái miệng không ngoan ngoãn kia thuận thế cắn vào vành tai một ngụm.

” Ta thật ra vẫn luôn rất xem trọng ngươi.”

—— Ta thèm vào!

Tuy rằng tiếng gào thét trong đầu từng đợt từng đợt lại càng cao, Đạo Chích vẫn cứ thấp thỏm không yên mà phát run trong lòng Bạch Phượng, nếu bảo là bị câu nói kia doạ sợ, không bằng nói là bị mê hoặc còn chuẩn xác hơn chút, thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi vẫn luôn là thứ mê lòng người nhất, Đạo Chích nhăn chặt lông mày, nín thở không muốn tiếp tục hít vào mùi gỗ đàn hương trên người hắn.

—— Yêu nghiệt.

Nghiến răng nghiến lợi thầm mắng một câu trong lòng.

” Ta đã nói mà, ngươi nhất định là thích ta... nếu không sao lại không phản kháng.”

—— Ai tin a!

” Không bằng, chúng ta cứ gạo nấu thành cơm? Dù sao thì ở đây cũng là phòng ngủ”

—— Đùa cái gì vậy a!

” Vậy, ta không khách khí nha”

—— Này này này!

Khi đôi môi mỏng kia chỉ còn cách chính mình chừng nửa tấc, bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng đập cửa

“ Chúa cứu thế, ngọc hoàng đại đế, tạo phúc ba đời!”

Đạo Chích nhảy dựng lên đi ra mở cửa, khuôn mặt cực kì vui vẻ đem đối phương doạ đến nỗi gào ầm lên: “ Ngươi thành thân a? Cười dâm đãng như vậy?”

Thì ra là tên nhóc láu cá Thiên Minh.

Tên tiểu quỷ thò đầu vào ngó nghiêng một vòng, bỗng nhiên “ Oa” một cái kêu thành tiếng: “ Đạo Chích ngươi ngươi ngươi ngươi... lẽ nào các ngươi...”

” Ta không có tư thông với địch nhân!”

” Lẽ nào các ngươi thật sự là một đôi?! Thiếu Vũ nói qua ta còn không tin”

” Nếu đã thấy tận mắt, còn không mau biến.”

Nói xong đóng cửa lại đánh “ Thình” một cái, quay đầu lại nhìn về phía Đạo Chích: ” Chúng ta tiếp tục.”

—— Này! Kinh Thiên Minh đại thiếu gia mau trở lại đi —

—— Người đâu! Ai cũng được a...

” A a a a a ——!!!’

Tiếng kêu thảm thiết của Đạo Chích biến mất trong môi Bạch Phượng, Tuyết Nữ ở cách mười dặm bên ngoài quay đầu hỏi Thiên Minh đang vội vàng chạy tới: ” Hắn lại đụng vào điểu a?”

” Ân, còn là một con điểu thật lớn nữa...”

Tbc.....