Phong Thả Đình Trú

Chương 18




Sau khi Kỷ Khải Đằng kết thúc mấy lời phát biểu giản đơn, lão ta công bố quyết định của chính mình – tất cả mọi người đều có thể lưu lại công ty tiếp tục làm việc, tiền lương vẫn như cũ, nếu không muốn tiếp tục thì có thể nghỉ việc, hoàn toàn không bắt buộc!

Đối với đại đa số nhân viên trong công ty mà nói, bất quá chỉ là thay đổi tổng tài mà thôi, chỉ cần tiền lương không bị hao hụt, những cái khác cũng không thay đổi là được, cho nên hầu như không ai xin nghỉ việc, chỉ còn Kỳ Dương cùng Đổng Hiền…

“Sao đây? Hai vị mỹ nhân quyết định thế nào?” Trước khi đi ông ta không quên hỏi hai người.

Kỳ dương nhắm mắt lại trầm tư trong chốc lát, cuối cùng quyết định: “Tôi ở lại!”

“Tôi nghỉ việc” Trái ngược với Kỳ Dương, Đổng Hiền thái độ kiên quyết trả lời.

“A?” Ngoài dự liệu của mọi người, Kỷ Khải Đằng hoàn toàn không ép buộc Đổng Hiền:”Được thôi, ngày mai tôi sẽ tìm người thay thế vị trí hiện tại của cậu! Cậu đi thu xếp đồ đạc đi…”

“Vâng, tôi đi ngay!” Đổng Hiền đáp lời lão ta, không để ý đến gương mặt bất mãn của Ỷ Á bên cạnh.

Ánh mắt sắc nhọn của Kỷ Khải Đằng thoáng chốc liếc nhìn biểu tình khác nhau trên mặt của ba người đối diện, thì thầm vài câu bên tai Hắc Lang, sau đó cười cười nói với ba người bọn họ: “Thật ngại, tôi về trước đây, bên kia tôi vẫn còn một số việc, các người cứ tự nhiên” Nói xong, ông ta mang Hắc Lang vội vã rời đi.

Bọn họ vừa đi khỏi, Ỷ Á lập tức trở mặt với Đổng Hiền: “Đổng Hiền, cậu là tên tiểu nhân, cậu không phải đã nói sẽ ở bên cạnh Lưu Hân sao? Cậu… lừa đảo”

Không sai, cô thật sự không thích Đổng Hiền, thế nhưng tình huống hiện tại, Lưu Hân chưa biết sống chết ra sao, công ty thì bị lão già háo sắc kia thua mua, mà cậu ta không những không giúp đỡ lại nói muốn nghỉ việc, cô không thể hiểu nổi Đổng Hiền nữa!

“Tiểu thư, cô bình tĩnh đã!” Kỳ Dương vội khuyên ngăn, nhưng thật là trong lòng anh cũng cả kinh… Thì ra Ỷ Á tiểu thư cùng Đổng Hiền có quen biết…

“Anh muốn tôi bình tĩnh như thế nào, loại ngụy quân tử như hắn…” Ỷ Á càng nói càng tức giận, cơ hồ muốn nhào về phía trước.

Kỳ Dương nhìn biểu tình không chút thay đổi của Đổng Hiền, miệng không tự chủ được bắt đầu giúp cậu ta giải vây: “Tôi nghĩ Đổng Hiền đã có kế hoạch, đúng không?” Không phải gạt người, anh chính xác là cho rằng như thế!

Đón nhận ánh mắt của anh ta, Đổng Hiền cũng không làm anh thất vọng, gật đầu trả lời: “Đúng là vậy, vừa rồi nhìn giấy chuyển nhượng kia… Tôi phát hiện chút manh mối, chữ viết của Lưu tổng rất ẩu, hơn nữa, mặt sau trang giấy có dính một chút vụn sắt… Còn có, lời nói của Hắc Lang..” Tên ấy đã nói…

“Cậu rốt cuộc suy nghĩ được cái gì? Hân ở nơi nào, cậu thật sự có biết hay không?” Ỷ Á không một chút kiên nhẫn nghe cậu ta nói thêm chút nào nữa, nhảy vào trọng tâm mà hỏi.

Đổng Hiền cúi đầu không nói, giống như có nỗi niềm khó nói.

Kỳ Dương thấy thế, dự cảm được điều gì đó, đi đến vỗ bờ vai cậu, nói: “Có gì cứ nói, chúng tôi sẽ không làm khó cậu!”

Lời nói này của anh, vô hình trung đã giúp Đổng Hiền thả lỏng không ít, nhìn hai người bọn họ lo lắng cho an nguy của Lưu Hân, anh đem suy đoán của mình, từ tốn nói ra: “Anh Kỳ, theo tôi suy nghĩ, Lưu tổng đang ở một kho hàng chứa máy móc bằng sắt nào đó, nhưng mà… tình hình hiện tại của Lưu tổng rất đáng ngại!”

“Ý cậu là sao?” Kỳ Dương vội vã hỏi lại.

“Chữ viết của Lưu tổng nhìn rất nguệch ngoạc, nhất định là bị bắt ép… Hơn nữa” Dựa theo cá tính của Lưu Hân, muốn anh của động thỏa hiệp, nhất định là đã xảy ra chuyện!

“Đừng ở đây nhiều lời nữa, chúng ta mau đi tìm người đi” Ỷ Á nhanh chóng cầm lấy đi động định bấm số, nhưng chưa kịp đã bị Đổng Hiền ngăn lại, “Đổng Hiền, cậu làm gì vậy?” Không hài lòng với động tác hoang đường của anh, Ỷ Á gần như gầm lên.

Thế nhưng Đổng Hiền nghiêm mặt, nhìn cô nói: “Tiểu thư, tôi không biết cô hiểu rõ Lưu tổng đến mức nào, thế nhưng, tôi có thể khẳng định với cô, ngài ấy sẽ không mong muốn một đám người nhìn thấy bộ dạng thảm hại của chính mình đâu!”

Ỷ Á và Kỳ Dương nghe thấy thế, nhất thời cùng ngẩn người, mà Đổng Hiền lại tiếp tục nói: “Bên ngoài mặc dù ngài ấy rất mạnh mẽ, nhưng đích thật là người rất sĩ diện, không bao giờ chịu bộc lộ nửa điểm yếu đuối của mình trước mặt người mình yêu thương, cho nên chúng ta không thể phái người đi tìm, chỉ có thể tự mình tìm thôi, còn nữa… Ỷ Á tiểu thư, cô cũng không được tham gia!”

“Cái gì?” Đây chính là cách cậu trả thù tôi sao?

“Bởi vì ngài ấy yêu cô!” Đổng Hiền bình thản trả lời, nhưng ánh mắt lại chất chứa nỗi khát khao cùng hâm mộ: “Vì ngài ấy yêu cô, cô tuyệt đối không thể nhìn dáng vẻ thất bại đó!”

Tựa như kiếp trước, thời gian hai người bên nhau, cho dù bản thân mang trọng bệnh, anh ấy vẫn không mảy may biểu lộ bệnh tình, luôn mang theo vẻ mặt tươi cười đi cùng anh, cho đến phút cuối của đời người…!

“Như vậy…” Ỷ Á lẳng lặng nhìn anh, đã không thể nói gì được nữa.

Mà lúc này Kỳ Dương hoàn toàn đứng về phía Đổng Hiền, giúp anh khuyện can: “Đúng là vậy, tiểu thư, vì ông chủ, mong cô sẽ không tham gia vào chuyện này, hãy tin tôi… Tôi đảm bảo sẽ mang người về trước khi hôn lễ diễn ra, để cô có thể cùng Lưu tổng sánh bước bên nhau, bước trên thảm hồng vào lễ đường!” Anh một bên nói, một bên chú ý phản ứng của Đổng Hiền.

Như anh suy đoán, không một chút xúc động quá đáng nào, cậu ta chẳng qua chỉ nhàn nhạt cười…

Tự mình suy xét một chút, Ỷ Á ngẩng đầu, nhín về phía Đổng Hiền: “Cậu có thể mang anh ấy an toàn về cho tôi sao?”

Đổng Hiền chẳng muốn tranh đoạt cái gì, anh chỉ mong muốn hoàn thành nguyện vọng của mình thôi: “Tất nhiên, Lưu tổng đời này kiếp này người ngài ấy yêu nhất chính là cô!” Giống như đang tán dóc với đứa em của mình, lời nói Đổng Hiền vừa ôn nhu vừa kiên định.

Không phải như thế… Ỷ Á âm thầm trong tâm đáp lại, nhưng cô vẫn cố đè nén xuống, bày ra vẻ mặt vui vẻ: “Vậy tôi nhờ cậu!”

…………………………….

Kỳ Dương phân phó vài tâm phúc của mình đi dò xét các kho hàng, Đổng Hiền thu thập tất cả đồ đạc, cùng Kỳ Dương đi chung xe, có lẽ biết được Đổng Hiền thích yên tĩnh, Kỳ Dương đặc biệt lựa một con đường an tĩnh mà đi.

Ngồi ở ghế phụ, Đổng Hiền nhìn ngoài cửa sổ… Chẳng biết từ khi nào, bên ngoài đã rơi tí tách những hạt mưa nhỏ, hạt mưa đọng trên cửa kính, phong cảnh bên ngoài thực mơ hồ…

“Đổng Hiền, sao cậu lại xin nghỉ?” Kỳ Dương vừa lái xe vừa hỏi: “Ông chủ chắc chắn sẽ quay về, không phải sao?”

“Ừ… Ngài ấy sẽ quay về!” Đổng Hiền không muốn trả lời anh vấn đề này.

Kỳ Dương cũng không để tâm, chuyển trọng tâm cậu chuyện, hỏi: “Cậu cùng Lưu tổng thật sự chỉ mới bên cạnh nhau thời gian ngắn sao? Tại sao lại hiểu rõ ngài ấy như vậy?” Thậm chí còn hơn cả một người thư ký lâu năm bên cạnh Lưu Hân như anh.

“Tôi chỉ đoán thôi!” Đổng Hiền bất chợt rất bội phục chính mình, cư nhiên lại có thể bình tĩnh mà bịa ra lời nói dối như thế, sự cố chấp thật là đáng sợ mà!

“Ừm” Kỳ Dương hiểu rõ cậu không muốn nói ra suy nghĩ của mình, có lẽ như thế là tốt nhất, như vậy mọi chuyện mới có thể phát triển “bình thường”.

Đổng Hiền lần thứ hai nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bỗng nhiên khi nhìn thấy nóc nhà màu đen của một nhà kho cũ, tâm anh hung hăng lay động: “Dừng xe, Kỳ Dương dừng xe!” Khẩn trương, anh kêu cả họ tên của Kỳ Dương.

“A!” Kỳ Dương vội vàng đạp phanh, “Xảy ra chuyện gì sao? Đổng Hiền, Đổng Hiền!”

Bất chấp anh ta kêu la, Đổng Hiền nhanh chóng mở cửa xe, liều lĩnh chạy trong mưa, hướng nhà kho kia đi đến…

Cảm giác nói cho anh biết, Lưu Hân ở chỗ này, trước đây trong hòang cung cũng thế, mỗi lần đều là cảm giác của mình tinh tường nói cho mình biết chỗ ở của Lưu Hân, vì thế tuyệt đối sẽ không sai!

“Hân, Hân, anh ở đâu?” Xông vào kho hàng rộng lớn âm u, Đổng Hiền hô to, trong đầu rất hoảng loạn, không nói nên nguyên nhân.

“Đổng Hiền, Lưu tổng ở đây sao?” Kỳ Dương theo sau chạy vào, nhìn thấy hình ảnh trước mắt, tránh không khỏi nhíu mày.

Không nói đến áp lực hắc ám ở nơi đây, chỉ là mùi hôi thối xen lẫn mùi gỉ sắt đủ khiến cho người khác không thể chịu nổi, Lưu tổng sẽ ở nơi này sao?

“Ưm… ưm…” Đột nhiên, nơi sâu cùng của nhà kho, mơ hồ vang lên tiếng rên rỉ của một người.

Đổng Hiền lập tức tiến tới, Kỳ Dương theo sát phía sau… Thế nhưng, khi hai người thấy người kia, đều sợ ngây người!

Chính là, người kia… “Hân, là anh sao?”

Quỳ rạp trên mặt đất, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng lẩm bẩm trầm thấp, cơ thể không ngừng co giật khiến cho người khác ghê sợ, quần áo đính đầy vết bẩn, khuôn mặt không còn đâu khí thế oai hùng ngày xưa… Nhưng vẫn có khả năng nhận ra, người này chính xác là Lưu Hân.

Kỳ Dương đứng tại chỗ, đánh mất hoàn toàn phản ứng, khó có thể tin được đây là ông chủ ngạo mạn của anh, cũng không biết nên làm thế nào cho phải…

“Hân!” Đổng Hiền tức khắc tiến đến, ngồi xổm xuống nâng người Lưu Hân lên: “Tỉnh lại đi, anh không sao chứ?”

“…” Lưu Hân ấp úng, căn bản không rõ anh đang nói gì.

Đổng Hiền cúi thấp người hơn nữa, đến khi tai mình tiến đến miệng của Lưu Hân thì thận trọng lắng nghe, anh nghe được chỉ là: “Cho tôi…”

“Cho tôi…?” Đổng Hiền không rõ, nhưng anh vẫn xem xét kĩ lưỡng từng vết thương trên người Lưu Hân, vội vã quyết định trước tiên: “Anh Kỳ, anh hãy lái xe đưa Hân đến bệnh viện Tân Dự, nhanh lên một chút!” Dứt lời, anh lập tức đỡ Lưu Hân ra khỏi cổng.

Kỳ Dương thu hồi lại sự kinh ngạc, nhanh chóng nghe theo, hiện tại tính mạng của ông chủ là quan trọng nhất, có gì thắc mắc cứ đợi sau khi ngài ấy ổn định sẽ giải quyết rõ ràng!

Ngay sau đó hai người cùng nhau đem Lưu Hân rời khỏi đó, Đổng Hiền cùng anh ta ngồi phía sau, Kỳ Dương một mạch lái xe, nghĩ sẽ tranh thủ thời gian càng nhiều càng tốt, nhưng mà…

“Đổng Hiền, mọi chuyện sao có thể suôn sẻ như vậy?” Kỳ Dương càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, “Kho hàng Ronald Reagan kia ngay cả một người canh cũng không thấy!”

“Không phải là không đâu… Có lẽ họ âm thầm núp trong bóng tối cũng nên!” Lấy ra một cái khăn tay, Đổng Hiền nhẹ nhàng lau đi vết máu cùng vết dơ khắp người Lưu Hân, nhìn thoáng qua những vết lưu lại khắp người của Hân, biểu tình của anh lộ ra sự dữ tợn.

“Cậu cho là thế?” Kỳ Dương theo lời nói của anh cảm thấy hàn ý kinh người.

Đổng Hiền khẽ vuốt khuôn mặt rét cóng của Lưu Hân, ưu sầu trong mắt đông lại, “Ừ… Nhưng chúng ta không còn lựa chọn nào khác… Cho dù là cạm bẫy, tôi cũng sẽ nhảy xuống!”

Nhìn theo gương chiếu hậu, Kỳ Dương thấy được ánh mắt của Đổng Hiền, anh không tiếp tục hỏi nữa, đạm bạc một câu: “Đúng vậy…”