Phong Thần Châu

Chương 117: Bạch Tử Mặc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đi đầu cao tới một mét tám, thân mình cuồn cuộn cơ bắp, mặt vuông chữ điền, mắt to mày rậm, hừng hực sức sống, mặc áo màu đen bó sát, trông rất uy phong và phi phàm.

“Tổ Hùng sư huynh!”

Nhìn thấy người vừa đến, tên đệ tử kia nhăn mặt, “òa” một tiếng bật khóc nức nở.

Chàng thanh niên kia lập tức chắp tay sau lưng mà bước đến, ánh mắt mang theo một luồng sát khí lạnh lùng.

“Thanh Huân, chuyện gì thế?”

Tổ Hùng nhìn mấy người kia, trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì, kể lại rõ ràng cho ta nghe, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi!”

“Tổ Hùng sư huynh, cái tên Tần Ninh với Tần Hải kia bất chấp quy tắc của Viện Thiên Thần, cứ đòi xông vào trong, đệ tử ngăn lại, hai huynh đệ này còn ra tay tàn bạo!”

“Tên Tần Ninh kia đánh hỏng hai đầu gối của đệ tử, mong Tổ Hùng sư huynh làm chủ cho đệ tử!”

Nghe thấy câu này, Tổ Hùng lập tức nhìn về phía Tần Ninh, Tần Hải.

“Hỗn xược, to gan, khốn nạn!”

Tổ Hùng quát lên: “Ba người các ngươi, ăn gan hùm mật gấu rồi phải không? Chỗ này là Viện Thiên Thần!”

“Bớt la lối ầm ĩ ở đây đi!”

Tần Ninh xua xua tay: “Các ngươi đã thông đồng với nhau từ bao giờ rồi, còn giả bộ cái gì?”

Liếc nhìn Tổ Hùng một cái, Tần Ninh nói tiếp: “Ngươi nhận được chỉ thị của ai thế? Lăng Thiên? Hay là… Sở Ngưng Thi?”

Nghe đến câu này, ánh mắt của Tổ Hùng thoáng lóe lên, sau đó gã lạnh lùng đáp: “Ta đường đường là đệ tử nội viện, cảnh giới Linh Hải tầng chín, ai có thể sai khiến. Chẳng qua vừa đúng lúc đi ngang qua nơi này, gặp phải việc này, đương nhiên cần phải quan tâm!”

“Ba người các ngươi, vi phạm quy tắc của học viện, theo cách xử trí của học viện, chí ít cũng phải đuổi ra khỏi học viện Thiên Thần!”

Tổ Hùng nói năng đanh thép: “Nếu không, ta cũng không ngại chém giết ba người các ngươi ngay tại chỗ. Theo quy tắc của học viện, ta cũng không gặp phải phiền phức gì đâu!”

“Chỉ với ngươi?”

Ánh mắt Tần Ninh đầy vẻ khinh miệt, hắn lạnh nhạt hỏi: “Cũng đòi làm thế?”

“Ngươi thích chết hả!”

Nghe thấy câu này, Tổ Hùng thực sự tức giận.

Gã đã đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng chín, đừng nói là trong phạm vi học viện Thiên Thần mà khắp đế quốc Bắc Minh này, gã vẫn là cao thủ đẳng cấp tại một số quận thành.

Bây giờ, một thằng nhãi chỉ mới đạt đến cảnh giới Linh Hải tầng ba cũng dám nói năng với gã như thế.

Đúng là không biết trời cao đất dày!

Cơn nóng giận trong lòng Tổ Hùng cháy lên phừng phực, gã bước ra.

“Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết, học viện Thiên Thần này không phải chỗ để ngươi ngông cuồng vênh váo đâu!”

Trong thoáng chốc, Tổ Hùng lao ra.

Đùng…

Một âm thanh nặng nề vang lên, trong chớp mắt, Tần Ninh còn chưa ra tay mà cơ thể Tổ Hùng đã ngã ngược ra sau.

“Hỗn xược!”

Một tiếng quát lập tức cất lên.

Chỉ thấy một thân hình đột ngột xuất hiện trước mặt Tần Ninh.

Mái tóc bạc trắng nhưng gương mặt rất ôn nhuận, trông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, trường sam màu bạc càng tôn thêm vóc dáng thon dài của người này.

Tuy rằng trông mới ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng vì mái tóc trắng xóa cùng diện mạo tuấn diện như thần tiên khiến người này trông cực kỳ nho nhã.

“Ngươi là ai?”

Tổ Hùng chỉ cảm thấy hai tay tê dại, hai chân run rẩy. Thực lực của người này mạnh quá, gã không thể đối phó lại được.

“Nơi này là học viện Thiên Thần, đâu phải thứ a miêu a cẩu nào cũng tiến vào được!”, Tổ Hùng lạnh lùng đáp: “Đừng tưởng ra mặt vì thiếu gia nhà ngươi là muốn làm gì thì làm!”

Thiếu gia?

Nghe thấy câu này, Tần Ninh lập tức hiểu ngay.

Tên Tổ Hùng này nhầm tưởng rằng nam tử tóc bạc là gia nô của hắn.

Hiển nhiên nam tử tóc bạc cũng sững sờ.

Y nhìn về phía Tổ Hùng: “Thế thì đã sao? Ban nãy thiếu gia nhà ta đã trình thư của Liệt Hỏa lão tổ, mấy tên đệ tử này ngăn lại là vì cớ gì?”

“Nói bậy!”

Thanh Huân quỳ trêи nền đất, tức giận quát lên: “Tiểu tử này căn bản không cầm theo bức thư nào cả!”

Tần Ninh cũng nhìn ra được, nam tử này quyết định mạo danh như vậy luôn.

Phen này có kịch hay để xem rồi.

“Chính mắt ta nhìn thấy, sao có thể giả được?”. Nam tử tóc bạc lên tiếng.

“Hừ, ta khuyên ngươi, tốt nhất nên dẫn theo thiếu gia nhà ngươi cút ra khỏi học viện Thiên Thần, nếu không, mạng hèn khó giữ!”, Tổ Hùng lập tức uy hϊế͙p͙: “Nói thật cho ngươi biết, tên tiểu tử này đắc tội với Thiên Tử, chắc ngươi cũng biết uy danh của Thiên Tử tại học viện Thiên Thần chứ?”

“Nếu không muốn chết thì mau cút đi, đệ tử của Thiên Tử Đảng đủ để hủy diệt Tần gia của ngươi hàng trăm lần!”

“Hỗn xược!”

Gã nói dứt lời, nam tử tóc bạc thực sự nổi giận.

Y phất tay, “chát chát” hai tiếng, thẳng tay tát gã.

“Ngươi dám đánh ta?”

Tổ Hùng hoàn toàn đờ đẫn.

“Ta là người của Thiên Tử Đảng nội viện…”

“Ta đánh ngươi đấy!”

Nam tử tóc bạc quát lên: “Với tư cách là đệ tử của học viện Thiên Thần mà không tôn thờ học viện, ngược lại còn tôn sùng đảng phái nào đó, ta thấy học viện quản giáo đệ tử quá lỏng lẻo rồi!”

“Ngươi…”

Nghe thấy câu này, Tổ Hùng thoáng sững người: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

“Bạch trưởng lão!”

Mà đúng vào lúc này, một tiếng hô kinh ngạc vang lên.

Có thêm vài bóng người bước ra từ nội viện Thiên Thần.

Lúc này mấy bóng người kia lần lượt bước ra, nhìn thấy nam tử tóc bạc, ai nấy cung kính hành lễ với y.

“Trần Tiêu!”

Thấy người vừa mới tới, Tổ Hùng sững sờ.

Trần Tiêu là một nhân vật tai to mặt lớn ở học viện Thiên Thần, bản thân là Linh Tử, đồng thời cũng là cường giả đạt tới cảnh giới Linh Phách.

Thế nhưng, Trần Tiêu gặp phải người này vẫn rất cung kính.

Bạch trưởng lão…

Chẳng lẽ là…

Sắc mặt Tổ Hùng lập tức trắng bệch.

Hiển nhiên lúc này Diệp Viên Viên cũng nhận ra Trần Tiêu và liên tưởng tới thân phận của người này.

Khắp cả học viện Thiên Thần, chỉ có trưởng lão nòng cốt đủ khiến một vị Linh Tử phải cung kính như thế.

Trưởng lão nòng cốt ở học viện Thiên Thần là một người đức cao vọng trọng lắm.

Họ Bạch… Lẽ nào…

Lúc này sắc mặt của Diệp Viên Viên cũng hết sức thú vị.

Phen này Tổ Hùng phải chịu thiệt rồi.

“Bạch trưởng lão, Bạch trưởng lão, đệ tử có mắt mà không thấy Thái Sơn, đệ tử sai rồi!”

Tổ Hùng lập tức khấu đầu trêи nền đất nghe “cốp cốp”, máu tươi chảy ra.

“Đệ tử khốn nạn!”

Bạch trưởng lão tức giận quát lên: “Cút ngay cho ta! Tự mình tới Hình Phạt Đường ở nội viện nhận phạt đi!”

“Vâng vâng vâng…”

Lúc này đây Tổ Hùng đâu còn dáng vẻ của một cao thủ cảnh giới Linh Hải tầng chín nữa, gã sợ mất mật, lồm cồm bò đi…

“Đợi đã!”

Tần Ninh bỗng ngăn Tổ Hùng lại, mỉm cười nói: “Tiện thể nói với người phía sau ngươi, có chuyện gì thì cứ nói thẳng trước mặt là được, giở thủ đoạn này không giống một thiên tài được Thiên Tử coi trọng đâu!”

Nghe thấy câu này, ánh mắt của Tổ Hùng thoáng hiện ra vẻ cay độc, gã lập tức bỏ đi.

“Vị Bạch trưởng lão này, xin đa tạ!”

Nhìn về phía nam tử tóc bạc, Tần Ninh nghiêm túc nói. Phong Thần Châu - Chương 117: Bạch Tử Mặc