Phong Thần Châu

Chương 209: Thăm Viếng






Hứa Thông Thiên gật đầu: "Đúng vậy!"  
Vương Uyên lại nói: "Hứa trưởng lão, nếu có thời gian xin hãy giúp lão phu nói mấy lời tử tế trước mặt Tần công tử.

Nếu lão phu có thể cùng Tần công tử uống trà thì càng tốt!"  
"Được, nhất định, nhất định!"  
Khi kỳ nội viện thí luyện kết thúc, Tần Ninh đã thẳng tay tàn sát, không thèm quan tâm đến quy định của học viện.  
Tuy nhiên, hành động đó lại được viện trưởng ngầm cho phép, không hề trừng phạt.  
Chuyện này chưa từng được truyền ra ngoài, ngay cả các trưởng lão và đệ tử biết chuyện cũng không dám nói ra.  
Bọn họ đều có thể thấy được Tần Ninh đáng sợ như thế nào và viện trưởng đã nhẫn nhịn như thế nào, nên bọn họ cũng biết Tần Ninh là một người thâm sâu khó lường.  
Ở một nơi khác, Diệp Viên Viên đang đứng bên ngoài một đình viện.  
Bên cạnh nàng, có hai vợ chồng cũng đang đứng, nét mặt rất ân cần.  
"Viên Viên, con đã đột phá cảnh giới Linh Luân tầng 1 rồi sao?"  
Diệp Thông Nguyên kinh ngạc nhìn con gái.  
Sau khi biết được Diệp Viên Viên có hoàng thể là Cửu Chuyển Linh Lung thể, ông ta đã vô cùng kinh ngạc, biết con gái mình sau này sẽ có tương lai vô hạn.  

Nhưng mà, ông ta quả thực không ngờ chỉ trong khoảng nửa năm, Diệp Viên Viên từ cảnh giới Linh Hải đã vượt qua cảnh giới Linh Đài, cuối cùng tiến thẳng lên cảnh giới Linh Luân.  
Thật sự không thể tin được.  
“Đột phá cảnh giới quá nhanh có thể khiến căn cơ bất ổn, con gái của ta, chúng ta phải nâng cao cảnh giới chậm rãi, đi bước nào chắc bước đó mới được!”, Diệp Thông Nguyên lo lắng nói.  
Nếu những lời này mà bị người khác nghe thấy được, nhất định sẽ tức tới mức phun máu.  
Võ tu trong thiên hạ có ai không mong muốn trở thành một vị thánh vượt qua cả các đại hiền triết?  
Nhưng bay giờ Diệp Thông Nguyên lại cảm thấy con gái mình thăng cấp quá nhanh, nên chậm lại một chút.  
"Ông lo nhiều quá rồi!"  
Cốc Nguyệt Hàn đứng bên cạnh bĩu môi nói: "Tần Ninh kiến thức uyên bác, nhất định là đã từng gặp được đại cơ duyên, nói không chừng còn lấy được đại năng truyền thừa từ thời viễn cổ, hắn còn hiểu biết hơn ông nhiều".  
"Nếu hắn cảm thấy con gái chúng ta thăng cấp nhanh như vậy cũng không sao, vậy thì không thành vấn đề!"  
Nhìn thấy bộ dáng của cha mẹ, Diệp Viên Viên cười khổ.  
Cảnh giới Linh Luân tầng 1, tu vi tăng lên như vậy đúng là rất nhanh.  
Tuy nhiên, ở trong mắt Tần Ninh thì đó chỉ là vừa đạt đủ tiêu chuẩn.  
“Con gái ngoan, đây là Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, con cầm đưa cho Tần công tử chữa trị vết thương!”, Diệp Thông Nguyên lúc này mới nói: “Lần trước sau khi cứu được mẹ của con ta còn chưa có dịp cảm tạ Tần công tử, hắn còn giúp cho con khai mở Cửu Chuyển Linh Lung thể, còn giúp cho mẹ của con...”  
"Cha, Tần công tử không có gì đáng ngại".  
"Nói bậy, ta nghe nói Tần công tử bị kiếm đả thương, sao có thể không sao được?"  
Cốc Nguyệt Hàn cũng nói: "Con mau cầm lấy đưa cho Tần công tử đi.

Đây là tâm ý của chúng ta".  
Diệp Viên Viên mỉm cười bất lực.  
Cùng lúc đó, ở phía bên kia, trong một góc tại khu nhà chung.  
"Hâm Hâm!"  
Thánh Tâm Duệ kéo Tần Hâm Hâm lại, cười nói: "Tần đại sư thế nào rồi?"  
"Lần này cha ta bảo ta mang theo một cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi tới đây.

Loại này là tốt nhất để chữa trị cho võ giả bị kiếm đả thương đó".  
“Thánh công tử, Ninh ca của ta không sao, công tử đừng lo lắng!”, Tần Hâm Hâm cười nói, nhìn về phía cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, khóe miệng suýt chút nữa là nhiễu nước miếng đầy ra đất.  
"Còn đây là Trúc Hải đan, là linh đan nhất phẩm, tổng cộng có mười viên, xem như là quà tặng mừng cậu tiến vào học viện Thiên Thần".  
Thánh Tâm Duệ lấy ra một cái bình ngọc, cười nói: "Từ nay về sau đừng khách sáo như vậy, cứ gọi Thánh huynh đệ là được".  
"Cái này quý quá, ta không nhận được đâu!"  

Lúc này, Thánh Tâm Duệ lại nói: "Cậu không nhận chính là đang coi thường ta, ta là đan đồng của Tần đại sư, cậu là đệ đệ của Tần đại sư, đây là chuyện mà ta nên làm!"  
Cùng lúc đó, ở bên kia đường, có một bóng người đang đứng bên cạnh xe ngựa.  
"Thái tử điện hạ!"  
Tần Sơn cùng Tần Hải cung kính chắp tay chào thái tử Minh Vũ.  
Mặc dù đệ đệ của hai người dường như không để vị thái tử điện hạ này vào trong mắt, nhưng họ thì khác.  
Hai người lớn lên ở thành Lăng Vân, mà thành Lăng Vân chỉ là một góc của đế quốc Bắc Minh, dân số hơn trăm vạn dân xem ra là nhiều, nhưng so với đế quốc Bắc Minh thì vẫn còn kém xa.  
Đối mặt với hoàng thất bá chủ, người kế vị hoàng đế trong tương lai, trong lòng hai huynh đệ đương nhiên vẫn cảm thấy áp lực.  
"Hai vị huynh trưởng khách khí rồi!"  
Minh Vũ tỏ thái độ rất hòa nhã, cười nhẹ nói: "Tần huynh và ta là bạn thân của nhau, vì vậy hai người từ nay về sau cũng là đại ca và nhị ca của ta!"  
Ngay khi những lời này được nói ra, Tần Sơn và Tần Hải liền biến sắc.  
Minh Vũ lại nói: "Ta cũng đã thỉnh lên phụ hoàng, sắc phong gia phụ Tần Thương Sinh làm Vân Thương hầu, nâng thành Lăng Vân lên làm quận thành, mấy tòa thành trì lân cận đều nằm trong địa bàn quản lý của thành Lăng Vân".  
"Hầu vị này sẽ được truyền thừa qua các thế thệ của Tần gia!"  
Nghe vậy, cả Tần Sơn và Tần Hải đều thất kinh.  
Sắc phong làm hầu gia?  
Bên trong đế quốc Bắc Minh, chỉ có những gia tộc có công lớn với đất nước mới có thể được sắc phong, vậy mà bây giờ cha của bọn họ đã được sắc phong làm hầu gia rồi!  
Địa vị thành chủ của cha bây giờ đã được chính hoàng quyền của đế quốc Bắc Minh thừa nhận.  
Như vậy thì những gia tộc ở các thành trì khác nếu như muốn đối phó với Tần gia, liền phải suy nghĩ lại nếu như không muốn khiêu khích đến hoàng uy.  
"Tạ thái tử..."  
“Tạ tạ cái gì, khách khí quá!”, Minh Vũ kéo hai người đứng lên, lại nói: “Đáng ra phải sắc phong từ lâu rồi, nhưng từ khi ta trở thành thái tử, ta đã phải xử lý quá nhiều chuyện.

Hai vị huynh trưởng không chê ta chậm chạp là được rồi".  
"Không dám không dám!"  
Giờ phút này, trong lòng hai huynh đệ chỉ toàn là cảm giác khiếp sợ không thôi.  
Được hoàng quyền thừa nhận, vậy thì Tần gia sau này chính là quan gia.  
Trong đế quốc Bắc Minh, bất kỳ tông môn, gia tộc hay nhóm thế lực nào, so sánh với hoàng tộc đều không được công nhận.  
Hai huynh đệ nhìn nhau, trong lòng vô cùng xúc động.  
Tất cả những thay đổi này đều bắt nguồn từ Tần Ninh.  
"Cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi này, mong hai vị huynh trưởng thay mặt ta truyền đạt.


Tần huynh bị thương cũng là do ta không thể đốc thúc kẻ dưới, sau khi trở về ta nhất định trừng phạt đám vũ lâm vệ đã làm việc tắc trách!"  
Nhìn thấy cây Ngọc Linh Chi, hai huynh đệ liền trợn mắt hốc mồm.  
Một cây Ngọc Linh Chi ngàn năm tuổi, cho dù là cường giả cảnh giới linh phách thấy được cũng tuyệt đối không thể không ra tay cướp đoạt.  
Đối diện với tòa lầu nơi Tần Ninh ở lúc này, Thiên Động Tiên đang nhàn nhã nằm trên ghế.  
Lục Huyền, Tuân Ngọc và Trương Tiểu Soái ngồi bên cạnh Thiên Động Tiên, hoàn toàn choáng váng.  
"Trưởng tộc Diệp và phu nhân!"  
"Thái tử điện hạ Minh Vũ!"  
"Thánh Tâm Duệ, thiên tài đan thuật!"  
"Đây là Vương Uyên trưởng lão, Linh Các hiện tại là do Vương trưởng lão quản lý".  
Ba người bọn họ nhìn kỹ những người vừa tới.  
Thân phận của những người này, bên trong đế quốc Bắc Minh chỉ cần dậm chân một cái cũng có thể khiến cho đất trời rung chuyển.  
Nhưng giờ phút này, những người này lại tụ tập ở chỗ này chỉ vì muốn thăm hỏi thương thế của Tần Ninh, lo lắng không biết Tần Ninh có bị thương nặng hay không.  
"Ha ha ha..."  
Đúng lúc này, có hơn chục bóng người đột nhiên xông vào khu 36, nơi mấy người Tần Ninh đang ở.  
Mấy đệ tử canh giữ khu 36 hiển nhiên là không thể ngăn cản nổi.  
"Ha ha..."  
Cầm đầu là một tên mặc áo màu lam, trên ngực thêu ký hiệu của đệ tử Linh Đồ, đang ha ha cười lớn, xuất hiện ở khúc quanh.  
"Ta nghe nói Tần Ninh suýt chút nữa bị giết? Ha ha...!Tần Ninh ơi là Tần Ninh, cuối cùng ngươi cũng có ngày này.

Hôm nay Trần Đông Phong ta tới đây là muốn giết chết ngươi!"Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới!!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé.

Xin cảm ơn!.