Phòng Thí Nghiệm

Chương 1




Edit: Thỏ

Đã là bảy ngày kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch [1]. Hệ thống âm thanh của ‘hắn’ phát triển tốt và có thể giao tiếp một cách cơ bản với người khác. ‘Hắn’ rất thích bám tôi, bước đầu kết luận là thực nghiệm [2] chim non chào đời. Dựa theo số liệu thống kê về sự sinh trưởng của con người lẫn kết hợp theo dõi tốc độ sinh trưởng của ‘hắn’, tôi có thể dự đoán chính xác giai đoạn chim non chào đời sẽ biến mất vào hai tuần cuối. Tôi sẽ chuẩn bị cho ‘hắn’ một kế hoạch học tập riêng biệt, tôi muốn dạy ‘hắn’ một số điều cơ bản trong hai tuần này.

Khép lại quyển thực nghiệm ghi chép, nhân viên nghiên cứu đẩy nhẹ thấu kính, đèn huỳnh quang rọi trên thấu kính, phản chiếu một chất vô cơ lạnh lẽo. Anh cầm lấy mấy quyển  sách ‘Cẩm nang dạy trẻ em học chữ’ đứng lên, đi thẳng đến nhà giam.

Nói là nhà giam, kỳ thật nơi đây so với nhà giam cũng không bằng. Bên trong chỉ có một chiếc giường, một ô cửa sổ, ngoài ra những thứ dư thừa khác đều chẳng có. Xuyên qua hàng rào laser dày đặc, người ta có thể mơ hồ nhìn thấy một đứa bé ngồi xếp bằng trên giường.

Nét mặt nhân viên nghiên cứu vô cảm, anh đưa vân tay lên mở khóa. Nghe tiếng mở cửa, đứa bé vội quay đầu lại, nhìn anh mà hô lên: “Cha!”

“Tôi không phải cha em.” Anh ngồi bên mép giường rồi bày ra những quyển sách, giọng đầy hiển nhiên. “Gien trên người em không phải của tôi, nghiêm túc mà nói em chỉ nên xem tôi như người chế tạo.”

Đứa bé nghiêng nghiêng đầu, vừa hiểu vừa không hiểu. Nó thấy nhân viên nghiên cứu đưa tay đến gần, bèn cười ôm tới. “Cha!”

“Tôi không phải cha em.” Nhân viên nghiên cứu bình thản né tránh vòng ôm của đứa bé, “lại đây, hôm nay em đọc mấy quyển sách này.”

“…Vâng.” Đứa bé dường như cảm thấy tủi thân, bèn cắn cắn ngón tay.

Nhân viên nghiên cứu chỉ vào hình ảnh trong sách: “Đây là quả táo.”

“Bình, nồi.”

“Bình, quả.”

“Bình, nồi.”

“Bình, quả.”

“Bình, quả.”

“Tiếp tục đọc cái khác đi.”

Một lần, một lần ngồi sửa phát âm của đứa bé đối với người trưởng thành mà nói là loại chuyện tẻ nhạt, nhưng nhân viên nghiên cứu không hề cảm thấy phiền chán tí nào. Đợi nó đọc xong nội dung, anh nhìn đồng hồ, cầm lấy sách: “Giỏi lắm, hôm nay tới đây thôi.”

“Anh, lại, muốn, đi?”

Ánh mắt đứa bé ngập tràn mất mát và buồn bã, tựa như hi vọng anh có thể ở đây với nó. Nhưng anh không do dự trả lời: “Tôi phải đi.”

“Mai, đến, chứ?”

“Ừ, đây là công việc của tôi.”

Đứa bé lập tức nhoẻn miệng cười. Đó là một nét cười hết sức hồn nhiên. Nó vươn tay muốn nắm lấy tay anh, nhưng bị anh tránh né.

“Không, thể, ư?”

“Không thể.” Anh bước ra ngoài, lần nữa bật hàng rào laser lên. “Giờ thì đi ngủ.”

Đứa bé im lặng hồi lâu, nó bèn chậm chạp nằm xuống, lại hỏi: “Mai, sẽ, đến, đúng không?”

“Ừ.”

Nhân viên nghiên cứu rời khỏi tầm mắt nó, càng không ngoảnh đầu nhìn bóng dáng màu trắng thêm một lần. Đứa bé tiu nghỉu cúi đầu, ôm lấy bản thân.

Ngay lối rẽ, anh đột nhiên cúi xuống, lơ đãng liếc nhìn bàn tay của mình; lại ngẩng lên, hững hờ bước tiếp.



[1] Dưỡng dịch: Dung dịch nuôi dưỡng

[2] Thực nghiệm: Thí nghiệm người nhân tạo