Phòng Thí Nghiệm

Chương 13




Edit: Thỏ

Đây là ngày đầu tiên kể từ khi ‘hắn’ rời khỏi dưỡng dịch. Tâm trạng tôi rất kích động, đợi đã, để tôi nghĩ xem, tôi nhớ là đã quên chuyện gì; à phải, hắn mở mắt ra! Không, không, bây giờ tôi nói năng hơi lộn xộn, ý tôi là hắn sống, cũng không đúng, là hắn đã có dấu hiệu sự sống của con người. Điều này làm tôi thực kích động, trời ơi, tôi chưa từng nghĩ hắn vô cùng đáng yêu như thế. Đúng là tôi nghĩ hắn sẽ đáng yêu, nhưng mà, chính là, thật quá sức đáng yêu!

“Nghiên cứu viên thân mến, đây là dưỡng dịch và thuốc tăng trưởng cấp B của anh, xin mời lấy.”

“Cảm ơn.”

Cầm đồ vật đi chưa được mấy bước, nhân viên nghiên cứu nghe thấy ai đó gọi chương trình phục vụ đem dưỡng dịch đến cho một đứa trẻ. Nhưng vì sao vật thí nghiệm mà anh vun dưỡng đến nay vẫn không có động tĩnh gì?

Chẳng lẽ sai thao tác?

Nhân viên nghiên cứu bóp trán, trong lòng buồn bực không thôi. Bỗng anh nghe thấy tiếng cảnh báo vang lên liên tục, ban đầu chưa kịp phản ứng, nhưng rốt cuộc anh bị nó ầm ĩ đến đau đầu mới nhìn về phía đồng hồ đang nhấp nháy ánh đỏ.

Tín hiệu khẩn cấp?

Nhân viên nghiên cứu nhíu mày, nhất thời có hơi mờ mịt: “Chẳng lẽ có người xâm nhập căn cứ… Khoan đã, tín hiệu này – -”

Anh lao đi bằng vận tốc ánh sáng, chạy gấp đến nỗi suýt chút trượt chân, ngay cả mắt kính cũng bị đụng rớt lên rớt xuống. Anh không rảnh lo mấy chuyện đó, chỉ vừa thở hồng hộc vừa chạy vào phòng thí nghiệm của mình.

Các dụng cụ ở phòng thí nghiệm được thắp lên ánh sáng màu xanh, loáng thoáng tiếng trẻ con kêu khóc từ lồng dưỡng dịch; chính tiếng khóc này đã dội vào tim nhân viên nghiên cứu từng hồi ‘bang bang’.

Chân hơi mềm, tay cũng hơi mềm, đôi mắt chớp chớp không ngừng, nhân viên nghiên cứu vẫn luôn nhìn đăm đăm vào sinh mệnh nhỏ bé kia.

“Em sống… trời ơi…”

Nhân viên nghiên cứu lảo đảo bổ nhào vào lồng dưỡng dịch, nhưng lớp thủy tinh đã ngăn cánh tay anh. Anh hồn nhiên chống tay lên kính, đôi con ngươi mở to, mỗi một lời thốt ra khỏi miệng đều không dấu được nét ngập tràn vui sướng, âm thanh vang vọng trong phòng thí nghiệm. “Em sống sót, ông trời phù hộ, em sống sót!”

Cảm giác được người chế tạo đang vui vẻ, đứa bé thế mà ngưng bặt tiếng khóc. Nó vươn đôi mắt tò mò nhìn về phía anh, còn đưa bàn tay búp sen ra trước duỗi duỗi, cùng áp tay lên lớp kính với nhân viên nghiên cứu.

Anh liền nở nụ cười, khóe môi cong lên thật sâu, nhìn qua thật là ngốc nghếch.



Bé sơ sinh đã có thể đứng thẳng, tập tễnh bước chân, chậm chậm bước về phía nhân viên nghiên cứu nửa ngồi xổm nửa quỳ trên sàn nhà.

Nhân viên nghiên cứu nhìn chằm chặp từng gót nhỏ của bé con, nói không chừng lúc tiến hành thực nghiệm đáng mong chờ nhất anh cũng chưa từng nghiêm túc như vậy. Đôi tay anh vững vàng giang ra phía trước, cơ thể căng thẳng đến mức tận cùng. Giống như chỉ cần bé con ngã xuống thì anh sẽ lao lên ôm lấy nó, trong miệng không ngừng cổ vũ, động viên – –

“Giỏi, tới đây, chầm chậm thôi. Em làm được, chậm một chút, chậm một chút….”

“A, nha…”

Được nhân viên nghiên cứu cổ vũ, bé sơ sinh càng bước nhanh hơn, động tác này làm nó rất dễ dàng té ngã. Nhân viên nghiên cứu càng khẩn trương, hai tay giang ra thẳng tắp.

Đoạn đường vỏn vẹn mười mét nhưng trong nội tâm của nhân viên nghiên cứu lại kích động như đang ngồi tàu lượn siêu tốc ở khu vui chơi. Thời khắc mà anh ôm bé sơ sinh nhỏ xíu vào ngực, trái tim mới thôi đập rộn ràng. Anh ôm nó, và vốn từ ngữ nghèo nàn chỉ có thể giúp anh nói to hơn. “Em giỏi lắm!”

Bé sơ sinh vỗ tay cười khanh khách.

“Nghiên cứu viên thân mến, đừng quên hội nghị hôm nay.”

“Được, tôi đến đây.”

Nói xong, nhân viên nghiên cứu vốn-luôn-đúng-hẹn bỗng nán lại thêm một hồi để chơi với đứa bé. Chờ khi anh nhớ tới chuyện chính, vội vã chạy vào phòng họp thì hội nghị đã bắt đầu. Cụ ông đứng đầu trừng mắt nhìn anh, anh ngượng ngùng đỏ mặt đi vào chỗ của mình, ngồi xuống.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục vấn đề ban nãy. Nếu các anh có khả năng bồi dưỡng vật thí nghiệm trở thành một thực nghiệm thành công, xin hãy báo cáo trước đám đông cũng như trình bày những dữ liệu tương ứng, sẽ có chuyên gia tiếp tục đảm nhận thực nghiệm này.”

Đột ngột nhớ ra mình còn chưa nộp lên dữ liệu tương ứng, nhân viên nghiên cứu ngẩn người, cuối cùng vẫn buột miệng hỏi: “Tại sao?”

Cụ ông nhíu mày nhưng không dừng lại, hơn nữa còn bình thản giải thích: “Bởi vì các anh không kiểm soát được vật thí nghiệm hoàn chỉnh.”

Nhân viên nghiên cứu nhớ tới bộ dạng đáng yêu của bé sơ sinh, nét mặt tràn đầy sự ngờ vực. Cụ ông thở dài một bận, ấn vào nút phát sóng của điều khiển từ xa.

Video bắt đầu trình chiếu, tất cả mọi người ở đây đều hít hà một hơi, kể cả nhân viên nghiên cứu cũng vậy.

Cụ ông trỏ vào cảnh tượng trên màn hình, nói: “Trước kia có người bồi dưỡng ra một vật thí nghiệm hoàn chỉnh, đây là nơi tạo ra nó, đã bị nó phá nát, nghiên cứu viên kia cũng bị nó xé làm hai, chết rất thê thảm. Trong nhà hắn còn hai ông bà già chờ hắn về ăn Tết… Ta nghĩ, các anh đều có người thân phải không?”

Áp lực vô hình đè nặng lên tâm khảm mọi người.

“Nếu các anh nắm chắc phần thắng thì ta không dông dài. Các anh cũng có thể yên tâm, nếu các anh bồi dưỡng ra thành phẩm, danh dự nhà bồi dưỡng sẽ không treo trên đầu kẻ khác. Ở đây còn có một ít hạng mục yêu cầu nữa, các anh phải chú ý nhiều…”

Sau khi hội nghị kết thúc, nhân viên nghiên cứu ngơ ngẩn nhìn trần nhà. Cụ ông liếc anh một cái, gọi anh đi qua.

“Vật thí nghiệm của anh cũng sắp thức tỉnh?”

Nhân viên nghiên cứu mấp máy môi, nhẹ giọng đáp: “Chắc nhanh, nhưng cháu cũng không rõ, chẳng lẽ có sai sót gì…”

Cụ ông cười cười vỗ vai anh: “Không sao đâu, đừng nản chí. Dù sao anh cũng lần đầu làm thực nghiệm.”

“Thật xin lỗi.” Nhân viên nghiên cứu nói, “cháu biết lý lịch của cháu không đủ tư cách tham gia kế hoạch thực nghiệm, vốn dĩ trước kia nên theo tiến sĩ Trương để học tập…”

“Lại nói hổ phụ sinh hổ tử, chỉ bằng thân phận cha của anh cũng đủ giúp anh đứng trụ tại đây rồi.”

Nhân viên nghiên cứu không trả lời nhưng thoạt trông rất kháng cự. Vì vậy cụ ông thở dài một hơi: “Ta nhớ rõ anh nói, lần này anh tới đây vì muốn chứng minh năng lực của mình với cha anh. Chứng minh ông ta  vì sự nghiệp vứt bỏ mẹ anh và anh từ lúc nhỏ là một sai lầm.”

Cả người nhân viên nghiên cứu chấn động, mấp máy môi.

“Thì cố lên nhé!” Cụ ông cười khích lệ, “tin vào bản thân.”

“Vâng.” Nhân viên nghiên cứu gật đầu.

Trước khi cụ ông rời khỏi, nhân viên nghiên cứu đột nhiên hỏi rằng: “Ngoài ra… nghiên cứu viên không thể có cảm tình với vật thí nghiệm, đúng chứ?”

Cụ ông kinh ngạc giây lát, bèn trả lời: “Đương nhiên. Giống như cha anh, ông ta là một nghiên cứu viên đạt chuẩn tư cách, cho nên ông ta cũng sẽ không gây ra lỗi trong quá trình thí nghiệm.”

“…Cháu đã biết.”

Sau khi ông cụ rời khỏi, còn mình anh đứng đó thật lâu, lần nữa bước đi không phải hướng về phòng thí nghiệm, mà là đi tìm chương trình phục vụ.

“Nghiên cứu viên thân mến, cho hỏi anh cần gì?”

“….”

“Nghiên cứu viên thân mến, cho hỏi anh cần gì?”

“… Một lọ ức chế tình cảm, cảm ơn.”