Phong Vũ Thanh Triều [Quyển 2]

Chương 30: Song hổ tranh hùng




Cánh cửa thư phòng vừa mở toang thì Lôi Kiến Minh xuất hiện. Theo sau là một thân hình dũng mãnh phi thường, lòng ngực rộng và săn chắc tràn đầy khí khái nam trang. Tuy mình mẩy y không còn mang gông nhưng đôi tay vẫn bị trói chặt bởi sợi lòi tói.

Dương Tiêu Phong lúc bấy giờ đang ngồi cạnh chiếc bàn gỗ lim, trên bàn có bày tửu yến.

Bắt gặp cái gật đầu của chủ nhân, Lôi Kiến Minh cho tay vào túi áo lấy chiếc chìa khóa làm bằng đồng, cởi trói cho tù nhân rồi đến rót rượu nữ nhi hồng thượng hạng vô hai ly. Xong lịch sự kéo ghế, Lôi Kiến Minh dang tay mời tù nhân kia an tọa hòng hưởng dụng bốn món ăn nóng hổi. Nào là tôm xào, sườn non xào, cá chua ngọt và canh chua lươn. Ngoài ra còn có mười mấy món phụ nữa, toàn là các món ăn hợp khẩu vị của Hán dân. Món nào món nấy hương thơm sực nức bay ập vào mũi.

Ngặt nỗi tù nhân buông thõng đôi tay đứng yên tại chỗ, thần thái tựa như không hề chú ý đến hết thảy mọi sự trên đời. Lôi Kiến Minh bèn quay sang Dương Tiêu Phong, khom mình kính cẩn chào và cáo lui.

Đợi cánh cửa thư phòng khép kín, Phủ Viễn tướng quân cũng chưa vội thốt lời, cứ thong thả an tọa đấy, dụng đôi nhãn quan sâu xa và linh động để đánh giá bản lĩnh đối phương.

Đành rằng thời gian trôi qua gần nửa khắc mà vẫn chưa có động tịnh gì, tướng quân ngồi nguyên nhìn tù nhân mặt mày lạnh lùng vô cảm như một phiến thạch.

Dương Tiêu Phong âm trầm quan sát thể hình cân xứng, thầm tán thưởng dáng dấp tráng kiện. Nguyên là người bình thường thì tứ chi không được hài hòa. Tay phải và chân phải to hơn nếu người đó thuận dùng tay phải hoặc ngược lại. Tức là nhất định phải có một bên chênh hơn về sức mạnh và sự linh hoạt. Song đối với những cao thủ thì không được phép để bất kỳ chỗ nào trên mình trội hơn cả, mà phải luyện sao cho phát triển đồng đều mới có thể ứng phó được các mũi tấn công hay đột kích từ mọi góc độ.

Dương Tiêu Phong nhìn thể hình của tù nhân, chưa xuất chiêu giao thủ thì đủ biết người đó sở hữu võ công chí ít cũng ngang ngửa sư huynh hắn là Nam hiệp thần quyền Tần Thiên Nhân.

Thêm nửa khắc nữa, nghĩa là đến khi tiệc tùng sắp sửa ngụi lạnh, Dương Tiêu Phong mới phá tan bầu không khí trầm mặc bằng cách chìa tay mời tù nhân an tọa.

Tù nhân thản nhiên tiến lại ngồi lên ghế. Hai kẻ nam nhân mặt đối mặt lẳng lặng nhìn nhau, ánh mắt sắc bén vẻ chừng không khoan nhượng.

- Gia Cát tái lai nghe đồn rất giỏi binh pháp – Dương Tiêu Phong đột ngột mỉm cười lên tiếng - Cả thiên hạ đều biết, chẳng hay đêm nay có thể cho bổn quan cơ hội thỉnh giáo?

Dương Tiêu Phong dứt lời thì nâng ly rượu lên cốt ý mời nhưng tù nhân lắc đầu cười nói:

- Phủ Viễn tướng quân đã từng lâm trận triền miên, năm mười sáu tuổi thì dẫn binh đóng chiếm cả vùng Nam Bắc Triều Tiên và được mệnh là võ lâm đệ nhất cao thủ, thành thử xử trí tình huống thế nào thì ắt phải rành rẽ, sao lại đi hỏi Cửu Dương ta?

Trước cung cách ứng biến lịch thiệp cùng câu từ chối khéo của người đối diện, Dương Tiêu Phong không tỏ vẻ phật lòng. Trái lại tiếp tục cười, Phủ Viễn tướng quân tự mình kính mình một ngụm, uống rượu rồi đáp:

- Không phải bổn quan nói ngoa mà thật tình thì ta nghe võ lâm ca ngợi cho dù đối thủ có là Tôn đại binh pháp gia tái xuất hoặc bất kỳ ai, Gia Cát tái lai cũng đối phó được.

Lần này tù nhân – nay là Cửu Dương - bỏ qua mấy lời lọt tai, quyết định đi thẳng vấn đề:

- Không cần tâng bốc! Ta biết ngươi có mục đích gì, thôi thì hãy nhập đề đi. Nhưng ta nói ngươi biết trước, câu trả lời sẽ là không thể!

Đã đành Cửu Dương muốn đánh nhanh rút gọn, Dương Tiêu Phong vẫn đặt ly rượu xuống bàn, nhướng mắt từ tốn hỏi lại:

- Mục đích của bổn quan… ngươi nói xem?

Cửu Dương nói ngay:

- Ngươi muốn ta ra mặt giúp ngươi trừ bỏ thế lực của nhóm tam mệnh đại thần quyền hành bá đạo và phò ấu chúa giữ vững ngôi vua.

Cửu Dương đoán xong thì Dương Tiêu Phong gật đầu:

- Nội chánh triều đình hiện giờ hỗn loạn, tham ô hối lộ, nhóm thất đức tam mệnh đại thần chẳng điều gì xấu xa mà chúng không làm. Lại nữa ngoài cung, chúng xúi quan địa phương thu nhập bạch phiến từ các bến cảng rồi dụ dỗ thanh thiếu niên đi theo con đường hút sách, bỏ bê công vụ làm ăn với lại học hành…

Cửu Dương vừa lắng tai vừa nhìn đăm đăm vào khoảng không phía trước, ánh mắt thoáng kỳ dị tựa hồ lục lọi một vãng sự đã mờ nhạt rất lâu.

Năm chàng sáu tuổi, mẫu thân bỏ nhà đi theo một tay chuyên buôn nha phiến. Phụ thân lại là thành viên nòng cốt của bang hội phản Thanh, suốt ngày lẩn trốn sự truy sát của triều đình. Trong một hôm mẫu thân vô tình tiết lộ thân thế gia đình, tên buôn lậu vì phong bìa hậu hĩ đã tức tốc đi tố cáo quan phủ, dẫn đến cảnh cửu tộc hết thảy đều bị tru di. Tổng đà chủ hay tin, liều mình xông vào pháp trường chỉ cướp được hai đứa trẻ rồi đưa dòng máu Tần gia còn sót lại tới Giang Nam ổn định. Và kể từ đó, Sư Thái nhờ trù trì Giác Viễn Lâm huấn luyện hai huynh đệ thất thập nhị huyền công niên tuyệt kĩ và căn dặn ghi sâu đại cừu, một khắc cũng không được quên.

Thành thử hồi tưởng huyết đại thâm thù, Cửu Dương trầm giọng:

- Những điều ngươi nói ta có nghe qua. Nhưng là thần dân Hán tộc, ta không thể như Khẩu Tâm đi làm quân sư cho bọn ngoại bang các người…

Không chờ Cửu Dương phán hết câu, Dương Tiêu Phong nói:

- Ngũ hành biến hóa luôn luôn, bốn mùa thay đổi không ngừng, ngày có lúc ngắn lúc dài, trăng hết khuyết thì lại tròn. Người Mãn người Hán chỉ cách nhau bằng một âm gọi, ranh giới chủng tộc vì vậy rất là mong manh mà dân chúng chỉ cần một minh quân bình định thiên hạ.

Dương Tiêu Phong thốt trọn âm thì chợt nhớ hai điểm trọng hệ, lập tức bổ sung:

- Khẩu Tâm là phản đồ giết hại Sư Thái, nay đã bị trảm thủ. Sư huynh của ngươi và Lâm Tố Đình cũng an toàn rời khỏi Tông Quy Sơn thành ra bang hội phản Thanh hiện giờ tan rã, ngươi không còn cơ hội phục Minh gì nữa, hãy giác ngộ đi!

Rồi thấy Cửu Dương cau mày định phản đối, Dương Tiêu Phong nói luôn:

- Ngươi có thể không tin đảm lượng của ta, có thể nghi ngờ tấm lòng thiện lương của ấu chúa nhưng ngươi tuyệt đối phải nhìn thấu con người của Ngạo đại thần. Danh tiếng bá đạo của y đến trẻ lên ba còn rành rọt, ngươi không lý gì lại không thông!

Quả nhiên đúng y những gì Dương Tiêu Phong bảo, Cửu Dương nghe danh Ngạo Bái hung tàn, lãnh quân chưa từng thất bại, truyền rằng y ở chiến trường giống như quỷ Tu La. Để địch quân đại Minh càng thêm khiếp đảm, tiên hoàng ban cho y một nửa binh quyền của hoàng triều bằng như đem trao phân nửa ngôi vị. Và sau ngày tiên đế lâm chung, chỉ cần Ngạo Bái xuất quân thì chuyện ngồi vào ngai vàng rất là dễ dàng. Tuy nhiên vì e ngại thế lực hùng hậu của đoàn binh Chính Bạch Kỳ lẫn thiết giáp nên y chưa chủ động xua quân vào Tử Cấm Thành ép Khang Hi thoái vị.

Dương Tiêu Phong tay rót thêm rượu vào ly, mắt kín đáo trông Cửu Dương đăm chiêu suy luận thì cả mừng hùng hồn dẫn chứng:

- Mặc dù Ngạo Bái là quan nhưng quyền thế hắn cầm trong tay có thể sánh bằng bậc đế vương. Dân chúng kinh thành dưới quyền cai trị của toán binh áo đỏ ngày nào cũng nếm mùi máu tươi trong miệng. Họ phẫn hận cực độ. Cho nên ngươi hoài nghi ta có thể đi dò hỏi khắp nơi. Ngạo Bái biết rõ lòng dân oán thán mà vẫn mặc kệ, cứ để binh lính tùy tiện hiếp đáp dân lành, cưỡng bức nhi nữ, ăn uống nơi tửu quán không cần chi tiêu. Trong khi bá tánh đau khổ trăm bề thì ba tên loạn thần an cư nhàn nhã trong phủ và hé đôi mắt dửng dưng nhìn mọi chuyện phát sinh. Triều đình quần thần lại không dám lên tiếng, ngay cả thái hoàng thái hậu và hoàng thượng đương kim. Tuy là ấu chúa trên vạn người nhưng văn võ bá quan ai cũng biết người nắm hết quyền lực thực sự lại là ai.

Dương Tiêu Phong nói tràng giang đại hải, xong đánh vào trọng điểm Quốc Tử Giám vì Cửu Dương vốn là viện trưởng của học đường Hắc Viện trứ danh Giang Nam.

- Cái ngày Ngạo Bái bước lên ngôi sẽ lập tức loại bỏ những người không ủng hộ mình, đa phần chính là các bậc tú tài hiện tại đang tỏ lòng bất phục. Họ vì quá chán nản mà người rời bỏ Quốc Tử Giám, người cả gan viết văn chương tố giác tội nuôi dã tâm tiếm vị của y…

Cửu Dương im lìm lắng nghe viễn ảnh tương lai trung nguyên máu chảy thành sông. Sau hồi lặng thinh thì nhìn thẳng mặt Dương Tiêu Phong, Gia Cát Lượng tái sinh tự dưng mở miệng lảng chuyện:

- Ngươi đối với hoàng thượng một lòng trung thành, thủy chung không có bất kỳ sự đề phòng nào?

Bị Cửu Dương bất thần tiên đoán vận mạng, Dương Tiêu Phong có hơi bất ngờ, tay đang cầm ly rượu nữ nhi hồng thì nới lỏng, suýt soát đánh rơi xuống đất xong nhanh như chớp trấn tĩnh đáp:

- Bổn quan thân làm thần tử, ta có nhiệm vụ nhất mực phò trợ đế vương.

- Nhưng gần vua như gần cọp, mà ngươi lại giống hệt Ngạo Bái, tay nắm một số lượng binh quyền quyết định vận mệnh đại Thanh. Cho nên dầu ngươi có trung thành thế nào chăng nữa, mai này một khi hoàng thượng có cảm giác uy hiếp đến đế vị thì tức là lúc ngươi...

Cửu Dương nói nửa chừng thì bỏ lửng, cố tình để người trước mặt bụng dạ vốn không yên càng thêm thấp thỏm. Ngờ đâu Dương Tiêu Phong bình thản lắc đầu:

- Cho dù tương lai nghiệt ngã ra sao, bổn quan vẫn một lòng tận trung!

Cửu Dương nhìn sững người đối diện, một kẻ thực tình rất có tâm cơ, trí dũng song toàn, nay muốn lôi kéo chàng vào phe cánh.

- Được! – Chung cục Cửu Dương chậm rãi khoanh tay trước ngực nói – Nếu ngươi muốn ta trở thành quân sư hướng dẫn ngươi phương thức tiêu trừ Ngạo đại thần và cùng ngươi phò trợ đế quân thì hãy quỳ xuống xá một cái, kêu ta hai tiếng gia gia.