Phù Cừ

Chương 6




Thích một người, rốt cuộc có cực hạn hay không?

Cả đời bị theo đuổi tới phát phiền Bạch Trọng Mưu công tử có chút mờ mịt. Mà hắn mờ mịt cho nên thực thuận tay vỗ Hắc Nha một chút, "từ bi" không tá các đốt ngón tay y, hay làm mẫu thế nào gọi là 'tiệt', chỉ làm cho y trúng nội thương không nhẹ không nặng.

Cũng đều là người, ngũ quan cũng xấp xỉ. Nhìn thấy đám thuộc hạ, hắn chỉ muốn động thủ chỉnh bọn họ. Nhìn đám nữ nhân (có khi còn có nam nhân) si mê, cam tâm sống chết vì hắn, dùng mọi thủ đoạn câu dẫn, hắn chỉ cảm thấy phiền, muốn tất cả bọn họ đều biến mất khỏi thế giới này.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Phù Cừ, hắn liền mềm lòng, ngay cả chạm vào cũng luyến tiếc, sợ nàng mất hứng, sợ nàng không mỉm cười. Chỉ cần nàng vui vẻ, chuyện gì cũng sẽ nguyện ý làm.

Này không phải là sự si mê mà hắn coi khinh chỉ những kẻ ngu xuẩn mới thường làm sao? Chẳng lẽ thật sự có chuyện báo ứng khó chịu này sao?

Tố chất tâm lý kiên cường mà biến thái của hắn đột nhiên có sự dao động, xuất hiện một khe hở.

Nhưng hắn rất nhanh liền ổn định tâm thần, lấp đầy cái khe đó. Hắn tuy rằng si mê, nhưng không hề ngu xuẩn. Hắn nhìn ra được, Phù Cừ thích hắn... Tuy rằng chỉ như thích cây đào trong viện của nàng. Nhưng thích chính là thích, không thương lượng.

Hiện tại cần, chính là làm cách nào đem loại "Thích" này, biến thành loại "Thích" mà hắn muốn.

Nói lại, hắn cũng muốn nghĩ lại xem, vì cái gì mà hắn lại si mê như vậy.

Nếu nói mỹ mạo, Phù Cừ tướng mạo thường thường, chỉ có khi tươi cười mới kinh tâm động phách. Những nữ tử đẹp hơn nàng còn rất nhiều, thành thục hơn rất nhiều còn đang cầu hắn chạm tới. Nếu nói chí thú hợp nhau, hắn cả đời chỉ biết tới võ công, Phù Cừ có học qua một chút võ công thô thiển, nhưng hắn đã từng thử bắt mạch nàng, lại phát hiện nàng tuy có nội lực, nhưng cũng là đi theo lối đạo gia thanh tịnh.

Nàng cũng tự nói, sư phụ Vương đại học sĩ là một đạo sĩ, dạy nàng cũng chỉ là phương pháp hô hấp, giúp cho khỏe mạnh sống lâu mà thôi...Cùng hắn hoàn toàn là hai lộ tuyến trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Nàng chỉ mê y, hắn lại không có hứng thú.

Nói nàng cứu tính mạng hắn, nhưng đã cứu hắn đâu chỉ hơn mười người, người đi lại trong giang hồ, sao có thể không ướt hài. Trường Sinh cung chủ cũng từng cứu hắn, cho hắn một viên đan dược... Sớm biết nữ nhân kia yêu cầu lấy thân báo đáp, hắn sẽ không nên không kiên nhẫn vận công chữa thương, trước đó không nên nói chuyện trả ơn, xong việc mới cố định chào giá, còn thực không ngờ ả lại đi mê hoặc Tả hộ pháp của hắn, tá các đốt ngón tay cùng tứ chi của hắn, còn dám khinh bạc hắn...làm cho hắn không thể không giết người, tổn thất Tả hộ pháp, ngươi nói chuyện này tính thế nào... Nhưng Phù Cừ không phải như thế. Tuổi còn nhỏ như vậy, đã có lòng từ bi như thế, cho nên hắn không cần để ở trong lòng.

Nhớ tới nàng, có muôn vàn điều tốt đẹp, đã sớm trở thành đóa phù cừ trong lòng hắn, như gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương mềm mại... Hắn ngâm nhẹ bài thơ Vọng Giang Nam của u Dương Tu, "Giang Nam liễu, diệp tiểu vị thành ấm, bởi vì ti khinh kia nhẫn chiết, oanh ngại chi nộn không thắng ngâm, lưu thủ đãi xuân thâm. Thập tứ ngũ, nhàn bão tỳ bà tầm. Giai thượng bá tiền đường hạ đi, nhẫm khi gặp lại đã lưu tâm. Huống chi cho tới bây giờ." Ngày xuân quá dài, mà đêm đẹp thực ngắn. Tích tụ không thể tiêu trừ, hắn rút ngọc tiêu bên hông, thổi lên một khúc.

Gặp lại đã lưu tâm, huống chi cho tới bây giờ. Mười bốn mười lăm, mười bốn mười lăm. Còn phải chịu đựng như vậy một, hai năm nữa... Gió nhẹ thổi, cánh Xuân Mộ phất qua, giai công tử tuấn mỹ khôn tả. Ngay cả Trịnh Liệt vốn nghiêm túc cũng không thể không than thở, lão thiên gia thật không có mắt a, tướng mạo đẹp như thế, khí chất đẹp như thế, sao có thể rơi xuống trên người một tên đại ma đầu như vậy.

Lại càng không tốt là, ma đầu này lại đang xuân tâm nhộn nhạo vì mối tình đầu.

Nhưng gã không dám đi hỏi thăm là cô nương nhà ai... Mà cho dù trong lòng biết rõ thì cũng phải ra vẻ không biết. Lúc đưa thuốc tới cho Hắc Nha, tình trạng của y thực thảm a... Năm năm nội công mất sạch, nghe nói là bị công tử vỗ một cái.

Gã run người. Không ai chịu được công tử chụp vài phát.

Này, vị cô nương kia. Không phải Trịnh Liệt ta lương tâm bị chó gặm, thật sự ta vạn phần đồng tình. Nhưng chỉ có thể trách ngươi quá thiện lương...Cứu ai không cứu, tại sao lại đi cứu ma đầu này, không thuận theo thiên lý giết hắn, cho nên mới gặp phải báo ứng như vậy.

Mệnh a, đây là số mệnh a.

Đương nhiên, ở trong thâm môn đại viện của Vương gia, Lâm Nhi một chút cũng không biết. Con rối gỗ nhận huyệt giấu dưới gầm giường khiến nàng vui vẻ không thôi, kính ngưỡng cùng cảm tạ đối với Bạch ca ca thật sự là sâu như biển.

Nàng cắn cán bút, đang vẽ một bức họa để làm tạ lễ.

Cầm kỳ thư họa, nàng chỉ có hứng thú với duy nhất họa. Cha nàng nhìn nàng họa, đã từng chỉ giáo một chút. Cha nàng là tài tử thiên tài toàn năng, dạy dỗ nữ nhi đương nhiên không giống bình thường, tài nghệ của Lâm Nhi chưa từng truyền ra ngoài, nhưng cũng học được bảy, tám phần của cha nàng.

Buổi tối lúc Bạch Trọng Mưu tới dạy nàng nhận huyệt, nàng cười để lộ lúm đồng tiền như hoa tháng ba, đưa cho Bạch ca ca.

Đó là một bức tranh thư sinh và hoa đào. Một cây đào cực đẹp, thư sinh chắp tay áo, ngẩng đầu ngắm hoa. Chỉ hoa đào có màu sắc, khung cảnh còn lại giống như một bức tranh thủy mặc, thư sinh dường như có tâm sự, lại không nhìn thấy vẻ mặt, chỉ có bóng dáng giống Bạch Trọng Mưu như đúc, cho dù là ai vừa thấy cũng có thể đoán ra.

Ý vị thấu giấy mà ra, nhưng lại không có chút bạc nhược nào, vô cùng rộng lượng. Nếu không phải khắc ghi trong lồng ngực, tuyệt đối không thể họa ra được một bức tranh như vậy.

Nhìn con rối gỗ, lại nhìn bức họa này, tâm tình Bạch Trọng Mưu có chút phức tạp.

Từ sau lần để nàng thử châm nhận huyệt trên lưng kia, hắn đã khiêng con rối gỗ lúc nhỏ dùng để nhận huyệt đến. Chiều cao bằng người thật, toàn thân trần trụi, cái gì nên có đều có, phía trên chú thích đầy huyệt đạo.

Không phải hắn sợ đau, mà là hắn cảm thấy làm chính nhân quân tử thật rất không dễ dàng, đạp sai một bước, cả đời hối hận... Hơn nữa, nàng cứ luôn ngây thơ hồn nhiên như vậy, vạn nhất hắn xấu mặt, Phù Cừ lại không hề có phản ứng, vẫn chỉ là Phù Cừ... Lòng tự trọng của hắn chịu không nổi.

Sự thật chứng minh, hắn băn khoăn tính toán quá nhiều. Phù Cừ thấy chỗ ẩn mặt, vẫn khí định thần nhàn, giống như nhìn thấy mắt, mũi, miệng, khí độ thầy thuốc mười phần... Lại làm cho hắn cảm thấy có chút bi thương, lại có điểm may mắn.

"Cho dù là giả bộ, cũng nên e lệ chút." Hắn gượng cười nói.

"Có cái gì mà phải e lệ ?" Nàng chẳng hề để ý thử châm, chất gỗ cực mềm, thích hợp để thử châm, không biết là làm từ chất gì, thực làm cho nàng kinh ngạc, "Ta và ca ta bảy tuổi còn ở cùng phòng, có cái gì chưa thấy qua ..."

Bạch Trọng Mưu nháy mắt cứng đờ, trong mắt lửa giận bừng bừng, quả thực muốn phóng ra sét. Có cách gì để có thể giết anh vợ mà Phù Cừ không biết nhỉ...Không ổn. Phù Cừ trí tuệ như vậy, thế gian tuyệt đối không có chuyện gì có thể giấu giếm mãi được. Tương lai lộ ra, Phù Cừ nhất định sẽ liều mạng cùng hắn... Như vậy có thể khiến cho gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, vĩnh viễn mất đi nàng...Nhưng anh vợ này rất đáng chết, còn tuổi nhỏ đã đối với muội muội như vậy...Lửa giận này làm sao nhẫn được! Vẫn là nên bày ra sự cố ngoài ý muốn như ngã ngựa, rơi xuống nước đi...

"Nhưng ta nhắc tới việc này, ca ta còn mặt đỏ tai hồng, đánh ta nữa. Ai bảo hắn đi tiểu cũng phải tránh ta...Này thì có gì đâu? Bất quá chỉ là một chuyện bình thường thôi mà, nào có ai không thế... Ai có thể chỉ có vào không có ra? Uống nước xong tự nhiên là muốn ra, nhìn xem thì có gì mà nghiêm trọng..."

... Anh vợ, ta hiểu lầm ngươi. Xin lỗi, ngươi không cần phải chết... Chỉ là ngươi có muội muội như vậy cũng thật là... vất vả...Tính tình của nàng...Cũng... cũng không biết nên làm sao đây mới được... Phù Cừ vô tâm như vậy, lại đưa cho hắn một bức họa như thế. Dù là hắn tâm cơ chồng chất, mưu mô đầy người, cũng không đoán ra ý tứ của nàng.

"Đây là..." Hắn mở miệng hỏi.

"Tạ lễ nha." Nàng nhún nhún, "Bạch ca ca, mấy ngày nay huynh vất vả dạy ta nhận biết huyệt, đã vượt xa ân tình huynh muốn báo đáp. Ta không có gì đáp trả, đành phải vẽ một bức tranh tặng huynh. Ngày đó huynh đứng dưới gốc cây đào, thật sự rất đẹp mắt, ta thường nhớ tới. Cho nên ta liền vẽ, huynh cảm thấy được không?"

Hắn lặng yên trong chốc lát, đáy lòng đầy cảm động."Được, tốt lắm." Hắn ngữ khí nhu hòa, "Chỉ là, cái túi da bề ngoài của ta, nào có gì tốt? Thực sự đẹp... Là muội." Thâm tình chân thành nhìn Lâm Nhi.

Lâm Nhi nhẹ thở dài một hơi, "Vậy sao. Lúc ta cười lên dễ coi lắm, đúng không? Ta cũng biết." Nàng hào phóng thừa nhận, ngữ khí lại có điểm mất mát, "Nhưng ta cười không đẹp bằng cha ta, kia mới là làm cho người ta nhìn ngây ngốc...Mà ta..." mất mát của nàng càng sâu, "Ta bộ dạng thực bình thường, lại không có khả năng lúc nào cũng luôn miệng cười. Mọi người chỉ thích ta cười, lúc không cười..." Nàng đúng thật vẫn còn là một tiểu cô nương, trời sinh thích chưng diện. Dung mạo không bằng người khác, vẫn là sẽ cảm thấy mất mát... Cho dù không cười cũng vẫn khiến người ta ngẩn người như lúc cười, tâm ẩn ẩn cảm thấy đau... Hắn thốt lên, "Phù Cừ cho dù không cười, trong mắt ta cũng vẫn đẹp như vậy."

Hồi lâu, hắn nhìn thấy Phù Cừ đỏ mặt. Từng chút từng chút, từ má lan dần ra, như là nụ hoa phù cừ e ấp, chậm rãi bung nở. Nàng thực ngượng ngùng nói, "Bạch ca ca thực biết dỗ người." Nàng nhoẻn miệng cười, "Nhưng nghe thật sự là cao hứng." Bạch Trọng Mưu thất thần một lát, cảm thấy thể xác và tinh thần như vừa được tẩy rửa, toàn bộ đều trở nên thanh khiết.

Nhưng những gì nên dạy cũng đã dạy xong rồi, hơn nửa tháng gặp gỡ, đã sắp kết thúc. Sau này nên tìm lí do gì để đến đây...Hắn lại cảm thấy đầy mất mát.

Nháy mắt hắn đã có kế hoạch, lại khôi phục dáng vẻ của võ lâm minh chủ danh tiếng ngàn dặm.

"Gần đây ban ngày muội học đàn sao?" Hắn bình thản nhìn như lơ đãng hỏi.

"Đúng nha." Nói đến đây tâm tình nàng liền ảm đạm. Đại bá chưa từ bỏ ý định, lại mời một nhạc công lớn tuổi đến dạy nàng đánh đàn, đến bây giờ nàng còn phân không rõ cung, thương, giác, trưng, vũ (5 nốt nhạc). "Ta đang muốn ngày mai kiếm lý do trốn học...."

"Không cần trốn." Hắn cười yếu ớt, "Ta cho muội một sự kinh hỉ." Ngày hôm sau, nàng quả thật thực kinh hỉ.

Bước vào rõ ràng là lão nhạc công Tiết sư phó, cử chỉ dung mạo đều giống hệt nhau. Nhưng có loại khí chất khác lạ, khí chất sắc bén như kiếm, làm cho nàng trố mắt. "...Bạch ca ca?"

Lão nhạc công nở nụ cười, ánh mắt không hề mờ đục mà sáng như sao sớm. "Đã nói sẽ cho muội một sự ngạc nhiên mà."

"Nhưng sao vậy..." Nàng tò mò tiến lên, nhẹ nhàng sờ mặt hắn... Đây là mặt nạ trong truyền thuyết sao?

"Thuật dịch dung thôi." Hô hấp của hắn có chút khó khăn, nhưng âm điệu vững vàng, "Ta đến dạy muội đánh đàn, cam đoan muội sẽ học được, sẽ không khiến đại bá của muội tức giận."

Kinh hỉ trôi quá, Lâm Nhi có chút lo lắng, "Tiết sư phó đâu? Ông ấy mặc dù có điểm nhiều lời, nhưng con người tốt lắm..."

"Mọi chuyện trên thế gian này, chỉ cần có thể dùng đến tiền thì đều chẳng có gì là lớn." Hoá trang thành lão nhạc công, Bạch Trọng Mưu thản nhiên nói, "Ta cho ông ta một ít tiền, bảo ông ta nghỉ tháng này."

Cho dù có ngây thơ, trì độn, vô cảm, Lâm Nhi cũng hiểu được có điểm không đúng. "Bạch ca ca, vì cái gì?"

Hắn bộ dạng phục tùng, trên vẻ mặt người nhạc công lớn tuổi lại xuất hiện một loại cảm giác lâm li, "Bởi vì, hai tháng nữa, ta có việc không thể tới gặp muội. Mà ta... Luôn thích ở cùng một chỗ với muội."

"Ta đã hiểu." Lâm Nhi ngưng trọng cầm tay áo của hắn, "Bạch ca ca, vì huynh bộ dạng rất đẹp nên thường bị bắt nạt, không có bằng hữu phải không? Ta nhìn thấy trên người huynh có không ít sẹo... Nếu huynh không chê ta là con gái, chúng ta làm bạn tốt đi?"

...Ít nhất cũng bắt đầu như vậy đi? Hắn nở nụ cười một chút, "Ừ. Ta dạy muội đánh đàn... Nếu thực không thích, ta dạy cho muội thứ khác...Có thích sáo không? Muội hào sảng, có lẽ sẽ thích sáo trong trẻo..."

Trên nóc nhà, Hắc Nha run tay một chút. Kẻ dám khi dễ công tử, cỏ trên mộ phần đều cao hơn cả người gã rồi... Chỉ có hắn bắt nạt người ta, ai dám khi dễ hắn... Gã cư nhiên còn dám "Ừ".

Không biết xấu hổ.

Vương gia nhị tiểu thư, ngươi nén bi thương đi. Tương lai đừng nói ta thấy chết mà không cứu ... Là không cứu được a. Cùng lắm thì tương lai ngươi thành minh chủ phu nhân, ta vì ngươi quên mình phục vụ là được... Chết dưới tay ngươi, còn sảng khoái hơn so với chết dưới tay công tử.

Cho dù đã ép buộc lương tâm của mình như vậy, nhưng hắn vẫn không nhịn được hơi hơi run rẩy.