Phù Đồ Tháp

Chương 31: Liên u thảo




Trong phòng, Lý mỹ nhân ngập ngừng nói: “Thái giám cũng là người, thấy người xinh đẹp cũng sẽ động tâm, mới có vậy mà đã nói người ta không tịnh sạch sẽ, nếu không sạch đã bị áp giải đến Hoàng Hóa Môn cắt lại từ lâu rồi.”

“Đã tịnh rồi mà vẫn thích câu dẫn người khác, đúng là hư hỏng từ trong xương tủy.” Âm Lâu đi tới đi lui lải nhải, “Vậy Diêm thiếu giám thì sao? Hắn thế nào?”

Lý mỹ nhân càng thêm co quắp, ậm ừ hồi lâu mới nói: “Nhìn thì nhìn rồi, nhưng không thể nói ra.” Nàng lấy quạt tròn che mặt, gò má ửng lên sau tầng vải tô sa mỏng manh, thở dài một chút rồi mới nói, “Những người gả cho thái giám, cả đời này chỉ đành ăn khổ bất tận, có thể diện cũng để làm gì? Muội không biết hắn chà đạp người ta thế nào đâu…Thôi bỏ đi, muội là nữ tử chưa xuất giá, nói ra chỉ tổ làm bẩn lỗ tai muội.”

Âm Lâu và Đồng Vân thoáng nhìn nhau, “Hắn đối xử không tốt với tỷ sao?”

Loại người thái giám này, tính tình âm dương quái khí, nhìn ai cũng thấy không vừa mắt. Một khắc trước hắn vẫn bình thường, giây lát sau liền ấn đầu người ta xuống mà hành hạ. Lý mỹ nhân nhíu mày thê lương nói: “Ta chính là một thứ đồ chơi, có gì tốt đẹp đâu? Không lo ăn uống, cuộc sống cũng không thiếu thốn gì, chỉ là ban đêm khó nhịn. Nhưng hắn đã cứu mạng ta, nếu không bây giờ ta đã nằm trong địa cung rồi! Nhặt được mạng về rồi, không còn gì đáng nói nữa. Cho nên muội phải nghe ta, ngàn vạn lần không được dính vào thái giám. Sau này phải vào cung, cho dù có tịch mịch đến mấy cũng phải tránh xa đám người này, muội nhớ chưa?”

Lý mỹ nhân thốt ra lời này, Âm Lâu tập tức nhớ tới Tiêu Đạc. Chính mình cũng buồn bực tại sao lại dính dáng đến hắn, bị hắn ba lần bốn lượt khiêu khích, chút oán niệm nho nhỏ này đã khắc vào tận xương rồi. Nhưng nàng thực sự tò mò với chuyện thái giám tìm đối thực, quan hệ của nàng với Lý mỹ nhân lại tốt, liền không nhịn được mà liên tục hỏi han, “Tỷ không nói là xảy ra chuyện gì, nếu như ta không thu được tâm viên ý mã(*) thì phải làm sao?”

(*) Tâm viên ý mã: Tâm tư dao động tán loạn, giống như con ngựa không thể khống chế.

Lý mỹ nhân mỉm cười trêu ghẹo nàng: “Nếu thái giám cũng có thể làm muội tâm viên ý mã, vậy thì muội nên đi tìm thái y khám bệnh đi.” Nói xong lại thở dài, “Ta cũng không kiêng dè muội, muội muốn biết gì ta sẽ kể cho muội nghe, chẳng phải là tịnh thân sao…” Nàng nói nghe thì dũng cảm, nhưng gương mặt đỏ như sắp rỉ máu tới nơi, lại nhớ tới tội nghiệt mình phải chịu, bỗng dưng lại thấy nản lòng, “Thứ thái giám cắt đi chính là cái túi chứa con cháu, đồ vật bên trong bị móc ra, phía trước thì vẫn để lại. Muội nghĩ xem, chỗ đó huyết mạch không thông, vậy thì làm sao mà ngóc đầu dậy được? Ta nghe nói những người không sạch sẽ chính là có hai bên thì chỉ cắt đi một bên, mấy tên có quyền thế muốn hồi xuân có thể sẽ làm một chuyện rất táng tận lương tâm, chính là ăn óc trẻ con, nghe nói ăn óc trẻ con thì có thể được việc trở lại.”

Âm Lâu “a” một tiếng, quay lại nói với Đồng Vân: “Sau khi lên thuyền chúng ta phải để ý kỹ Tiêu chưởng ấn, xem hắn có vụng trộm ăn đồ vật kỳ quái gì không.”

Đồng Vân nghệt mặt nhìn nàng: “Chủ tử qua lại với hắn, thuận đường điều tra là được, em không dám đâu, em vẫn muốn sống lâu vài năm. Đi đường sông không phải chuyện đùa, nếu hắn ném em xuống sông, em lại không biết bơi, chẳng phải là toi đời sao?”

Lý mỹ nhân cười nói: “Đây chỉ là nghe người đời đồn thổi, cũng chưa thực sự thấy ai ăn óc trẻ con. Chưa nói đến chuyện là thật hay giả, cho dù là thật cũng không thể để lộ ra, người ngoài mà biết chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.”

Nàng gật đầu không ngừng: “Ta hiểu, rốt cuộc thể diện Đốc chủ quan trọng, Lão Phật Gia hắn mà bị tống đến Hoàng Hóa Môn, quá là mất mặt đi!”

Người đứng ngoài phòng cảm thấy dường như khí huyết đang đi ngược chiều, tức giận đến nỗi không thể thở đều. Nàng rốt cuộc có bao nhiêu tò mò với hắn? To tiếng bài bố sau lưng hắn, còn dám mở miệng vì hắn mà suy nghĩ! Quả nhiên nữ nhân là không thể sủng, chiều chuộng một chút nàng liền bò lên đầu hắn ngồi. Lại nghiêng tai lắng nghe, nàng đang cực kỳ chú ý nghe Lý mỹ nhân kể làm sao để vượt qua đêm dài. Đề tài nói chuyện khi chụm đầu vào nhau của nữ nhân cứ thế mà lộ ra ngoài, xem ra bộ dạng đoan trang hiền thục thường ngày đều là giả dối!

Lý mỹ nhân quả thực đáng thương, đầy một bụng đắng cũng không có nơi thổ lộ, nàng hỏi gì cũng đều kể hết, “Trừ chỗ kia không được việc, còn lại cũng không khác biệt nhiều, công phu những chỗ khác vẫn ổn. Chỉ là trong lòng hắn đè nén không thể phát tiết, hầu hạ không chu toàn một chút liền đánh ta.” Nàng vén tay áo lên cho Âm Lâu xem, trên cánh tay đầy những vết máu ứ, có rất nhiều vết thương mới, có những vết rất dài. Nàng khẽ lau nước mắt, nói: “Ít ra hắn vẫn còn chút lương tâm. Hắn đánh ta xong thì hối hận, nhận lỗi với ta, quỳ gối trước mặt ta tự mình bạt tai, muội nói xem ta phải làm sao! Tuy làm chỉ làm đối thực kiếp này, nhưng đã dâng cả tấm thân cho hắn, so với phu thê cũng đâu còn gì khác biệt? Ta biết trong lòng hắn thống khổ, cũng không đành so đo với hắn, chuyện đã qua thì cứ để nó qua, nhưng ngày hôm sau hắn càng trầm trọng hơn, không cho hắn chạm vào thì hắn nghi ngờ ta có người khác bên ngoài, cho hắn chạm vào thì ta không còn đủ mạng mà sống nữa.”

Mỗi người đều có nỗi khổ riêng, đã tìm đến thái giám thì không thể trông mong được sống yên lành. Âm Lâu nghe xong cũng rưng rưng: “Cứ như vậy thì sống sao được, ba ngày năm ngày còn có thể nhịn, tám năm mười năm thì nhịn thế nào? Tỷ nói rõ ràng với hắn, phu thê với nhau là ngươi kính ta ta kính ngươi, hắn quá đáng như vậy, sau này còn nhìn mặt nhau thế nào?”

Lý mỹ nhân lắc đầu: “Đạo lý này làm gì có ai không hiểu đâu, nhưng hắn bụng dạ hẹp hòi, nói mạng ta là do hắn cho, chà đạp ta là bổn phận của hắn.”

“Thế thì hắn hà tất phải cứu tỷ? Cứu ra rồi làm khổ người ta, lương tâm của hắn vứt cho chó ăn rồi sao?” Âm Lâu cáu giận không thôi, “Hắn là thấy tỷ oan ức không có chỗ kêu, có càn rỡ ra sao cũng không ai trị được hắn.”

Lý mỹ nhân đã quá mỏi mệt với tình cảnh hiện tại: “Chuyện riêng trong nhà, quan gia khó lòng can thiệp, kêu cũng vô ích.”

“Trong cung nhiều người đối thực như vậy, cung nữ chết rồi, những tên thái giám đó còn mua bài vị đặt trong miếu, thanh minh đông chí đều tới thắp hương, khóc đến là thương tâm. Đều là con người cả, tại sao hắn lại khác người đến vậy?” Âm Lâu oán hận nói, “Lát nữa ta sẽ nói với Hán thần, cầu hắn thay tỷ chủ trì công đạo, để cho Diêm Tôn Lãng sớm tỉnh ngộ ra.”

Đây là coi hắn như cứu tinh sao, chỉ chuyện vặt vãnh này cũng đến làm phiền hắn, ai rảnh mà đi lo chuyện người khác! Tiêu Đạc ngoài mặt thì vậy, trong lòng lại khẽ mừng thầm, trái tim nhảy nhót như con diều hâu, bay lên tận trời cao.

Lý mỹ nhân rất thức thời, xua tay nói: “Không dám làm phiền Tiêu chưởng ấn, muội cứ kệ ta, ta còn sống ngày nào là được lời ngày ấy, đáng lẽ dương thọ của ta đã dừng lại từ hai tháng trước kìa. Muội chỉ cần sống thật tốt, gắng bò lên trên, có khi sau này ta còn có thể nhờ cậy muội. Tuy tính tình hắn không tốt, nhưng cũng sẽ không đến nỗi giết chết ta, muội yên tâm đi.”

Tiếp theo toàn là những chuyện linh tinh vụn vặt, hắn chẳng buồn nghe nữa, biết trước được lát nữa nàng sẽ tới tìm, hắn quay đầu nhàn nhã khoan thai rời đi. Chuyện thu xếp hành lý đã có Quản sự trong phủ lo liệu, hắn vào phòng thay một bộ áo lụa suông màu xanh ngọc hoa văn xương bồ, ngồi bên chậu hoa đồ mi đọc sách, bút tích của Nhan Chân Khanh(*), hắn tốn phải tốn rất nhiều công sức mới có được. Hắn lật xem từng trang, mỗi nét phẩy nét mác đều thiết họa ngân câu(**), quả nhiên là của hiếm. Chỉ tiếc quyển sách này đã có chút niên đại, người xứ khác lại không biết bảo quán, có vài tờ bị côn trùng cắn. Hắn giơ trang giấy lên trước ánh nắng, chợt thấy có người đang lon ton từ phía của thùy hoa lại đây, trong tay xách thứ gì đó. Hắn xoay người giả vờ không thấy, khóe mắt vẫn cố liếc qua, nàng mỉm cười khúc khích đi tới bên hắn, thò tay ra, gọi: “Này!”

(*) Nhan Chân Khanh: một nhà thư pháp nổi tiếng của Trung Quốc.

(**) Thiết họa ngân câu: dùng để miêu tả thư pháp vừa tráng kiện vừa ôn nhu.

Lúc này hắn mới nhìn rõ, là một cái túi lưới ngũ sắc, bên trong có một quả trứng ngỗng, một quả trứng gà.

Hắn có chút bực mình, đưa trứng cho hắn, ý là thầm chửi hắn sao?(*) Hắn ngẩng đầu nhìn nàng: “Nương nương đây là có ý gì?”

(*) Từ “trứng” có phiên âm là ‘đản’, còn được dùng để chửi người khác, như kiểu từ ‘vương bát đản’ hay gặp trong truyện để chửi đồ hèn í.

Âm Lâu nói: “Hôm nay là lập hạ, ăn trứng vào sẽ không bị chú hạ(*) nữa.” Nàng dứt lời liền móc ra một quả cho hắn xem, “Trứng ngỗng được luộc cùng nồi bánh ú, cả vỏ đều nhuộm thành màu xanh rồi. Trứng gà vỏ mỏng, luộc lâu một chút liền vỡ ra, vẫn là trứng ngỗng ngon hơn. Ta gọi người đem chút gia vị lên cho Hán thần chấm ăn, được không?”

(*) Chú hạ: bệnh sốt nhiệt thường dễ mắc vào mùa hè.

Tâm địa người này cũng gian xảo, có việc cần cầu cạnh là bắt đầu ân cần hẳn lên. Hắn đứng dậy nhận lấy túi trứng, nói lời cảm tạ: “Tạ ơn nương nương, cứ để đó đi, thần không thích ăn trứng luộc.”

Nàng nghiêng đầu hỏi: “Vì sao vậy? Có phải là vì ngại trứng quá to? Hay là để ta đổi thành trứng cút?”

Hắn không muốn thảo luận với nàng chuyện trứng lớn trứng nhỏ, những lời vừa nghe lén được khiến hắn vẫn canh cánh trong lòng, hắn buông sọt trứng xuống, hỏi: “Nghe nói Lý mỹ nhân tới phủ chúng ta?”

Hắn nói ‘phủ chúng ta’, hẳn là không coi nàng là người ngoài. Âm Lâu rất vui, cười nói: “Ta sắp cùng ngài đi Chiết Giang, ngài lại không cho ta đi ra ngoài, ta đành sai người mời nàng tới nói lời tạm biệt.”

Hắn ừ một tiếng: “Chỉ nói tạm biệt thôi sao?”

“Cũng không hẳn, Lý mỹ nhân sống rất khổ sở, Diêm thiếu giám đối xử không tốt với nàng, luôn đánh nàng.” Nàng mở to mắt trông mong nhìn hắn, “Hán thần, nam nhân mà lại đánh nữ nhân, ngài thấy có chấp nhận được không? Nam nhân không có bản lĩnh mới lôi nữ nhân ra để trút giận, ngài nói xem có đúng không?”

Hắn gật đầu: “Đúng thì cũng đúng, nhưng thái giám không tính là nam nhân, ép vào quy tắc của nam nữ có vẻ không thỏa đáng.”

Nàng nghẹn họng: “Người khác không coi thái giám là nam nhân, tự thái giám cũng không coi mình là nam nhân sao?”

Hắn bảo nàng ngồi xuống, hai người ngồi đối diện mắt to trừng mắt nhỏ: “Vậy nương nương coi thần là nam nhân sao? Thần thì cảm thấy nữ nhân thích hợp để yêu thương bảo vệ, nhưng người khác chưa chắc đã nghĩ như vậy. Đây chính là đạo lý một loại gạo nuôi ra trăm loại người.”

Có coi hắn là nam nhân hay không, nàng không thể nói ra được. Theo lý mà nói hắn là tàn khuyết, nhưng khi hắn làm trò ái muội, nàng lại đỏ mặt tim đập chân run. Đề tài này không thể tiếp tục, nếu không sẽ lại bị hắn túm đuôi. Nàng cũng không dám nhìn vào mắt hắn nữa, đôi mắt hắn quá câu dẫn người ta, nhìn vào là sẽ mê muội, nàng đành cúi đầu xuống nói: “Ta nghĩ Diêm Tôn Lãng là thuộc hạ của ngài, liệu ngài có thể khuyên nhủ hắn, bảo hắn đối xử tốt với Lý một chút không?”

Hắn khẽ cười: “Chuyện phu thê nhà người ta, người ngoài chen vào liệu có thích hợp không? Thần không quản được người khác, quản được chuyện của mình tốt lắm rồi.”

Nàng rõ ràng rất thất vọng, hậm hực nói: “Cũng đâu có mất gì, chỉ thuận miệng nói một câu, khó khăn lắm sao?”

“Ngoài chuyện công vụ ra, thần và thuộc hạ không nói thứ gì khác, nhàn rỗi đến nỗi quản chuyện khuê phòng, người ta sẽ coi thần ra cái gì?” Hắn ngồi thẳng người lên, tỳ nữ bưng một chén thuốc tới đặt trên cái bàn con cạnh giường hắn. Hắn vốn chưa định dùng, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì, vươn tay cầm chén thuốc kia lên, mới nhấc cái nắp lên một chút lại đậy lại, chậm rãi đưa mắt đánh giá nàng: “Nương nương quay về thu dọn một chút, sáng sớm ngày kia là nhổ neo. Còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn việc gì thì mời nương nương quay về, thần phải uống thuốc.”

Âm Lâu giật mình một cái, tại sao hắn không uống luôn, rốt cuộc là uống thuốc gì? Đừng bảo là não trẻ con như Lý mỹ nhân nói đấy! Nàng cảm thấy ngũ tạng quay cuồng, cúi đầu nhìn quả trứng ngỗng trong tay, lẩm bẩm nói: “Có to đến mấy thì một cũng không thể biến thành hai, đập ra ăn thử cũng muộn mất rồi, thật đáng tiếc.”

Hắn cong mắt mỉm cười hỏi nàng: “Nương nương lẩm bẩm gì thế? Cái gì mà một cái hai cái?”

Nàng không thể nói ra, chần chờ thả trứng ngỗng lại vào túi, bước tới nhìn chén thuốc kia, “Hán thần không khỏe sao? Đây là thuốc gì thế? Có nóng không? Để ta thổi cho ngài.”

Hắn ung dung nhìn nàng: “Thần là người đã tịnh thân, có chút bệnh kín không tiện nói với người khác. Gần đây không biết làm sao, trong lòng loạn đến lợi hại, sợ sẽ liên lụy đến chỗ khác, cho nên gần đây phải áp chế một chút. Thuốc của thần cũng không phải bình thường, không thể dễ dàng để người khác thấy. Nương nương quay về đi, thuốc này uống lúc ấm là hữu hiệu nhất, để lạnh mùi sẽ rất tanh, có nương nương ở đây thần không uống được.”

Nàng càng nghe càng hoảng sợ, bảo sao hắn lại được Vinh An Hoàng Hậu ưa thích đến vậy, bây giờ còn uống thứ thuốc nghiệp chướng này. Nàng quả nhiên là quá xem trọng hắn, lại quên mắt hắn là một kẻ táng tận lương tâm.

“Nếu…nếu đã vậy…” Nàng không có dũng khí chỉ trích hắn, đứng lên lắp bắp đáp lời: “Vậy ta lập tức quay về chuẩn bị.”

Hắn không nói gì, đôi mắt kia soi thẳng vào tim nàng: “Sắc mặt nương nương không tốt, là lo lắng cho bệnh tình của thần sao? Một mảnh tình của nương nương đối với thần, thần cũng biết…” Hắn bước tới, gần như đứng cùng một bên với nàng, “Có gì tò mò thì đừng hỏi người khác, trực tiếp tới hỏi thần chẳng phải càng chuẩn xác hơn? Thái giám tịnh thân, hạ đao lưu tình một chút là đủ dùng rồi, chỉ cần chữa trị tốt, sau này lặng lẽ cưới vợ nạp thiếp, chẳng khác gì người thường đâu. Lần trước Hoàng Thượng muốn thưởng cho thần mấy cung nữ, thần cũng sợ cô phụ thánh ân.”

Âm Lâu khinh thường nhìn hắn: “Có Hoàng Đế nào lại nguyện ý để thái giám dâm loạn bên mình? Trong lịch sử có một tên Lao Ái(*) còn chưa đủ sao? Hán Thần nghĩ cái gì vậy? Cung nữ chỉ nhìn thôi là đủ giải khát rồi, còn muốn thò tay? Cẩn thận lại bị lột da rút gân!”

(*) Lao Ái là cận vệ hoàng cung nước Tần với danh nghĩa hoạn quan, nhưng thực ra chỉ là hoạn quan giả, lợi dụng sự tư thông với Thái hậu Triệu Cơ xây dựng thế lực cho mình, về sau Lao Ái và hai đứa con riêng với Thái hậu đã bị giết.

Còn tưởng hắn và Diêm Tôn Lãng không giống nhau, ai ngờ thế mà lại là cá mè một lứa! Nàng có chút tức giận, mắng hắn một hồi lại thấy có chút không đúng, làm sao hắn lại biết nàng hàn huyên cái gì với người khác? Chẳng nhẽ là lơ đãng sơ sót, bị hắn dò hỏi được?

Da đầu nàng lập tức tê dại, quay người định đi, ai ngờ bị hắn túm được góc áo. Hắn thả tay ra, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Nương nương dừng bước đã, thần hỏi nương nương, mắt thần tỏa sáng khi thấy cô nương lúc nào? Có Bồ Tát trên cao minh giám, nương nương nghi ngờ thần là thái giám giả, vậy thì mời nương nương cùng thần vào phòng kiểm tra thực hư, sau này chúng ta còn phải cùng thuyền, không tránh được có điều hiềm nghi.”