Phù Đồ Tháp

Chương 50: Giảo thanh minh




Dường như sự tình không đơn giản, Âm Lâu thử sờ lên trán, cái trán đã ứa ra đầy mồ hôi. Nàng biết Tiêu Đạc có huynh đệ ở ngoài cung, nghe nói huynh đệ kia đắc tội người ta rồi sau đó bị đánh chết, lại kết hợp với lời này của Nguyệt Bạch, vậy rốt cuộc người chết là ai?

Trong lòng nàng nhảy thót đến là lợi hại, đó là bí mật lớn, quá lớn, quả nhiên sẽ liên lụy đến tính mạng. Khó trách trong lời nói của hắn có luôn ẩn chứa sầu lo, ngoài nguyên nhân triều đình và Đông Xưởng ra, còn có cả nguyên nhân xuất phát từ chính hắn!

Tại sao lại như vậy được, thật là khiến người ta không thể không bàng hoàng! Nàng nuốt nước bọt nhìn chằm chằm Nguyệt Bạch, “Lúc trước không phải là cô làm việc trong cung sao, vì sao sau này lại xuất cung? Còn có huynh đệ kia của Hán thần, hắn làm nghề nghiệp gì ở bên ngoài? Vẫn luôn làm ăn mày sao?”

Nguyệt Bạch cũng sầu khổ, một bụng phẫn uất của nàng chẳng biết phải nói cho ai, vị Thái phi trước mắt này, dù sao cũng có chút tác dụng đi! Nếu như thấy nàng đáng thương, chưa biết chừng còn có thể giúp nàng hòa giải với hắn. Nàng tính toán như vậy, vừa định mở miệng, bỗng nhiên người bên ngoài tiến vào, quét mắt liếc nàng một cái tràn đầy ý vị cành cáo, gương mặt kia âm ngoan đáng sợ, làm nàng lập tức im bặt.

“Có những người luôn oán trách số phận đen đủi, trách tiểu nhân quấy phá, trách ông trời không có mắt, nhưng có mấy ai biết quay đầu nhìn lại chính mình đã gây ra những gì?” Hắn lạnh lùng nhìn nàng, “Tốt và không tốt, không phải do người khác nói mà được, có rất nhiều thứ là từ chính mình mà ra. Thu Nguyệt Bạch, ngươi nói quá nhiều rồi.”

Nguyệt Bạch ngập ngừng, nhìn thấy hắn rồi, tuyệt không còn lấy một chút ý tứ dựa dẫm thân cận. Không chỉ xa lạ, hắn còn lãnh đạm thêm ba phần, mỗi ánh mắt động tác của hắn đều là chán ghét, hận không thể làm nàng chưa từng xuất hiện. Nàng nghĩ mình thực sự đã làm sai rồi, từ khi gặp được Tiền Chi Sở đã sai. Sinh mệnh hắn đã không còn chào đón nàng tồn tại, nàng tới tìm hắn, đối với hắn mà nói chính là sự trói buộc, vớt nàng lên cùng lắm cũng chỉ là xuất phát từ đạo nghĩa, hắn đối với nàng đã sớm cạn tình.

Nàng quên cả khóc, chỉ ngơ ngác nhìn hắn. Nàng từng hy vọng nếu tự sát ít nhất có thể khiến hắn xúc động, ai ngờ lại là công dã tràng. Một người mà đến sống chết của ngươi cũng chẳng buồn để ý, còn lại gì để mà luyến lưu?

Hắn không thèm để ý đến Nguyệt Bạch, xoay người chắp tay với Âm Lâu, “Mời nương nương trở về nghỉ ngơi, không cần ở lại làm gì nữa. Nương nương tâm địa Bồ Tát là đúng, nhưng nếu tin tức truyền tới trong kinh, thần chính là tội chết không chăm sóc chủ tử chu toàn. Nương nương hẳn là không nỡ để thần rơi đầu đâu?”

Hắn nửa giả nửa thật mà đánh thức nàng, Âm Lâu hoảng hốt, gắng gượng đứng lên kiềm chế nói: “Hán thần nói đúng, không còn sớm nữa, ta phải trở về.” Nhìn ra bên ngoài trăng tắt sao lặn, có lẽ sắp sửa tới giờ tý rồi. Nàng chỉnh lại góc chăn cho Nguyệt Bạch, khẽ cười nói, “Ta không làm phiền cô nữa, cô tĩnh dưỡng cho tốt, đến khi nhàn rỗi ta lại tới thăm.” Nàng chỉ muốn chạy trối chết, đi thật nhanh ra ngoài.

Về đến thuyền hoa rồi nàng vẫn không dám nói lời nào, tâm tư hỗn độn, muốn hỏi hắn nguyên do lại không biết phải mở miệng ra sao. Nhìn thái độ của hắn đối với Nguyệt Bạch, biểu cảm kia, giọng nói kia, nghĩ lại thôi cũng đủ khiến nàng lạnh gáy. Khi vui vẻ bình thường trêu chọc hắn vài câu thì không sao, nhưng mỗi người đều phải biết bảo vệ mình, chạm vào giới hạn của hắn, không biết tiếp theo hắn sẽ trưng ra bộ mặt gì.

Âm Lâu đột nhiên cảm thấy hắn thật xa lạ, giống như bên ngoài chỉ còn lại thể xác, còn bên trong thể xác thì hoàn toàn rỗng tuếch, có lẽ hắn là ác quỷ đeo lên mặt nạ giả người, mọi thứ đều chỉ là biểu trưng mà thôi.

Khi đang đứng đó suy nghĩ miên man, nàng nghe thấy hắn phân phó Dung Kỳ, “Nữ nhân nói nhiều chỉ khiến người ta phiền chán, ngươi đi đun chén thuốc, để nàng ta về sau không mở được miệng nữa. Xem xem nàng ta có biết chữ không, nếu như biết…Vậy thì cũng xử lý luôn đi!”

Âm Lâu rùng mình một cái thật mạnh, hắn định hạ độc bắt người ta câm miệng cả đời sao? Đã câm rồi còn sợ người ta biết viết chữ, muốn đánh gãy luôn cả tay đi? Nàng hoảng sợ nhìn hắn, thấp giọng nói: “Nguyệt Bạch cô nương là người đáng thương, vì sao lại đối xử như vậy với nàng?”

“Vì sao à?” Hắn hừ một tiếng, “Bởi vì nàng ta lai lịch không rõ, không biết quản miệng mình. Ta vốn dĩ còn niệm tư tình, hy vọng nàng ta thức thời một chút, cho nàng ta giữ lại cái mạng. Ai ngờ nàng ta không nên thân, càng muốn đi theo tà đạo, có thể thấy lòng tốt lúc trước của ta đích thực là sai chỗ rồi, còn để yên nữa nhất định sẽ đại loạn.” Hắn tiến lên hai bước cúi đầu nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, cười nhạo nói, “Dọa sợ nàng rồi? Không ngờ được thủ đoạn của ta lại tàn nhẫn đến vậy?”

Khuôn mặt hắn dưới ánh đèn nửa sáng nửa tối, hoàn toàn không nhìn ra được cảm xúc gì. Việc đã đến nước này, nàng có đồng tình với Nguyệt Bạch cũng chẳng làm được gì. Con người đều ích kỷ, so với an nguy của hắn, người khác có ra sao cũng không quan trọng. Nàng tự bơm thêm một liều can đảm, bắt lấy vạt áo hắn mà hỏi: “Đến tột cùng là vì sao lại thành ra thế này, chàng định gạt ta mãi sao?”

Hắn nhắm mắt nhíu mày, “Nàng muốn biết cái gì? Nàng thà nghe nữ nhân điên kia chứ không nghe ta? Nàng ta nói ta kỳ lạ, nói ta biến thành người khác, trong cung nhiều thái giám cung nữ như vậy, bên trên còn có quản sự giám sát mỗi chỗ mỗi nơi, sao có thể không ai phát hiện? Khi ở trên thuyền tên họ Tiền thuận miệng đồng ý cũng là vì muốn xem hắn giở trò gì, không ngờ chỉ một cái tương kế tựu kế đã đủ khiến nàng tin là thật! Uổng ta khen nàng thông minh, còn không biết tốt xấu càng hỏi thăm càng hăng hái, nào biết được người ta có phải mật thám Nam Uyển Vương phái đến hay không?”

Hắn giải thích như vậy, dường như cũng có chút đạo lý. Âm Lâu vốn dĩ đã không phải người tâm tư kín đáo, đông một búa tây một gậy đâm chọc loạn xạ, tự mình đang cảm thấy rất đáng nghi ngờ, người ta nói dăm ba câu lừa gạt, nàng lại lập tức thay đổi lập trường, ngẫm lại mới thấy lời Nguyệt Bạch nói đúng thật là có trăm ngàn sơ hở.

Nhưng cũng không thể dễ dàng tin hắn được, nàng đánh giá hắn từ đầu đến chân, sau đó dừng tầm mắt lại ở nơi dưới đai lưng hắn ba tấc, cười thầm trong lòng, nếu hắn thực sự là mạo danh thay thế, có phải là vật chỗ đó vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu hay không? Một khi ý niệm đã hứng khởi lên liền có chút không khống chế được, nhìn vai rộng eo thon kia, nhìn đôi chân dài kia, đúng là khiến người ta quá đỗi hâm mộ. Lần trước hắn thịnh tình mời mọc, nàng lại nguây nguẩy cự tuyệt, bây giờ mới thấy tiếc đứt ruột. Nếu hắn lại mời một lần nữa, nàng nhất định sẽ vui vẻ nhận lời.

Nàng nhìn quanh trái phải không có ai, mỉm cười vô lại, dựa vào người hắn, tựa đầu lên lồng ngực hắn, thân mình cách hắn một khe hở.

Noãn ngọc ôn hương hẳn là khiến tâm thần nhộn nhạo, nhưng hắn lại cảm thấy bất an. Một tay nàng ôm lấy eo hắn, tay còn lại thì lặng lẽ như trộm mò lên đai ngọc của hắn nhẹ nhàng nới ra, từng ngón lại từng ngón, đến khi cái đai lỏng ra, lung lay sắp rơi.

Trong đầu hắn uỳnh một tiếng, có trì độn đến mấy cũng biết nàng đang định giở trò gì. Hắn đỏ mặt, một phen đẩy nàng ra, giọng nói có chút kinh hoảng: “Nàng muốn làm gì?”

Âm Lâu vốn đang hết sức chăm chú, khi đang làm chuyện xấu không thể bị quấy rầy, lại thình lình bị hắn đẩy ra, sợ đến mức tâm can nát bét. Nàng thẹn quá hóa giận, đánh bùm bụp lên ngực hắn, “Chàng mới định làm gì thì có, làm ta sợ thót tim! Ta làm gì chàng? Làm sao mà phải quát lên!”

Hắn bị ăn vài đánh, nàng dùng nhiều sức, đánh hắn đến phát đau. Hắn xoa ngực né tránh, đời này gặp gỡ phải nữ nhân như vậy, đúng là trả nghiệp mà! Âm mưu bại lộ còn quay ra cắn ngược hắn, hắn không hé răng, chẳng nhẽ lại đứng thẳng lưng cho nàng giở trò? Hắn tức giận túm lấy hai cái móng vuốt của nàng, bắt nàng đứng im, “Nàng rốt cuộc là nam nhân hay nữ nhân? Chẳng biết xấu hổ gì cả!”

Nàng không phục, chuyện còn chưa thành thì sao phải thừa nhận? Nàng dùng sức dẫm lên ủng da hắn hai cái, “Chàng là đồ ngậm máu phun người, ngoại trừ làm chim nhỏ nép người ra ta chẳng làm gì hết!”

Lại còn chim nhỏ nép người, cãi cũng giỏi đấy! Tiêu Đạc bị nàng chọc cười, cả đời này kẻ khiến hắn oan không có chỗ kêu cũng chỉ có nàng, còn dám dõng dạc dùng cái từ kia!

“Còn dám giảo biện?” Hắn giơ tay phải nàng lên, “Đừng coi người khác là đồ ngốc, vừa rồi nàng còn định làm gì? Nếu ta còn đứng im, có phải nàng liền…Ừm, liền…”

Hắn nói không nên lời, nàng kiêu ngạo trừng mắt nhìn hắn, “Chàng không thích bị ta chạm vào, sau này ta không đứng gần chàng nữa là được, còn định hắt nước bẩn lên đầu ta nữa, ta đây liều chết không từ!”

Hắn bực đến câm nín, không thèm tiếp lời nàng nữa, hung hăng né tay nàng ra.

Nghe thấy đã gõ canh ba, náo loạn suốt cả đêm, ai ai cũng mệt mỏi, nên trở về ngủ thôi. Hắn lắc lắc vai nói đưa nàng lên lầu, nàng lại đứng im bất động, hai mắt mở thật to nhìn thẳng hắn, làm hắn dựng cả tóc gáy. Nửa ngày sau nàng mới kinh ngạc mở miệng hô nhỏ: “Lợi hại, sao râu chàng đã dài ra được rồi?”

Hắn cả kinh trong lòng, giơ tay sờ cằm theo bản năng, rõ ràng vẫn nhẵn thín không một cọng râu. Quay lại nhìn nàng, nàng đã chạy được nửa cái cầu thang, vừa cười ngặt nghẽo vừa đi lên lầu.

Hắn đứng im tại chỗ một hồi lâu mới phát hiện ra mình bị nàng chọc ghẹo, không khỏi thở ngắn than dài.

Quay đầu nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, từng tầng mây hợp lại che khuất mặt trăng, trên mặt sông vẫn sầm uất như cũ. Từ khi tên họ Tiền xuất hiện, hắn chẳng còn tâm trạng mà ngắm cảnh đẹp, một Thu Nguyệt Bạch này vẫn chưa phải là xong, tóm lại tiếp theo sẽ không thể yên ổn. Thế chân vạc với Tây Xưởng, kiểm duyệt thủy quân, đẩy nhanh mua bán tơ lụa, còn đủ thứ chuyện phát sinh ngày hôm nay, vô số áp lực chồng chất lên, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng phải thấy mệt mỏi.

Về khoang ngủ một giấc ngon lành, mùa hạ ngày dài đêm ngắn, mới chính mão trời đã sáng bảnh, ánh nắng sớm cũng không hề nhẹ nhàng, xuyên thẳng tắp qua lớp giấy cửa sổ chiếu lên mặt hắn, hắn che mặt lại, đang nửa tỉnh nửa mơ thì thấy Tào Xuân Áng tiến vào, băn khoăn không biết hắn đã dậy hay là chưa, đứng ngoài mành ngó nhìn xung quanh.

Hắn thở một hơi thật dài, nhắm mắt hỏi: “Chuyện gì?”

Tào Xuân Áng tiến vào thỉnh an, “Hôm nay cha nuôi không nghỉ ngơi được, bảo thuyền còn chưa cập bến, quan viên trong thành đã biết hết hành tung. Vừa rồi còn trình bái thiếp, có vài người đã ra ngoài bờ chờ sẵn rồi.”

Đã lộ diện trên sông Tần Hoài thì không mong có thể che giấu, đám quan viên tới bái yết cũng là đúng tình hợp lý. Hắn ngồi dậy cho tỉnh táo, thuận miệng hỏi: “Trong đám bái thiếp có danh thiếp của phủ Nam Uyển Vương không?”

Tào Xuân Áng ôm phất trần nghiêng đầu nói: “Con cũng đang thấy kỳ lạ, xem lại vài lần vẫn không thấy thiếp của phủ Nam Uyển Vương. Theo lý mà nói người tới là khách, cha nuôi quyền khuynh triều dã, có là Vương gia tôn thất trong kinh cũng phải nhường nhịn ba phần, đứng nói là một phiên vương khác họ. Hắn lại im hơi lặng tiếng như vậy, rốt cuộc là định làm gì?”

Hắn mỉm cười vô vị, “Hẳn là đang chờ ta đến cửa bái phỏng đây!”

Tào Xuân Áng nghĩ ngợi hỏi: “Vậy ý tứ cha nuôi thế nào?”

Hắn đứng dậy đi đến bên chậu nước rửa mặt, người bên dưới hầu hạ lấy thanh muối cho hắn đánh răng súc miệng, ngồi xuống ghế bành chậm rãi múc miếng cháo trắng, lúc này mới nói: “Trên đời này, không thông minh được nhưng hồ đồ được. Phía hắn không lên tiếng, ta đây cũng chẳng cần nịnh bợ. Đợi đến khi làm việc xong xuôi, đưa một cái thiếp qua là được rồi. Không gặp là tốt nhất, gặp rồi lại phải lời qua tiếng lại, chẳng tội gì.”

Tào Xuân Áng thưa vâng, “Vậy cha nuôi ăn sáng, một chút nữa vẫn là nên đi gặp mấy vị quan kia. Bọn họ đều đã chờ ở ngoài hơn nửa canh giờ, không chừng lại nói chúng ta lên mặt, không coi bọn họ ra gì.”

Hắn thở dài, “Sáng sớm tinh mơ, còn không chịu để người ta ngủ.” Lại nhìn lên lầu, “Nương nương đâu? Vẫn còn chưa dậy?”

“Hôm qua nương nương ngủ muộn, sáng nay không dậy được.” Tào Xuân Áng cười nói, “Nương nương của chúng ta đúng là vẫn còn tính tình trẻ con, cũng đúng thôi, cô nương mới lớn đã bị đẩy lên làm Thái phi, quá làm khó nàng.”

Hắn nghe xong cũng không nói gì, chỉ là bên môi chậm rãi hiện lên lúm đồng tiền, ừ một tiếng, “Để nàng ngủ, hôm qua làm lụng vất vả rồi.” Lại hỏi, “Thuyền bên kia thế nào? Đã làm thỏa đáng chưa?”

Tào Xuân Áng cong eo nói: “Cha nuôi yên tâm, đều làm thỏa đáng. Vân thiên hộ vào dò hỏi trước, mời cô nương viết một phong thư gửi về quê nhà báo bình an, cô nương không biết viết chữ, định nhờ người viết thay. Sau đó Nhị đương đầu cầm chén thuốc đi vào, bóp mũi bắt nàng uống hết một hơi, con đứng bên nhìn, Thu cô nương không gào ra tiếng được nữa…nhìn cũng đáng thương.”

Đáng thương? Thiên hạ này có ai không đáng thương? Hắn vốn không muốn đối xử với nàng ta như vậy, là tự nàng ta tìm lấy. Một đại tỷ ngốc như Âm Lâu đã làm nàng kể ra được, vậy thì ai cũng có thể. Người không vì mình, trời tru đất diệt, đến bước này rồi, ngoài chính mình và Âm Lâu ra, người khác có sống chết ra sao hắn cũng không màng.

Thấy đã sắp đến lúc, nên đi thay quần áo gặp người rồi. Hắn thay một bộ thường phục màu nâu nhạt, vừa mới đội phát quan xong, bên ngoài khoang thuyền đã có người đến thông bẩm, nói Nam Uyển Vương Vũ Văn Lương Thời tự mình tới bái kiến Đốc chủ, mời Đốc chủ di giá lên bờ một chuyến.

Hắn quay mặt đi, khóe miệng hơi trầm xuống, sớm đã biết sẽ không thể dễ dàng hàm hồ mà qua, nếu như vị phiên vương này chịu yên ổn, há chẳng phải chuyến thăm của Tiền Chi Sở là vô dụng sao!