Phù Đồ Tháp

Chương 9: Hoa đạm bạc




Âm Lâu sửng sốt một hồi, quay đầu nhìn trong sân, Tiêu Đạc đã đi tới cửa cung rồi. Nàng không có chỗ dựa, trong lòng căng thẳng rối rắm. Thế rồi, nàng không biết nên làm sao, đành xoay người đi vào trong điện.

Người vừa tới đang ngồi bên lạc địa tráo(*) trăm tử ngàn tôn, trong phòng thắp một ngọn nến nhỏ, mơ mơ màng màng không thấy rõ mặt, chỉ cảm thấy hẳn là người như châu như ngọc. Thái giám bước vào dâng trà, hắn cầm chén trà lên, cái nhẫn trên ngón trỏ khắc hoa văn tinh xảo, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát lên vẻ kim tôn ngọc quý.

Âm Lâu đần độn đứng đó, tự nghĩ cứ thất thần mãi không phải cách hay, đành khom người hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Vương gia.”

Phúc Vương gác chén trà xuống, chuyển mắt qua nhìn nàng, ánh mắt không chút kiêng nể, vừa nhìn vừa gật đầu, lẩm bẩm nói ‘tốt, tốt’.

Bộ dạng này thật khiến người ta chột dạ, Âm Lâu miễn cưỡng cười cười, “Trong phòng tối, Điện hạ chờ chút, ta gọi người tới thắp thêm đèn.”

Phúc Vương lại nói không cần, nhếch miệng cười: “Ngắm mỹ nhân dưới ánh nến, khắc có thú vị riêng. Liếc mắt một cái đã nhìn thấy hết, thế còn gì là vui?” Thấy sắc mặt nàng khẽ biến, hắn biết mình vừa ăn nói khó nghe, đành cười nói: “Hôm nay Thái phi chấn kinh, đã khá hơn chút nào chưa? Ta thấy giọng nói vẫn còn khó chịu, phải nghỉ ngơi thêm mới được. Ngày mai phải khóc tang, nếu còn chưa khỏe thì đừng đi. Dù sao Thái phi cũng chưa từng gặp Đại Hành Hoàng Đế, nếu phải thủ bên linh cữu, bổn vương e sẽ làm Thái phi sợ hãi.”

Xem ra cũng là một người cẩn thận chu đáo, đành bỏ qua cho chút càn rỡ ban nãy. Âm Lâu cảm kích nói: “Điện hạ tâm địa từ bi, ta phải cảm tạ ngài thế nào mới phải đây! Không dám dối gạt ngài, hôm nay ta nghĩ hẳn sẽ phải chết, chẳng còn tính toán gì nữa. Không ngờ lại được ngài cứu giúp, đến bây giờ vẫn như đi trong sương mù đây!”

Phúc Vương cười rộ: “Cũng không phải to tát gì. Tuẫn táng người sống là chuyện trái đạo lý, khi Đại Hành Hoàng Đế còn chưa đăng cơ, huynh đệ chúng ta đàm đạo đã từng nhắc tới chuyện này. Sau này Hoàng huynh lên ngôi, cũng sớm đã quên rồi, khi lâm chung chẳng kịp để lại một ân chỉ.” Nói xong lại uống một hớp trà, hướng về phía nàng ấm áp mà nói: “Thái phi ngồi đi, đừng câu nệ. Ta cứu nàng không phải vì hứng khởi nhất thời. Luận ra thì phụ thân nàng từng là ân sư của ta. Ngày trước phụ thân nàng là Đại học sĩ Hữu Xuân Phường, được Chiêm Sự Phủ phân tới dạy học cho Thái Tử và chư vương, học rộng biết sâu, không ai không kính phục. Đáng tiếc sau này lại ốm yếu, từ quan lui về ẩn cư, nếu vẫn ở lại triều đình thì quả là niềm vui cho xã tắc. A, hiện giờ sức khỏe thầy thế nào?”

Lúc này Âm Lâu mới yên lòng, thì ra từng là học trò của phụ thân nàng, ra tay cứu nàng cũng không quá khó hiểu. Nàng rót thêm trà cho hắn, thưa: “Tạ Vương gia quan tâm, gia phụ trước kia bị hen suyễn, mỗi khi bệnh phát tác là không thở được. Sau này tìm được phương thuốc cổ truyền, mỗi ngày uống thuốc, sáng sớm còn lên núi luyện võ, hiện tại đã khỏe hơn rất nhiều. Khi ta phải vào kinh, ông ấy còn tiễn ta đi năm dặm!”

Nàng ở bên ôn tồn nhỏ nhẹ, tuy giọng nói không dễ nghe, nhưng cổ tay trắng nõn lại khiến người ta thèm nhỏ dãi. Phúc Vương chậm rãi gật đầu: “Khỏe mạnh là tốt, sau này có cơ hội ta sẽ lại triệu hồi vào cung đền đáp triều đình. Phụ thân nàng dù không coi là trụ cột, nhưng vẫn là một cánh tay phải đắc lực…” Hắn thu hết những động tác của nàng vào mắt, chợt im bặt, hướng mắt nhìn nàng một cái, rồi đột nhiên thuận thế nắm chặt tay nàng.

Hắn thạo nghề hái hoa bắt bướm, đường đường là thân vương, là ngự đệ của Thánh Thượng, phàm là nữ nhân hắn nhìn trúng, không cần phải tốn nhiều công sức, chỉ ngoắc ngón tay là phải sà vào lòng. Vị này đại khái cũng như thế, hắn lười phí sức, nói dối quanh co một hồi làm hắn hơi mệt, tất nhiên bây giờ muốn được bồi bổ.

Âm Lâu không ngờ hắn thay đổi bất thường, vừa rồi vẫn ổn, sao có thể lập tức động tay động chân? Nàng khiếp sợ, vùng vẫy tránh xa: “Điện hạ có chuyện gì từ từ nói, đây là có ý gì?”

“Nàng đừng nhúc nhích, đều là người một nhà, khách khí như vậy làm gì? Ta chỉ muốn ngắm tay nàng một chút, sẽ không vơi mất miếng da nào của nàng…” Sức vóc nàng chẳng được bao nhiêu, hắn đứng lên, đơn giản là dùng một tay vây nàng vào trong ngực, vừa giữ chặt vừa nói: “Nàng nghe ta nói, theo cách nói của dân gian, chúng ta cũng coi như là sư huynh sư muội. Sư huynh sự muội kết thân, thân càng thêm thân…Thế nào? Nàng không muốn sao? Nếu Đại Hành Hoàng Đế không lâm hạnh nàng, vậy thì càng không thể tốt hơn…Nàng nghe lời một chút, ta sẽ thương nàng mà.”

Trên người Phúc Vương huân mùi long tiên, mùi hương toát ra từ cơ thể nóng hầm hập, làm cho người ta mụ mị cả đầu. Sớm đã có dự cảm không lành, nay dự cảm trở thành hiện thực. Tay hắn mò mẫm tán loạn, Âm Lâu không chống cự nổi, đỏ mắt đe dọa: “Vương gia thân phận tôn quý, làm ra chuyện hèn hạ như vậy vui vẻ lắm sao? Ngài mau buông ra, nếu không ta sẽ gọi người vào!”

Tính tình đanh đá cũng có chút thú vị, hắn dán mặt vào bên tai nàng mà ngửi: “Gọi người? Nàng đang dọa ta sao? Cũng thật kỳ quái, có biết bao người xinh đẹp hơn nàng, cớ sao gương mặt này vẫn khiến bổn vương thương nhớ thật lâu!”

Nam nhân đã đến thời điểm này, càng giãy giụa lại càng khiến hắn hứng thú. Âm Lâu không nhớ đã gặp tên sắc quỷ này lúc nào, run giọng nói: “Ta là người trong hậu cung Đại Hành Hoàng Đế, ngài làm như vậy là vô lễ. Ngài buông ta ra đã, chúng ta từ từ nói chuyện. Ngài nể mặt phụ thân ta mà buông ta ra đi! Sau này Âm Lâu có máu chảy đầu rơi cũng nguyện báo đáp ân tình của Vương gia.”

“Đây chẳng phải dịp tốt để nàng báo đáp sao?” Phúc Vương nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Đến mạng nàng cũng là ta cho, nàng lấy gì ra mà báo? Ngoan ngoãn nghe lời ta, nếu còn ngang bướng, ta có cả trăm ngàn biện pháp cho nàng chết khổ sở hơn.”

Sớm biết sẽ như vậy, chẳng thà đi theo tuẫn táng còn hơn, ít nhất sẽ không phải chịu khuất nhục. Nàng thật sự không còn cách, hắn lôi nàng lên giường, nàng gắt gao bám chặt lạc địa tráo, mười ngón tay như muốn đan chặt vào hoa văn chạm khắc, ghì đến đau buốt. Hắn ra sức kéo, đến nỗi cái ngàm của tấm địa tráo cũng bung ra. Thấy nàng không chịu buông tay, căm hận nói: “Cho nàng mặt mũi còn không chịu? Hay là thích bị trói lại?”

Nàng không buông tay, hắn cũng không ép buộc, ngược lại lại thay đổi phương hướng mà sấn tới, một tay sờ loạn trên ngực nàng, một tay với thẳng vào trong áo lót nàng.

Âm Lâu vừa sợ vừa tức, khi tiến cung bị ép buộc phải học bao nhiêu thứ đề phòng lật thẻ bài, lúc này Hoàng Đế đã chết, vốn tưởng không còn gì phải lo lắng, ai ngờ lại xông ra một tên Phúc Vương, vẫn là thứ thủ đoạn dơ bẩn này. Nàng càng sợ hãi cùng cực, liền phản kháng theo bản năng, cho dù lúc này có là Hoàng Đế đi chăng nữa, nàng cũng không thể giơ tay chịu trói. Nàng vận hết sức, túm chặt tay hắn cắn xuống thật mạnh, nhát cắn này sâu đến mức tựa hồ có thể nghe thấy tiếng răng xuyên qua da thịt. Phúc Vương hít một hơi khí lạnh buông lỏng tay ra, nàng lập tức chạy biến ra ngoài.

Âm Lâu cứ thế chạy, không cần biết là trốn đi đâu, đâm đầu về phía có ánh sáng. Cửa cung khép hờ, nàng liền kéo cửa chạy ra, không ngờ ngoài cửa có người, người đó mặc áo choàng đen từ đầu đến chân, nàng không kịp nhìn ra, đâm thẳng vào.

Người ngoài cửa bị nàng đâm cho lảo đảo, đầu óc Âm Lâu choáng váng, đỡ trán đứng dậy nhìn cho rõ, thì ra là Tiêu Đạc, nhất thời sụt sịt: “Tiêu hán thần, ngài vẫn chưa đi sao?”

Đường đường là Đề đốc Đông Xưởng lại phải làm kẻ giữ cửa cho người ta, quá là mất mặt đi. Nếu đây chỉ là một Vương gia tầm thường, đương nhiên hắn sẽ chẳng thèm đích thân ra tay thu xếp thứ chuyện xui xẻo này, nhưng vị Vương gia này tiền đồ không hạn lượng, hắn ân cần chu đáo một chút, tất sẽ không thiệt.

Nhìn nàng đầu tóc rối loạn, lại trông qua cửa thấy Phúc Vương đứng dưới hành lang sai người lấy vải trắng băng bó, hắn cũng đoán ra được chuyện có chuyện gì xảy ra. Lá gan nha đầu này thật không nhỏ! Hắn cúi đầu nhìn nàng: “Nương nương đả thương Điện hạ rồi, chuyện này phải xử lý sao đây?”

Nàng gắt gao nắm lấy cánh tay hắn, hàm răng run lập cập, hốc mắt đã ướt nhẹp, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, từng hàng nước mắt lập tức tuôn xuống, đáng thương vô cùng. Hắn thở dài: “Nương nương còn không hiểu sao, chẳng nhẽ là muốn sống trong thái lăng cả đời, tìm một nam nhân mà dựa vào không phải tốt hơn ư? Thân thể này cho ai mà chẳng là cho, hà tất phải tam trinh cửu liệt? Đi vào nhận lỗi với Điện hạ, Điện hạ rộng lượng, sẽ không truy cứu đâu.”

Đúng vậy, lời hắn nói đều có lý. Người ta dựa vào cái gì mà cứu nàng? Nàng lại lấy gì mà báo ân? Ngoại trừ thân mình này ra, nàng thực sự chẳng còn gì khác. Nhưng nàng quá sợ hãi, đã hơn nửa đêm, đột nhiên hắn xông tới, một chút chuẩn bị cũng không có, thế mà hắn đã động tay động chân.

Nàng cố nén cơn nức nở, bi phẫn đan xen. Thấy đằng bên kia Phúc Vương đã đi xuống bậc thang lại đây, nàng run rẩy như người lên cơn sốt, gắng sức lay tay Tiêu Đạc cầu xin: “Ngài cứu ta đi…cứu ta đi mà! Ta thực sự sợ, ta rất sợ.”

“Sợ cái gì?” Nhớ tới phản ứng của Hoàng Hậu trên giường, hắn lạnh lùng nhếch miệng cười nhạo: “Đến khi nương nương nếm thử rồi, chỉ sợ muốn ngừng còn chẳng được.”

Phúc Vương càng lúc càng gần, Âm Lâu sợ đến cứng người, cố van nài: “Ngài cứu ta thêm lần này… Cầu xin ngài, ngài không cứu ta là ngài không trượng nghĩa!”

Không cứu thì không trượng nghĩa? Hắn thương hại mà đánh giá nàng, thật sự sợ đến vậy sao? Nợ càng nhiều lại càng khó trả, mà có trả được cũng chẳng thể tránh khỏi liên lụy.

Phúc Vương bước ra khỏi ngạch cửa, giận dữ trừng nàng: “Hạ miệng thật đủ tàn nhẫn, ngươi tuổi chó sao?”

Âm Lâu trốn ra đằng sau Tiêu Đạc, chỉ ghé đôi mắt sợ hãi ra nhìn hắn. Phúc Vương nổi trận lôi đình: “Đã cắn ta còn không thèm xin lỗi một câu, to gan lắm rồi!” Rồi hắn tóm lấy nàng: “Còn muốn trốn đi đâu? Có giỏi thì trốn lên đằng trời đi. Lại đây cho ta!”

Phúc Vương cả giận mất khôn, hoàn toàn không chút kiêng kỵ, cứ lôi lôi kéo kéo ngoài cửa cung. Tiêu Đạc vội tiến lên khuyên can, hòa hoãn mà nói: “Điện hạ bớt giận, trong cung còn đang có chuyện, lúc này làm to lên rất khó coi. Theo ý của thần, nương nương hiện vẫn còn hoảng loạn, để thần khuyên can thêm hai ngày, đợi nương nương bình tĩnh lại, hết thảy rồi sẽ tốt đẹp. Điện hạ xem, đây vốn là chuyện vui, không nên giận dỗi quá mức. Lúc này Điện hạ còn việc khác phải làm, vừa lúc có chút chuyện thần cần tâu với Điện hạ, để thần hầu Điện hạ về Cẩn Thân Điện.”

Đế vị còn đang để trống, quả thực không nên mải lo trộm nữ nhân. Phúc Vương bình tĩnh trở lại, xụ mặt hừ một tiếng, phất áo hướng về phía hẻm bỏ đi.

Lúc này Âm Lâu mới thở phào, nói nhỏ: “Đa tạ Hán thần, ta sẽ nhớ kỹ ơn ngài, vĩnh viễn không dám quên.”

Hắn đứng trên cao nhìn xuống nàng, không đáp lại, chỉ đưa tay mời nàng trở về, nhanh chóng đuổi theo Phúc Vương.

Đường hẻm không giống đường lớn, hai bên đường không có đèn, chỉ treo hai ngọn đèn dưa hấu leo lắt ở hai bên cổng. Phúc Vương thả chậm bước chân, vết cắn trên tay vẫn còn đau nhức, trong lòng ấm ức khó chịu. Hắn liếc nhìn Tiêu Đạc một cái: “Muốn nói cái gì, mau nói đi!”

Tiêu Đạc thưa: “Khi tối Nội các đã họp bàn việc Tân Đế đăng cơ, quyết định ngày kia khâm liệm xong Đại Hành Hoàng Đế sẽ để cho Vinh Vương lên ngôi chủ trì những việc quan trọng.”

“Chủ trì? Một đứa bé sáu tuổi, chủ trì được cái quái gì!” Phúc Vương xem thường mà nói, rồi lại khoanh tay trầm ngâm: “Chờ đợi không phải cách hay. Ngày trước Cao Tông Hoàng Đế nhất thời do dự, để cho Bách Niên Thái Tử ngự cục, rồi lại đoạt lại thiên hạ từ tay cháu trai, hao phí rất nhiều sức lực! Phải lấy vết xe đổ này làm gương. Nếu Vinh Vương vào Khôn Ninh Cung, đây quả là thời điểm tốt để xuống tay. Đến lúc nó xưng Đế rồi, chuyện triều chính ắt sẽ rơi vào tay Triệu Hoàng Hậu, những tên ngoại tộc họ Triệu kia sẽ càng có đất dụng võ.”

Tiêu Đạc khom người thưa vâng. Kỳ thật nếu hắn thực sự muốn, chuyện bồi dưỡng Vinh Vương nắm giữ triều chính là hoàn toàn có thể. Nhưng nếu vậy thì nguy hiểm cũng càng lớn, hoạn quan lộng quyền là chuyện tối kỵ xưa nay, chẳng may sau này có người dấy binh muốn lấy mạng hắn thì sao. Rốt cuộc trên tay hắn cũng không có binh quyền, một Đông Xưởng sao có thể so được đao thật kiếm thật của Ngũ quân Đô đốc phủ. Lại còn đắc tội Phúc Vương, sự tình sẽ càng khó khăn. Cho nên vẫn là cần một kẻ đứng đầu, không chỉ là báo đáp ân tình Phúc Vương, mà cũng là suy xét cho chính mình. Giúp Phúc Vương hoàn thành tâm nguyện, hắn vẫn được thoải mái làm Đề đốc Đông Xưởng như cũ. Quan trọng hơn nữa là có thể thoát khỏi dây dưa với Hoàng Hậu, việc này lại càng cần thiết hơn nhiều so với quyền khuynh thiên hạ.

Hai người chậm rãi bước qua cổng, phía trước lại là một con hẻm vài chục trượng. Phúc Vương trằn trọc thở dài, thấp giọng nói: “Muốn lấy mạng Vinh Vương không phải chuyện khó, thứ ta lo lắng chính là các phiên vương(*). Không tính đến Vân Quý, Xuyên Thiểm, chỉ riêng một tên Thịnh kinh Nam Uyển Vương đã không thể khinh thường. Chẳng may hắn phất cờ vào kinh…”

(*) Phiên vương: là các quan lại cai trị cùng một lúc với Thiên Tử trong một địa bàn được sắc phong. Phiên vương có thể là các thành viên trong tôn thất, các quân công công thần.

Tiêu Đạc chắp tay nói: “Chuyện này Điện hạ không cần lo lắng, điệp vụ của Đông Xưởng phân bố khắp Đại Nghiệp, chỉ cần có một chút động tĩnh, bọn họ còn chưa kịp điều binh thì tin tức đã truyền tới Tử Cấm Thành. Nếu có phiên vương nào dám mưu phản, lúc đó chúng ta hạ lệnh triệt tiêu, lại càng có lý do chính đáng.”

Phúc Vương rất vừa ý, vỗ vai hắn, nói: “Có ngươi ở đây, quả nhiên bổn vương đỡ hao tâm phí lực hơn nhiều. Bổn vương tin tưởng ngươi, vạn sự đều phó thác Hán thần, một ngày nào đó bổn vương tất có trọng thưởng.”

Tiêu Đạc chính là đang chờ câu này của hắn, vội chắp tay hành lễ: “Điện hạ quá lời rồi, không có Điện hạ, thần nào có được ngày hôm nay! Thay Điện hạ phân ưu là chức trách của thần, thần nhất định tận tâm tận lực, Điện hạ cứ yên tâm.”

Phúc Vương gật đầu, bước chân đã nhẹ nhàng hơn, nhưng lại buồn bã giơ tay lên nhìn: “Nha đầu kia phải xử lý thế nào? Tính tình có chút quyết liệt, thiếu chút nữa là cắn đứt một miếng thịt của ta rồi.”

Hắn nhớ tới đôi mắt đẫm lệ kia, trong lòng hơi xao động, “Thần cho rằng những chuyện này không nên gấp gáp, ban nãy nàng bị dọa cho hồn bay phách lạc, chỉ sợ cưỡng ép quá sẽ hỏng chuyện. Dù sao Điện hạ vẫn còn nhiều cơ hội, đợi đến khi thiên hạ ổn định, chăm sóc nàng nhiều hơn, nàng nhận được ân điển, sẽ không lo không có chuyện hồi tâm chuyển ý. Thần tuy là thái giám, nhưng cũng biết tình cảm nam nữ vẫn phải dựa vào ngươi tình ta nguyện. Dưa hái xanh không ngọt, so với thần, Điện hạ lại càng thấu hiểu đạo lý này. Để nàng thủ lăng vài ba tháng, cũng là để che bớt tai mắt. Nếu đến lúc đó Điện hạ vẫn còn nhớ đến, vậy thì lấy cớ triệu nàng tới; nếu Điện hạ không cần nữa, vậy thì cứ để nàng thủ lăng cả đời.”

Phúc Vương ngẩng đầu nhìn trời, đêm nay rất tối, mây mù đã che hết trăng. Càng không chiếm được thì càng nhớ mong, nếu bây giờ nàng ở ngay trước mặt, hắn sẽ cắn xé nàng mà giải hận.

“Ta cân nhắc mãi, vẫn là không nên đưa vào thái lăng thì hơn. Cô nương tuổi còn trẻ, ở trong thái lăng sẽ tổn hại dương khí. Hơn nữa trong đó còn có đám phi tần lớn tuổi, không chừng lại bắt nạt nàng thì sao! Nếu nàng có mệnh hệ gì, há chẳng phải uổng phí tâm tư?” Hắn chỉ tay: “Cứ vậy đi, để nàng tạm thời ở nhờ trong phủ ngươi. Sau này ta bớt bận rộn sẽ lại triệu nàng hồi cung, ngươi cũng phải nhớ nhắc nhở ta, tránh cho ta quên mất.”

Vị vương gia này, thật là vừa háo sắc lại vừa đa tình! Loại người này nhìn trúng ai cũng chỉ là hứng thú nhất thời, nay người này mai người khác. Có khi chỉ cần một cái phủi tay là chẳng nhớ nổi ai với ai.