Phù Dung Giang Hồ

Chương 40: Đại kết cục




Là nó, dù đã 20 năm không gặp, nhưng nó thật sự rất giống, thật sự rất giống cha nó, ta tuyệt không nhận sai, Phong nhi, là con, đúng là con rồi, ngay từ giây phút xông đến lôi đài chứng kiến cảnh tượng hai nam tử đang cùng giao đấu với Đông Phương Ngạo, Tạ Huệ Mẫn trong lòng đã có cảm giác không yên, đến khi chăm chú nhìn lại,… Không sai, là Phong nhi, là đứa con mà nàng 20 năm trước đã vứt bỏ nó, là nàng 20 năm trước vì ích kỷ của bản thân, vì hạnh phúc của mình nhẫn tâm bỏ rơi nó, hại chết cha nó, thậm chí thiếu chút nữa hại luôn cả nó, là nàng có lỗi với nó,nàng thật sự nợ nó rất nhiều, không thể nào trả hết được, nay lại tận mắt chứng kiến cảnh con mình bị nam nhân mà mình thương yêu đánh trọng thương lại bất lực đứng đó không thể làm gì, giờ phút này Tạ Huệ Mẫn cảm thấy trời đất quay cuồng, là ta sai, chính ta gây ra tất cả những chuyện này, nếu không có ta, mọi chuyện đã không đi đến ngày hôm nay, ông trời ơi…Nếu ông có trừng phạt thì hãy trừng phạt con, đừng làm liên lụy đến con của con, con cầu xin ông.

“Tử Phong” tiểu Nguyệt nhanh chóng phi thân lên đỡ lấy Tử Phong, ôm chặt y vào lòng, nước mắt bất giác rơi xuống

“chàng không sao chứ, chàng đừng làm thiếp sợ mà, chàng tuyệt đối không được có mệnh hệ gì, nếu chàng có chuyện gì, bảo thiếp làm sao có thể một mình sống tiếp đây” tiểu Nguyệt hai tay siết chặt lấy Tử Phong, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống, mọi người đều không hề lường trước được sự tình sẽ diễn biến theo chiều hướng này.

“Phong nhi, Phong nhi, con sẽ không sao đâu, con sẽ không sao đâu, ta còn chưa có cơ hội bù đắp lỗi lầm ta đã gây ra cho con, con tuyệt đối không được có chuyện gì, con có nghe thấy không? Con tuyệt đối không được có chuyện gì” Tạ Huệ Mẫn cũng hoảng hốt chạy lại nắm chặt lấy tay của Tử Phong, khóc lóc cầu xin.

“Nguyệt nhi…ta không sao, nàng đừng lo” Tử Phong lạnh lùng hất tay Tạ Huệ Mẫn ra, dịu dàng lau đi lệ trên mặt tiểu Nguyệt, mỉm cười trấn an nàng.

“hắn không sao, không chết được đâu mà lo, tiểu muội, muội quan tâm tất loạn rồi” Thừa Ân tiến lên vì Tử Phong bắt mạch, phát hiện ngoài trừ mạch đập có chút hoảng loạn ngoài ra không có gì đáng ngại.

“làm sao có thể, vừa rồi rõ ràng ta dùng phân nửa công lực, làm sao mà hắn lại không có sự gì chứ” Đông Phương Ngạo không tin, rõ ràng là trúng một chưởng vừa rồi của y, thì cho dù là võ lâm cao thủ cũng chỉ còn lại một nửa cái mạng, dù võ công của Dương Tử Phong có cao, cũng không thể không có cớ sự gì. Ở đây mọi người đếu chứng kiến cảnh vừa rồi, đều xác thực, nếu trúng một chưởng vừa rồi của Đông Phương Ngạo nhất định bị trọng thương, nhưng tại sao Dương Tử Phong lại không sao, đây rốt cuộc là có chuyện gì. Đang lúc mọi người còn đang không biết làm sao giải thích chuyện này, thì đột nhiên bên cạnh, tất cả nhân sĩ giang hồ đồng loạt ngã xuống, ngoài trừ những người trong cuộc ra, thì những người còn lại giống như rơi vào giấc ngủ sâu, hòan toàn không có biểu hiện gì khác thường.

“họ bị làm sao vậy, tại sao đột nhiên lại xỉu hết rồi?” Thiên Vy lên tiếng thắc mắc, đây là chuyện gì a, không lẽ Đông Phương Ngạo hạ độc, không thể nào nhìn vẻ mặt hắn cũng rất ngạc nhiên, tuyệt không phải hắn làm a, đang lúc mọi người còn bàng hoàng thì giữa lôi đài xuất hiện một vầng sáng, ngay sau khi vầng sáng dịu dần, trên lôi đài xuất hiện một nữ tử, thân vận bạch y, dung mạo xinh đẹp, cả người toát ra khí thái thanh lệ, thoát tục, hoàn toàn không giống với nữ nhân bình thường. Tiểu Nguyệt, Thừa Ân nhìn thấy người này thì đều mở to mắt, ngạc nhiên, Ngọc Nhi thì trợn tròn cả mắt, tay run run, không tin chỉ vào nữ nhân trên đài, la lớn

“AAAAAAAAAAAA~~~~~~~~~~~~, người, ……..người, tại sao người lại ở đây”

“hạ quan phán quan địa phủ/ hắc vô thường/ bạch vô thường tham kiến đại trưởng lão” phán quan và hắc bạch vô thường vừa nhìn thấy nữ nhân lập tức quỳ xuống hành lễ.

“tham kiến đại trưởng lão” tiểu Nguyệt và Thừa Ân cũng nhanh chóng quỳ xuống hành lễ.

“a đầu, mấy năm không gặp, vừa gặp lại, ngươi lại dùng thái độ đó với ta, bộ ngươi không muốn gặp lại ta sao?” nữ tử không hề có biểu hiện gì trước thái độ cung kính của những người kia, ngược lại lại chuyển hướng sang Ngọc Nhi đang như tượng đá đứng đó, giọng điệu nhẹ nhàng vui đùa cùng trêu chọc.

“a, con đâu có đâu, đại trưởng lão, người cũng nên cho họ đứng lên đi” Ngọc Nhi vội vàng dùng tay còn lại, chụp lên ngón tay đang chỉ vào bạch y nữ tử lôi kéo nó xuống, gương mặt tỏ ra tươi cười thân thiện, nhưng trong lòng thì âm thầm kêu khổ, tại sao đại trưởng lão lại chạy đến đây thế này.

“a đầu, đang mắng ta sao?” bạch y nữ tử cười nhẹ, tiếp tục trêu chọc Ngọc Nhi.

“không có a, con nào dám” Ngọc Nhi lập tức cười lấy lòng.

“các người đứng lên cả đi” lúc này bạch y nữ tử mới quay sang để ý đến những người đang quỳ kia.

Mọi người như được đại xá, lập tức đứng lên, nhưng trong lòng khi không khỏi run sợ, đại trưởng lão đích thân đến đây, xem ra lần này phiền phức rồi.

“Nguyệt nhi, chuyện lần trước trên chiến trường, con tự tiện sử dụng linh lực, con giải thích thế nào đây, còn có Ân nhi, lạm dụng linh lực với người vô tội nữa, dù cái cô nương Ngọc Phụng đó quả thật không đúng, nhưng còn cũng không thể dùng thủ đoạn như vậy đối với cô ta, còn ba người các ngươi nữa, bọn chúng không hiểu quy tắc, các ngươi không lẽ cũng không hiểu, vậy mà vẫn dung túng cho chúng nó làm bậy là sao?” bạch y nữ tử lần lượt kể tội từng người một, làm cho mọi người đều lạnh cả sống lưng, lần này xem ra bị phạt là chắc chắn rồi.

“còn có con nữa Ngọc Nhi, tự tiện vượt qua thời không môn, không được sự cho phép, đã tự ý xuyên không, làm đảo lộn mọi thứ lên, rốt cuộc các người đã biết tội chưa” Ngọc Nhi cứ nghĩ là mình sẽ thoát ai dè thì ra đại trưởng lão lại đem trách nhiệm lớn nhất đổ lên người mình, lần này thê thảm rồi, mọi người đều bị giọng điệu tức giận của đại trưởng lão làm cho sợ hãi, nhất thời đều quỳ xuống nhận lỗi.

“đại trưởng lão, Ân nhi là huynh trưởng, không quản muội muội chu đáo, để nó gây ra họa, còn dung túng hùa theo nó làm bậy, còn có bọn người phán quan từ đầu tới cuối đều do bọn con ép họ làm bậy, không liên quan tới họ, nếu có trách phạt xin hãy trách mình Ân nhi, xin người hãy tha cho họ đi” Thừa Ân ngay lập tức đứng ra nhận lỗi, dẫu sao cũng chỉ bị đưa về tộc phạt đòn thôi mà.

“không phải đại trưởng lão, chuyện này từ đầu đến cuối là do Nguyệt Nhi ép buộc đại ca tuân theo, huynh ấy hoàn toàn không có lỗi, xin người nếu có trách phạt thì hãy trách phạt Nguyệt nhi” dù sao chuyện này cũng là do mình mà ra, không thể đại ca bị liên lụy được.

“còn có con nữa, còn cũng có phần ép huynh ấy, nếu người muốn xử phạt tính luôn cả phần của con vào” Ngọc Nhi cũng quỳ xuống nhận lỗi, dù sao đúng thật là chuyện này do bản thân nàng và tiểu Nguyệt lôi Ân ca vào, làm sao còn để huynh ấy chịu tội chứ, bên kia phán quan và hắc bạch vô thường rất cảm động, các thiếu gia tiểu thư đều nhận hết tội lỗi về mình a, không để liên lụy bọn họ, nhưng thật ra bọn họ cũng vì ham vui nên mới thuận theo các thiếu gia tiểu thư, làm sao chỉ để họ nhận hết tội a.

“đại trưởng lão, chuyện này cả ba người tiểu thần cũng có trách nhiệm, xin người cũng trách phạt bọn tiểu thần luôn đi ạ” ba người cùng liếc mắt nhìn nhau, quyết định cùng nhau nhận lỗi.

“ai u, đây là sao, hôm nay sao tự dưng đoàn kết thế này, mọi hôm không phải là thường hay cãi nhau sao, sao tự dưng lại tương thân tương ái thế này” đại trưởng lão ninh mi ngạc nhiên, xem ra bọn hài tử này đã thật sự trưởng thành rồi, Tuyền Nhi ( TT: mẹ của Ân ca và Nguyệt Tỷ đó), trên trời cô có linh thiêng cũng có thể an nghĩ rồi.

“xin đại trưởng lão trách phạt” giờ phút này họ thật sự đồng lòng, dù sao nhiều người gánh thì hình phạt sẽ nhẹ hơn một ít không phải sao.

Đại trưởng lão, nhìn họ cười, không nói, mà ngược lại tiến về phía Tử Phong, dịu dàng cười.

“hảo hài tử, đã lớn thế này rồi sao”đại trưởng lão nhẹ nhàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt Tử Phong, giọng nói dịu dàng.

“người, chúng ta có quen biết sao” Tử Phong ngạc nhiên, theo thái độ từ nãy giờ của Nguyệt nhi, y có thể đoán được thân phận của người này tuyệt không đơn giản chỉ không ngờ là hình như người này lại quen biết mình.

“đương nhiên a, ta là người chứng kiến con chào đời mà”

“…”

“thế nào vẫn không hiểu sao, thật ra chuyện này kể ra cũng dài dòng, trước khi ta lên làm trưởng lão của gia tộc Linh thị, ta cũng giống bọn tiểu tử này, rất thích lén bỏ nhà đi chơi, kết quả năm đó khi ta đến đây, ta sơ ý gây ra họa, cũng may là nhờ nội tổ mẫu của con cứu ta, nếu không bây giờ ta không biết mình ra sau, sau đó ta đã xem một quẻ cho nội tổ mẫu của con, và biết được Dương gia của bà ấy sau này sẽ có thảm họa diệt môn, nên ta vì trả ơn cho bà ấy, ta đã hứa với bà, sẽ giúp Dương gia giữ lại huyết mạch, năm đó trước lúc sư phụ con đến, con vốn đã bị Đông Phương Ngạo đánh một chưởng, lục phũ ngũ tạng đều tổn thương, đối với người có luyện võ thì không sao, nhưng con lúc đó chỉ là hài tử, cho nên tình trạng của con rất nguy hiểm, vì vậy ta đã đưa vào cơ thể của con Thánh Linh Thạch, giúp con bảo toàn tính mạng” đại trưởng lão nhẹ nhàng kể lại sự tình của câu chuyện cũ năm xưa.

Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên, thì ra bên trong còn chuyện này nữa ư, thật sự không ngờ nha.

“thì ra là ngươi, thì ra là ngươi phá hỏng mọi chuyện của ta” Đông Phương Ngạo tức giận điên người, phi thân tấn công vể phía đại trưởng lão, nhưng chưa đến gần, thì đã bị đại trưởng lạo chỉ bằng một cái phất tay đánh bật ra xa, đám người tiểu Nguyệt, Thừa Ân và Ngọc Nhi bỉu môi, ngu ngốc, với bản lĩnh của ngươi mà cũng đòi đấu với đại trưỡng lão, đúng là tự tìm diệt vong.

“thì ra là vậy, thảo nào cả con và tiểu Nguyệt đều không thể đọc được suy nghĩ của Tử Phong, thì ra là vì trong người y lại có Thánh Linh Thạch” Thừa Ân bây giờ mới giác ngộ được mọi chuyện.

“a, thì ra đây chính là nguyên nhân vì sao vừa rồi huynh trúng một chưởng đó mà không sao, thì ra là do trong người huynh có Thánh Linh Thạch hộ thể a” Ngọc Nhi cũng rất ngạc nhiên vì chuyện này.

“Thánh Linh Thạch là gì” Thiên Vy lên tiếng hỏi, nhìn điệu bộ của họ, có vẻ thứ đó rất lợi hại a.

“Thánh Linh Thạch là trấn bảo chi thạch của Linh thị gia tộc, tất cả linh lực của con cháu Linh tộc, đếu bắt nguồn một phần từ nó, nó vốn là linh thạch do trời đất tạo thành, pháp lực vô biên” tiểu Nguyệt nhẹ nhàng giải thích.

“xem ra đây đúng là duyên phận a, Linh tộc nhà ta và Dương gia nhà con đúng là có duyên, năm xưa nội tổ mẫu của con cứu ta, nay con và cháu gái của ta lại thành phu thê, chúng ta quả thật có duyên a, nhưng mà hôm nay ta đến đây mục đích chủ yếu chính là lấy lại Thánh Linh Thạch, đã đến lúc nên lấy nó ra khỏi người con rồi, nó là gia bảo của Lãnh gia, ta thật sự không thể nào tặng nó cho con được” Đại trưởng lạo mỉm cười dịu dàng nói.

“cái gì, đại trưởng lão a, thì ra mục đích của người là đến lấy lại Thánh Linh Thạch a” Ngọc Nhi nghe xong, la hoảng lên, vậy mà làm nãy giờ mình sợ gần chết a, mọi người cũng biết xem ra không còn cơ sự, nên mới nhẹ nhàng đứng lên.

“thế nào, con có ý kiến sao, trong chuyện này mấy đứa cũng có lỗi, ta chỉ là hù dọa mấy đứa một chút a. Còn nữa tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, mỗi người các ngươi quay về chép gia quy 1000 lần cho ta”

“1000 lần, đại trưởng lão, gia quy dài 150 quyển, 1250 chương, chép 1000 lần, giảm bớt có được không ạ” Ngọc Nhi lên tiếng phản bác, đùa chép nhiều vậy, khi nào thì xong a.

“không thể giảm, con còn nói xong, ta tăng lên gấp đôi” sau khi chặt đứt mọi con đường trả giá của Ngọc Nhi, đại trưởng lão xoay qua đưa tay về phía Tử Phong, miệng thì lẩm bẩm niệm chú, chẳng mấy chốc từ trong lòng ngực của Tử Phong xuất hiện một viên tử thạch màu tím bay ra, đến trên tay của đại trưởng lão sau đó biến mất.

“tốt rồi, việc ta cần làm đã làm xong, đã đến lúc ta nên rời khỏi đây rồi” nói xong đại trưởng lão có ý định xoay người rời đi, nhưng đột nhiên nhớ đến gì đó, lại quay lại.

“Nguyệt nhi a, khi nào hài tử chào đời, nhớ mang nó về Linh tộc nha, ta rất chờ mong nó đó nha, chắc chắn nó sẽ là một đứa bé đáng yêu đó”

“hài tử” tiểu Nguyệt ngạc nhiên hỏi lại

“con đừng nói cho ta biết là con mang thai con cũng không biết nha”

“người nói con có thai” tiểu Nguyệt thân thủ sờ bụng mình, nơi này thật sự đã có hài tử của nàng và Tử Phong sao.

“đại trưởng lão, người nói thật sao, Nguyệt nhi mang thai rồi sao” Tử Phong trên mặt không giấu được vui mừng nhanh chóng tiến lại ôm chầm tiểu Nguyệt, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng của nàng.

“nếu không tin thì tự mình đi kiểm tra a, ta còn có việc ta đi trước đây” nói xong đại trưởng lão thoắt cái đã biến mất, sau đó thì những người tự nãy giờ bất tỉnh đã nhanh chóng tỉnh lại, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra với họ, còn Lưu Phương, Liên Thành và Đông Phương Tuấn cùng Tạ Huệ Mẫn thì vẫn còn ngỡ ngàng trước những chuyện xày ra, vẫn chưa định thần lại được, thần tiên, người đó nhất định lả thần tiên,đây chính là ý niệm duy nhất trong đầu của họ.

“Dương Tử Phong, ta giết ngươi” đang lúc mọi người còn chưa định thần lại sau mọi chuyện , thì một tiếng rống giận vang lên từ phía sau, chỉ thấy Đông Phương Ngạo thân mang trọng thương, tay cầm kiếm lao về phía Tử Phong.

“không” đang lúc mọi người còn không kịp phản ứng, thì một tiếng thất thanh đã la lên, một bóng dáng mảnh mai nhào ra che chắn cho Tử Phong trước mũi kiếm của Đông Phương Ngạo.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến khi định thần lại thì mọi người đã thấy kiếm của Đông Phương Ngạo hiện giờ đang cắm trên ngực của Tạ Huệ Mẫn.

“mẫu thân” Đông Phương Tuấn đau đớn la lớn, phi thân đến bên cạnh đón lấy Tạ Huệ Mẫn đang ngã xuống.

“Mẫn nhi” Đông Phương Ngạo đau thương đánh rơi kiếm, chạy lại ôm chầm lấy Tạ Huệ Mẫn.

“mẫu thân, mẫu thân, người đừng làm Tuấn nhi sợ mà, mẫu thân” Đông Phương Tuấn đau thương khóc rống.

“Phong….Phong nhi, ta…nể mặt ta…con hãy tha cho Đông Phương Ngạo có được…có được không ? Xem như con niệm tình ta đã…sinh ra con…và cứu con một mạng….mà tha cho ….ông ấy đi, còn có…..giúp ta chăm sóc Tuấn nhi .,… nó vô tội, ….nó hoàn toàn không có lỗi gì, …nó cũng là đệ đệ của con…..giúp ta chăm sóc nó…có được không…. ?Mọi chuyện đều từ ta mà ra……sau khi ta chết…hãy để nó theo ta…theo ta ra đi luôn có được….có được không ?” Tạ Huệ Mẫn trọng thương giọng nói đứt quãng.

“cứu nàng ấy, cầu xin ngươi cứu nàng ấy, ngươi là phiên y, y thuật rất giỏi, cầu xin ngươi cứu nàng ấy đi” Đông Phương Ngạo quỳ xuống trước mặt khóc lóc cầu xin tiểu Nguyệt, bộ dáng không còn kiêu ngạo nữa.

“bà ta bị đâm trúng tim, hết cách cứu rồi” Thừa Ân kiểm tra mạch tượng của Tạ Huệ Mẫn, lên tiếng than nhẹ.

“không” Đông Phương Ngạo thảm thiết la lớn. bò lại gần ôm chặt lấy Tạ Huệ Mẫn.

“Phong nhi…con …con hứa với ta có được không” Tạ Huệ Mẫn đôi mắt mong chờ nhìn Tử Phong.

“yên tâm, ta hứa với người” câu này là do tiểu Nguyệt nói, Tử Phong từ nãy giờ không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng quay người sang bên.

“hảo…đa tạ” dứt lời, Tạ Huệ Mẫn từ từ nhắm mắt lại, đôi tay cũng nhẹ nhàng buông xuống, ra đi một cách nhanh chóng.

“mẫu thân/ Mẫn nhi” hai cha con Đông Phương đau lòng khóc lớn.

Tử Phong không nói, ôm chặt lấy tiểu Nguyệt, kìm chế cảm xúc trong lòng mình, tiểu Nguyệt cũng ôm chặt lấy hắn, nàng hòa toàn hiểu được cảm giác của hắn.

“phụ thân” mọi người còn đang thương xót cho cái chết của Tạ Huệ Mẫn thì lại nghe thấy tiếng la thất thanh của Đông Phương Tuấn, nhìn lại thì thấy Đông Phương Ngạo dùng thanh kiếm vừa rồi, tự đâm vào bụng của mình, lặng lẽ đi theo Tạ Huệ Mẫn, ân oán 20 năm trước, thật sự đã chấm dứt rồi.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ba tháng sau, tại Thất Tinh Kỳ.

Sau sự việc ngày hôm đó, Thừa Ân được nhân sĩ giang hồ đưa lên chiếc ghế minh chủ, trở thành minh chủ võ lâm đương nhiệm, thông qua Liên Thành đạt thành hiệp nghị không xâm phạm lẫn nhau với triều đình. Bây giờ bụng của tiểu Nguyệt đã lớn, đi đâu Tử Phong cũng kè kè bên cạnh, sợ hãi nàng có chuyện, Thiên Vy thì theo Lưu Phương về Huyết Ảnh đường, để có thể bồi dưỡng thêm tình cảm, Ngọc Nhi thì theo Thuận Minh quay về nhà để bái kiến mẹ chồng tương lai. Sau ngày đó Đông Phương Tuấn sau khi lo xong tang lễ cho phụ mẫu, cũng đã lẳng lặng ra đi, giao lại Thần Kiếm sơn trang cho tiểu Nguyệt nhờ nàng quản lý hộ. Còn Thừa Ân và Ngọc Nhi thì hiện giờ đang tất bật chuẩn bị cho hôn lễ của mình, nên cả Thất Tinh kỳ náo nhiệt vô cùng.

“nàng đang nghĩ gì đó” Tử phong từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy tiểu Nguyệt.

“đang suy nghĩ, những ngày tháng sau này của ta chắc rất hạnh phúc, có bằng hữu có chàng còn có hài tử của chúng ta, ta cảm thấy mình chỉ cần có như vậy là đã mãn nguyện rồi” tiểu Nguyệt nhẹ giọng đáp lời.

“ta cũng vậy, quen biết nàng, lấy được nàng, nửa đời sau có nàng bầu bạn, chính là hạnh phúc lớn nhất đối với ta” Tử Phong cười dịu dàng đáp lại.

Hai người không nói thêm gì , chỉ nhìn nhau cười, nhưng cả hai đều hiểu được, hạnh phúc của họ bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, những ngày tháng sau này còn rất dài, và họ nhất định sẽ trân trọng nó.

(TT:*tung hoa*, *tung bông*, *tung dép*, *tung tất tần tật*, *có gì tung nấy*, đốt pháo ăn mừng, rốt cuộc cũng hoàn Phù Dung rồi, còn ba cái phiên ngoại hả, ta không hứa trước a, nhưng bật mí trước ba cái này là ba câu chuyện tình yêu của ba cặp nhận vật phụ a, hòan toàn không hề nói đến đời sau của tiểu Nguyệt đâu nha, cuối cùng *CÚI ĐẦU*, đa tạ các bằng hữu gần xa đã ủng hộ PHÙ DUNG GIANG HỒ trong thời gian qua, hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ các bộ khác của ta, *CÚI CHÀO* XIN CÁM ƠN)

[Chính văn hoàn.]