Phù Dung Vương Phi

Chương 134: Phiên ngoại: Giai Thoại Một Tình Yêu




Thái bình thịnh trị – quãng thời gian này phải nói thật tươi đẹp, thật hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi khiến hai người đang yêu nhau kia mong nó kéo dài sánh bằng trời đất, đến vĩnh hằng, đến khi núi không còn ngọn, đến khi trời đất nhập lại làm một thì họ cũng không cam lòng chia ly. Ba tháng nay, thời gian ở Lạnh Thành, khi những đóa hoa bằng lăng cuối mùa thưa thớt nhưng đậm sắc hương hơn, Lục Phù và Sở Cảnh Mộc đêm ngày gắn bó có nhau, dường như họ là một đôi bích nhân lãng mạn nhất từ giai thoại trong truyền thuyết bước ra, cùng nhau ngồi ngắm mưa phùn rơi trong đình viện, cùng du sông ngoạn thủy, cùng đánh cờ trong đình nghỉ mát. Đây là giấc mộng cả hai đã ao ước từ lâu, giấc mộng mà năm năm về trước Lục Phù tưởng rằng nó chỉ là ảo ảnh, là hư vô, giấc mộng mà nàng cứ tưởng là sương khói nay hóa thành kỉ niệm. Nếu chỉ là mộng thì hãy cứ mơ, nàng cũng không muốn tỉnh lại, càng không muốn tỉnh.

Mỗi buổi sáng nàng thật tức cười khi Sở Cảnh Mộc còn dậy sớm hơn nàng, Lục Phù có cảm giác hắn giống như nàng dâu phải dậy sớm để làm điểm tâm cho mẹ chồng. Hây! Không biết hắn trốn trong góc nào mà làm ngon như vậy, nàng càng ăn càng không biết bao giờ mới cảm thấy chán và càng không dám nghĩ tới nếu để hai đứa nhỏ thấy sẽ là tình cảnh gì nữa? Đôi lúc nàng lại cho rằng việc làm này của hắn thật xấu xa, vì hắn chỉ làm một ít để nàng càng ăn càng ghiền, rồi hôm sau làm tiếp, là hắn cố ý làm nàng bị hấp dẫn đây mà, giống như cho nàng uống mê dược để chìm đắm trong đó không thể dứt ra được, để cả kiếp này không bỏ hắn mà rời đi lần thứ hai.

Chiều hôm đó, hoa mai đang độ nở hoa rực rỡ, ráng chiều đỏ rực xuyên qua những cánh hoa mềm mại mỏng manh, óng ánh nghiêng nghiêng chiếu xuống bậc đá xanh trong sơn trang. Lục Phù chạy quanh trong khu vườn, những cánh hoa màu hồng nhạt rơi rụng phất qua người nàng, lất phất mờ ảo giống như tiên nữ. Sở Cảnh Mộc ở đằng sau chạy đuổi theo nàng. Hắn lo lắng sợ Phù Nhi của hắn chạy nhanh quá vấp ngã nên càng đuổi nhanh hơn, nhưng càng đuổi nàng lại như con thỏ hết lách qua bên này lại vòng qua bên khác. Cuối cùng Sở Cảnh Mộc xuất hiện đột ngột trước mặt Lục Phù đưa tay ôm trọn nàng vào lòng. Dưới ánh hoàng hôn thơ mộng, bóng hai người nghiêng nghiêng trên thềm đá xanh mát lạnh.

“Ha ha! Đã bắt được ngươi.”

Lục Phù lại nũng nịu chu môi với hắn “Ngươi lại dùng khinh công, ăn gian, không tính.”

Ráng chiều đỏ rực dịu dàng bao quanh hai người như khảm nạm khiến người ta có cảm giác họ ở bên nhau, đã yêu từ lâu lắm rồi. Tháng năm hiếm khi trầm lắng, Tuyết Nguyệt quay về vừa lúc nhìn thấy hai người trong cảnh sắc đó dừng bước lại, không muốn quấy rầy hai người họ, đang định bỏ đi thì Lục Phù chợt dời mắt gọi Tuyết Nguyệt lại gần hỏi: “ Tại sao ngươi lại về đây? Tại sao không ở bên cạnh hầu hạ tỷ tỷ của ta? Có phải có chuyện gì xảy ra với tỷ tỷ?”

Từ xưa đến nay với trí tuệ của mình, Lục Phù chưa bao giờ đoán sai, lại là Phượng Quân Úy. Sáng hôm sau có một đoàn xe ngựa chạy trên con đường lớn Phượng Thiên, nàng đã trở về, thật sự đã trở về nơi đây, nơi tranh đấu giữa các thế lực. Chốn xưa vẫn như cũ, gió thổi từng cơn có vẻ lạnh hơn ở Lạnh Thành. Trong xe ngựa, Lục Phù tựa vào gối mềm, Sở Cảnh Mộc biết nàng không chịu lạnh được nên mua rất nhiều quần áo, chăn bông ấm đặt vào trong xe, nhưng thói quen nhiều năm Lục Phù vẫn cảm giác khí lạnh như cắt da cắt thịt ở bên tai, Sở Cảnh Mộc dùng hai tay xoa xoa má của nàng cười ấm áp để giúp nàng xua tan sự buốt giá của thời tiết và hắn đương nhiên biết ở trong lòng nàng, trong sâu thẳm tâm hồn nàng cũng đang rất lạnh.

“Phù Nhi có hối hận đã trở về không?”

Nàng cười tươi với Sở Cảnh Mộc, ngả vào trong vòng tay ấm áp, ôm hắn thật chặt nói nhẹ một câu thật nhỏ bên tai của hắn:

Chỉ cần nơi nào có ngươi cho dù nó có là biển gai, hố sâu hiểm trở hay là chốn lầu son có đi không có về, ta vẫn cam tâm tình nguyện nhảy vào, ở đây thật ấm cúng, lòng ta cũng tràn ngập hơi ấm, Phương Đông, chúng ta trở về nhà thôi…!”

Sở Cảnh Mộc nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Phù bằng ánh mắt sâu như biển, như muốn thăm dò nàng đang nghĩ gì, muốn dùng vòng tay ấm áp này che chở thân hình nhỏ bé trong lồng ngực mình.

“ Khiến nàng phải cùng ta tranh đấu cả đời, thật tình ta có chút không nỡ.”

Lục Phù không chớp mắt, đặt hai tay của mình vào hai tay hắn như thề hẹn: “Sống chết cùng nhau bước, ngươi và ta cùng viết nên khúc tình ca, cầm tay nhau bước tiếp đến khi hết kiếp trọn đời mới thôi” Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt thâm tình, có yên tâm lẫn tin tưởng.

Vương phủ – năm năm không gặp, phù dung ở đây đang nở rộ, có đủ mùi tư vị, đã không còn lạnh lẽo hoang sơ, cô độc mà đổi lại là sự thiết tha thật nồng ấm của hoa mai tỏa hương, của phù dung thanh khiết, của hồ nước mát mẻ trong vắt màu xanh biếc. Từ lúc bước chân trở về nàng tự hứa sẽ không lặp lại bi kịch, phải toàn tâm bảo vệ tất cả người thân, người mình yêu nhất.

Sáng sớm hôm sau, tin tức Sở Vương trở về loan truyền rộng khắp cả điện Kim Loan, Hoàng Đế mở yến tiệc tiếp đón. Phượng Quân Úy ngồi trên ngai vàng thấy Sở Cảnh Mộc vừa bước vào đã chạy lại tiếp đón làm cả bá quan văn võ sửng sốt cả người, có người còn khúm núm sợ sệt, ai cũng thấy rõ Hoàng Thượng rất nhiệt tình, Sở Vương được trọng dụng nghe nói đã lâu.

“Biểu ca, ta tưởng sẽ không gặp lại ngươi nữa.”

Sở Cảnh Mộc tỏ vẻ vui mừng, lời nói có chút trách cứ: “ Nếu không phải đến chúc mừng đại hôn của ngươi ta cũng không trở về làm gì.” Nghe đến đây mặt của Phượng Quân Úy có chút biến sắc, hơi khó chịu, khẽ nhăn mày quay lại phía sau. Sở Cảnh Mộc cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, thấy ngồi kế bên ngai vàng của hắn là một nữ tử xinh đẹp, trang nhã, một vẻ đẹp sắc sảo kì lạ, lại mặc đồ của dị tộc, nếu hắn đoán không lầm thì đây chính là công chúa Tây Vực muốn gả cho Phượng Quân Úy để kết tình bang giao với Phượng Thiên…

Tại Di Trữ Cung, mùi đàn hương tỏa ra lãng đãng trong không khí, trên bàn đặt hai chén trà thơm, Lục Phù lay mạnh cánh tay của Du Nhã hỏi: “Tỷ tỷ có phải là thật không? Hắn lại muốn nạp thêm phi tần à, lần trước chẳng phải đã giải tán hậu cung rồi sao?” Du Nhã nhìn Lục Phù trầm ngân một lát cầm chén trà lên uống một hớp sau đó lại quay sang nhìn nàng, khóe mắt hơi cay khi muội muội vì nàng đã trở về, cũng vì chuyện không vui này “Phù Nhi, đây là chuyện tốt để gắn kết tình hữu nghị giữa hai nước, muội có biết không? Phượng Thiên đã xảy ra nội loạn nhiều lần, hai lần cung biến, nếu bây giờ Tây Vực tiến đánh chúng ta làm sao đỡ nổi?”

“Vậy chúng ta hãy tìm một phương án khác có được không? Nếu tuyển tần phi là một tiểu thư nhà khuê các thì tỷ còn có thể đối phó nhưng nữ tử này là ai? Là một công chúa, từ nhỏ sống trong cung chắc hẳn nàng ta không phải đơn giản, tỷ tỷ đâu không phải chuyện đùa, không được đồng ý.”

Du Nhã âu yếm sờ hai má tiểu muội muội đáng yêu, cưng chìu nựng một cái: “Đừng lo lắng.”

Huyết mạch liền tâm, hai người họ từ nhỏ đã yêu thương nhau, tỷ tỷ luôn âm thầm che chở cho nàng, sự việc năm đó của phụ thân, nếu không phải tỷ tỷ đứng ra bảo vệ cho nàng nói không chừng nàng đã chết dưới kiếm của Sở Vương và Vân Vương, đã là hồn ma vất vưởng chứ đâu có được cuộc sống êm đềm với Sở Cạnh Mộc. Vì thế vì tỷ tỷ, nàng tình nguyện trở lại nơi mà nàng từng xem là địa ngục, là hầm băng đau khổ, là chốn vàng son bão táp, phong ba tranh vị, nàng muốn cùng tỷ tỷ đấu tranh, muốn bảo vệ cho tỷ ấy. Huống hồ gì lần này khi mới bước chân vào cung nàng đã nghe người ta xì xào bàn tán là vị công chúa mới đến đây rất được Hoàng thượng yêu mến. Lục Phù ngước mắt lên, dùng ánh mắt kiên định như muốn nhìn thấu tâm tư, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhợt nhạt của Du Nhã, có lẽ nhiều đêm tỷ tỷ đã không ngủ, không nói gì chậm rãi thưởng thức chén trà trong tay, âm thầm suy tính. Nàng có một dự cảm không lành về những ngày sắp tới. Nhưng nàng quyết không để nó xảy ra.

Trò chuyện, ở lại dùng cơm, hai người cười nói vui vẻ, chơi cờ với nhau còn nhắc lại chuyện thời thơ ấu, quanh đi ngoảnh lại Lục Phù thấy sắc trời bên ngoài đã tối, trong hoàng cung thật khác so với bên ngoài, Lục Phù đi đến bên cửa sổ lẳng lặng nhìn ra xa, bầu trời mà nàng nhìn thấy ở Lạnh Thành cũng là màu đen nhưng sao thật khác, bầu trời ở đây như cái chảo lớn mang đầy vẻ bí ẩn ôm trọn những ngôi sao bé nhỏ li ti, trong các ngôi sao ấy ngôi sao nào là tỷ tỷ? Lục Phù vẫn đứng yên nhìn ngắm chúng như đang suy tưởng như đang nghĩ ngợi mông lung rồi chợt nói: “Trời tối rồi, Sở Cảnh Mộc đang dùng yến tiệc bên ngoài chắc đang đợi, thôi muội về đây, tỷ tỷ hãy tự bảo trọng.”

Du Nhã tiến về phía Lục Phù, ôm nàng như cách xa tận biển xanh lâu lắm mới được gặp lại, nàng thật muốn có thể ngủ cùng muội muội đêm nay nhưng xem ra nàng nhớ phu quân rồi, Du Nhã cười khẽ với Lục Phù tiễn nàng ra tận cửa.

Thong thả bước đi, hoàng cung rộng lớn, nỗi phiền muộn mông lung lại dẫn dắt nàng bước đến hoa viên ngày xưa, thật là nhìn ảnh nhớ người, cảnh thì còn nhưng người ấy hiện giờ đang ở đâu? Từ sau khi Sở Cảnh Mộc quay về Lạnh Thành nàng chưa từng nhắc đến hắn, cũng muốn quên đi nhưng ở đời là vậy kí ức đó đã trở thành một hồi ức trong cuộc đời nàng, vĩnh viễn không thể xóa nhòa, nó lẳng lặng lắng đọng như bọt nước, khi thì nổi bồng bềnh trên mặt nước khi thì tan vỡ. Trong ánh sáng mờ nhạt của cung đình rọi xuống, nàng nhàn nhã đi tới, khoé môi mang theo ý cười như có như không

Tại lúc ấy, cũng vào một khoảng khắc khi ý nghĩ của hai con người cùng tương ngộ, ở một nơi tối tăm không bao giờ có ánh sáng mặt trời chiếu vào—một nơi sâu thẳm tận cùng phía cuối của hoàng cung, dường như từ lâu đã chìm vào quên lãng, một khuôn mặt có nhìn vẻ mờ mịt, hai tay bị trói bởi xiềng xích lạnh lẽo, sắc mặt lạnh lùng, có gian ác muốn chém giết nhưng lại có sự phẫn nộ cùng bi thương, nhớ nhung, hắn nở nụ cười quỷ dị lặng lẽ rơi một giọt nước mắt như đang hồi tưởng lại quá khứ năm nào như khát khao và cũng như hối tiếc thời gian không bao giờ quay lại lần nữa. Âm thầm gọi hai chữ “Phù Nhi”. Hắn đưa tay bị xiềng xích lên run run cầm lấy bức họa nữ tử tuyệt sắc đã khắc sâu vào tâm trí của hắn, ôm chặt vào ngực nơi trái tim. Dù nàng không ở bên cạnh nhưng ôm bức họa hắn có cảm giác giống như ôm chặt nàng vào lòng, đã cảm thấy thật thỏa mãn. Hắn thầm cảm ơn Phượng Quân Úy đã ném lại bức họa sau khi rời khỏi trong lần gặp mặt cuối cùng. Tình yêu của hắn là độc chiếm, là giành lấy, cho dù bị lâm vào tình cảnh như ngày hôm nay nhưng hắn chưa từng hối hận, vì hắn vẫn luôn cho rằng tình yêu phải tự mình tranh thủ, hắn đã làm tất cả theo tiếng gọi của trái tim mình, dù kết quả không như mong muốn nhưng hắn đã yêu hết mình không oán không hối. Tình yêu của hắn đối với Phù nhi sẽ đồng hành với hắn đi hết quãng đời còn lại, và hắn cảm thấy hạnh phúc vì mình cũng có một chỗ nào đó trong trái tim nàng.

Thật kì lạ, hai trái tim đang cùng đập, đang cùng nghĩ về nhau nhưng đối với Tấn Vương lại là một nỗi tiếc nuối. Thời gian không ngừng trôi, xoay vòng lại những tháng ngày xưa, những thay đổi ghi lòng tạc dạ không phải quá xa vời. Có một thứ chân ái gọi là buông tay. Nhưng một khi đã buông tay rồi, vậy làm sao có thể sánh cùng trời đất?

Chỉ là tình yêu đơn phương thôi sao!

Rõ ràng năm đó Lục Phù dao động nhưng nếu phải rời xa Sở Cảnh Mộc thì đó mới là nỗi đau xót tận cùng, sự nuối tiếc mà kiếp này nàng đỡ bỏ lỡ, đã bỏ lỡ định mệnh hạnh phúc nhất ông trời ban tặng. Vì thế hắn không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng, đối với nàng bây giờ là tự do còn hắn là ràng buộc.

Mang phiền não trong lòng, Sở Cảnh Mộc đang buồn bực, hậm hực, vừa đi vừa lo lắng nghĩ, hắn bước mỗi bước là những bước dài hơn, nhanh hơn. Bóng dáng yêu kiều kia dưới ánh trăng cứ như ngày nào đập vào mắt hắn, tỏa hương lạ lùng làm cho muôn hoa thất sắc, trăng cũng phải giấu mình vào mây

“Đi đâu vậy? Có biết ta đang tìm ngươi không?” Vừa muốn nổi nhận, nàng lại nở nụ cười ngọt ngào làm lòng hắn cũng dịu lại. Hắn ngồi xuống cùng nàng, kéo thê tử hắn thương yêu nhất vào trong lòng ngực chở che.

Lục Phù chớp chớp mi, ngước đầu lên nhìn hắn giả bộ nói: “Ta đang chờ ngươi đến đón mà, ta biết là ngươi sẽ nóng lòng đi tìm, không chừng còn lật tung cả hoàng cung lên nữa,” rồi cười vui vẻ. Mặt của Sở Cảnh Mộc đen lại “Ngươi thích giỡn lắm à, vậy được ta đùa với ngươi.” Ha ha! Hắn chọc lét Lục Phù đang ngoan ngoãn nằm trong ngực mình làm nàng chịu không được đứng bật dậy lại vô tình cụng trúng đầu hắn

“Đáng đời, là ngươi ăn đậu hủ của ta trước nên bị quả báo đó.”

Thật không có thiên lí mà, trước nay hắn chinh chiến trên sa trường can đảm không sợ chết nhưng lại bị một nữ nhân trêu chọc. “Ta có cách báo thù ngươi rồi.” Nàng rơi vào một vòng tay ôm ấm áp, nhẹ nhàng khoan khoái ôm ấp, ập tới chính là đôi môi bá đạo hôn trên hai cánh môi hoa hồng của nàng, Sở Cảnh Mộc hôn xuống thật sâu, cuồng nhiệt mở hàm của nàng ra, đảo qua phiến lưỡi ướt át ấm áp thật lâu, đùa đùa giỡn giỡn, quấn quýt hút lấy vị ngọt, rất bá đạo làm cho nàng không thể cự tuyệt, cho đến khi nàng thở dồn dập như không kìm được nữa, hắn mới buông tha đôi môi đỏ mọng, như vẫn còn luyến tiếc…

Không khí lạnh như băng trong phút chốc chợt ấm…trong chòi nghỉ mát tỏa ra đầy men rượu say, cùng hương thơm hoa cỏ man mác, nhè nhẹ từng đợt từng đợt vây quanh chóp mũi, hai đôi mắt vẫn chăm chú nhìn nhau.

Sở Cảnh Mộc cảm thấy hạnh phúc như những đợt sóng dâng trào trong tim, ghé sát vào tai nàng thì thầm, “Hay là chúng ta cùng nhau tới biệt viện ôn lại những tháng ngày hạnh phúc êm đềm, ta muốn thật nhiều khoảng thời gian khi hai chúng ta cùng nắm tay nhau đi ngắm cảnh mặt trời lặn, hay ngâm mình dưới suối nước nóng.” Nghe thấy những lời âu yếm này khiến hai má Lục Phù ửng hồng, nhẹ gật đầu. Sáng sớm hôm sau họ khởi hành đi đến biệt viện, gặp lại những người quen thuộc, nhìn thấy lại những cảnh vật quen thuộc.

Phía sau Biệt Viện.

Lục Phù đứng tựa vào Sở Cảnh Mộc, má tựa môi kề ngắm nhìn ánh hoàng hôn bao phủ cả một vùng, trong bầu không khí lãng mạn này, họ có thể nghe rõ nhịp tim đập và hơi thở của nhau, hai trái tim như hòa làm một, cùng nhắm mắt lại để tận hưởng hương vị của hạnh phúc đang thấm vào từng thớ thịt. Sở Cảnh Mộc cầm lấy tay dắt nàng đi chầm chậm về hướng suối nước nóng phía sau núi. Từ xa đã nhìn thấy những làn khói trắng bốc lên khiến cho cảnh vật thật mông lung mờ ảo, nàng ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Sở Cảnh Mộc sóng mắt lưu chuyển như nước trong dòng suối mát đang nhìn đôi môi hồng mê người đang khẽ liếm của nàng. Lục Phù không biết động tác này rất quyến rũ mời gọi thế nào khiến Sở Cảnh Mộc không thể khống chế dục vọng được nữa, hơi thở nóng bỏng và ánh mắt như nham thạch làm tan chảy trái tim nàng, hắn cúi xuống đôi môi nhanh như chớp hôn lên môi nàng, không ngừng cắn mút, hút vào mật ngọt trong miệng kích thích lưỡi nàng cùng hắn dây dưa. Nụ hôn của hắn lúc thì dịu dàng lúc thì mãnh liệt triền miên không dứt. Nụ hôn sâu khiến thân thể của Lục Phù trở nên mềm nhũn, đưa tay ôm chặt lấy cổ hắn, nhưng rồi chân run rẩy ngã vào ngực hắn. âm thanh của Lục Phù dần dần biến thành tiếng rên rỉ, ưm ưm trong cổ họng, đôi mắt như có màn sương mù bao phủ mông lung mà mê ly. Hắn vươn đầu lưỡi linh hoạt khẽ liếm vành tai non mềm của nàng đổi lấy một tiếng rên rỉ thoát ra từ môi Lục Phù. Khuôn mặt ửng hồng, đôi môi đỏ mộng kiều diễm, đôi mắt long lanh ướt át, tất cả như là liều mị dược khiến Sở Cảnh Mộc không thể khống chế dục vọng của mình, đôi mắt lóe lên như hai đóm lửa nóng rực, đưa tay nhẹ cởi từng mảnh quần áo trên người nàng xuống nhìn thân thể trắng nõn như ngọc, trân trọng như một món bảo vật. Sở Cảnh Mộc đưa tay kéo thân thể của Lục Phù về phía mình khiến cho hai thân thể trong nước dán sát vào nhau, trong làn khói trắng mông lung, đôi mắt của nàng càng trở nên long lanh ước át, nàng cảm giác được khuôn ngực và cơ ngực rắn chắc của hắn khiến thân thể của nàng ở trong nước không ngừng nóng lên không nhịn được run rẩy, đột nhiên Sở Cảnh Mộc ôm chặt nàng vào trong lòng, thật chặt làm cho nàng có cảm giác không thở nổi, nàng muốn nhích ra một chút nhưng đã nghe hơi thở nóng rực của Sở Cảnh Mộc phả vào tai và lời thì thầm “Phù nhi, ta yêu nàng” Hai tay của Sở Cảnh Mộc chạy không ngừng trên người nàng, đôi môi ấm áp hôn từ xương quai xanh thon thả kéo một đường xuống ngực, tay cũng không ngừng xoa nắn hai gò ngực mềm mại no đầy của nàng, khiến cho tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn, Sở Cảnh Mộc ôm lấy hông Lục Phù, từ từ tiến vào thân thể của nàng.

Tiếng thở dốc của nam nhân và tiếng rên rỉ của nữ nhân hòa vào nhau, khoái cảm như từng đợt sóng thủy triều tràn tới, một lần lại một lần đưa nàng đến nơi ngọt ngào của thiên đàng. Dù ở bên nhau một thời gian dài nhưng Sở Cảnh Mộc thấy vẫn như mới mẻ như ngày mới yêu, muốn một lần lại một lần yêu nàng không bao giờ cảm thấy đủ, mong được chìm đắm trong thân thể nàng…như muốn thân thể nàng tan chảy trong thân thể mình hòa làm một, không biết tại sao mình lại mê đắm nàng đến như vậy. Lục Phù nằm trong yên lòng Sở Cảnh Mộc cảm nhận dư âm của khoái cảm. Ánh trăng như xấu hổ cũng ẩn mình vào mây

Trãi qua một tháng thời gian đầy ấp tiếng cười và những khoảnh khắc ngọt ngào ở Biệt viện, họ cùng nhau trở về Sở vương phủ. Sau khi trở về Phù nhi phát hiện mình đã mang thai, Sở Cảnh Mộc sung sướng cười không ngừng miệng. Lần đầu tiên làm cha hắn không được đón con chào đời, nghe con khóc những tiếng đầu tiên nên lần này tự hứa mình sẽ làm những đều đó thật tốt, cùng người thê tử yêu dấu vượt cạn không để nàng phải chịu đau một mình.

Có đôi lúc Lục Phù ngồi một mình lại cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn vận mệnh đã cho hắn và nàng được tương phùng. Từ khi có hắn rồi trong sinh mệnh của nàng đều là kì tích, bao nhiêu niềm vui, bao nhiêu nụ cười đều thêu dệt thành hồi ức tuyệt vời. Cảm ơn gió, cảm ơn mây, cảm ơn ánh mặt trời đã soi rọi khắp trần gian! Từ lúc có hắn bước vào cuộc đời nàng thì thế giới này quả thật trở nên đẹp vô cùng tận, cùng nhau đối mặt với sinh ly tử biệt tạo nên những sợi dây tình ái đam mê mà oan nghiệt, đẩy đưa số phận của nàng và hắn đến đỉnh cao của hoan lạc, tận cùng của đau thương lẫn ngọt ngào của hạnh phúc. Sông có thể cạn, đá có thể mòn, trời có thể sập, đất có thể lìa, nàng vẫn muốn cùng hắn tay trong tay đi đến chân trời góc bể tình yêu, kề sát bên nhau cùng ngắm những khoảng khắc giao thoa giữa trời và đất, ngắm hoàng hôn, mây gió và trăng sao.

“Vương gia, ta muốn đến thăm một nơi.”

Ánh mặt trời ngày hè lung linh rọi xuống qua những kẽ lá xum xuê.

Lục Phù ngồi trên chiếc ghế dài dưới bóng cây trong Lưu phủ – đây là mái nhà thuở ấu thơ của nàng bên cạnh ca ca, bên tỷ tỷ thật hạnh phúc, thật ấm cúng.

Đây là mảnh sân vườn ngày còn bé nàng và tỷ tỷ thường đi ngắm hàn mai. Hai bên đường đi vào ngõ vẫn là những cây thuỷ sam tươi tốt thẳng tắp vươn cao lên tận những tầng mây, bầu trời trong xanh thăm thẳm, không khí thoang thoảng hương thơm dịu mát của hàng cây.

Nàng nhìn những đóa bồ công anh đỏ bay trong không gian, nhẹ nhàng bay vút lên trời cao, ánh mặt trời chiếu rọi trên những đóa hoa phản chiếu những sắc màu rực rỡ.

Có lẽ những đóa hoa càng đẹp thì càng mỏng manh. Có lẽ một thời nàng cũng từng được như chúng nó. Lục Phù ngẩn ngơ ngắm nhìn những đóa hoa nhỏ bay dập dờn trong không trung.

Đột nhiên…

Em bé trong bụng đạp một cái!

Nàng mỉm cười cúi đầu dịu dàng xoa cái bụng tròn tròn của mình, một tháng nữa thôi, con sẽ chào đời. Trước sự vuốt ve dịu dàng mềm mại của mẹ, em bé trong bụng dường như cũng cười với nàng, qua làn da nó nghịch ngơm đạp tay nàng.

Rất lâu sau, Lục Phù mỉm cười ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng nhìn Sở Cảnh Mộc đang lặng lẽ đứng chờ nàng ở đằng xa kia. Mỗi tay của Sở Cảnh Mộc dắt theo một đứa trẻ mũm mĩm trắng nõn thật đáng yêu, nín thở ngắm nhìn từng sắc thái biểu hiện của người mình yêu, ánh mắt hắn hiền dịu, đôi môi hé nở nụ cười hạnh phúc.

Dẫu có thêm một vạn năm mối thâm tình củng không phai nhòa. Năm ấy ở thành An Dương lần đầu tiên gặp nàng hắn đã có cảm giác tình lan rộng như ngọn lửa, kí ức là sợi dây dài mãi quấn nơi chân trời. Những lúc nổi trôi cứ ngỡ rằng tình đậm sâu nhưng duyên lại mong manh.

Nếu có kiếp sau kiếp sau nữa nàng lại xuất hiện, hắn sẽ giữ mãi lời thề nguyện “Trời trong xanh đợi cơn mưa phùn còn hắn vẫn luôn đợi nàng,” lời hứa hẹn ở giữa trời và nước. Trải qua bao nỗi thăng trầm xa cách, quay đầu nhìn lại không hề xa xăm, ánh mắt lưu luyến kiếp này không đổi. Sự chia ly năm năm trước dù thế nào cũng quá khó khăn với hắn. Sau khi chia cách hắn lại thấy mình càng can đảm nguyện cho mối tình này trường tồn với thời gian.

Hai người cùng nhau hát khúc tình ca, giai thoại tình yêu của họ giống như không bao giờ kết thúc, như muốn kéo dài sánh bằng trời đất, kéo dài đến vĩnh hằng.