Phù Dung

Chương 25




Đứng một lúc, Chiêm Phi bảo cảm thấy đau bụng, Lạc Quân đế liền dìu nàng trở về Như Hoa Cung. Chiêm Phi vui sướng thấy Lạc Quân đế quan tâm cho mình như vậy, liền vâng dạ nghe lời.

Lạc Quân đế và Chiêm Phi cứ thế ngang nhiên rời đi, ngay cả Quế Mỹ nhân cũng bị bỏ lại. Không phải Chiêm Phi quên nàng ta, mà vì Chiêm Phi không thích trong lúc nàng và Lạc Quân đế thân mật lại có sự xuất hiện của một nữ nhân khác. Chính vì vậy, nàng liền bỏ rơi Quế Mỹ nhân, cũng như Hòa Phi hay là Huệ Tần kia.

Nhân vật chính đã đi rồi, có ở lại cũng dư thừa, Quế Mỹ nhân mượn cớ lui trước, trong Ngự hoa viên lúc này chỉ còn lại Hòa Phi và Huệ Tần.

Lý Phù Dung nhìn Tô Tuyết, khẽ gọi:

– Tô Tuyết…

Tô Tuyết mãi mới ngước mắt nhìn Lý Phù Dung. Lý Phù Dung liền chau mày.

Chẳng lẽ Lạc Quân đế mãi cũng không nhìn ra tâm tình của Tô Tuyết?

Lạc Quân đế yêu Tô Tuyết, khăng khăng giữ chặt nàng, trói buộc nàng ở cạnh mình mà không cho nàng có cơ hội để phản kháng.

Lạc Quân đế yêu Tô Tuyết, muốn giành cho nàng địa vị cao quý nhất thiên hạ này mà không cần biết Tô Tuyết có muốn hay không.

Lạc Quân đế yêu Tô Tuyết, muốn bảo vệ bình an cho nàng mà làm đủ mọi chuyện hắn cho là tốt nhất, mặc nhiên lại không biết, hành động của hắn vô tình hay cố ý làm tổn thương Tô Tuyết…



Vì muốn che giấu sự hiện diện của Tô Tuyết, Lạc Quân đế mới vờ sủng ái Chiêm Phi cũng giống như ở kiếp trước vì bảo toàn cho Tô Tuyết đang mang thai mà khiến cho năm, bảy phi tần trong hậu cung đồng thời có được long chủng!

Lúc đó, hắn nghĩ chỉ cần làm như vậy, Tô Tuyết sẽ có thể tránh được hiềm nghi mà an toàn hạ sinh nhi tử. Nhưng rốt cuộc thì sao? Tô Tuyết vẫn bị sẩy thai, còn bị hậu chứng suốt đời không thể có con được nữa!

Kiếp này, hắn vì bảo toàn cho Tô Tuyết nên chọn Chiêm Phi làm con tốt thí mạng, nhưng hắn đã từng nghĩ đột biến lại phát sinh chưa? Hắn thật sự đã chu toàn cho Tô Tuyết sao?

Nếu như vậy, tại sao ánh mắt của Tô Tuyết càng lúc càng trở nên trống rỗng, đến nổi có thể nghe thấy tiếng trái tim Tô Tuyết đang vỡ ra từng mảnh vụn?

Chỉ cần chịu đựng một hồi kiếp này, tương lai sẽ rộng mở? Nhưng Tô Tuyết có thể chịu đựng được hay sao? Bất cứ một nữ nhân nào cũng có thể chịu được cảnh trượng phu của mình ân ân ái ái với một nữ nhân khác ở trước mặt mình, dù biết chỉ là giả vờ? Nếu có thể làm được, chỉ có thể nói rằng nữ nhân đó thật sự quá bao dung, rộng lượng hoặc giả, trong trái tim nàng ta không có phu quân của mình!

Đáng tiếc, Tô Tuyết đã không làm được!



Lý Phù Dung thở dài một hơi, không biết đang thương tiếc cho ai.

Nàng đã từng cảm thấy Lạc Quân đế là người rất thông minh, là người vô cùng thông minh có thể dự liệu hết mọi chuyện. Nhưng hôm nay, nàng phải suy nghĩ lại!

Lạc Quân đế thật sự thông minh sao?

Nếu hắn thông minh như thế, hắn phải sớm nhận ra sự khác thường của Tô Tuyết rồi. Nhưng hắn không, hắn không hề biết tới hoặc giả, hắn đã lựa chọn bỏ qua không để tâm!

Nếu hắn thông minh như thế, lẽ ra hắn phải biết điều Tô Tuyết mong muốn là gì chứ. Tô Tuyết không thích chốn hoàng cung này, cũng như Tô Tuyết cũng không có ý giành lấy hậu vị kia. Hắn không biết! Cũng có thể, vì hắn quá thông minh nên đã bị trí thông minh của mình lường gạt!

Hắn tới giờ cũng không biết điều Tô Tuyết mong muốn thật sự là cái gì cũng như hắn không bao giờ ngờ được Tô Tuyết là thích đóa cúc dại bên đường chứ không phải những loài cúc kiêu sa, lộng lẫy kia…



Tô Tuyết nhìn Lý Phù Dung, nở ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc kia, nói:

– Dung tỷ, chúng ta về thôi!

Lý Phù Dung nhìn Tô Tuyết, lúc ban đầu khi găp Tô Tuyết, Lý Phù Dung là vì nhất thời trào dâng cảm xúc bênh vực kẻ yếu nên mới mở miệng nói giúp cho Tô Tuyết. Về sau, dù Tô Tuyết có trở thành Hoàng hậu, có ý muốn thân cận với nàng, thì Lý Phù Dung vẫn giữa thái độ thản nhiên trước sau như một, không thân cũng không cận.

Trải qua một kiếp người, gặp lại cố nhân, Lý Phù Dung không muốn dính vào phiền toái mà tránh Tô Tuyết như tránh tà. Thế mà, Tô Tuyết vẫn không bỏ cuộc, từng chút, từng chút một xâm nhập vào cuộc sống của Lý Phù Dung. Chính Lý Phù Dung cũng không ngờ được bản thân mình sẽ bị Tô Tuyết đả động, vô thức đã chấp nhận Tô Tuyết, xem Tô Tuyết trở thành một người thân thuộc.

Với một kẻ tưởng mình lãnh huyết như Lý Phù Dung, dù sự thật sờ sờ ra trước mắt, Lý Phù Dung cũng tuyệt không nghĩ tới, cũng không chấp nhận việc mình quan tâm một người!