Phù Lam

Chương 33-2




Ất: "Cửa ngầm không đóng, có thể đến phòng tiệc được không?"

Lam Diễm cất bước đến phòng gần nhất, vặn tay cầm. Phòng khóa rồi.

Bính: "Tôi đến hội trường. Mấy người tiếp tục ở đây."

Giáp, Ất: "Vâng."

Trong tay Lam Diễm không biết lấy từ đâu ra một que kim thép, hắn cắm vào khóa cửa.

Tiếng bước chân của mấy người đàn ông kia hướng về phía Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao.

Lam Diễm liếc mắt ra hiệu với Doãn Tiểu Đao, nhẹ nhàng điều chỉnh góc độ của kim thép.

Tiếng bước chân tới gần.

Khóa mở.

Lam Diễm đẩy cửa ra, Doãn Tiểu Đao phản ứng cực kỳ nhanh, cách hai bước liền nhảy vào.

Lam Diễm vọt vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, quên khóa.

Doãn Tiểu Đao đứng lên, lập tức đề cao cảnh giác. Cô nghe thấy trong phòng có tiếng vang vô cùng nhẹ nhàng.

Nàng nhảy đến Lam Diễm bên người, nhắm mắt lại, tìm tay Lam Diễm nắm chặt.

Lam Diễm chú ý động tĩnh của đám người bên ngoài.

Tiếng bước chân từ xa tới gần, lại từ gần tới xa.

Lam Diễm thả lỏng, lúc này mới phát hiện tay của mình bị Doãn Tiểu Đao cầm lấy.

Hắn đang muốn giáo huấn cô, cô lại âm thầm dùng lực.

Lam Diễm cũng không biết như thế nào, đáng lẽ ra, hắn và cô không nên ăn ý như vậy, thế nhưng hắn lại hiểu được ý của cô. Tựa như vừa mới hắn liếc mắt cho Doãn Tiểu Đao để vào phòng này trước, cô cũng có thể hiểu được.

Trong phòng một mảnh tối đen. Lam Diễm cùng Doãn Tiểu Đao nắm tay nhau. Người bên ngoài không có động tĩnh.

Bên ngoài tiếng của đám kia người đi xa, bên trong phòng vẫn im lặng.

Lúc này Doãn Tiểu Đao mở mắt ra. Sau khi ánh mắt thích ứng, cô có thể thấy rõ tình huống trong phòng. Cô nhìn chung quanh một vòng. Nơi này hẳn là phòng tài liệu, không có gì ngoài bức tường thủy tinh, bên kia có một dãy bàn cùng hai cái ghế tựa, còn lại đều sắp xếp những tủ cao hai mét rưỡi. Trong phạm vi tầm mắt, cũng không nhìn thấy bóng người. Nếu như đối phương ẩn náu, rất dễ thấy được cô cùng Lam Diễm ở cạnh cửa. Hơn nữa đối phương ở đây lâu hơn cô, sớm thích nghi với bóng tối. Nhưng không hề có động tĩnh.

Trước mắt Lam Diễm vẫn là tối như mực. Nếu trong phòng người kia không có động thủ, vậy đối phương hẳn là không muốn lộ diện.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Hắn xoa tay Doãn Tiểu Đao, nói nhỏ bên tai cô: "Đi."

Doãn Tiểu Đao lại nhìn chung quanh một vòng, gật đầu.

Lam Diễm nhẹ nhàng mở cửa, lại nghe thấy có tiếng nói chuyện truyền đến. Hắn chạy nhanh lại lần nữa rồi đóng cửa lại.

Một người cung kính: "Mời tới bên này."

Một tiếng nói khác hồn hậu: "Cám ơn."

Nghe âm thanh không phải mấy người vừa rồi.

Hai người này đi qua trước cửa.

Đúng lúc này, Doãn Tiểu Đao đột nhiên buông tay Lam Diễm, tiến lên một bước dài, xoay người đá chân đón công kích bất ngờ.

Lam Diễm kinh ngạc, trong nháy mắt nhìn thấy trước mắt có hai bóng đen.

Doãn Tiểu Đao phá được đòn thứ nhất của đối phương, lập tức vung quyền tới.

Đối phương né ra, đồng thời tấn công về phía Lam Diễm.

Cô lui về phía sau hai bước, lấy khuỷu tay ngăn đối phương, lại xoay ngang, khuỷu tay trực tiếp đánh vào ngực đối phương.

Đối phương mạnh mẽ ngăn cản sức mạnh của cô.

Doãn Tiểu Đao nhanh chóng đá về phía đầu gối của hắn.

Hắn không thể không lui về phía sau.

Doãn Tiểu Đao lo lắng Lam Diễm bị thương, vì thế tiến về trước bức đối phương cách xa chút. Cho đến khi đến giữa phòng, cô mới buông quyền đấu võ với hắn. Nhưng hắn lại không ngừng muốn tới gần cửa. Trong quá trình này, đôi bên đều không lên tiếng.

Lam Diễm nghe tiếng bước chân của hai người bên ngoài, họ đã đi xa, nhăn mày nhìn hai bóng đen, nhẹ giọng nói: "Này, tôi chỉ đi nhà vệ sinh, mỗi người đi một bên."

Đối phương nhảy sang bên cạnh: "Tôi muốn đi ra ngoài, tránh ra." Giọng nói của hắn trầm thấp mà mạnh mẽ.

"Muốn đi ra ngoài thì mày đi đi, đi lên liền vung nắm đấm, quỷ mới biết mày muốn làm gì." Lam Diễm tuy rằng không vui, nhưng là cũng không dám nói quá to. Hắn đi đến cạnh cửa, "Đao thị vệ, dừng tay."

Doãn Tiểu Đao đề phòng đối phương, đi về phía Lam Diễm.

Đối phương đi thẳng tới, kéo cửa ra hướng bên trái chạy đi ra ngoài.

Lam Diễm thò đầu, nhìn trái nhìn phải ngoài hành lang: "Không có người. Chúng ta đi." Hắn đi về bên phải.

"Được."

"Có bị thương ở đâu không?"

"Không có."

Lam Diễm nghĩ lại, Ất từng nói qua: "Cửa ngầm", đây có lẽ là nguyên nhân hắn vòng ở đây hai lần.

Dựa vào trí nhớ, Lam Diễm trở lại khu vực lúc trước có cánh cửa kia.

Cánh cửa này không có gì đặc biệt, giống cửa phòng khác..

Lúc này khóa lại rồi.

Lam Diễm lấy ra kim thép, dễ dàng mở ra.

Hắn vẻ mặt tự nhiên, bước qua cánh cửa, đi vào bên kia hành lang. Doãn Tiểu Đao đi theo phía sau, không lộ vẻ gì.

Đợi đi đến chỗ rẽ, Lam Diễm ngoái đầu nhìn lại.

Có một máy theo dõi ở đối diện cửa ngầm.