Phu Lang Ngốc Của Ta

Chương 43: Dạo phố




“Ừ... ừ... trở về là tốt rồi... trở về là tốt rồi.” Lâm Lam không ngừng gật đầu ở trong ngực của nàng.

Mặc Thư Kỳ thân mật nhéo nhéo sóng mũi của Lâm Lam, giọng điệu dịu dàng nói: “Được rồi, Lam nhi, ngoan, đứng lên đi, xem ta chuẩn bị cái gì cho chàng nè.” Nói xong chỉ chỉ bữa sáng trên bàn.

Nhìn theo đến chỗ ngón tay của Mặc Thư Kỳ chỉ, Lâm Lam vui vẻ nói: “Bữa sáng, là Mặc tự mình làm à?”

“Đương nhiên, Lam nhi nếu như không rời giường ta liền đem bữa sáng đưa cho người khác vậy.” Mặc Thư Kỳ sủng nịch nhìn hắn.

“Không muốn, ta lập tức dậy.” Nói xong hoang mang hoảng loạn rời giường rửa mặt.

* * *

Lúc này trong gian phòng của Lâm Khiếu Thiên một hắc y nhân đứng toàn thân tỏa ra hàn khí liều lĩnh, người này chính là chủ nhân của những hắc y nhân kia. Ả tức giận quét toàn bộ ly trà ở trên xuống đất, ánh mắt ác liệt nhìn Lâm Khiếu Thiên: “Ngươi làm việc như thế nào mà nhiều người như vậy, tại sao cũng chỉ còn sót lại ba người các nàng?”

Lâm Khiếu Thiên có chút sợ hãi: “Sao ta biết được, lúc ta và Mặc Thư Kỳ tìm được mảnh bản đồ kho báu đi ra, những thị vệ kia liền đi tới, những người kia là vì yểm trợ chúng ta, mới...” Nói tới đây Lâm Khiếu Thiên dừng lại một chút: “Có thể là các nàng lực bất tòng tâm, bị những thị vệ kia bắt lấy.”

Hắc y nhân vung tay áo một cái: “Không thể, các nàng đều được ta tỉ mỉ bồi dưỡng được, đối với những thị vệ kia mỗi người đều có thể chặn lại vả trăm người, không thể đơn giản như thế liền bị những thị vệ kia đánh bại.” Bỗng nhiên như là nghĩ đến chuyện gì, ả mạnh mẽ nắm chặt nắm tay của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mặc, Thư, Kỳ, nhất định là nàng.”

“Nàng, không thể, võ công của Mặc Thư Kỳ đã mất hết, không thể.” Lâm Khiếu Thiên phản bác.

Hắc y nhân xem thường nhìn bà một cái: “Ngươi quá khinh thường Mặc Thư Kỳ, coi như không có võ công, ngươi chẳng lẽ đã quên nàng còn là một đại phu ư?”

Nghĩ đến y thuật của Mặc Thư Kỳ, Lâm Khiếu Thiên đã nghĩ đến tên đệ tử chết thảm kia, không khỏi rùng mình một cái.

“Được rồi, thứ đó đã lấy được chưa?” Không tiếp tục thảo luận chuyện về Mặc Thư Kỳ, hắc y nhân hỏi đến bản đồ kho báu.

“Ừ, đã lấy được.” Lâm Khiếu Thiên lấy hai mảnh bản đồ kho báu từ trong ngực ra: “Rất tốt.” Ả chăm chú cầm chúng nó, trong mắt chứa đầy tình thế bắt buộc.

* * *

Nhà trọ, trong phòng Mặc Thư Kỳ và Lâm Lam. Mặc Thư Kỳ dịu dàng nhìn cái miệng nhỏ của Lâm Lam nuốt đồ ăn, trên mặt thỉnh thoảng sẽ dính lên chút mảnh vụn thức ăn, Mặc Thư Kỳ cũng sẽ không để ý chút nào mà lau cho hắn. demcodon-ddlqd Sau khi bữa sáng kết thúc, tiểu nhị thu hồi bát đũa, Mặc Thư Kỳ ngồi ở đối diện Lâm Lam, động tác tao nhã lấy ấm trà, rất nhanh một ly trà thơm được đưa đến trước mặt Lâm Lam. Lâm Lam đưa hai tay ra nhận ly trà, để tới bên mép miệng nhỏ uống vài ngụm. Trước đây lúc ở trong rừng trúc Mặc Thư Kỳ cũng từng pha trà cho Lâm Lam, bây giờ đem chuyện cũ về tái diễn một lần nữa làm cho hai người cảm giác ấm áp.

Sau khi nhìn nhau nở nụ cười Mặc Thư Kỳ sờ sờ tóc đen của Lâm Lam, thương tiếc nói: “Lam nhi, kinh thành là Thành Đô nước Tần, nơi này thật là phồn hoa, Lam nhi có muốn đi mua gì không?”

Lâm Lam có chút chần chờ nhìn nàng, thấp giọng hỏi: “Có thể đi không?”

Mặc Thư Kỳ mỉm cười gật đầu: “Đương nhiên có thể.”

Lâm Lam quay về phía Mặc Thư Kỳ ung dung nở nụ cười: “Ta không có cái gì muốn mua, chỉ muốn đi dạo một vòng ở kinh thành.”

“Được.” Mặc Thư Kỳ kéo tay Lâm Lam qua kéo hắn đứng dậy khỏi cái ghế, sau khi giúp hắn chỉn chu một y phục ngổn ngang thật tốt, hai người tay trong tay đi ra ngoài cửa.

Lúc đi đến cửa nhà trọ một tên đệ tử của Lâm Khiếu Thiên chặn hai người lại: “Mặc... Mặc tiểu thư... ngài... ngài đây là muốn... muốn đi chỗ nào?” Tên đệ tử kia sợ hãi nhìn Mặc Thư Kỳ.

Mặc Thư Kỳ ôn hòa gật đầu về phía nàng, khẽ mở môi mỏng nói: “Làm phiền vị tiểu thư này nói cho trang chủ nhà ngươi, Lam nhi vừa đến kinh thành đối với sự vật mới mẻ rất là hiếu kỳ, bản tọa muốn đi ra ngoài đi dạo một vòng với Lam nhi, trước khi trời tối nhất định sẽ trở về.”

“Đây....” Đệ tử làm khó dễ nhìn Mặc Thư Kỳ.

Trong lúc hai người giằng co, tiếng Lâm Khiếu Thiên từ phía trên cửa sổ truyền xuống: “Để cho các nàng đi đi.” Lâm Khiếu Thiên đứng trước cửa sổ quay về phía tên đệ tử kia nói.

Nhìn thấy Lâm Khiếu Thiên, Mặc Thư Kỳ gật đầu ra hiệu với bà sau đó kéo Lâm Lam đi ra nhà trọ.

“Để cho các nàng đi ra ngoài như vậy có được không? Tại sao không cho người đi theo các nàng?” Nhìn bóng lưng hai người Mặc Thư Kỳ rời đi, Lâm Khiếu Thiên hỏi hắc y nhân bên cạnh sau khi Mặc Thư Kỳ rời đi mới đi tới. Lúc này Lâm Khiếu Thiên, hắc y nhân đứng song song ở phía trước cửa sổ nhìn, Tiểu Ngũ yên lặng đứng thẳng ở phía sau hai người.

“Không sao, ngươi trước kia quá khinh thường Mặc Thư Kỳ, nàng nếu như muốn mang nam nhân kia rời đi, chúng ta dù làm sao cũng không ngăn được, có thể sai liền sai khi nàng vạn phần để ý nam nhân kia, không muốn hắn chịu đến một tia thương tổn. Cho nên trước khi độc của nam nhân kia giải hết Mặc Thư Kỳ sẽ không rời đi.” Trong mắt hắc y nhân chứa đầy cân nhắc, ả như là vô ý nhìn về Tiểu Ngũ phía sau một chút, trong mắt Tiểu Ngũ đều là ưu thương, hắn không muốn nhìn Mặc Thư Kỳ.

“Được rồi, Lâm trang chủ, bản cung cũng nên rời đi, Tiểu Ngũ, chúng ta đi thôi.” Hắc y nhân chào hỏi về phía Lâm Khiếu Thiên sau đó một cánh tay giấu ở phía sau, nhàn nhã rời khỏi nhà trọ.

* * *

Trên đường, hắc y nhân đang đi tới phía trước bỗng nhiên dừng lại nhìn Tiểu Ngũ phía sau: “Ngươi thích nàng.”

Tiểu Ngũ đột nhiên vừa ngẩng đầu, khó mà tin nổi nhìn hắc y nhân: “Chủ… chủ nhân… thuộc hạ không dám.”

“Bản cung khuyên ngươi sớm một chút từ bỏ ý niệm này đi, Mặc Thư Kỳ kia không những không còn sống lâu nữa, nàng còn yêu tha thiết người kia. Vì hắn, cam tâm tình nguyện uống tán công tán, làm tù binh của bản cung, làm việc cho bản cung, nhắc tới những chuyện này ngươi vẫn còn chưa rõ ư? Bản cung không biết ngươi và nàng lúc đó rốt cuộc có dây dưa chuyện gì, chỉ hy vọng ngươi nhìn rõ ràng thân phận của mình, không muốn bởi vì những tình cảm không cần thiết kia của ngươi mà làm hỏng chuyện lớn của bản cung.” Nói xong hắc y nhân lạnh lẽo nhìn Tiểu Ngũ một cái, xoay người rời đi.

Tiểu Ngũ ngây người ra đứng tại chỗ, trong mắt chừa đầy ướt át: “Mặc Thư Kỳ, không thích ta, tại sao còn muốn đối xử dịu dàng với ta như vậy, hiện tại, ta nên làm gì.” Trong giọng nói của hắn chừa đầy yếu đuối.

* * *

Trên đường, Mặc Thư Kỳ che chở Lâm Lam, hai người thanh thản đi tới phía trước. Lâm Lam thỉnh thoảng nhìn quán nhỏ ven đường, mà ánh mắt Mặc Thư Kỳ từ trước giờ chưa từng rời khỏi trên người hắn, phảng phất trên con đường này cũng chỉ có hai người cô và Lâm Lam như thế, nhìn nụ cười vui vẻ của Lâm Lam, lòng Mặc Thư Kỳ tràn đầy hạnh phúc giống như muốn tràn. Cô giơ tay lên nhẹ nhàng đặt ở ngực mình, cảm giác trái tim bên trong nhảy lên. Cô âm thầm tự nói với mình: ‘Lam nhi, trái tim này sau này chỉ nhảy lên vì chàng, ta, Mặc Thư Kỳ, chỉ sống vì chàng. Vì lưu lại nụ cười của chàng, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào.’

“Mặc, nàng nhìn xem.” Mặc Thư Kỳ đang nhìn Lâm Lam xuất thần thì Lâm Lam giống như là phát hiện cái gì mới mẻ muốn cho Mặc Thư Kỳ xem.

Nhìn theo ánh mắt Lâm Lam, Mặc Thư Kỳ phát hiện trên tay Lâm Lam là một hộp son, gò má hắn hồng hồng, trong mắt đều là ngượng ngùng.

Nhìn thấy cái hộp son kia, lại nhìn vẻ mặt Lâm Lam có chút không tự nhiên. Mặc Thư Kỳ cau lông mày, nhận hộp son từ trong tay Lâm Lam, mở nắp hộp ra, bên trong son màu hồng nhạt toả ra mùi thơm nồng nặc. Cô hỏi đầu đất Lâm Lam: “Lam nhi, chàng thích cái này hả?”