Phu Nhân Sát Thủ Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 6: Lần Đầu Sát Cánh




Sáng hôm sau, Tú Viên gọi điện cho Tử Kỳ, kết quả là không thu được gì. Nhưng Tú Viên hứa là sẽ moi được thông tin cô muốn.

Tử Kỳ thay đồ, chải tóc xong thì dắt tiểu Cát ra ngoài. Cô lại tiếp tục công việc thường làm ở vườn hoa. Miệng ngâm nga vài câu hát.

" Tiểu Kỳ, hôm nay có việc gì mà vui thế??" Mấy bác làm vườn cười hỏi.

" Dạ... không có gì ạ".

" Có phải Lão đại đã về nên vui vẻ không?"

" Không phải ạ... không phải đâu...."

" Ha ha ha..."

Tử Kỳ ngượng đỏ mặt, cười cười rồi tiếp tục tưới đám hoa hồng.

Trên thư phòng lầu 4....

Mặc Kỳ Hàn đang đứng bên cửa sổ to, tay cầm tách cafe nóng, nhìn xuống vườn hoa, miệng khẽ vẽ ra một nét cười như có như không.

" Lão đại" Thanh Long bước vào. Anh đi lại cạnh Mặc Kỳ Hàn, mắt cũng nhìn xuống vườn. Lúc này, Tử Kỳ đã xong việc, đang nghịch với tiểu Cát. Nụ cười không ngớt trên môi khiến người nào đó khẽ động tâm.

Mặc Kỳ Hàn và Thanh Long thong thả đi xuống phòng ăn ở lầu hai. Tử Kỳ đang loay hoay xếp chén dĩa. Thấy hai người đi vào, cô mỉm cười cúi chào.

" Lão đại... mời dùng bữa sáng..."

Ba người Bạch Hổ cũng bước vào. Huyền Vũ hơi ngạc nhiên trước hành động của Tử Kỳ. Bạch Hổ và Chu Tước thì đã quen nên chỉ cười cười.

" Em cũng ngồi xuống luôn đi".

" Không... như vậy là không được." Cô đã nghe dì Lưu trong bếp nói rằng bàn ăn này chỉ có Lão đại, Lão nhị và nhân vật có vai vế trong Mặc gia.

Bốn người Thanh Long thầm kêu trời, cô dám kháng lệnh Lão đại.

" Tôi không nói hai lời". Mặc Kỳ Hàn nhíu mày nhìn cô.

" Ah.... Vâng....". Cô cúi đầu ngồi xuống.

" Có vẻ em thích làm việc...." Mặc Kỳ Hàn chậm rãi hỏi.

" Lão đại đã nói tôi là người của Mặc gia... nên tôi ở Mặc gia vẫn nên làm việc..."

" Ai bảo em làm những việc đó?" Giọng anh mang theo ý cười.

" Tại... lão đại không bảo tôi phải làm gì.... tôi thấy... mấy việc đó đơn giản nên...."

" À... ra vậy... "

Mọi người tiếp tục bữa sáng. Ăn xong đám người Thanh Long vội vã đi chuẩn bị gì đó, chắc Lão đại lại đi ra ngoài rồi.

" Anh chuẩn bị đi ra ngoài à?" Những lúc gấp gáp, cô luôn quên gọi một tiếng Lão đại.

Anh nhìn cô chằm chằm, anh không tức giận, chỉ thấy có một chút ấm áp đâu đó. Miệng nở nụ cười nhẹ:

" Ừ..."

" Cẩn thận đấy". Cô buộc miệng, ngay cả cô cũng không hiểu sao mình lại nói vậy.

Anh khựng lại, quay đầu nhìn cô, cô vẫn đứng yên tại chỗ nhìn theo anh.

" Đi thay đồ... em đi với tôi"

" Tôi...? À... Vâng"

Tử Kỳ líu ríu chạy lên lầu. 5p sau, cô chạy như bay xuống, anh đang đứng ở cửa ra vào.

" Lại đây...."

" Vâng..." Cô hớn hở chạy lại.

Anh kéo cô vào ngồi chung xe với anh. Đoàn xe 5 chiếc nhanh chóng lăn bánh.

" Vui thế cơ à?"

" Vâng... Lão đại à... tôi ở trong Mặc gia đã hơn tháng chưa được ra ngoài.... gân cốt sắp mục đến nơi rồi"

Anh không nói gì, cười cười nhìn cô. Hôm nay cô mặc một áo phông đen rộng tay ngắn, quần jean tối màu, giày thể thao cũng đen nốt. Tóc nâu cột cao, vài cọng tóc mai rớt xuống tai.

Thấy anh nhìn cô từ trên xuống, cô cười cười nhìn ranh rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ. Thanh Long ngồi ở ghế lái phụ thỉnh thoảng khó hiểu nhìn cô rồi lại nhìn anh.

Một giờ sau, họ lại lên một chiếc máy bay tư nhân, lúc này cô mới phát giác ra là họ đi nước ngoài.

" Chúng ta đi đâu thế?" Cô vừa lên máy bay vừa kéo tay áo Chu Tước hỏi.

" Đi Malay, bàn việc giao dịch với Lão đại của Gia tộc Huang Wei ( Hoàng Uy)".

" À..."

Cô nhanh chóng an vị chỗ ngồi. Đúng là máy bay tư nhân có khác. Cô cũng đã đi máy bay riêng vài lần nhưng nội thất so với cái này thì... thua xa.

Mọi người đều ngồi ở một khoang, Mặc Kỳ Hàn lôi cô vào một khoang riêng. Khoang này chỉ có hai ghế dài có thể coi là giường, có bàn để trái cây, rượu. Anh cởi áo vest vắt sang một bên rồi ngồi xuống, cô ngồi ở cái ghế đối diện.

" Qua đây..." Anh tựa người ra sau, nhướng mắt gọi cô.

Cô lẳng lặng đi lại, chưa kịp nói gì đã bị anh kéo lại đặt cô ngồi ngang trên đùi anh, đầu anh vùi vào cổ cô, mùi thơm trên người trên tóc cô bay vào mũi anh... thật dễ chịu a.

Bị lần thứ hai nên cô cũng không bất ngờ lắm, yên lặng cùng anh duy trì tư thế hơi gần gũi này. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ làm cô hơi ngứa ngứa nhưng không dám động đậy.

" Thật là mệt". Anh hờ hững buông một câu.

" Lão đại... mệt thì nhắm mắt nghỉ chút đi.."

" Ừ..." Nói rồi anh quay người cô lại, ôm cô vào lòng, cằm đặt trên vai cô. Hơi bất ngờ với hành động này của anh nhưng cô vẫn nhanh chóng thích ứng được. Một tay cô vịnh vai anh, tay còn lại vỗ nhè nhẹ trên lưng anh. Khi tay cô vừa chạm vào người anh, có lẽ do bất ngờ nên cơ thể anh cứng đờ trong giây lát rồi thả lỏng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ khi nghe thấy hơi thở đều đều của anh, cô biết anh đã thiếp đi thì mới hoàn toàn yên tâm. Tay cô không vỗ nhẹ nữa mà chuyển sang vuốt nhè nhẹ trên lưng anh, chợt tay cô chạm phải những đường lồi lõm chằng chịt trên lưng anh. Do chỉ cách lớp áo sơ mi nên những vết sẹo đó cho cô cảm giác rất thật. Tay cô bỗng run run, một cảm giác đau lòng ở đâu ùa tới.

Anh bỗng vùi mặt vào hõm cổ của cô. Cô xoay mặt qua, trong tích tắt, môi cô chạm vào sóng mũi của anh.

" Ôi trờiiiii.... " Cô rên khẽ, đỏ mặt xoay qua chỗ khác.

Người nào đó bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng nhanh chóng nhắm mắt lại, miệng khẽ nhếch lên ý cười, vòng tay siết chặt thêm chút.

2 tiếng sau....

" Cộc cộc.... " Tiếng gõ cửa vang lên, theo sau là tiếng của Thanh Long.

" Lão đại.. máy bay sắp đáp xuống".

" Tôi biết rồi."

Mặc Kỳ Hàn trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn người con gái đang yên giấc trong lòng mình. Tay anh khẽ nghịch loạn tóc của cô.

Nghe tiếng động, cô khẽ tỉnh. Đập vào mắt là gương mặt hoàn hảo của ai kia.

" Ahhh.... " Cô vội vàng đứng dậy khỏi người anh. Kêu anh ngủ một chút lấy sức sao giờ lại thành ra cô ngủ trên người anh. Thật mất mặt quá đi...

" Sao... anh không kêu tôi dậy..."

" Có chứ.... nhưng ai đó nói nếu tôi lên tiếng nữa sẽ đập chết tôi". Anh nhàn nhã nhấp một ngụm nước.

" Có nói như vậy sao?" Tử Kỳ lấy tay đỡ trán... thôi xong rồi...cô chết chắc...

" Tôi.... Áhh" Tử Kỳ chưa kịp nói thì đã cảm nhận được máy bay bị rung lắc hơi mạnh, chưa kịp định thần thì đã ( lại) nằm gọn trong lòng ai kia.

" Máy bay đang đáp xuống..." Giọng nói trầm trầm vang lên trên đầu cô.

" Ừ..." Cô cúi gằm mặt. Hôm nay cô và đại Boss này tiếp xúc thân thể hơi nhiều nha.

Đến nơi, đoàn người rời khỏi máy bay, có 5 chiếc Cadillac đen và nhóm người của Mặc gia ở Malay đã chờ sẵn. Ngoài ra còn có một đoàn xe 5 chiếc Audi đen bóng của Gia tộc Hoàng Uy, họ cũng đến đón Mặc lão đại của Mặc gia.

" Mặc lão đại... lâu rồi không gặp..." Một người đàn ông khoảng 50 tuổi, bước lên chào hỏi, mặt lạnh lùng uy nghiêm nhưng vẫn phảng phất vẻ e dè.

" Hoàng Uy lão đại...." Mặc Kỳ Hàn bắt tay xã giao với ông ta.

Ánh mắt ông ta dời từ Mặc Kỳ Hàn sang Tử Kỳ, trong mắt lóe lên một tia kì dị, nhưng nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.

Gia tộc Hoàng Uy tuy không phải là gia tộc lớn nhất Malay nhưng cũng xem như là có thế lực, cũng vì lần giao dịch này quan trọng nên Mặc Kỳ Hàn mới đích thân đến.

Đoàn xe 10 chiếc nhanh chóng rời đi. Căn cứ của Hoàng Uy là một khu biệt thự nằm sát biển, phải chạy qua một con đường rất dài dọc theo bờ biển, một bên núi một bên biển khá hẻo lánh, xe không nhiều.

Đoàn xe vừa chạy vào con đường đó Tử Kỳ bỗng có cảm giác lo lắng lạ thường. Tuy cô không biểu hiện ra mặt nhưng Mặc Kỳ Hàn đã phát hiện ra. Anh với tay lấy khẩu súng ngắn đưa cho cô.

" Phòng thân" Anh nói ngắn gọn, vươn tay kéo cô lại gần.

" Ừ... "

Xe của Hoàng Uy chạy dẫn trước. Ba chiếc Audi chạy ở đầu rồi đến năm chiếc Cadillac của Mặc gia, cuối cùng là hai chiếc Audi của Hoàng Uy.

" Sao đường càng lúc càng đông vậy?" Tử Kỳ khó hiểu nhìn xung quanh, chợt ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn sang Mặc Kỳ Hàn, chỉ thấy anh cười nhạt một tiếng.

" Bảo người của ta chuẩn bị tiếp khách"

" Dạ... Lão đại" Thanh Long ngồi ở ghế lái phụ nghe lệnh, nhanh chóng liên lạc với đám người của Bạch Hổ, Huyền Vũ và Chu Tước.

" Anh đã biết?". Hỏi xong Tử Kỳ chợt thấy mình đã hỏi một câu vô cùng thừa thãi.

" 10 chiếc 40 người...." Cô và anh đồng loạt lên tiếng. Anh cười cười xoa đầu cô.

" Bám theo 15 phút rồi... Mục tiêu của họ là Hoàng Uy lão đại" Anh gối tay sau ghế nhàn nhã tựa vào sau.

" Hả? Vậy là từ lúc ở đường chính họ đã theo?" Tử Kỳ tròn mắt. Anh biết từ lâu mà vẫn tỉnh như không vậy sao.

" Tính ra... cảm giác của em cũng không tệ". Anh mở miệng, ngồi thẳng dậy. Miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, tay rút ra một cây súng, liếc mắt nhìn cô.

" Ra tay" Anh bình thản ra lệnh.

Rất nhanh sau đó, tiếng súng vang lên khắp nơi. Bên Hoàng Uy lão đại nhận được chỉ thị của Mặc Kỳ Hàn cũng nhanh chóng ứng phó. Họ thật sự không ngờ lại bị tấn công ngay trên địa bàn của mình.

Tiếng súng, tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường, tiếng la hét,... Khung cảnh hết sức hỗn loạn.

Tử Kỳ cũng tập trung chiến đấu cùng mọi người. 10 chiếc xe dần tách ra, chạy loạn cả lên. Tốc độ dần nhanh hơn. Tiếng súng vẫn vang lên chói tay.

Chỉ sau hơn 15 phút giằng co, đã hạ được khoảng hơn 20 tên và vài chiếc xe. Tuy nhiên Mặc gia cũng mất đi 4 người, còn phía Hoàng Uy chỉ còn lại 2 xe.

" Vô dụng " Mặc Kỳ Hàn nhìn về phía người Hoàng Uy hờ hững buông ra hai chữ.

" Cử người qua xe của Hoàng Uy" Anh ra lệnh.

Tử Kỳ chăm chăm nhìn xe của của Hoàng Uy lão đại đang chạy ở bên cạnh.

" Để tôi... xe của họ sát xe chúng ra" Cô lên tiếng. Tay cầm theo một khẩu súng trung.

" Em ở yên đây... Thanh Long... đi hỗ trợ họ"

" Tay anh ta bị thương rồi... để tôi đi... tôi là X8 Diệp Thiên đấy..."

Mặc Kỳ Hàn vừa mới nhớ ra thì đã thấy Tử Kỳ leo ra khỏi xe. Xe của Hoàng Uy hiểu chuyện, chạy sát lại xe của cô. Cô vắt mình đu qua xe kia. An vị trong xe cô nháy mắt với anh một cái, anh hừ lạnh một tiếng.

Đường eo biển đã không còn vắng vẻ bởi cuộc đua sống chết giữa của Mặc gia và Hoàng Uy với thế lực nào đó.

" Mở cửa trên nóc xe" Tử Kỳ nói với người lái xe.

Cánh cửa nhỏ vừa mở, Tử Kỳ đứng dậy, nửa thân mình cô ló ra khỏi nóc xe, trên tay là khẩu súng vừa lấy từ người của Hoàng Uy.

Mọi người ai cũng thót tim với hành động liều lĩnh này của cô.

" Em chui xuống cho tôi" Mặc Kỳ Hàn hét lên.

"..... " Tử Kỳ vờ như không nghe. Cô có thể hình dung được vẻ mặt của anh lúc này...

Một viên đạn bay trúng nóc xe ngay cạnh cô. Cô khẽ nhíu mày.

" Diệp Tử Kỳ... em được lắm...."

Cô nghe rõ tiếng nghiến răng của anh. Sóng lưng bỗng nhiên lạnh buốt. Cô nghĩ phải nhanh chóng giải quyết hết đám người này rồi chui xuống, không thôi anh sẽ làm thịt cô mất.

Tiếng súng đạn giảm dần và cuối cùng là im hẳn.

Toàn bộ đám người tấn công đã bị tiêu diệt, bên phía Hoàng Uy chỉ còn lại một xe của ông ta còn Mặc gia thì mất đi 10 người, những người khác ít nhiều đều bị thương.

Một tốp người của Hoàng Uy đúng lúc chạy tới. Giao hiện trường lại cho họ, nhóm người Mặc Kỳ Hàn tiếp tục đi đến căn cứ của Hoàng Uy. Người nào đó đã quay về xe ngồi an vị vào chỗ của mình, và một người nào đó khác trưng ra bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc.

" Lão đại.."

"....."

" Lão đại... tôi sai rồi"

"....."

"....."