Phu Nhân, Xin Đi Thong Thả

Chương 44: Làm bạn gái







Quan Di Tình cứ như vậy ôm Xa Vân Hề vào lòng, cảm động không thôi. Khi chúng ta quan tâm đến một người, tất cả những suy nghĩ đều hướng về người đó. Những người đã từng yêu đều biết tình yêu quả thật đày đọa người ta, nếu không có được, càng đau khổ.
Xa Vân Hề ôm sát sau lưng Quan Di Tình, duyên phận của nàng và Di Tình có lẽ từ lúc gặp nhau đã định. Xa Vân Hề chưa từng nghĩ sẽ phát triển quan hệ với Quan Di Tình đến mức độ này, dựa theo tính cách của nàng, được như hôm nay đúng là khó mà tưởng tượng. Ngẫm lại, mình trước kia, nhìn lại một chút dáng vẻ hiện tại của mình, tựa hồ nàng bây giờ khiến người ta kinh ngạc. Đã không còn muốn yêu, nhưng hôm nay lại vì một người con gái, nàng muốn giao nộp cả trái tim mình. Không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Phạm An Nguyên, hành động của hắn hôm nay chứng tỏ mọi việc có lẽ vẫn chưa kết thúc.
Tình yêu rất kỳ diệu. Mọi người cứ nghĩ nó toàn màu hồng nhưng nếu trải qua mới biết, đằng sau vẻ đẹp đó cất giấu vô số thống khổ. Thậm chí những tháng ngày hạnh phúc có thể sẽ ngắn ngủi, mà đắng cay lại mãi kéo dài.
Đã từng khóc không thể dừng lại được, cuộc sống chỉ nghĩ đến một người; lúc tình yêu không còn, nỗi đau như một quả bóng cao su bám chặt không ngừng, triền miên đau khổ. Muốn buông xuống nhưng không thể, đến cả thời gian thở ra cũng thấy đau đớn. Cứ ngỡ khóc lóc sẽ vãn hồi được; cứ ngỡ say sẽ mang người trở về; cứ ngỡ xa nhau sẽ quên. Lúc nhìn lại tháng ngày đó chỉ ngạc nhiên, ồ thì ra mình từng sống như thế.
Đối với Xa Vân Hề, tình yêu khiến nàng tuyệt vọng và bất lực, đều một mình chịu đựng. Thật vất vả mới mang trái tim yên bình về nước, nhưng khi về nước trái tim một lần nữa bị Quan Di Tình lấy mất.
Xa Vân Hề sợ. Đã một lần yêu, một lần đau khổ, không biết lần này so với lần trước ra sao? Đã khổ sở giãy dụa, trốn tránh, làm bộ thờ ơ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng vẫn không vượt qua được sức mạnh của tình yêu.
Nàng đã không muốn nghĩ đến, cuối cùng tình yêu lại tới.
Xa Vân Hề ôm Quan Di Tình, trong mắt sương mù giăng kín, bắt đầu trào ra khóe mi. Đã bao lâu rồi nàng chưa khóc vì tình yêu. Cho rằng đời này đời này sẽ không phải vì tình mà khóc nữa, vậy mà hôm nay nàng lại rơi nước mắt.
"Xin lỗi, Di Tình." Xa Vân Hề âm thanh nghẹn ngào, bản thân nàng cũng không biết vì sao không kìm lòng được chảy ra nước mắt. Có thể là do quá yêu thích cái ôm hay là do quá yêu thích hương vị trên cơ thể Di Tình, hay là tdo rái tim của mình đã tìm được chốn bình yên nên hạnh phúc đến xúc động.
"Đứa ngốc, tại sao muốn nói xin lỗi?" Quan Di Tình cười, nhưng khóe mắt cũng đã long lanh, rõ ràng toát lên niềm hạnh phúc có thể làm người ta đố kị, trong lòng rung động, giờ khắc này cả hai hòa mình vào vòng tay ấm áp của nhau.
"Em vẫn trốn tránh, để Tình đợi lâu như vậy, để Tình thương tâm, để Tình khổ sở, một mình chịu đựng tất cả, em chỉ biết trốn tránh, em là một đứa ngu ngốc."Bản thân nàng đã ích kỷ, thích cô ấy dịu dàng, lại không muốn thừa nhận trái tim mình, vì lẽ đó không thể làm gì khác hơn là trốn ở một góc.
"Đừng nói như vậy, bởi vì em là Xa Vân Hề, em chính là em." Hề Hề nhát gan, yếu đuối, cô phải mạnh mẽ mới có thể bảo vệ nàng. Quan Di Tình là người con gái kiên cường, nhưng cô cũng có sự yếu đuối của chính mình, chỉ là cô biết cách che giấu, người khác không dễ nhìn ra, cho dù có người biết, cũng không thể thấy được. Sự yếu đuối của cô chỉ duy nhất bày ra ở trước mặt Xa Vân Hề, còn những người khác ư, nằm mơ đi.
"A... Tình thật là khờ, tại sao lại yêu một người ngu ngốc như em. Em không làm gì được cho Tình, ngoại trừ việc để Tình phiền muộn." Xa Vân Hề chán ghét chính mình ngốc nghếch, nếu như nàng là người ưu tú, có thể từ lâu đã hiểu ra mà tiếp nhận Quan Di Tình, đâu có để cô ấy thời gian dài chờ đợi.
Xa Vân không có hình tượng, bật khóc lớn hơn, Quan Di Tình chỉ cảm giác vai mình ướt đẫm, đây là quần áo cô mới mua nha, nàng ấy lại đem làm khăn chùi mũi.
"Tiểu Hề Hề, em đừng khóc, em khóc thật xấu." Quan Di Tình đỡ Xa Vân Hề, nhìn nước mắt của nàng, lúc này trông nàng như con mèo mướp nhỏ đáng yêu cực kỳ. Trái tim của nàng đang ở đây, Quan Di Tình sẽ không vì Phạm An Nguyên mà nghĩ ngợi nữa. Xa Vân Hề nói vẫn chưa quên hết được chuyện cũ, cô cũng sẽ không đi miễn cưỡng. Nếu như nàng và cô hạnh phúc, vị trí của Phạm An Nguyên trong lòng Xa Vân Hề tự nhiên sẽ không còn.
Tình yêu sâu nặng, dù có chia tay thì được mấy người có thể vui vẻ buông tay. Xa Vân Hề nặng tình, tư tưởng đơn thuần, vì lẽ đó đến hiện tại chưa thể triệt để thả xuống, đồng nghĩa với việc nàng đối với cảm tình một khi tin tưởng thì nhất định chung tình. Quan Di Tình đôi khi không hiểu vì sao lúc trước lại yêu cô gái vụng về này, có thể chính vì tâm tính đơn thuần, khí tức thanh tân của nàng đã hấp dẫn cô. Trái tim ngủ say gần 10 năm nay vì Xa Vân Hề mà thức dậy, lần thứ hai nổi lên gợn sóng. Điều này chứng tỏ trời cao thương cô, cho cô hội ngộ cùng nàng.
Duyên phận đến rồi, Quan Di Tình nhất định bảo vệ nó, mặc kệ bao nhiêu người quanh nàng, cô sẽ không dễ dàng buông tay, không phải dễ dàng, mà là tuyệt đối không buông tay.
"Tình ghét bỏ em xấu sao? em vốn không đẹp đẽ, là Tình đem em biến thành như bây giờ, huhuhu..." Xa Vân Hề bây giờ như trẻ con, không có bất kỳ dáng vẻ gì là người lớn. Kỳ thực nàng xưa nay cũng đâu có ra dáng trưởng thành, vừa lười vừa ngốc, bị Quan Di nhặt về dạy dỗ mới trưởng thành một tí. Nhìn Xa Vân Hề cố tình làm nũng, Quan Di Tình nghĩ nếu mình có đứa con gái như Hề Hề chắc là nhà đầy nước mắt.
Vốn đêm nay Xa Vân Hề ăn mặc xinh đẹp trông như một thiên sứ hạ phàm, nhưng vừa khóc rống lên một hồi, còn gì là thiên sứ hạ phàm, giờ này trông em ấy như một bát phụ thì đúng hơn. Trước sau thật chênh lệch. Nhìn Xa Vân Hề như vậy, Quan Di Tình mắc cười muốn chết, bất quá lại không dám ở trước mặt Xa Vân Hề cười, dùng hết sức kìm nén.
"Tôi làm sao mà ghét bỏ em xấu đây, em rất đẹp, thật sự." Nói lời nói trái lương tâm, Quan Di Tình xoay mặt, không nhìn tới Xa Vân Hề. Muốn cười lại không dám cười, khó chịu muốn chết.
Xa Vân Hề nhìn thấy Quan Di Tình nín cười, trong lòng càng hờn dỗi. Nàng đây là lần đầu khóc đến mất mặt, không phải, là lần thứ hai. Lần thứ nhất là sáu năm trước chia tay cùng Phạm An Nguyên, lúc ấy nàng không để ý mặt mũi mà ngã vào lòng Vu Du Nhiên khóc nức nở.
Ngẫm lại hai lần tâm tình không giống nhau, nhưng giống nhau ở chổ có thể khóc rống mà không cần băn khoăn. Thời gian gần đây đã thay đổi tất cả, nàng trước đây không quá mong chờ vào cuộc sống sau này. Có thể vì nàng là một nữ nhân ngu si, vậy mà còn có người đần độn hơn mình, đi yêu và bảo vệ mình.
"Tình muốn cười thì cười đi, nhịn một hồi sanh bệnh mắc công em đưa Tình đi bệnh viện." Xa Vân Hề không thèm nhìn tới Quan Di Tình, đây là những giọt nước mắt vì hạnh phúc mà khóc, là hạnh phúc chứ không phải như lần trước bi thương.
"Ha ha..." Quan Di Tình trực tiếp nằm nhoài trên đùi Xa Vân Hề ưỡn bụng cười to.
Xa Vân Hề không trách người phụ nữ của mình, trong lòng không có oán giận, chỉ thấy nho nhỏ hạnh phúc.
"Tiểu Hề Hề, em đáng yêu quá, tôi muốn em thành của riêng tôi mặc sức trêu ghẹo." Ôm eo Xa Vân Hề, Quan Di Tình dùng gương mặt ngạo kiều nhìn Xa Vân Hề. Quan Di Tình cảm thấy hài lòng, cảm thấy hạnh phúc, trong lòng tràn ngập vui sướng.
Trêu đùa sao? Xa Vân Hề không thích cái từ này. Nghĩ đến trước đây Quan Di Tình hay trêu mình, Xa Vân Hề lông mày nhíu chặt, nàng không muốn bị Di Tình coi như đồ chơi nha. Cô ấy vui khi trêu mình, còn mình tựa như kẻ ngốc bị đùa giỡn đến mặt đỏ tía tai.
Ngẫm lại trước đây Quan Di Tình hay cười mình, Xa Vân Hề mặt xị xuống. Tuy rằng bây giờ cùng Di Tình đã xác định quan hệ. Người yêu ư? Xa Vân Hề nghĩ tới vấn đề này, nhưng mà nãy giờ chưa có ai nói rõ là ai theo ai nha.
"Di Tình, em phải nói trước là em muốn theo đuổi chị." Nàng truy Quan Di Tình, vậy nàng phải chủ động? Nói cách khác mình sẽ ở trên a.
Xa Vân Hề chợt nhớ tới chuyện của Hoàng Hạc Lâu và tỷ tỷ mình. Hoàng Hạc Lâu chủ động truy tỷ tỷ, cho nên nàng chính là ở trên, chủ gia đình. Tỷ tỷ mình hung hãn, vậy mà ở khuê phòng lại nằm dưới, hahaha.
Nhân chuyện Hoàng Hạc Lâu và Xa Hựu Hề, Xa Vân Hề cái đầu trì độn làm sao có khả năng hiểu hết nội tình. Xa Hựu Hề sở dĩ ở dưới kỳ thực là bởi vì nàng lười lao động nên không muốn ở trên. Hoàng Hạc Lâu hy vọng dường nào Xa Hựu Hề ở trên, nhưng người ta chính là không muốn, câu dẫn dữ lắm Hoàng Hạc Lâu mới có thể ở dưới mà hưởng thụ.
Xa Vân Hề không thể bắt chước Hoàng Hạc Lâu được. Xa Vân Hề chưa từng trải qua chuyện nữ nữ, làm sao nàng hiểu. Nàng không coi phim điện ảnh về đồng tính nữ làm sao mà nàng biết. Trước đây xưa nay đều chưa có tiếp xúc qua, một ngày ba bữa chỉ biết học, thỉnh thoảng đi du lịch. Tình yêu cũng chỉ có lúc 6 năm trước cùng với Phạm An Nguyên.
Nàng nói truy Quan Di Tình, e rằng ý nghĩa của từ "truy" nàng còn không hiểu hết. Lại nói chuyện cùng Quan Di Tình phân chia quan hệ trên dưới, nàng làm gì có kỹ thuật, sợ là khiến người ta mất hứng thêm thôi.
Quan Di Tình hỏi: "em xác định là em theo đuổi tôi sao?" Xa Vân Hề muốn truy cô, Quan Di Tình không hiểu nổi trong lòng nàng nghĩ gì a, nàng biết cách tán gái sao? Chính cô là người vẫn luôn truy Xa Vân Hề, hiện tại quan hệ rất trong sáng, tự nhiên nàng muốn truy mình, rốt cuộc muốn cái gì a?
Xa Vân Hề đột nhiên thông thái, Quan Di Tình đoán không ra. Bất quá nếu yêu nhau, ai truy ai cũng không quan trọng.
Quan Di Tình đối với tình cảm suy nghĩ rất cởi mở, biết quý trọng, biết làm sao bảo vệ tình yêu, cô đem tất cả những thứ không quan trọng đều quăng ra sau gáy.
"Đúng, em muốn truy Tình. Sau đó Tình làm bạn gái của em." Xa Vân Hề nói như chặt đinh chém sắt, tựa hồ đã hạ quyết tâm thật lớn.
Nhìn Xa Vân Hề chân thành, Quan Di Tình sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên nụ cười.
"Được, vậy tôi làm bạn gái của em." Những gì Xa Vân Hề nghĩ, Quan Di Tình đã hiểu. Xa Vân Hề đầu óc như nước, người ta loáng một cái có thể hiểu nàng đang nghĩ gì, chỉ cần ngươi để tâm một chút. Nhưng trái tim của nàng lại rất trọng tình, người không vào được trái tim nàng sẽ mãi mãi không lý giải được hành động của nàng, người đi vào được tự nhiên sẽ hiểu.
Kéo Xa Vân Hề vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên má nàng.
Trong tình yêu, không quan trọng ai trên ai dưới, ai cao ai thấp. Yêu chỉ là một loại cho đi, không cần báo đáp.