Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng

Chương 9: Bàng hoàng




Ánhmắt anh dường như đang dò hỏi. Với những gì mà Phùng Hy hiểu về Phụ Minh Ý, côbiết anh đang đợi cô đưa ra một sự lựa chọn. Sự lựa chọn của cô? Cô không còncơ hội để lựa chọn, cho dù chuyện giữa cô và Mạnh Thời không thể tiếp tục đượcnữa, cô cũng vẫn không quay đầu.

Mạnh Thời ngồi nghiêng tựa người vào ghế sofa mềm,chân gác lên tay vịn của ghế. Dưới chân ghế là mấy chai rượu không. Trong tayanh vẫn đang cầm một chai.

Trên tràng kỷ có bày mấy đĩa đồ ăn nguội, tai lợn, nộmsứa, lạc rang, bát đũa vứt ngổn ngang.

Bác sĩ Tạ ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, trước mặtđặt một chén rượu. Chị nhẹ nhàng rót một chén, từ từ uống hết. Chị lại liếcMạnh Thời một cái, thấy anh vẫn tỏ ra rất nhởn nhơ, uể oải. Bác sĩ Tạ gắp mộtmiếng tai lợn cho vào mồm nhai, rồi chị bật cười: “Có thật là cháu không quantâm đến việc cô ấy đã từng ly hôn?”.

Mạnh Thời uể oải thả lỏng người, không trả lời.

Bác sĩ Tạ là em gái út của mẹ anh, hai người cách nhaumười lăm tuổi, mẹ Mạnh Thời vừa làm mẹ vừa làm chị nuôi dì cho đến lúc lớn. Lúcbác sĩ Tạ ly hôn mẹ Mạnh Thời không nói gì, nhưng sau khi ly hôn lại kêu casuốt ngày. Bác sĩ Tạ kiên quyết không chịu tìm tạm một bạn đời khác, bị mẹ MạnhThời dùng đủ mọi cách, từ mắng chửi đến năn nỉ, giới thiệu, làm mối, chiêu nàocũng áp dụng hết rồi mà chị vẫn độc thân một mình.

Năm trước lại bị mẹ Mạnh Thời ép làm mối cho ngườikhác, tức quá bèn rời nhà họ Mạnh, tự mình mở thẩm mỹ viện y học. Chị thuê mộtcăn hộ có hai phòng để ở, Mạnh Thời từ nhỏ đã thân với chị, biết nhà chị khôngcó ai nên thường xuyên đến ăn cơm chực, hai người uống rượu, chuyện trò.

Từ lâu hai người đã quen cảnh cá mè một lứa, Mạnh Thờiđến nhà chị còn thấy dễ chịu hơn nhà mình. Đột nhiên anh ngồi thẳng dậy, ân cầnrót đầy chén rượu cho bác sĩ Tạ, nói với vẻ xun xoe: “Dì ạ, nếu một người đànông nào đó để tâm đến việc dì đã từng ly hôn thì dì có còn thích ông ta nữakhông?”.

“Vớ vẩn! Chê dì hả! Không phải dì cũng đã từng ly hônđó sao, ba mươi chín tuổi rồi”. Bác sĩ Tạ hừ một tiếng.

Mạnh Thời bật cười: “Dì à, hình như năm kia dì đã bamươi chín rồi chứ!”.

Bác sĩ Tạ bực lắm, đặt chén rượu xuống, túm lấy tayMạnh Thời ra sức cấu, vừa cấu vừa hét: “Dì có điểm nào giống người bốn mươituổi chứ hả?”.

Mạnh Thời đau quá kêu la ầm ĩ, rút tay về phía sau, trợnmắt nhìn bà, trên môi cố nặn ra nụ cười nói: “Phải đối mặt với hiện thực chứ,bốn mốt là bốn mốt, đó chỉ là mấy chữ số trên chứng minh thư mà thôi. Dì thửnhìn dì mà xem, dáng vóc này, nước da này, đừng nói là ba mươi chín, nói haimươi chín cũng có người tin!”.

Câu nói của Mạnh Thời lập tức khiến bác sĩ Tạ chuyểngiận thành vui, cười đắc ý: “Phụ nữ mà, phải biết chăm sóc thì mới được nhưthế, dì mà đứng ở trước cửa thẩm mỹ viện thì khác gì là tấm bảng quảng cáosống?”.

Mạnh Thời bèn cười khen chị một câu: “Cháu tin dì nênmới đưa cô ấy đến giảm béo. Hy Hy gầy đi trông rất tuyệt chứ. Cháu cũng có conmắt đó chứ?”

Bác sĩ Tạ liền gật đầu hùa theo: “Cháu đúng là có diễmphúc lớn. Da cô ấy đẹp, sờ thích lắm! Gầy đi trông càng duyên dáng hơn”.

“Dì bảo, liệu mẹ cháu có đồng ý không?”. Mạnh Thờibuột miệng hỏi.

Bác sĩ Tạ nhìn Mạnh Thời một hồi lâu, vẫn lắc đầu,“Cậu Mạnh à, cậu nghĩ cha mẹ cậu đơn giản thế à? Những cô gái mà mẹ cậu chấm cônào chẳng phê là xuất sắc trong cả quyển học bạ? Theo ý tôi, tốt nhất là nêntiền trảm hậu tấu, sinh một thằng nhỏ mập mạp, rồi đi con đường tình cảmthôi... Ấy, nói hơi xa rồi, cậu còn chưa nói với tôi có đúng thật là cậu khôngquan trọng chuyện đó không? Đàn ông mà, nói không quan trọng là nói dối!”

Mạnh Thời lại một lần nữa gục người trên ghế sofa, uểoải nói: “Đương nhiên là cháu mong cô ấy được trong trắng như ngọc rồi. Chỉ cóđiều, nếu trong hoàn cảnh đó mà cháu chỉ do dự một chút thôi là không ăn nhằmgì rồi. Cô ấy không phải là người chỉ khen ngợi vài câu là ngất xỉu. Từ đầu đếncuối cô ấy không hề nói câu khẳng định nào với cháu”.

“Thế cháu thích cô ấy ở điểm gì? Duyên dáng thì thiếugì người duyên dáng, nếu nói về chuyện xinh xắn, dáng đẹp thì Giang Du San cũngvẫn hơn cô ấy!”. Bác sĩ Tạ quyết tâm hỏi cho ra vấn đề, xem ra chị còn coitrọng việc trăm năm của Mạnh Thời hơn cả việc đại sự của mình.

Mạnh Thời khua khua tay ra hiệu rồi lại bỏ tay xuống,định mở miệng xong lại thôi, bác sĩ Tạ rất bực, nói: “Thích điểm gì mà cònkhông biết à? Người ta chưa nịnh cậu, cậu đã ngất xỉu rồi à?”.

“Không phải, cháu còn đang nghĩ xem nên hình dung côấy như thế nào”. Mạnh Thời nghĩ một lát, nói: “Cô ấy là mẫu người trong cái mềmyếu có cái cứng rắn, cái mềm yếu đó có thể dìm người ta chết. Nói thế này vậy,hiện nay ngày nào mà không được gặp cô ấy, trong lòng cháu như bị mèo cào cấu,ngứa ngáy mà không biết gãi ở đâu”.

“Nói xong rồi hả”. Bác sĩ Tạ nhìn Mạnh Thời với vẻthông cảm.

Mạnh Thời bật cười, chậm rãi uống ngụm rượu, nói: “Đợiđến khi cô ấy đem lòng yêu cháu thì cô ấy sẽ biết. Ngay cả ông bố cháu mà cháucòn làm cho mềm lòng được nữa là. Cháu không tin là không tán đổ được cô ấy”.

Bác sĩ Tạ bĩu môi, nói: “Nói thật nhé, bố cậu là ngườinham hiểm nhất mà dì đã từng gặp. Cậu tưởng ông ấy thả cậu ra là do công củacậu làm hả? Đó là vì muốn cậu rèn luyện. Con báo nuôi trong nhà không đọ đượcvới con chó hoang đâu”.

Thấy bà nói vậy, Mạnh Thời bèn nhìn với ánh mắt cảnhgiác, nói: “Dì đừng bán đứng cháu, ít nhất là phải để cháu tán đổ Phùng Hy đã.Hai bên đều nổi lửa cháu không phân thân được đâu!”.

Bác sĩ Tạ liền cười duyên dáng: “Khoản tiền mà tôi vaycậu để mở thẩm mỹ viện không tính làm cổ phần mà tính là cho vay không lãi đượckhông?”.

Mạnh Thời cười: “Dì cũng ghê đó nhỉ? Đó là khoảng tiềnriêng của cháu kiếm được do mua đi bán lại đồ cổ! Cháu đưa cho dì hết rồi, chỉmua một chiếc xe taxi second hand, còn chưa sơn lại đây này! Tưởng cháu ngốchả! Làm ăn không được tính là vay không lãi, có lãi vẫn tính vay không lãi.Giấy trắng mực đen công chứng đã ghi rõ rồi: Một nửa tiền cháu bỏ ra chỉ tínhbốn mươi phần trăm cổ phần, dì là người quản lý kỹ thuật nên nhiều hơn mườiphần trăm”.

Bác sĩ Tạ không chịu lùi bước, đắc ý nói: “Ai bảo cậutâm sự chuyện tình cảm với người khác sớm thế làm chi? Giờ tôi sẽ gọi điệnthoại cho mẹ cậu!”.

Hai người trợn mắt nhìn nhau một hồi lâu, Mạnh Thờinói: “Dì ạ, nghe mẹ cháu nói lần trước giới thiệu cho dì ông tổng giám đốc gìđó nhỉ không quên được dì, vẫn đang dò hỏi về dì đấy!”.

Bác sĩ Tạ trong lòng đã hiểu, nếu để Mạnh Thời cáulên, sẽ đưa thẳng chị đến giường của ông tổng giám đốc gì đó. Chị không chịu,miệng lầu bầu: “Cậu cầm tiền cũng chẳng để làm gì, lại còn đòi chiếm bốn mươiphần trăm”.

Mạnh Thời cười ha ha: “Ông bố cháu thả cháu ra phảikèm thêm điều kiện đấy. Muốn đạt được theo yêu cầu của ông ấy. Cháu không để gàđẻ trứng sao được? Đợi đến khi xong việc, ít nhiều cháu còn có ít cổ phần chứ.Dì ạ, cháu đã ngắm chuẩn dì rồi!”.

Sau khi thốt ra câu đó, Mạnh Thời bèn nhấc máy gọiđiện thoại cho Phùng Hy.

Lúc mời tổng giám đốc Thái công ty Cừ Giang ăn cơm,một đoàn mười ba người đã uống hết năm chai 1573, trung bình mỗi người phảiuống hai trăm năm mươi mililit. Phùng Hy để cho Tiểu Lưu đi thanh toán, cònmình thì dẫn tổng giám đốc Thái đi đến trạm tiếp theo.

Đây không phải là lần đầu tiên cô đến chỗ này, vàophòng hát đếm đầu người rồi gọi các cô tiếp viên đến tiếp. Chẳng mấy chốc cácem dáng đẹp, người xinh chen chật trong phòng.

Tổng giám đốc Thái tầm bốn mươi tuổi, gò má cao, mặtdài gầy, tính tình cũng gọi là sôi nổi, hóm hỉnh. Ăn cơm xong Dương ThànhThượng bảo Phùng Hy dẫn khách đến trước, mình sẽ đến sau. Mãi cho đến khi rượutây đã uống hết một chai mà vẫn không thấy tăm hơi đâu, Phùng Hy liền biết chắcchắn ông ta sẽ không xuất hiện. Phùng Hy thầm chửi Dương Thành Thượng xảoquyệt, để cô xuất đầu lộ diện ở những chỗ này thật không tiện chút nào.

Giống như bây giờ, tổng giám đốc Thái không chịu đểnhân viên nhà hàng tiếp rượu, mà ngồi ngay cạnh bên Phùng Hy, khiến Phùng Hy ítnhiều cảm thấy mình không khác gì tiếp viên nhà hàng, trong lòng cảm thấy khóchịu vô cùng.

Cô cười mời tổng giám đốc Thái chọn bài hát, chỉ mongông ta là người thích hát, hát từ đầu đến cuối. Nhưng người thì đông, ý địnhcủa cô đã không được thực hiện. Tổng giám đốc Thái hát xong một bài liền kéo côlắc xúc xắc cược rượu.

Rượu cho đá viên biến thành màu hổ phách. Phùng Hytoàn thua, mỗi lần nửa ly, cũng không biết là đã uống bao nhiêu ly.

Khi nghe thấy tim đập nhanh hơn là cô liền biết mìnhkhông thể uống thêm được nữa, cô vội lấy cớ ra nhà vệ sinh rồi gọi Tiểu Cao đếntiếp rượu tổng giám đốc Thái. Phùng Hy không vào nhà vệ sinh gần phòng hát, cômuốn ra ngoài thay đổi không khí.

Nếu như ngày trước, cô sẽ ra nhà vệ sinh phía ngoài đểrửa mặt, sau đó sẽ ra chỗ nào đó ngồi một tiếng đồng hồ đợi tan cuộc. Nhưng hômnay lại khác, phía trên cô không có người nào tiếp khách thay cô. Tiểu Lưu,Tiểu Cao đều là nhân viên mới vào, cô là chủ nên bắt buộc phải quay về. PhùngHy vỗ nước mát lên mặt, rồi xin nhân viên nhà hàng một khăn mặt nóng, úp lênmặt một lúc, cảm thấy tim đã đập bình thường trở lại mới lấy lại được tinh thầnquay vào.

Vừa vào thì nhìn thấy Phụ Minh Ý đang ngồi bên tổnggiám đốc Thái, hai người đang nói chuyện vui vẻ. Cô hơi sững người nhưng lậptức cố gắng nở nụ cười thật tươi cất tiếng chào.

Tổng giám đốc Thái cười ha ha, vỗ vào chỗ ngồi bêncạnh nói: “Cô Phùng ngồi đây! Tôi đang khen cô với tổng giám đốc Phụ, rất kháđấy, nữ hào kiệt! Uống rượu không phải chuyện đùa. Tôi thích nhất là nhữngngười thẳng tính. Nói chuyện với cô Phùng rất vui, tôi tin rằng sự hợp tác giữachúng ta cũng sẽ rất tốt đẹp!”.

Phụ Minh Ý cũng cười, tiện tay cầm xúc xắc lên nói:“Hôm nay tổng giám đốc Thái rất vui, chúng ta sẽ không bàn đến việc công nhé”.

Phùng Hy ngồi cạnh tổng giám đốc Thái, Tiểu Cao ngồicạnh Phụ Minh Ý. Bốn người tiếp tục chơi xúc xắc. Cô liên tục cảm nhận được ánhmắt Phụ Minh Ý liếc về phía mình, liền có phần tỏ ra lơ đãng. Lắc xúc xắc khôngphải là thế mạnh của cô, chỉ mỗi mình cô là thua liên tục. Uống liền một lúcmấy ly rượu, tim cô lại bắt đầu đập thình thịch, huyệt Thái Dương bị hơi menkích thích giật lên từng hồi.

Phùng Hy đổ xúc xắc xuống, cười nói: “Không được khôngđược, chơi thế này, các anh có muốn uống rượu cũng không có cơ hội để uống.Tổng giám đốc Thái, chúng ta chơi trò đoán số ngón tay nhé!”.

Lúc cô nói ra câu này, Phụ Minh Ý không nhịn đượccười. Anh nhấc chén rượu lên, uống một ngụm để giấu đi nụ cười của mình.

Phùng Hy là cao thủ trong trò đoán số ngón tay, ngàytrước mỗi lần bạn bè trong trường tổ chức ăn uống, cô đều như vậy, lắc xúc xắcthua liền ép mọi người chơi trò đoán số ngón tay. Anh thấy cô liên tục báo số,còn tổng giám đốc Thái thì lắc đầu cười lớn uống rượu, một cảm giác dịu dànglại nhen nhói trong lòng.

Tất cả những hình ảnh này đều quen thuộc biết bao,quen thuộc như mới vừa xảy ra hôm qua.

Anh đưa tay ra một cách quyết đoán: “Để anh chơithay!”.

Tổng giám đốc Thái liền dựa vào ghế sofa theo dõi cuộcđấu.

Phùng Hy nhìn thấy Phụ Minh Ý đưa tay ra, cười nói:“Có lần nào anh thắng được em đâu?”.

Anh nhìn nụ cười điềm tĩnh của cô, nói: “Đó là do anhnhường em, lần này không nhường nữa”.

Trong chốc lát, tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng ồn biếnđâu mất. Đột nhiên Phùng Hy cảm thấy mình đã say, say đến mức chỉ nghe thấy tiếngPhụ Minh Ý. Bất giác cô mất cảnh giác, nói ra câu nói ngày trước thường nói, vàcâu trả lời của anh cũng không sai một chữ.

Tiểu Cao nhanh trí, không muốn để lỡ cơ hội được gầnsếp, ghé sát đầu vào nói bắt đầu.

Phùng Hy cười đưa tay ra, nói: “Không có!”.

“Ha ha! Thắng cũng bị phạt!”. Tống giám đốc Thái đíchthân rót rượu, đưa cho Phùng Hy.

“Xin mời!”. Chén rượu trên tay Phụ Minh Ý chạm cạchvào chén Phùng Hy, ngửa đầu uống hết. “Tiếp tục!”.

“Không, không, em không uống được nữa. Tiểu Cao, em chơivới Tổng giám đốc Phụ đi! Chị chọn bài hát cho tổng giám đốc Thái. Tổng giámđốc Thái thích hát đôi bài nào?”.

Phùng Hy vừa cười vừa từ chối, quay sang tỏ vẻ quantâm tổng giám đốc Thái.

Cô bảo nhân viên phục vụ cho bài hát này lên trước,đưa micro cho tổng giám đốc Thái, hai người bèn hát đôi.

Phùng Hy không nhìn cũng biết, Phụ Minh Ý đang nhìncô. Dưới ánh đèn xanh đỏ mờ ảo, ánh mắt sáng rực, như con sói đang nằm yên rìnhmồi.

Hôm nay tổng giám đốc Thái rất hào hứng, hát xong bàiTình yêu Quảng Đảo với Phùng Hy thấy vẫn chưa đã, lại chọn thêm bài Tiếu ngạogiang hồ. Lúc hát đến câu “Biển lớn một tiếng cười, sóng xô lên hai bờ”, giọngông lên cao quá, Phùng Hy cảm thấy chén rượu cũng rung lên vì giọng hát củatổng giám đốc Thái. Lúc hát xong, tổng giám đốc Thái liền cười lớn, “Mẹ kiếptôi lại hát thành sóng xô lên hai bố rồi”.

Trong phòng tiếng vỗ tay, tiếng cười tiếng nói càngthêm rộn rã, Phùng Hy cũng không nhịn được cười. Còn đang mải cười thì cô liềnnhìn thấy Phụ Minh Ý bước đến, cười với tổng giám đốc Thái: “Tổng giám đốc Tháilà anh hùng, chúng ta cùng gào bài Bá Vương biệt Cơ nhé?”.

Tiếng hát lại cất lên, giọng Phụ Minh Ý trầm ấm, gócanh đứng lại đối diện với Phùng Hy, phía sau lưng mọi người tấm tắc khen ngợi,ánh mắt nhìn về phía cô đầy tình ý.

Nếu quay lưng lại thì Phùng Hy chỉ có thể nhìn tường.Cô cố gắng né tránh ánh mắt của Phụ Minh Ý, nhìn vào mọi người đang cười đùa.Bên kia thì tổng giám đốc Thái đang gào lớn vào tai cô: “Trong trái tim anh emlà tất cả! Nước mắt anh đang rơi lã chã!”. Gào đến nỗi đầu cô ê ẩm, hai tai ùlại, Phùng Hy muốn khóc mà không ra nước mắt.

Hai người song ca rất hay. Dường như Phụ Minh Ý rấthài lòng với vị trí hiện tại, hai người hát hết một lượt những bài hát có tôngcao.

Giọng tổng giám đốc Thái khàn khàn nhưng cao, bài hátĐến chết cũng phải yêu mang chút phong cách của Vitas; Phụ Minh Ý giọng hay,những chỗ nào tổng giám đốc Thái không lên được anh đều lên thay, chỗ nào tổnggiám đốc Thái hát không đúng giọng anh đều hát kèm nhưng anh không để mình nổitrội, chỉ để một mình tổng giám đốc Thái thể hiện. Vì thế tổng giám đốc Tháicàng nổi hứng, liên tiếp chọn mấy bài liền.

Người duy nhất không chịu được là Phùng Hy. Cô ngồitrên ghế trong góc quầy cười theo mọi người, mấy lần chỉ muốn nhảy xuống khỏighế chân cao, vòng qua quầy bar hình tam giác này và đi đến khu vực an toàn.Nhưng chỉ cần cô chuẩn bị có ý định này, Phụ Minh Ý liền dịch chuyển người vàotrong, cố tình để cô ngồi trước mặt anh.

Chắc chắn anh không say. Anh cười lớn, vừa vỗ vai tổnggiám đốc Thái vừa uống rượu, hai người gọi nhau là anh em rồi tâng bốc nhau.Ánh mắt nhìn cô chỉ mang ý cười bỏng cháy.

Trước đây, trong các buổi tụ họp bạn bè hát hò, thỉnhthoảng Phụ Minh Ý cũng nổi hứng và nhìn Phùng Hy bằng ánh mắt này, chăm chú vàcháy bỏng. Những lúc đó, cô cảm thấy anh thật bốc; những lúc đó, cô thích đượcanh nhìn cô như thế biết bao. Ánh mắt ngang ngược và da diết, khiến cô cảm thấycô là cô gái của anh, chỉ một mình anh mà thôi.

Mỗi bài hát, mỗi câu hát bên tai mà anh hát đều giốngnhư chỉ dành riêng cho cô. Trái tim của cô đã bị men rượu mê hoặc, cô không cònbình tĩnh được nữa, cô biết tinh thần của mình đang ở trong tình trạng rất dễmất kiểm soát. Đúng lúc cô định bất chấp tất cả và nhảy xuống ghế, đi chen quangười Phụ Minh Ý thì Tiểu Cao cầm chiếc máy điện thoại di động mà cô đặt trêntràng kỷ lắc lắc trước mặt cô, màn hình nhấp nháy khiến cô cảm thấy như đượcnhìn thấy mặt trời mọc từ phía đông, giống như bài hát Núi đỏ hoa hồng mà tổnggiám đốc Thái đang hát: “Mây đen kín trời gió thổi tung, chủ tịch Mao đến trờilại sáng!”.

Lúc đi qua chỗ Phụ Minh Ý, Phụ Minh Ý cười hỏi: “Giámđốc Phùng cũng hát một bài chứ?”.

“Điện thoại của em đổ chuông, em ra nghe một chút”.Phùng Hy nhìn về phía Tiểu Cao mỉm cười. Đợi đến lúc cô cầm được điện thoại củamình trong tay thì điện thoại đã thôi đổ chuông. Cô nhìn vào số điện thoại, mấycuộc đều là do Mạnh Thời gọi đến. Cô nắm chắc phao cứu sinh này và bước ra khỏiphòng hát.

Đóng cửa buồng điện thoại nằm bên cạnh lại, Phùng Hy cảmthấy ngay cả giọng nói cũng không giống của mình nữa. Ngồi lâu trong phòng hátồn ào, bất giác cảm thấy vẻ yên tĩnh ở đây tựa như một không gian giả tạo. Lúcnghe thấy tiếng Mạnh Thời, Phùng Hy mới biết rằng mình đang nói rất to, mặc dùđầu óc cô vẫn đang tỉnh táo.

“Em uống rượu à? Ở đâu vậy”.

“Em đi tiếp khách hàng ở Hoàng Đô, không nghe thấytiếng điện thoại anh gọi”.

Mạnh Thời nhận ra sự biến đổi trong giọng nói của cô,nhìn đồng hồ thấy đã hơn một giờ sáng, bất giác thấy xót xa. Mạnh Thời dịu dàngnói: “Tranh thủ người đông em uống ít thôi. Anh đến đón em nhé. Em ở phòng sốmấy?”.

Phùng Hy gọi lại cho Mạnh Thời không phải là muốn anhđến đón cô, mà chủ yếu là muốn nói chuyện gì đó với anh, như thế có thể vàomuộn hơn một chút, nhưng chưa đợi cô trả lời, Phụ Minh Ý đã đến sát bên cô,Phùng Hy giật mình vội tắt ngay điện thoại.

Phụ Minh Ý tựa lưng vào buồng điện thoại, ánh mắt sángngời sâu thẳm. Anh không nói gì mà cứ nhìn cô như vậy.

Không gian yên tĩnh trở nên ngột ngạt. Phùng Hy cốgắng mỉm cười, cố gắng để mình nói với giọng hết sức tự nhiên: “Anh cũng gọiđiện thoại à? Em vào trước để tiếp tổng giám đốc Thái đây”.

Dù cố gắng trấn tĩnh đến đâu cô vẫn không giấu nổi vẻngà ngà say của mình, giọng nói cũng không rõ nữa.

“Em không được uống nữa đâu. Anh không ngờ Dương ThànhThượng lại giở trò này. Trước đây em theo anh ta cũng thế này à?”. Phụ Minh Ýkhẽ thở dài.

Buổi tối anh gọi điện cho Dương Thành Thượng hỏi tìnhhình, Dương Thành Thượng nói chủ khách thân thiện, nhà ông ta có việc nên phảivề sớm một chút, có Phùng Hy tiếp khách không thành vấn đề. Phụ Minh Ý biết cóbao nhiêu người bên công ty Cừ Giang đến, nghĩ đến việc Phùng Hy phải một mìnhtiếp khách lại thấy se lòng, đặt điện thoại xuống liền đến đây. Trên đường đianh thầm nghĩ, nếu như Phùng Hy vẫn là người yêu của anh thì chắc chắn anh sẽkhông cho cô làm nghề này.

Ngay lập tức câu nói này đã động chạm đến dây thầnkinh của Phùng Hy, phụ nữ làm nghiệp vụ khó biết bao - vừa phải bảo vệ mình,vừa không được để khách mất hứng, phải biết tạo bầu không khí, phải biết đúngmực. Mỗi lần phải đối mặt với hoàn cảnh này cô đều thấy mệt. Phùng Hy khẽ cườinhạt, trong mắt Phụ Minh Ý, nụ cười này chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ thảmhại.

Anh quay người sang nói: “Chắc là cũng sắp tan cuộcrồi. Hiện giờ về cũng không tiện, em ngồi thêm ở đây một lát nữa đi. Anh gọinhân viên phục vụ pha cho em cốc trà”.

Trong giây phút anh đi vào, Phùng Hy chùng chân xuống,ngồi trên ghế sofa của buồng điện thoại, hỏi: “Tại sao? Kể cả là anh có muốn bỏem, tại sao không gọi cho em cú điện thoại nào?”.

Giọng cô nghẹn ngào và đau đớn. Cô ngồi dựa vào tường,hai má đỏ ửng, tóc mái rối bời, mắt hơi ươn ướt, khẽ nghiên đầu nhìn anh.

Những điều Phụ Minh Ý muốn nói cứ nghẹn trong cổ họng.Khi đến công ty nhìn thấy cô và chồng cô hạnh phúc bên nhau, anh nghĩ có lẽ lànhư vậy, mặc dù cô đã béo lên, nhưng cô vẫn hạnh phúc; sau khi biết cô đã lyhôn, anh đã xốc nổi muốn đi tìm cô, muốn tìm cơ hội tâm sự những gì mà hai bênđã trải qua; cô nghỉ hết phép quay về, vẻ đẹp mặn mà sau khi giảm béo lại mộtlần nữa khiến anh phải tim đập chân run. Anh nhìn cô, dường như thời gian támnăm chỉ trôi qua trong tích tắc, không thể tạo thành dải phân cách ngăn cáchhai người. Cô vẫn là Phùng Hy của ngày trước, còn anh vẫn là Phụ Minh Ý yêu côcủa ngày xưa. Vẻ chống cự và xa cách trong mắt cô mách bảo anh rằng, không phảicô không để tâm.

Anh cắt đứt liên hệ là do cuộc hôn nhân của anh là mộtlưỡi dao, hạ xuống một cách kiên quyết, cho dù thời gian đã làm lành vếtthương, cũng không thể khiến người ta không cảm thấy đau đớn.

Anh hít một hơi thật sâu, nói: “Hôm nay em uống rượurồi, không thích hợp để nói chuyện”.

Đúng là nơi đây không phải là địa điểm thích hợp đểnói chuyện, không phải là thời gian không phù hợp. Nhưng Phùng Hy đã mở miệng,nên không thể rút lại lời nói được nữa. Men rượu khiến cô mạnh bạo hơn. Cô cấtcao giọng, cười lớn với vẻ mỉa mai: “Anh không muốn nói với em là do anh khôngcó gì để nói? Vì tiền có đúng không? Vì vị trí hiện nay của anh và bộ completđắt tiền trên người anh đúng không?”.

Phụ Minh Ý cau mày lại, khẽ gầm lên: “Em ngồi lại chođàng hoàng đi! Em đã quên thân phận giám đốc của em rồi hay sao? Đừng quên rằngem đang đi tiếp khách hàng!”.

Phùng Hy cười ngặt nghẽo. Đúng vây, cô nhớ, cô đềunhớ. Nếu không phải là đang đi tiếp khách hàng, thì sao cô lại có thể yên tĩnhnhư vậy? Mặc dù rất muốn hét cho thật to nhưng cô phải cố gắng kìm chế. Xã hộinày thực dụng như vậy đấy, ngay cả khi cô muốn bất chấp tất cả để nổi cơn điênmột lần cũng không được. Cô nhắm mắt lại tựa vào ghế sofa, đầu kêu ong ong,trống rỗng.

Phùng Hy nửa say nửa ngủ ngồi trong buồng điện thoại,không biết bao nhiêu lâu đã trôi qua, đột nhiên mặt bị một chiếc khăn mặt nóngbỏng úp vào. Phùng Hy khẽ mở mắt ra, sau khi men rượu bốc lên, mọi thứ trongmắt cô đều quay cuồng. Phụ Minh Ý giống như trung tâm của vòng xoáy, lắc lưtrước mắt cô.

“Tổng giám đốc Thái và mọi người về rồi. Hy Hy, em đãkhá hơn chút nào chưa? Em uống nước đi”. Phụ Minh Ý nhẹ nhàng nói.

Phùng Hy đẩy anh ra, loạng choạng đứng dậy lại ngồiphịch xuống, “Anh tránh ra! Để em tự đi!”.

Phụ Minh Ý yên lặng một lát, nói: “Anh biết trong lòngem hận anh. Em về ngủ một giấc đi đã rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau, đượckhông?”.

“Nói chuyện gì cơ?”. Phùng Hy nhắm mắt lại, dựa vàoghế sofa lẩm bẩm, “Em chưa say chết được đâu, em vẫn còn đang tỉnh táo lắm. Emkhông muốn nói chuyện với anh, em mệt lắm. Biết không? Mệt lắm…”.

Một chữ “mệt” đã nói hết ra nỗi mệt mỏi của cô. PhụMinh Ý không thể chịu được nữa, liền ôm cô vào lòng. Cơ thể mềm mại quen thuốcgiống như ngày xưa. Anh thở dài đầy đau đớn: “Tại anh không tốt, năm xưa dù thếnào thì anh cũng phải nói rõ với em rồi hãy lấy cô ấy. Chỉ có điều anh khôngthể mở miệng được!”.

Nghe thấy câu nói này, Phùng Hy mở ngay mắt ra, “Khôngcần, thế này cũng tốt. Như thế em đi lấy chồng cũng… thấy vui!”.

Cô hất ngay bàn tay anh đang đặt trên vai cô ra, loạngchoạng đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Em đã say rồi, không chịu đượcnữa. Em xin anh đừng theo em nữa được không? Hiện giờ em không muốn nhìn thấyanh!”.

Túi xách của Phùng Hy được Phụ Minh Ý xách ra đặt trêntràng kỷ. Cô cầm túi xách, tay vịn vào tường đi ra, đi được một đoạn, chân lạinhũn ra suýt ngã. Phụ Minh Ý lặng lẽ đi sau lưng cô, đưa tay ra đỡ cô, dịu dàngnói: “Anh đưa em về rồi anh đi. Em như thế này anh không yên tâm”.

“Em không cần anh phải yên tâm!”. Phùng Hy nổi cáu, rasức đẩy anh. Tính bướng bỉnh bắt đầu nổi lên, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ làthoát khỏi anh.

Phụ Minh Ý đưa tay ra, ôm cô bước về phía trước, “Đừngbước nữa!”. “Nghe nào, anh đưa em về!”.

Mạnh Thời bước từ thang máy ra, đúng lúc nhìn thấyPhùng Hy đang giãy giụa trong lòng Phụ Minh Ý, bất giác thấy bực vô cùng. Anhlạnh lùng quát: “Dừng tay!”.

Giọng anh tỏ ra rất phẫn nộ, ánh mắt cũng như biếnthành một con người khác. Hôm gặp Mạnh Thời ở Hàng Châu, Phụ Minh Ý thấy anhkhá phong độ, nhưng không nghĩ rằng anh lại ghê gớm đến thế. Hiện giờ nhìn MạnhThời, lại thấy anh giống như lưỡi gươm vừa tuốt khỏi vỏ, sắc bén. Phụ Minh Ýbèn đứng thẳng lưng, bình tĩnh nhìn sang.

Lúc này đây Phùng Hy gần như đã bừng tỉnh. Cô mơ màngnghĩ, tại sao Mạnh Thời lại ở đây, tại sao lại xuất hiện cảnh hai người đàn ôngđứng đối đầu với nhau như thế này?

Phụ Minh Ý cúi đầu xuống hỏi Phùng Hy: “Em muốn anh tađưa em về nhà à?”.

Ánh mắt anh dường như đang dò hỏi. Với những gì màPhùng Hy hiểu về Phụ Minh Ý, cô biết anh đang đợi cô đưa ra một sự lựa chọn. Sựlựa chọn của cô? Cô không còn cơ hội để lựa chọn nữa, cho dù chuyện giữa cô vàMạnh Thời không thể tiếp tục được nữa, cô cũng vẫn không quay đầu lại.

Phùng Hy cố gắng đứng vững, mặc dù hơi líu lưỡi nhưngnói vẫn rất rõ ràng: “Cảm ơn anh, tổng giám đốc. Bạn em sẽ đưa em về nhà”.

Ngọn lửa không cam lòng bùng cháy dữ dội trong lòng,cho dù có say, cô cũng không hề do dự. Trong tiềm thức, cô đã hất anh ra khỏicuộc chơi một cách triệt để, không hề lăn tăn do dự.

Phụ Minh Ý nhìn vào mắt cô, đôi mắt bị men rượu làmcho mơ màng sáng lên khác thường, trong giây phút đó anh chỉ muốn được sở hữucô.

Phụ Minh Ý khẽ mỉm cười, giọng anh trở nên hết sức nhẹnhàng: “Thế này thì anh yên tâm rồi. Trưa mai sẽ mời đoàn tổng giám đốc Thái ăncơm, em đến thẳng nhà hàng là được. Nghỉ sớm đi nhé”.

Anh gật đầu với Mạnh Thời, mỉm cười nói: “Uống rượuxong Hy Hy thích nhất là ăn bát mì nấu bỗng rượu”.

Phùng Hy lại một lần nữa bàng hoàng vì câu nói cuốicùng này của Phụ Minh Ý, ngượng ngùng không biết nói gì hơn.

Mạnh Thời quay đầu sang nhìn thấy Phùng Hy đang cúiđầu, khẽ thở dài, tay sờ lên mặt cô, má cô nóng bỏng. Anh nắm tay Phùng Hy,hỏi: “Em có đi được không?”.

Cô gật gật đầu lại lắc lắc đầu. Cô chỉ muốn được nhắmmắt và yên giấc ngàn thu ở đây.

Mạnh Thời bèn đưa tay kéo cô, để cô tựa vào mình. Đợiđến khi thang máy đi lên, anh bế cô ra. Thấy cô trợn tròn mắt, lo lắng bất an,anh bèn cười, nói: “Em không nặng, thật đấy. Em ngủ đi”.

Cánh tay của anh rất chắc chắn khiến cô cảm nhận đượcsự an toàn. Phùng Hy không muốn nghĩ gì nữa, đầu tựa vào ngực anh, nhắm mắtlại.

Xuống cầu thang, Mạnh Thời cúi đầu nhìn, Phùng Hy đãngủ say rồi, mặt đỏ ửng, người co lại. Anh lại khẽ thả lỏng tay ra, để cô đượcnằm thoải mái hơn.

“Lái xe của cậu Mạnh ra đây”. Vị giám đốc điều hànhsai một nhân viên phục vụ.

“Không cần, xe của tôi đỗ ngay ở cửa”. Mạnh Thời đáp.

Vị giám đốc điều hành chạy ra ngoài cửa, nhìn trướcnhìn sau nhưng không thấy xe của Mạnh Thời đâu, nhìn thấy Mạnh Thời bế Phùng Hyđi đến bên cạnh chiếc xe taxi, mồm liền há hốc.

Mạnh Thời bực mình nói: “Điều chỉnh ghế thấp xuống, đểcho cô ấy nằm thoải mái chút”.

Vị giám đốc điều hành liền vội mở cửa ra rồi điềuchỉnh ghế ngồi. Mạnh Thời bế Phùng Hy vào, lúc cúi người vào lái xe mới nói:“Tối nay không gặp tôi, chuyển lời cảm ơn tới tổng giám đốc Hoàng nhé”.

Thành phố đã vô cùng yên tĩnh, anh bực bội châm mộtđiếu thuốc. Mạnh Thời không thể không nhìn nhận lại mối quan hệ giữa Phùng Hyvà Phụ Minh Ý. Anh nhìn Phùng Hy đang say sưa giấc nồng với một tâm trạng rốibời, rốt cục là cô có bao nhiêu chuyện thuộc về quá khứ?

Mạnh Thời không biết mối quan hệ ngày trước giữa PhùngHy và Phụ Minh Ý, những điều anh nhìn thấy và nghe thấy ở Hàng Châu chỉ là sựquấy rầy của Phụ Minh Ý mà thôi, một sự gây rối và quấy rầy của sếp nam đối vớinhân viên nữ. Và hôm nay những câu nói mờ ám của Phụ Minh Ý giống như hòn đáđập xuống đầu khiến Mạnh Thời có phần choáng váng. Lúc cửa thang máy khép lại,Phụ Minh Ý đứng ở bên trong nhìn thẳng vào anh, ánh mắt điềm đạm của anh takhiến Mạnh Thời phải suy nghĩ mông lung.

Gió ngoài cửa sổ thổi vào, Phùng Hy có phần hơi khóchịu khẽ xoay người, lẩm bẩm mấy câu, dường như cảm thấy hơi lạnh lại nằm colại. Mạnh Thời khẽ thở dài, dụi thuốc, đóng cửa xe lại.

Anh vừa lái xe vừa nghĩ, tại sao anh lại bị cô húthồn? Trong mắt Mạnh Thời hiện rõ vẻ nghi hoặc, mãi cho đến khi về đến khu nhàở, anh vẫn chưa nghĩ ra.

Dừng xe lại, anh khẽ chạm vào người Phùng Hy. Cô vẫnchưa tỉnh, mặt vẫn đang đỏ bừng vì say. Mạnh Thời xuống xe khẽ gọi cô, Phùng Hymơ màng đáp lại, tiếng như mèo kêu, anh liền thôi gọi cô.

Anh bế Phùng Hy lên, thấy cô không hề tỏ ra cảnh giácmà co ro trong lòng anh, ngủ rất ngon, một cảm giác được tin tưởng trào dângtrong lòng. Mạnh Thời nhìn sang phía nhà Phùng Hy, rồi lại nhìn sang phía nhàmình, xách túi của Phùng Hy, đi về phía nhà cô.