Phu Quân Chết Trận Trở Lại

Chương 11: Thì thà thì thầm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit + Beta: Cù lão bản

Nhất thời Hoắc Nghiêm Đông im lặng. Y chưa từng gặp người nào lại đem chuyện bản thân đoạn tụ ra nói thẳng thắn không chút che đậy như vậy, tự nhiên như đang nói chuyện ăn cơm uống nước. Chẳng lẽ hắn không biết cõi đời này phần lớn người vẫn cho rằng phân đào đoạn tụ là một chuyện làm trái thiên lý?

Lương Hiểu Tài cũng biết mình không cần thiết phải làm rõ chuyện này nhanh như vậy, nhưng đời trước hắn từng gặp một người, nghiêm túc mà nói thì xem như là bạn học. Hôm khai giảng người kia có giúp hắn xách hành lý. Lúc đó hắn còn cảm thấy đối phương thật trượng nghĩa, xem như bạn bè thân thiết. Ai biết trong lúc vô tình người kia biết được hắn là đồng tính luyến rồi oán giận hắn sao không nói sớm, cãi vã một trận thật lớn rồi giữ khoảng cách với hắn xa thật là xa.

Nhàm chán vậy đấy, cho nên một số thời điểm có thể nói hắn liền nói. Nếu đối phương không thèm để ý thì làm bạn bè cũng không sao, nếu như đối phương lưu ý vậy coi như kịp thời giữ khoảng cách không giao lưu quá nhiều, cả hai bên đều bớt lo.

Hoắc Nghiêm Đông không có biểu tình gì khác thường. Y nhìn Lương Hiểu Tài một lát, trong con ngươi sắc bén nhanh chóng chợt lóe một chút bất ngờ, sau đó y nói: “Cám ơn ngươi đã chăm sóc nương ta mấy năm qua. Ta chỉ ở nhà khoảng một tháng sẽ phải đi nữa, đến lúc đó nếu như ngươi vẫn muốn ở lại đây thì ta sẽ tặng căn nhà này cho ngươi.”

Lương Hiểu Tài nói: “Cảm tạ. Chỉ là ngươi đi rồi ta và nương ta ở lại đây cũng phiền phức, còn không bằng đi luôn. Bất quá ngươi định giải thích thế nào với nương… nương ngươi?”

Quả thật Hoắc Nghiêm Đông còn chưa nghĩ ra cái này. Y cảm thấy trước mắt đây là chuyện phiền toái nhất. Có thể nhìn ra được nương y thật sự rất yêu thích Lương Hiểu Tài, mà Lương Hiểu Tài giả làm Lương Nhiễu Âm tựa hồ cũng không có gì sai. Nếu bây giờ nói rõ chuyện này với nương thì việc khiến bà thương tâm là không tránh được. Hơn nữa y phải lấy lý do gì để cùng Lương Hiểu Tài tách ra? Hòa ly? Hay bỏ vợ?

Ở trong mắt người ngoài Lương Hiểu Tài là thê tử tốt đốt đèn lồng mười dặm tìm không ra, không chỉ xinh đẹp như hoa tâm địa còn thiện lương vô cùng. Quan trọng nhất là người này đặc biệt hiếu thuận, hơn nữa còn rất có năng lực. Muốn bỏ vị thê tử thế này y không tìm được lý do, nhưng nếu chọn hòa ly y phải nói với nương thế nào?

Lúc này Lương Hiểu Tài còn nói: “Còn có chuyện này ta phải nhắc nhở ngươi. Năm nay Lương Nhiễu Âm hai mươi mốt tuổi, đã tính là gái lỡ thì. Ả vẫn luôn muốn gả cho biểu ca của ả nhưng tên biểu ca kia căn bản không muốn lấy ả, cữu cữu ả cũng không có ý thân càng thêm thân. Cho nên nếu bọn họ biết được ngươi còn sống, thậm chí còn quay trở về, rất có khả năng sẽ trực tiếp nhét ả cho ngươi. Ta kiến nghị ngươi suy tính biện pháp giải quyết sớm một chút.”

Hoắc Nghiêm Đông hỏi: “Ngươi có thể có kiến nghị gì tốt?”

Lương Hiểu Tài nói: “Kiến nghị cực kỳ tốt không có. Muốn giải quyết triệt để chuyện này, hoặc là hiện tại chúng ta hòa ly, thời điểm đó trên danh nghĩa ả không phải là vợ của ngươi, hoặc là ngươi sớm rời khỏi đây, để ả vĩnh viễn không tìm được người. Đúng rồi, một tháng sau ngươi đi đâu?”

Hoắc Nghiêm Đông nghĩ cũng không nghĩ nói: “Hổ Đầu Quan.”

Lương Hiểu Tài chưa từng nghe nói tới nơi này, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc. Hoắc Nghiêm Đông bèn giải thích: “Biên giới Phúc Hoa quốc (1) và Ô Bác quốc.”

(1) Phúc Hoa quốc: nguyên quán kiêm địa chỉ thường trú của hai nam chính

Nói như vậy Lương Hiểu Tài mới hiểu: “Đi trông coi biên quan?”

Hoắc Nghiêm Đông khẽ gật đầu một cái. Một tháng này vốn là để về nhà nghỉ ngơi, hết một tháng phải đi Hổ Đầu Quan nhậm chức. Nơi đó có ba ngàn Hổ Đầu binh, y nhậm chức chính là Phó thống lĩnh của ba ngàn Hổ Đầu binh này.

Lương Hiểu Tài hỏi: “Vậy đi sớm cũng được mà, tại sao lại đợi đến một tháng?”

Hoắc Nghiêm Đông thầm nhủ trong lòng, vốn y định cho mẹ già và thê tử chút thời gian suy nghĩ, xem có muốn đi theo y hay tiếp lưu lại thôn Hà Nguyệt, ai sẽ ngờ tới thê tử lại là đồ giả.

Lương Hiểu Tài lại hỏi: “Bên kia lạnh không?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “So với bên này thì lạnh hơn một chút. Hổ Đầu Quan vừa chấm dứt chiến sự không bao lâu, không an nhàn như bên này. Hơn nữa khá là hoang vu, người mới đến có thể sẽ gặp không ít cực khổ.”

Lương Hiểu Tài nói: “Vậy hòa ly trước đi, chặt đứt tầng quan hệ này giữa ngươi và Lương Nhiễu Âm rồi hãy nói. Còn phía nương ngươi ngươi tự thương lượng với bà đi, xem phải thế nào.”

Dứt lời Lương Hiểu Tài lập tức đứng dậy, lấy cái sọt rách dùng để bắt chim sẻ rồi lấy thêm chút gạo. Tám chuyện cũng chỉ là tám chuyện, còn không bằng tiện tay bắt chút chim sẻ nướng ăn. Hắn ngồi xuống đặt bẫy, làm xong rồi kéo dây thừng đi tới bên cạnh Hoắc Nghiêm Đông, ngồi xổm vừa nhìn cái bẫy vừa chờ đáp án. Hoắc Nghiêm Đông thấy thế cũng ngồi xổm bên cạnh hắn.

Đều là ngồi xổm nhưng Hoắc Nghiêm Đông to xác mặc quần áo đen thui, nhìn qua như tảng đá. Lương Hiểu Tài nhìn nhìn thể trạng bản thân, trong lòng đột nhiên chua lòm, yên lặng lui lui ra sau một chút.

Ngược lại Hoắc Nghiêm Đông không có ý kiến gì. Y cảm thấy tình huống của y và hắn thật đúng với câu: Không đánh không quen biết. Ban đầu y có chút ý kiến với Lương Hiểu Tài, thế nhưng đánh một trận lại thật sự bội phục hắn, cũng thưởng thức tính cách thẳng thắn của hắn. Y hiếu kỳ hỏi: “Muốn ăn chim sẻ?”

Lương Hiểu Tài nói: “Ừm. Hiếm khi có cơ hội quang minh chính đại uống rượu nên kiếm chút đồ nhắm. Ngươi có từng ăn vật này chưa?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Không có. Ngược lại khi còn bé có gặp một con chim sẻ bị thương. Trông đáng thương nên chăm nó đến khi khỏe thì thả.”

Lương Hiểu Tài dùng loại ánh mắt đặc biệt thần kỳ đánh giá Hoắc Nghiêm Đông, cuối cùng thốt lên một câu: “Không nhìn ra a huynh đài, huynh rất có lòng bảo vệ động vật nhỏ a. Thế giờ có ăn không?”

Hoắc Nghiêm Đông chưa nói ăn cũng chưa nói không ăn. Sau một lát y đem vấn đề kéo về vạch xuất phát.

“Ta vừa mới hỏi nương ta, hôn thư của ta và Lương Nhiễu Âm ở trong tay bà, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể hòa ly, nhưng bây giờ vấn đề lớn nhất là nương ta. Ngươi cũng biết mắt bà bị mù cho nên thường xuyên mò mẫm để phân biệt vài thứ, một khi đổi người quá lắm là một hai ngày bà sẽ phát hiện có vấn đề.”

Lương Hiểu Tài nói: “Nhưng ngươi cũng không thể gạt bà cả đời. Lúc trước ngươi không về ta cũng nghĩ ngươi chết trận sa trường cho nên mới không vứt bỏ bà một mình, nhưng bây giờ ngươi trở lại ta lưu lại nữa không thích hợp, chớ nói chi bên phía nương ta cũng không tiện nói. Ta dẫn bà lại đây nói là nhờ bà giúp đỡ ta chăm sóc nương ngươi. Ngươi không ở còn tốt, ngươi trở lại, chắc chắn bà sẽ không chịu ở lại. Ta cũng không yên lòng để bà sống một mình bên ngoài.”

Dù sao Quan Thải Y cũng là mẫu thân của thân thể này, không quản là chuyện không có đạo lý. Hơn nữa Quan Thải Y thật lòng thật dạ với hắn, hắn không thể không quản.

Hoắc Nghiêm Đông có chút đau đầu, nhẹ nhàng nhíu mày. Một đại nam nhân ở trên chiến trường giết người mắt cũng không chớp một cái vậy mà lại bị chút chuyện nhỏ này làm khó. Năm đó trước khi rời đi y từng lập lời thề, lúc trở về sẽ không để nương thương tâm nữa, kết quả vừa về nhà chưa được mấy bữa đã gặp rắc rối to đùng.

Lúc này Lương Hiểu Tài kéo dây thừng, trong nháy mắt “bộp” một cái, sọt rách úp được chim sẻ tham ăn. Vì vậy hắn không nói thêm nữa, đứng dậy chạy tới chỗ cái sọt. Hắn duỗi tay lần mò, bắt lấy mấy chú chim đang líu ra líu ríu. Từng bạn từng bạn chim béo bị cột dây thừng, không thể tiếp tục bay nhảy, sau đó hắn đổi sang chỗ khác bố trí bẫy.

Hoắc Nghiêm Đông nghĩ thầm: Tiểu tử rốt cuộc vẫn là tiểu tử, xem cái dáng vẻ hoang dã như vậy nào có nửa điểm như cô nương gia. Đổi kiểu tóc lại thay nam trang, trông chẳng khác mấy so với binh lính dưới tay y, chỉ là xinh đẹp hơn nhiều.

Không bao lâu Lương Hiểu Tài liền ngồi xổm trở lại. Hai người chụm đầu trong vườn rau y như trộm. Chốc chốc thì thầm cái này, chốc chốc thì thào cái kia. Người nào không biết chuyện chỉ nhìn bề ngoài còn tưởng vợ chồng son mấy năm không gặp đang tình tình tứ tứ.

Trương Đại Nương ra vườn lấy ít thứ, nhìn thấy hai người trêu ghẹo nói: “Hai vợ chồng son các ngươi a, có nhà không ở lại kéo nhau ra vườn rau ngồi, sợ người ta không biết hai đứa tình cảm tốt sao?”

Hoắc Nghiêm Đông: “…”

Lương Hiểu Tài: “…”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy một tia sốt ruột. Lương Hiểu Tài quay đầu: “Đại nương, tụi con chỉ đang bắt chim sẻ. Con định làm chút đồ nhắm rượu cho y.”

Trương Đại Nương cười nói: “Ôi xấu hổ kìa. Được được được, ta không nói nữa, các ngươi ngồi xổm kệ các ngươi.”

Lương Hiểu Tài thầm nói ngài đi nhanh lên đi!

Trương Đại Nương cầm đồ vật lại không đi, không chỉ không đi chồng bà còn vào sân tìm bà. Giọng bà lớn, lại không tận lực nhỏ giọng, Lương Hiểu Tài và Hoắc Nghiêm Đông nghe thấy bà nói chuyện với đương gia nhà bà.

“Nhìn vợ chồng hai đứa nó kìa, đừng thấy hơn ba năm không gặp, vừa gặp là dính như sam. Nào giống hai chúng ta, không ai dám hé răng.”

Trương đại gia nói: “Này này, còn không phải vì mới gặp mặt lần đầu nên có chút luống cuống sao. Sao bà không ngẫm lại đi, tối hôm qua Hoắc tiểu tử về, buổi tối kéo lão bà vào trong ngực nên sáng hôm sau mới có thể ngọt ngọt ngào ngào? Chẳng phải đến ngày thứ hai bà mới nói chuyện với tôi sao!”

Trương Đại Nương: “Ha, cái này ngược lại cũng đúng nha.”

Lương Hiểu Tài: “Chà, Trương đại gia này. Ngày thường Dũng Thắng nhà ngài nói với con nhiều một câu ngài đã mắng Dũng Thắng hai câu, bảo con là một tiểu quả phụ nói chuyện với con làm gì. Sao lúc này không thấy ngài kiêng kị gì hết vậy?”

Hoắc Nghiêm Đông mặt không cảm xúc nhìn Lương Hiểu Tài: “Rõ ràng vừa nãy ngươi nói muốn uống rượu, sao giờ lại bảo phải làm đồ nhắm rượu cho ta?”

Lương Hiểu Tài mặt không đỏ tim không đập nói: “Cũng không thể nói là làm cho ta nha?”

Hoắc Nghiêm Đông: “…” Da mặt thật dày.

Hoắc Nghiêm Đông không biết, đời trước trong quân Lương Hiểu Tài nổi tiếng là “tên khốn”. Người ta nói hắn da mặt dày hắn liền nói: Da mặt không dày, đâm cái là lủng. Là một quân nhân xuất sắc phòng ngự toàn thân nhất định phải ở trạng thái cao nhất, cho nên da mặt đương nhiên phải dày.

Lương – da mặt dày như tường thành – Hiểu Tài úp sọt ba lần, đã bắt được mười lăm mười sáu con chim sẻ, song ngẫm lại lượng cơm của Hoắc Nghiêm Đông hắn lại bắt thêm mấy lần nữa. Chờ đến khi hắn lột da ướp thịt chim sẻ thì cũng đã là buổi trưa.

Thời gian này còn chưa cần nấu bữa trưa, Hoắc Nghiêm Đông liền đi tìm mẫu thân hỏi bà hôn thư của y. Lý Thuận Liên hỏi: “Con lấy hôn thư làm cái gì?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Lúc đó con không có ở nhà, không phải khi làm hôn thư cần ấn dấu tay sao? Con đi ấn lại.”

Cổ đại không có máy tính để ghi chép lưu trữ, cho nên giấy tờ chứng nhận các loại đều là kiểu viết thành hai ba bản giống nhau, bản chính sẽ được quan phủ lưu lại, khi làm công văn thì căn cứ vào bản chính.

Lý Thuận Liên không nghĩ nhiều, cười nói: “Là con suy nghĩ chu đáo. Vậy con tự lấy đi, nương để bên trong hộp lược gỗ ấy.”

Hoắc Nghiêm Đông biết hộp gỗ kia, đó là vật do cha y tự tay làm cho nương. Y mở ra, quả nhiên hôn thư ở bên trong, liền nói với Lý Thuận Liên: “Nương, trên đường về con sẽ mua chút đồ cho nương, thế nhưng con không biết Tiểu Âm thích gì nên không có mua gì cho nàng, con định lát nữa dẫn nàng cùng lên trên trấn, ấn dấu tay rồi thuận tiện mua quà cho nàng.”

Lý Thuận Liên nói: “Được được được, cần phải thế. Bất quá lúc này các con đi sợ là sẽ về trễ đi?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Có con ở đây, không sao đâu.”

Lý Thuận Liên gật gật đầu: “Vậy cũng chú ý chút. Hơn nữa ban đêm trời lạnh, con và Tiểu Âm mặc nhiều quần áo chút. Ta còn đang chờ ôm cháu nội đây, không thể để con dâu bị ốm.”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Nương, con đã biết.”

Đi ra ngoài nhìn nhìn, Lương Hiểu Tài đã chuẩn bị xong, chỉ có điều hắn không mặc nam trang giống đêm hôm trước. Không chỉ không mặc nam trang còn không cầm bỏng gạo theo, ngược lại mang theo chim sẻ đã được ướp gia vị.

Trên đường, Hoắc Nghiêm Đông hỏi Lương Hiểu Tài: “Làm cái gì vậy? Đêm nay muốn bán nó?”

Lương Hiểu Tài ôm chặt lấy bát chim sẻ trong lồng ngực y như đang ôm con: “Bán gì mà bán a? Mấy khi được uống rượu, đương nhiên phải nướng cho bản thân ăn!”