Phu Quân Chết Trận Trở Lại

Chương 30: Bốn mắt nhìn nhau




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Edit + Beta: Cù lão bản

Trên giáo trường từng nhóm Hổ Đầu binh thực hiện đủ các loại bài luyện tập. Có đấu vật, so đấu binh khí, còn có đơn thuần luyện lực cánh tay, mọi người đều như nghẹn một bụng lửa muốn phát tiết ra ngoài.

Đám Thiết Tí quân mới tới cũng có luyện tập, mà nói luyện tập là cho êm tai thôi, kỳ thực mỗi tên căn bản đều chẳng có sức lực gì mấy. Tuy rằng sau khi bọn họ đến đây rốt cục có thể không cần chịu đói, nhưng nếu bắt họ khôi phục lại huấn luyện cường độ cao là điều không thể. Suốt mấy tháng nay bọn họ đều chưa từng ăn gì đàng hoàng, mỗi ngày chỉ uống một ít cháo treo mạng. Thỉnh thoảng được ban cho một cái bánh bao thì thồn ngay vào miệng, cứ như vậy người khỏe đến đâu cũng hỏng mất.

Hoắc Nghiêm Đông nhìn bộ hạ của mình huấn luyện trên thao trường, lại nhìn một chút nhóm Thiết Tí quân đứng thành một vòng bên ngoài nhìn mọi người luyện tập. Y tìm một chỗ đứng hơi đông rồi ngồi xuống hỏi: “Mấy ngày nay các ngươi ở đây ở quen chưa?”

Người bên Thiết Tí quân gật gật đầu.

Hoắc Nghiêm Đông lại hỏi: “Ăn quen chưa?”

Những người này mạnh mẽ gật đầu.

Hoắc Nghiêm Đông nói tiếp: “Trước tiên các ngươi nghỉ ngơi thêm mấy ngày, ăn uống thật ngon. Chờ thân thể khôi phục được một ít thì mỗi ngày đi thao luyện với bọn họ. Cũng không lâu lắm đâu, ước chừng mười ngày nửa tháng thân thể có thể chậm rãi rắn chắc lên.”

Những người này tiếp tục gật đầu, lúc này có một người thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất trong đám, quá lắm không qua mười lăm tuổi hỏi: “Hoắc Phó thống lĩnh, sau này mấy huynh đệ chúng tôi thật sự đều có thể ở lại chỗ này sao?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Chuyện này ta không có quyền quyết định. Nhưng dù các ngươi chỉ được ở lại chỗ này một ngày thì có cơm mọi người cùng ăn, chịu đói mọi người cùng đói. Cái khác ta và Dương Đại thống lĩnh không dám nói, song điểm này vẫn có thể bảo đảm.”

Người kia tựa hồ đối với đáp án như vậy có chút thất vọng, thế nhưng nghĩ một chút cũng hiểu hiện tại đã so với lúc ở Thiết Tí quân thật sự tốt hơn nhiều. Thời điểm ở quân doanh Thiết Tí quân bọn họ mỗi ngày đều đói đến bụng kêu rột rột, đến đây lại có thể ăn no. Hơn nữa nơi này cũng không có thói đánh người, chỉ cần không phạm quy củ thì không có ai tùy tiện đánh mắng bọn họ.

Hoắc Nghiêm Đông quan sát mấy ngày cũng coi như quen thuộc với bọn họ một ít, thấy bọn họ chịu trò chuyện với y liền hỏi tiếp: “Các ngươi ở bên kia mỗi ngày ăn không đủ no sao không có ai nói với thượng cấp một chút?”

Vấn đề này lần trước Dương Đại thống lĩnh cũng có hỏi qua thế nhưng không người nào dám nói. Y vốn tưởng rằng nhận thức được mấy ngày bọn họ có thể nói một chút, kết quả những người này đều trầm mặc. Bọn họ ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, chỉ là không có một ai dám lên tiếng.

Hoắc Nghiêm Đông có chút giận, lạnh nhạt nói: “Có ý kiến gì thì nói, giấu ở trong bụng có ích lợi gì?”

Cũng chính là người nhỏ tuổi nhất kia, hắn nhìn trái nhìn phải sau đó nhỏ giọng nói cho Hoắc Nghiêm Đông: “Chúng tôi không dám. Bọn họ biết trong nhà của chúng tôi có bao nhiêu người sống ở đâu. Nếu chúng tôi dám nháo người nhà sẽ gặp tai ương. Chúng tôi đều là sau khi đến đó mới biết, bởi vậy bọn họ chỉ bắt những ai có người nhà đi tòng quân chính là để có cớ bắt bí chúng tôi. Trước kia có người nháo, cuối cùng thì…” Anh bạn nhỏ vươn tay làm động tác cắt cổ, những người khác dồn dập cùng gật đầu.

Lửa giận của Hoắc Nghiêm Đông “Phừng” một phát lên tới ngút trời. Ban đầu y cũng nghĩ có lẽ những người này bị bắt được nhược điểm gì cho nên mới không dám chạy trốn cũng không dám hé răng, bằng không làm sao có khả năng một đội ngũ mấy ngàn người lại không có ai dám phản kháng, không ngờ lại có chuyện hèn hạ đến mức này!

Nhớ năm đó Phương Đại đô thống mang theo bọn họ cũng nhau chống ngoại địch cứu bách tính, đi tới chỗ nào Trấn Bắc quân cũng đều được khen hai ba câu. Đám chó chết đó thật giỏi!

Hoắc Nghiêm Đông hỏi tiểu tử kia: “Ngươi tên gì?”

Tiểu tử nói: “Chu Đại Lâm, còn gọi là Chu Tiểu Bàn.” Nói xong hắn dường như nghĩ đến cái gì, cúi đầu nhìn thân thể nhỏ bé của mình lúng túng cười một cái nói: “Hồi trước ta mập hơn bây giờ.”

Hoắc Nghiêm Đông nhìn những người xung quanh một vòng, lập tức rời khỏi đám người. Y đến bên trong giáo trường tìm mấy người, để cho bọn họ lúc thường chú ý Chu Đại Lâm một chút. Có người hỏi: “Phó thống lĩnh, tiểu tử này là gian tế Thiết Tí quân phái tới sao?”

Hoắc Nghiêm Đông nói: “Chắc không phải, bất quá tạm thời khó nói. Các ngươi lúc thường không bận rộn chú ý chút cũng không sai. Mấy người khác ta cũng đã nói với các ngươi, đều để tâm một chút.”

Thiết Tí quân đưa đến quá nhiều người, y và Dương Hách cũng không có cách nào trong một khoảng thời gian ngắn phân biệt được ai có vấn đề, thế nhưng đề phòng một chút sẽ không sai. Ăn ké một chút quân lương cũng không có gì, chỉ sợ không chăm lo chu đáo lại bị bọn họ chụp mũ “Quản lý không nghiêm” thì oan ức chết.

Những người kia gật gật đầu, sau lại tiếp tục giơ chuỳ sắt luyện tập. Theo dõi là chuyện trước đây bọn họ thường làm, tuy rằng công phu của bọn họ có thể không tốt như mấy huynh đệ bị bắt đi, nhưng theo dõi bám đuôi chuyện như vậy là sở trường kiếm sống của bọn họ.

Sau đó rất nhiều người phát hiện, mỗi lần chia thức ăn vị đại ca phát cháo đều sẽ đưa cho Chu Tiểu Bàn nhiều thêm vài cái màn thầu, nói hắn còn nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn nên cho hắn ăn nhiều một chút. Thời điểm Chu Tiểu Bàn nhận màn thầu cười đến thấy răng không thấy mắt, nhưng có thế nào cũng sẽ xé màn thầu thành bốn phần phân cho mấy người huynh đệ chơi thân với hắn.

Ba ngày thoáng cái trôi qua, binh lính Thiết Tí quân đưa đến lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy khôi phục sức khỏe. Tuy rằng không thể mập lên một chút, nhưng ít ra gần đây khí sắc thực sự tốt hơn nhiều. Mà ở bên kia hai ngàn Hổ Đầu binh cùng Lương Hiểu Tài chân chính bắt đầu tháng ngày dầu sôi lửa bỏng.

Hai ngàn Hổ Đầu binh làm theo kế hoạch đã bàn trên đường, vừa đến nơi liền bắt đầu nháo, nói không quen khí trời đau bụng buồn nôn. Song rất nhanh bọn họ phát hiện, Tiền Quang Tổ còn thất đức hơn bọn họ nghĩ rất nhiều. Tiền Quang Tổ nói, nếu không quen khí trời vậy trước tiên đừng ăn gì cả, ăn rồi nôn ra rất lãng phí, còn không bằng bớt một miệng ăn, chờ đến lúc quen khí trời rồi hãy ăn. Đây chính là muốn công khai bỏ đói bọn họ a!

Trong đám người đột nhiên có người hét lớn một tiếng: “Khinh người quá đáng! Chúng tôi là đến làm binh, không phải là tù nhân! Dựa vào cái gì không cho chúng tôi ăn no!”

Thái quân sư nói: “Không phải là các ngươi nói không quen khí trời sao, ăn vào liền buồn nôn còn đau bụng? Đại thống lĩnh làm thế là muốn tốt cho các ngươi, các ngươi cũng đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Còn gây nữa theo quân pháp xử trí! Sao? Ngày thường Dương Đại thống lĩnh và Hoắc Phó thống lĩnh dạy dỗ các ngươi như thế sao? Một chút quy củ đều không có!”

Người kia còn muốn nói cái gì nữa nhưng Triệu Tam Canh vội vàng đè hắn lại, dùng ánh mắt ra hiệu hắn không nên nói nữa.

Thái quân sư thấy thế cười cười: “Vậy là được rồi. Các ngươi tốt nhất nên thức thời một chút đừng nghịch ngợm, nếu nháo ra chuyện a, không chắc là ai gặp xui xẻo đâu đấy.” Nói xong hắn liền cầm một tờ giấy: “Điền Nhị Ngưu, người thôn Mã gia thành Tây, trong nhà có một mẹ già, hai muội muội và một đệ đệ. Đào Khoáng, trong nhà có đại ca, đại tẩu và hai cháu gái. Ôi chao, đều là tiểu cô nương nha…”

Giọng nói của hắn khiến người nghe cảm thấy buồn nôn vô cùng, nhưng thời điểm này không một ai dám nói gì cả. Bởi vì hai người bị gọi tên kia bọn họ đều biết, chính là người trong Hổ Đầu quân bọn họ!

Lúc này Tiền Quang Tổ mới nói: “Mấy cái tên này nghe quen tai không? Quen thì thành thật chút cho ta! Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên thao luyện thì thao luyện. Chỉ cần các ngươi luyện tốt luyện ra dáng gia lập tức ban thưởng! Còn nếu các ngươi dám nháo, vậy ta không dám hứa rằng đám thủ hạ của ta có đến nhà các ngươi thăm hỏi hay không đâu.”

Người bên Hổ Đầu quân không lên tiếng nữa, chỉ là thời điểm nhìn Tiền Quang Tổ đáy mắt như muốn bốc hỏa. Lúc này có người đến bên cạnh nói vào tai Tiền Quang Tổ chuyện gì đó, Tiền Quang Tổ đột nhiên đen mặt cùng người kia tiến vào lều trại, hỏi hắn: “Quả nhiên là ngựa của chúng ta?”

Người kia nói: “Dạ, Đại thống lĩnh. Ngựa của Thiết Tí quân chúng ta không giống với bên ngoài, chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra. Bất quá ngài yên tâm, việc này tiểu nhân đã cho người bẩm rõ với Đại đô thống, Đại đô thống cũng đã gửi chim bồ câu truyền tin cho Hầu gia. Trên đường có người của chúng ta ngăn cản, đối phương dù có mọc cánh cũng không thoát được!”

Tiền Quang Tổ nói: “Vậy thì tốt. Còn nữa, cái đám mới tới ngươi trông chừng kỹ cho ta. Không cần bỏ đói như lúc trước, một ngày hai bữa chỉ cần có thể ăn thật ngon thì ngươi cứ cho ăn. Mấy ngày nữa Hầu gia sẽ đến, chỉ cần lần này chúng ta biểu hiện tốt, Hầu gia lại ở trước mặt thánh thượng có lời khen, cái ghế Phó đô thống làm sao không đến tay ta được?”

Người kia một mặt nịnh hót cười nói: “Vậy tiểu nhân trước tiên chúc mừng Tiền Phó đô thống.”

Trong doanh trướng một trận tiếng cười đắc ý, mà lúc này Lương Hiểu Tài đã sắp đến kinh thành. Chỉ là hắn không nghĩ tới động tác của đối phương lại nhanh như vậy, cư nhiên xếp đặt người chặn đường soát đồ, ngay cả vật có kích thước nhỏ cũng không tha. Rõ ràng là đồ bọn họ cần tìm không lớn, thậm chí ngay cả hòm sách của thư sinh cũng không buông tha. Phiền toái hơn chính là những người này còn vẽ ra được chân dung Tô Vấn Thanh.

“Ân nhân, hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ? Bọn họ tra xét nghiêm ngặt như thế, vật này làm sao có thể đưa vào trong thành?”

Mấy ngày nay Tô Vấn Thanh vẫn cắn răng đi theo không hề tụt lại phía sau, chính là vì muốn đưa chuyện xấu của Tiền Quang Tổ ra ánh sáng, không nghĩ tới ngược lại mình là bị truy nã trước tiên. Hắn không sợ chết, thế nhưng hắn không muốn kiếm củi ba năm thiêu một giờ!

“Không đưa vào được thì để người ta ra lấy.” Lương Hiểu Tài nói, “Trước tiên ngươi tìm một chỗ dừng chân trốn tạm đi, chỉ cần phía bên này ta hoàn thành mọi việc liền đi tìm ngươi.”

“Nhưng mà…”

“Ngậm miệng, đi nhanh lên!” Lương Hiểu Tài cho Tô Vấn Thanh một ít tiền rồi lập tức ẩn vào trong rừng. Hai người phân hai phương hướng khác nhau.

Lương Hiểu Tài tìm hai chỗ bất đồng giấu sổ sách đi, khi giấu phần sổ sách thứ hai thì lấy vài tờ trong đó. Hắn bẻ vài cành cây nhỏ thẳng đuột, sau đó tìm chỗ rửa sạch khoét ruột, chọn một tờ sổ sách tốt nhất bỏ vào trong nhánh cây. Làm xong mọi việc hắn mới gỡ khăn che mặt xuống, lau lên mặt một chút bụi đất rồi thoải mái đi vào trong kinh thành.

Một cây gỗ, hắn cầm trong tay thưởng thức cũng không ai chú ý, chỉ lục soát trên người vài lần liền để hắn qua. Vào trong thành rồi, giữa Quảng Bình Vương và Trung Dũng Hầu hắn cũng không cần nghĩ lập tức chọn Trung Dũng Hầu.

Phủ Trung Dũng Hầu ở đâu chỉ cần nghe ngóng một chút là được, cũng không khó tìm, khó là phải làm thế nào để đối phương nhìn thấy sổ sách mà lại không bại lộ thân phận. Thời gian này Trung Dũng Hầu hẳn là đang ở trong phủ, Lương Hiểu Tài suy nghĩ một chút quyết định vẫn nên đợi tới tối hãy động thủ.

Sau khi vào đêm tiếng huyên náo dần dần lắng xuống. Lương Hiểu Tài đổi khăn che mặt mới, cầm cành cây sắp bị mình chơi tới mòn chạy đến phủ Trung Dũng Hầu. Ở cửa Hầu phủ có hai tên thị vệ trông coi, mà hắn phát hiện ở một góc âm u đối diện cửa Hầu phủ, tên tráng hán đã trốn từ hồi sáng đến giờ vẫn còn ở đó, cũng không biết ở đằng kia nhìn chăm chú cái gì. Bất quá chỉ một người, trong nháy mắt Lương Hiểu Tài liền dùng mê dược giải quyết nhanh gọn. Sau đó hắn quẹo một cái đi đến cửa sau Hầu phủ. Cửa sau cũng có người trông coi, Lương Hiểu Tài đương nhiên không thể tạo ra xung đột gì với thị vệ, vì thế hắn vòng qua bên cạnh.

Bên trong rất yên tĩnh, hắn nghe một hồi lâu đều không nghe thấy thanh âm gì, liền chạy lấy đà, nhảy một cái!

“Vèo!” Hắn bò lên đầu tường, ai biết vừa mới thở ra một hơi lại bất ngờ đối mặt một đôi mắt mang theo một chút ý tứ trào phúng.

“Nha” Người kia nói, “Tiểu huynh đệ, công phu bò tường của ngươi thật khá a?”