Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Chương 27




Edit: Bất Niệm

“Ái phi thích ngắm mỹ nhân phải không?” Bùi Cẩn tiến tới gần.

Nhan Thế Ninh gượng cười, ngửa người tránh ra sau.

“Ái phi còn muốn có người hầu hạ nữa phải không?” Bùi Cẩn tiếp tục tiến tới gần.

Nhan Thế Ninh tiếp tục gượng cười, tiếp tục tránh đi.

Bùi Cẩn nhìn nàng chằm chằm, mỉm cười, mỉm cười, tiếp tục mỉm cười, sau đó bất thình lình trầm mặt xuống, một tay kéo cả người nàng qua nằm sấp lên đầu gối của mình, xòe rộng bàn tay ra nhắm thẳng cái mông mượt mà của nàng mà đánh xuống.

“Ta cho nàng nhìn nam nhân khác! Ta cho nàng sờ tay nhỏ! Ta cho nàng dính vào!”

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Ba cái liên tục, nặng nề đánh xuống mông của Nhan Thế Ninh.

Lúc đầu, Nhan Thế Ninh chưa biết hắn muốn làm gì nên ngoan ngoãn nằm xuống, bây giờ biết được hắn dám đánh mông của nàng, mặt lập tức đỏ lên, đồng thời cũng lập tức xù lông!

“Ngươi là tên khốn khiếp! Dám đánh ta!”

“Ta đánh nàng thì sao? Ai bảo nàng nhìn nam nhân khác? Ai bảo nàng sợ tay hắn? Ai bảo nàng dính vào hắn?” Bùi Cẩn nói xong lại đánh nàng thêm ba cái nữa.

Nhan Thế Ninh vừa giân vừa đau, nước mắt chảy xuống ào ào, “Ngao! Ngươi là tên cầm thú!”

Bùi Cẩn giống như vừa nghe được chuyện rất thú vị, cười lên, khiêu mi nói, “Cầm thú sao? Ha ha ha, nếu ái phi đã nói như vậy, phu quân ta không cầm thú một chút thì thật là có lỗi với bọn chúng rồi!”

Nhan Thế Ninh vừa nghe lời này liền biết là không tốt rồi.

Quả nhiên!

Bùi Cẩn kéo nàng dậy, sau đó ôm nàng ngồi dạng hai chân ra, đối mặt với hắn. Giường nệm rất thấp, Bùi Cẩn khẽ cử động, hai chân của Nhan Thế Ninh lập tức vòng quanh hông hắn. Tư thế này khiến Nhan Thế Ninh giật mình nhưng Bùi Cẩn nhanh tay đè nàng lại, sau đó lột nam trang trên người Nhan Thế Ninh xuống, hai vai và bộ ngực bị quấn trong vải trắng lập tức lộ ra ngoài.

Nhan Thế Ninh bất chấp việc vật thô sáp đang dán chặt dưới mông của mình, dùng tay bảo vệ vải trắng, vẻ mặt đề phòng, “Chàng, chàng, chàng lại muốn làm gì?”

Nhưng còn chưa kịp nói hết, một bàn tay của Bùi Cẩn đã nắm chặt hai tay của nàng, kéo ra sau lưng, tay còn lại cởi nút buộc trước ngực nàng ra. Cởi xong, kéo một cái, hai con thỏ nhỏ liền nhảy ra ngoài.

Nhan Thế Ninh chưa kịp cảm thấy lạnh đã phải đau đớn kêu lên một tiếng, bởi vì Bùi Cẩn cúi người xuống, hung hăng cắn lên con thỏ nhỏ phía bên trái của nàng.

Con thỏ nhỏ bị buộc chặt trong vải trắng vốn đã có chút căng tức, lại bị cắn như vậy dĩ nhiên là đau rồi!

“Chàng, chàng nhẹ một chút!” Tay của Nhan Thế Ninh bị nắm giữ, không có cách nào để giãy dụa, chỉ có thể uốn éo người.

Bên này uốn một cái, lại uốn sang bên kia một cái, phía dưới của Bùi Cẩn càng có thêm tinh thần, hắn buông con thỏ nhỏ trong miệng ra, hôn lên môi Nhan Thế Ninh, uy hiếp, “Nàng còn cử động nữa ta sẽ ăn nàng luôn ở đây!”

Nhan Thế Ninh cảm giác phía dưới bị chống đỡ, không dám náo loạn nữa. 

Bùi Cẩn thấy hai mắt nàng đẫm lệ, bộ dạng rất đáng thương, rốt cuộc cũng không đành lòng dọa nàng nữa, nhưng hắn cũng không muốn buông tha nàng như vậy. Nhìn thấy ly rượu trên bàn, hắn nói, “Ái phi muốn gọi người hầu hạ đúng không, phu quân sẽ hầu hạ nàng thật tốt.”

Nói xong liền đổ rượu vào trong miệng, sau đó dán lên miệng của Nhan Thế Ninh, đưa toàn bộ rượu vào trong miệng của nàng.

Nhan Thế Ninh không ngờ Bùi Cẩn sẽ làm như vậy, bị sặc một chút, rượu tràn ra khỏi môi, Bùi Cẩn lập tức dùng lưỡi liếm sạch, một giọt cũng không lãng phí, sau đó lại dán lên đôi môi đỏ mọng thơm ngát hương rượu của nàng.

Giữa răng môi hai người tràn ngập hương rượu, Bùi Cẩn càng thêm tham lam mút vào.

Cảm giác choáng váng lại đến nữa, nhưng không giống như lúc trước, Nhan Thế Ninh cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng mềm, càng ngày càng nóng, giống như có một ngọn lửa trong người nàng vậy. Nàng cảm thấy rất khát, chỉ muốn uống nước. Mà trong miệng nàng lại bị mút vào ngọt ngào như vậy, giống như muốn hút khô cả người nàng, đầu óc Nhan Thế Ninh nóng lên, đầu lưỡi tự động quấn lấy ngọt ngào kia.

Phản ứng của nàng khiến Bùi Cẩn giật mình, bởi vì mỗi lần hắn hôn môi của nàng, nàng đều sẽ tránh né, chưa từng đáp lại lần nào. Bùi Cẩn mừng rỡ dừng nụ hôn lại, sau đó nâng đầu của nàng lên.

Lúc này, trâm cài đầu của Nhan Thế Ninh không biết đã tuột ra từ lúc nào, tóc đen cứ thế rơi xuống, xõa tung trên vai. Trước ngực nàng hơi đỏ lên, gò má cũng đỏ như lửa. Đôi môi khẽ mở, đôi mi thanh tú cau lại, hai tròng mắt mê ly, lông mi thật dài ướt nhẹp. Cảm giác thấy bên môi trống không, thân thể càng thêm khó chịu, nàng không nhịn được mà vặn vẹo thân thể.

Lúc nàng vặn vẹo, cái mông vừa vặn ma sát lên vật gì đó, Bùi Cẩn chợt cảm thấy có một luồng điện chạy khắp cả người mình, vội vàng giữ lấy eo của nàng, không để cho nàng lộn xộn nữa.

Mà Nhan Thế Ninh đang rất khát, nhìn thấy môi của Bùi Cẩn thì không nghĩ nhiều, tiến tới. Trong lúc khó chịu còn phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào.

Cảm giác được cái lưỡi thơm tho của nàng khẽ liếm trong miệng mình, toàn thân Bùi Cẩn trở nên căng thẳng, lửa nóng dưới bụng trong nháy mắt đứng thẳng lên. Hắn lần nữa quấn lấy cái lưỡi của nàng, cạy mở hàm răng của nàng ra, sau đó mãnh liệt công kích.

Trong phòng, khói trắng uốn lượn trong không khí, từ từ tản ra khắp phòng, trộn lẫn với hương thơm của Tham hoan tửu, tạo thành một mùi hương say mê lòng người.

Mập mờ, lưu luyến và nồng nàn.

Bùi Cẩn không có ý định làm chuyện đó ở chỗ này, mặc dù sự chủ động của Nhan Thế Ninh đúng là khiến hắn cũng có chút khó kìm chế.

Môi vẫn kề môi, dây dưa, tay của hắn cũng từ eo đi xuống cái mông mềm mại của nàng. Lòng bàn tay lập tức nóng lên, đầu tiên, chỉ là chậm rãi vuốt ve, cuối cùng là càng ngày càng kịch liệt hôn mút, dục vọng càng ngày càng khó kìm nén. Hắn sít sao ôm Nhan Thế Ninh vào trong ngực, để mông của nàng dính sát vào lửa nóng của mình, nếu như có thể, hắn thật sự muốn đem cả người nàng khảm vào trong xương của mình.

Ngực Nhan Thế Ninh vẫn để trần, hai trái anh đào đã sớm nhếch lên, tư thế hiện tại của hai người càng khiến ngực nàng dán sát vào quần áo của Bùi Cẩn, điều này khiến nàng phát ra một tiếng than nhẹ.

Đầu óc càng ngày càng choáng váng, thân thể càng lúc càng nóng, không biết mình đang ở đâu…

“Khát..” Toàn thân khó chịu, Nhan Thế Ninh thống khổ than nhẹ.

Bùi Cẩn nghe được, tạm thời buông nàng ra, hắn vốn định rót cho nàng chén trà nhưng Nhan Thế Ninh lại không đợi kịp, nhìn thấy bầu rượu liền cầm lên uống.

Nhan Thế Ninh ngửa đầu, tham lam uống từng ngụm một.

Bùi Cẩn nhìn rượu tràn ra khỏi môi nàng, chảy xuống cằm, chảy xuống cần cổ thon dài, tiếp tục chảy xuống bộ ngực sữa, trong mắt bốc lên lửa nóng. Hắn không xen vào không được, nâng một bên mềm mại của nàng lên, nặng nề mút vào trong miệng.

Bộ ngực sữa để trần quá lâu, có chút lạnh, bị Bùi Cẩn ngậm vào trong miệng như thế thì rất ấm áp, Nhan Thế Ninh ưỡn cong thân thể, không kìm lòng được mà ưỡn cao bộ ngực lên để hắn dễ dàng hơn. Cảm giác tê ngứa lan khắp toàn thân, Nhan Thế Ninh có cảm giác mình sắp hỏng mất rồi!

Bùi Cẩn cũng đã sắp tới giới hạn sụp đổ, dục hỏa càng lúc càng cao, sắp đốt hắn cháy sạch rồi, bất quá hắn lại có lực tự chủ hơn người, ngay tại lúc dục hỏa sắp thôn tính lý trí, hắn vẫn có một vài giây ngắn ngủi để hoàn hồn.

Chuyện gì đã xảy ra?

Vì sao đột nhiên Nhan Thế Ninh lại động tình như thế?

Bùi Cẩn nghi hoặc, Nhan Thế Ninh lại không nhịn được nữa, rơi nước mắt nói, “Bùi Cẩn, thật khó chịu!” Nói xong lại bắt đầu uốn éo thân thể.

Bùi Cẩn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, thấy thần sắc của nàng thống khổ như vậy thì đau lòng, khẽ hôn lên môi của nàng, nói, “Thế Ninh, chờ!”

Nói xong liền cởi bỏ thắt lưng của nàng, bàn tay theo đó mà chui vào trong.

Phía dưới đã bị mưa xuân làm cho ướt nhẹp, Bùi Cẩn vừa chạm ngón tay vào, Nhan Thế Ninh lập tức chấn động toàn thân. Bùi Cẩn thấy nàng nhắm chặt hai mắt, lông mi khẽ rung thì sủng ái cười một tiếng, sau đó tăng thêm lực đạo dưới ngón tay.

Thống khổ của Nhan Thế Ninh dần dần biến mất, nhưng thống khổ của Bùi Cẩn thì lại tăng lên từng chút một.

Sau đó, một cơn mưa xuân đột nhiến kéo tới, Nhan Thế Ninh xụi lơ trong ngực Bùi Cẩn.

“Bảo bối, hiện tại tới lượt ta.”

Cởi quần xong, Bùi Cẩn nâng eo Nhan Thế Ninh lên, sau đó mượn ướt át sẵn có động eo tiến vào.

Nhan Thế Ninh mới chỉ trải qua một lần hoan ái, nên vẫn căng hẹp cực kỳ, vì thế khi Bùi Cẩn đi vào vẫn cảm thấy đau. Nàng đưa tay muốn ngăn lại, lại bị Bùi Cẩn bắt được, sau đó dùng sức một cái, tiến vào hoàn toàn.

“A..!!” Nhan Thế Ninh không nhịn được kêu lên một tiếng, cảm giác khuếch tán, khát và nóng hình như đã giảm bớt đi một chút.

Bùi Cẩn cũng kêu lên đau đớn, nàng ấm áp, chật hẹp, khiến hắn sảng khoái đến cực điểm.

“Chịu khó một chút, chúng ta tốc chiến tốc thắng.” Bùi Cẩn cắn lên vành tai của Nhan Thế Ninh, ôn nhu nói.

Nhan Thế Ninh vẫn còn ở trong mê ly, khẽ đáp một tiếng lại tiếp tục cắn môi. Va chạm phía dưới quá kịch liệt, quá rung động, quá mất hồn, toàn thân nàng sợ run, chỉ muốn la lên.

Bùi Cẩn giống như ý thức được mình đã nói lời không nên nói, rất nhanh liền nói tiếp, “Đương nhiên là về phủ chúng ta lại tiếp tục.”

Hương thơm bao phủ hai người, trên mặt của cả hai đều ửng đỏ. Bùi Cẩn đỡ eo Nhan Thế Ninh, mãnh liệt đụng chạm, từng đợt lại từng đợt.

Cắn chặt môi cũng không thể kìm nén được, Nhan Thế Ninh cau mày, ưỡn ngực, phát ra một tiếng rên rỉ vừa như thống khổ lại vừa như vui vẻ.

Bùi Cẩn đang liên tục đưa đẩy, nghe được tiếng rên của nàng thì dùng sức đâm vào, phun trào ra.

Chất lỏng nóng hổi chạm đến chỗ sâu nhất, thân thể Nhan Thế Ninh căng cứng, cả người như ở trên mây…

Nhan Thế Ninh ngất đi, Bùi Cẩn thấy nàng tê liệt ngã vào trong ngực mình thì vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, “Nàng đấy, mới có thế mà đã không chịu được!”

Cầm vải trắng lúc nãy Nhan Thế Ninh dùng để bó ngực lên đặt phía dưới đệm, Bùi Cẩn rút lửa nóng của mình ra, một dòng dịch trắng lập tức chảy xuống vải trắng. Bùi Cẩn lấy khăn khô lau sạch sẽ cho nàng trước, sau đó mới lau cho chính mình.

Đến lúc hắn mặc xong quần áo cho cả hai mà Nhan Thế Ninh vẫn chưa tỉnh lại. Bùi Cẩn thấy mặt nàng phiếm hồng, khóe măt hẵn còn vương lệ thì càng nhìn càng vui mừng, không nhịn được hôn rồi lại hôn.

Nhan Thế Ninh chóng mặt tỉnh lại, chưa kịp cảm giác thấy sự đau đớn ở phía dưới thì đã nhìn thấy Bùi Cẩn đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm, nàng vô lực, mềm mại nói, “Bùi Cẩn, chàng lại có chủ ý xấu gì thế?”

Mỗi lần hắn nhìn nàng như vậy, nhất định là đang có ý xấu.

Bùi Cẩn nghe nàng hỏi, lại nhìn vẻ mặt ngây thơ của nàng, đột nhiên hắn cảm thấy rất không bình thường, liếc mắt nhìn bầu rượu trống rỗng dưới mặt đất liền bừng tỉnh, cô nương này không phải là uống say chứ?

Trong trí nhớ của hắn thì tửu lượng của Nhan Thế Ninh cũng không đến nỗi nào, khi còn bé có lần hắn còn bắt được nàng đang uống trộm rượu của ân sư nữa, nhưng hôm nay là cả một bình, thật sự là không say cũng lạ.

Bùi Cẩn nhìn cả bàn món ăn đã nguội lạnh, lắn đầu, sau đó vỗ nhẹ lên mặt Nhan Thế Ninh, nói, “Chớ ngủ, chúng ta về nhà ngủ!”

Hai mắt Nhan Thế Ninh mung lung nhìn lên nóc phòng, gật nhẹ đầu, sau đó lảo đảo đứng lên, cầm tay Bùi Cẩn nói, “Chúng ta cùng nhau về nhà đi!”

Chúng ta cùng nhau về nhà đi! Nghe lời này, không biết vì sao mà hốc mắt của Bùi Cẩn có chút nóng  lên. 

Đỡ Nhan Thế Ninh đang muốn đẩy cửa đi ra, Bùi Cẩn đột nhiên nhớ tới nghi vấn lúc trước,

Vì sao Nhan Thế Ninh lại động tình như thế? Uống say? Hay là bị hắn châm lửa?

Cho dù là như thế, vì sao ngay cả hắn cũng không khống chế nổi?

Không thể nào!

Bùi Cẩn quay đầu lại quét mắt nhìn một vòng quanh phòng, ánh mắt dừng lại ở bàn thức ăn đầu tiên.

Trong thức ăn có thuốc? Không thể nào, Phúc Khánh lâu lớn như vậy, sẽ không làm ra việc này.

Như vậy… tầm mắt của Bùi Cẩn dừng lại ở lư hương trong góc kệ.

Về phủ nhất định phải cho người đi điều tra, Phúc Khánh lâu này, có vấn đề!