Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?

Chương 180: Lấy đi Âm Dương tuyền




Edit: Jess93

Mấy người đi tới trước vách tường không gian bị đánh nát kia.

Khi bọn họ đến gần, cỗ khí tức làm người sợ hãi kia càng phát ra rõ ràng, từ những tảng đá kì lạ san sát trong không gian nhỏ lan tràn ra ngoài.

Lúc trước sau khi vách tường không gian sụp đổ, sóng khí cường đại lao ra từ không gian nhỏ này, ngay cả yêu tu cấp vương đều chỉ có thể tránh né, cũng không biết bởi vì vách tường không gian sụp đổ sau đó sinh ra không gian chi lực, hay là bởi vì Âm Dương tuyền trong không gian.

Nhưng không thể nghi ngờ, khí tức bên trong không gian này đối với bọn họ mà nói, hết sức nguy hiểm.

Vẻ mặt Lam Cẩm Thường trở nên ngưng trọng.

Nàng muốn cứu đạo lữ của mình, cũng không sợ bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng nàng cũng lo lắng, nếu mình vô ý chết ở chỗ này, không thể mang nước Âm Dương tuyền trở về, Huyền Luân vẫn khó thoát khỏi cái chết, hơn nữa con của nàng còn quá nhỏ, nàng cũng không nỡ bỏ lại con của mình.

Lam Cẩm Thường muốn sống.

Lúc trước công kích vách tường không gian, cũng là dựa vào một lời tín niệm, sau đó ngẫm lại, đều cảm thấy ngay lúc đó có phải mình điên rồi hay không, nếu không tại sao có thể có lá gan công kích vách tường không gian kia, thậm chí không để ý hậu quả.

May mắn, vách tường không gian mặc dù vỡ tan, nhưng không gian cũng không có sụp đổ, bọn họ cũng không có chết ở chỗ này.

Trong lòng Lam Cẩm Thường quay đi quay lại trăm ngàn lần, quay đầu hỏi Ninh Ngộ Châu: "Ninh công tử, Âm Dương tuyền ở đây sao?"

Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng, không chớp mắt nhìn xem không gian nhỏ bên trong.

Lúc này bọn họ đứng ở chỗ biên giới không gian, ban đầu chỗ này có vách tường không gian, hiện tại tường không gian bị đánh vỡ, hai cái không gian đã dung hợp lại với nhau, khí tức tỏa ra từ trong không gian nhỏ đã dần dần khuếch tán ra phía ngoài.

Ngón tay Văn Kiều giật giật, kìm chế loại cảm giác rùng mình kia.

Không gian nhỏ này cho nàng cảm giác hết sức không thoải mái, làm cho nàng vô thức muốn biến trở về yêu thể tránh né nó. Làm một bán yêu có lực tự chủ cường hãn, Văn Kiều kịp thời kìm chế loại xúc động kia, không có bại lộ thân phận của mình ở trước mặt người ngoài.

Hai con yêu thú Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cũng trở nên rất thận trọng, thậm chí Văn Cổn Cổn cũng không nghĩ đến chuyện ăn nữa, như một mao đoàn đen trắng dán trên bờ vai Văn Kiều, ngoan ngoãn dán sát bên cổ nàng.

Mặc dù đã có suy đoán, nhưng nghe được câu trả lời của Ninh Ngộ Châu, trên mặt Lam Cẩm Thường vẫn lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Nàng đang chuẩn bị cất bước đi vào, sau đó nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi: "Ninh công tử, khi nào chúng ta đi vào?"

Văn Kiều kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, lại nhìn không gian bên trong một chút, lập tức hiểu suy nghĩ của Lam Cẩm Thường.

Nếu nói lúc trước Lam Cẩm Thường còn có mấy phần không tin tưởng đối với Ninh Ngộ Châu -- loại không tin tưởng này là bởi vì tu vi của hắn quá thấp, yêu tu cấp vương rất khó tuỳ tiện tin tưởng hắn, như vậy liên tục trải qua những chuyện này, lúc trông thấy không gian nhỏ đằng sau vách tường không gian, mấy phần không tin kia rốt cuộc biến mất, sẽ không còn nghi ngờ đối với Ninh Ngộ Châu.

Thậm chí, thái độ của nàng đối với Ninh Ngộ Châu trở nên lễ ngộ mà kính trọng, hoàn toàn không bởi vì tu vi của hắn quá thấp mà khinh thường hắn.

Loại lễ ngộ và kính trọng này, là đặt ở địa vị ngang hàng với nàng.

Thế gian này có bao nhiêu người tu luyện, có thể lấy tu vi cành giới Nguyên Mạch, được yêu tu cảnh giới Nguyên Hoàng kính trọng lễ ngộ? Chỉ sợ cũng chỉ có một người là Ninh Ngộ Châu.

Cho nên, bây giờ Lam Cẩm Thường đây là mọi việc lấy Ninh Ngộ Châu làm trọng, đối với hắn cực kì tin phục, cũng muốn nghe một chút đề nghị của hắn.

Bên trong không gian này tỏa ra khí tức làm người sợ hãi, để cho người ta theo bản năng muốn rời xa, nhưng Âm Dương tuyền lại ở bên trong, tất nhiên Lam Cẩm Thường không thể đi, đành phải hỏi thăm Ninh Ngộ Châu.

Ninh Ngộ Châu nhìn vào bên trong không gian, nói ra: "Chúng ta tốt nhất mau chóng đi vào, sau khi lấy Âm Dương tuyền vào tay, mau chóng rời đi."

"Vì sao?"

Ninh Ngộ Châu nhíu mày, nói ra: "Đợi lát nữa lại giải thích, đi vào trước."

Nói xong, hắn dẫn đầu cất bước đi vào, Văn Kiều theo sát phía sau.

Lam Cẩm Thường thấy thế, tất nhiên không chần chờ nữa, sải bước đi vào.

Khi bọn hắn vượt qua những tảng đá kì lạ tại biên giới không gian, đi vào bên trong đám đá kì lạ kia, một cỗ khí tức kỳ quái quấn lên, rõ ràng nhiệt độ không khí xung quanh bình thường, lại làm cho tất cả mọi người đều run lập cập, đám lông trên thân Văn Thỏ Thỏ càng dựng đứng lên.

Văn Kiều đưa tay vuốt ve đám lông xù lên của Văn Thỏ Thỏ, lại liếc mắt nhìn Văn Cổn Cổn, phát hiện Văn Cổn Cổn một mặt mê mang mà nhìn bọn họ.

Tiểu Thực Thiết thú là một nhóc chậm chạp, dù sao cũng phản ứng chậm hơn mấy phần so với những yêu thú khác, sợ cái gì, chờ nó kịp phản ứng rồi nói sau.

Tầm mắt của mấy người xuyên qua trong không gian.

Không gian này cũng không lớn, chí ít nhỏ hơn không gian bên ngoài vô số lần, liếc một chút liền có thể nhìn thấy rõ xung quanh.

Chỉ là loại tảng đá kì lạ này san sát trong không gian, có tác dụng gây cản trở tầm nhìn và thần thức.

Đột nhiên, Văn Kiều đưa tay đặt trên một tảng đá cao cỡ nửa người, cảm giác được tảng đá dị dạng, không khỏi run lên, vậy mà là dị thạch.

Dị thạch thai nghén thạch tinh, thạch tinh lại là đồ tốt luyện khí.

Khiến Văn Kiều ngoài ý muốn chính là, chờ bọn họ xâm nhập vào sâu trong không gian không gian, gặp được càng ngày càng nhiều dị thạch.

Nơi này quả thực chính là nơi sinh ra dị thạch.

Hiếm khi nhìn thấy nhiều dị thạch như vậy, hơn nữa thể tích bọn chúng cũng không lớn, rất thuận tiện mang đi, khiến Văn Kiều cũng nhịn không được thu một chút bỏ vào trong túi trữ vật.

Chẳng qua Văn Kiều không có mạo muội hành động, hiện tại quan trọng nhất là tìm được Âm Dương tuyền giấu ở trong đám dị thạch này.

Theo bọn họ xâm nhập, cỗ khí tức làm người ta run sợ kia cũng càng phát ra rõ ràng, may mắn người ở chỗ này đều là hạng người tâm chí kiên định, cho dù cảm thấy khó chịu, vẫn cố gắng áp chế lại.

Đột nhiên, thần thức Lam Cẩm Thường đảo qua nơi nào đó, vẻ mặt vui mừng: "Tìm được."

Lam Cẩm Thường nhanh chóng chạy tới phía trước, nàng nhảy vọt qua những dị thạch kia, váy dài màu lam tung bay, thân hình rất nhanh đã biến mất ở trong dị thạch.

Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu theo sát mà lên, đạp trên những dị thạch đứng trên mặt đất theo tới.

Chờ đến lúc bọn họ nhìn thấy thân ảnh Lam Cẩm Thường, đã trông thấy nàng đứng trên một tảng đá màu xám bạc, cúi nhìn nó.

Nhìn thấy bọn họ chạy tới, Lam Cẩm Thường một mặt kích động nói: "Ninh công tử, Văn cô nương, các ngươi tới xem một chút, đây chính là Âm Dương tuyền?"

Hai người Văn Kiều tiến lên, rơi xuống hai tảng đá bằng phẳng cách nàng không xa, nhìn theo phương hướng nàng chỉ.

Chỉ thấy vờn quanh bên trong dị thạch kia, có một dòng suối, nước bên trong dòng suối kia một nửa trắng sữa một nửa đen nhánh, giới hạn rõ ràng. Nước suối tĩnh mịch im ắng, lại tỏa ra một loại khí tức nào đó khiến người ta run sợ.

Khí tức lúc trước khiến tim bọn họ đập nhanh bắt đầu tràn ra từ trong dòng suối này.

Sau khi tim đập nhanh, lúc này đám người lại cảm thấy cực lạnh, loại cảm giác lạnh kia cũng không phải là lạnh trên thân thể, mà là lạnh bên trên thần hồn, lạnh đến mức nguyên thần đều cứng ngắc, không có cách nào động đậy.

Nhưng mà đây chẳng qua là một loại ảo giác.

Vào lúc Ninh Ngộ Châu đút một viên linh đan vào trong miệng Văn Kiều, Văn Kiều chớp mắt, mê mang quay đầu nhìn hắn: "Phu quân?"

Ninh Ngộ Châu lo lắng nhìn nàng: "A Xúc, tốt hơn chút nào không?"

Văn Kiều gật gật đầu, nhớ lại trải nghiệm vừa rồi, lòng còn sợ hãi, nhịn không được hỏi: "Mới vừa rồi là bởi vì Âm Dương tuyền?"

Ninh Ngộ Châu ừm một tiếng: "Âm Dương tuyền là vật chí dương chí âm, sẽ mê hoặc nguyên thần người tu luyện."

Sau khi Văn Kiều hiểu rõ, càng kiêng kị, lại hỏi: "Đúng rồi, mới vừa rồi là linh đan gì? Giống như chưa từng ăn bao giờ."

Nàng nhớ lại linh đan kia vào miệng là tan, xác nhận trước kia quả thật chưa từng ăn.

"Là Dưỡng Nguyên đan."

Gần đây bọn họ dùng linh đan trao đổi rất nhiều thứ với nhóm hải thú, đạt được không ít linh thảo, linh dược đặc biệt trong biển sâu, Ninh Ngộ Châu kết hợp chúng nó với linh thảo trong không gian, luyện ra mấy loại linh đan cấp địa.

Đây là một trong những thói quen của Ninh Ngộ Châu, chỉ cần lấy được tài liệu luyện đan mới, hắn sẽ không nhịn được luyện chúng nó thành linh đan, coi như tạm thời không cần đến, cũng sẽ không dừng lại, nhiều nhất đem chúng nó gác xó, nói không chừng về sau có thể dùng tới đấy?

Dưỡng Nguyên đan này là đan cấp địa, là một loại linh đan rất cổ xưa, hơn nữa có tiếng khó luyện.

Lúc Ninh Ngộ Châu luyện nó, tiêu hao không ít tâm huyết, cũng chỉ ra một lò, lại một lò chỉ có hai viên, so với lò lò đều có thể mãn đan của hắn trước đây, chỉ có hai viên thực sự hết sức đáng thương.

Bởi vậy có thể thấy được Dưỡng Nguyên đan này khó luyện cỡ nào, chỉ sợ để đan sư cấp thiên đến luyện, cũng chưa chắc có thể thành công.

Mặc dù thế nhân đem linh đan và luyện đan sư phân ra đẳng cấp, lại không phải mỗi cấp bậc đan sư có thể luyện linh đan cấp đó, nếu gặp được những loại linh đan đặc biệt khó, hơn nữa quá trình luyện chế lại cực kỳ phức tạp, coi như để đan sư cấp cao đến luyện, cũng chưa chắc có thể luyện ra.

Giống như Dưỡng Nguyên đan này, hiệu quả của nó không cần chất vấn, là linh đan dùng tẩm bổ nguyên thần, tuy bị các luyện đan sư xác định là đan cấp địa, nhưng lại là linh đan đan sư cấp thiên cũng chưa chắc có thể luyện được.

Bởi vì trong quá trình xử lý vật liệu cần dùng để luyện chế Dưỡng Nguyên đan quá tinh tế, hơn nữa đan quyết quá phức tạp, khiến đan sư cấp thiên đều nhức đầu không thôi, rất nhiều đan sư cấp thiên đã thử luyện nó, xác suất thành công cũng không cao.

Sau khi nốt vào một viên Dưỡng Nguyên đan, Văn Kiều cảm thấy tốt hơn nhiều, loại ảo giác giống như thần hồn đều bị đông cứng lập tức biến mất.

Phát hiện tình huống hai con yêu thú Văn Thỏ Thỏ và Văn Cổn Cổn cũng không hề tốt đẹp gì, trong lòng biết bọn nó lưu lại nơi này không chiếm được lợi ích, vì vậy để Ninh Ngộ Châu thu chúng nó vào trong không gian.

Kế tiếp Văn Kiều nhìn về phía Lam Cẩm Thường, phát hiện nàng trực tiếp nhìn vào Âm Dương tuyền, khuôn mặt băng lãnh khác thường, nghiễm nhưng đã không có cảm ứng đối với ngoại giới, nhịn không được kêu: "Lam tiền bối?"

Lam Cẩm Thường bỗng nhiên hoàn hồn, nhìn hai người Văn Kiều một chút, lại nhìn xem Âm Dương tuyền phía dưới, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Vừa rồi thần hồn của nàng suýt chút nữa bị đông cứng, nguyên thần cứng ngắc bị trói buộc trong thân thể, nhìn mình dần dần tử vong. Loại cảm giác tử vong kia quá thật, thật đến mức làm cho người ta tê cả da đầu.

Nếu không phải Văn Kiều đánh thức nàng, chỉ sợ thần hồn của nàng sẽ thật sự chết cóng như vậy, kết quả có thể nghĩ.

Lam Cẩm Thường cực kỳ sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Âm Dương tuyền kia thêm mấy phần kiêng kị.

Chẳng qua chờ nhìn thấy bộ dáng tỉnh táo của Văn Kiều bọn họ, nàng lại hơi thắc mắc một chút, vì sao bọn họ không bị Âm Dương tuyền ảnh hưởng? Nay cả yêu tu vương cấp như nàng cũng suýt chút nữa bị Âm Dương tuyền nhiếp trụ tâm thần, bọn họ không có lý do không bị ảnh hưởng.

"Chúng ta ăn Dưỡng Nguyên đan." Văn Kiều giải thích, tiếp tục lại bổ sung một câu: "Chẳng qua Dưỡng Nguyên đan chỉ có hai viên."

Cho nên không phải bọn họ không chia cho nàng.

Lam Cẩm Thường giật mình, lần nữa xác định thiên phú luyện đan của Ninh Ngộ Châu, quả nhiên hết sức lợi hại.

Nàng nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, hỏi: "Ninh công tử, làm sao lấy được nước suối Âm Dương tuyền này?"

Ninh Ngộ Châu nói: "Dùng bình ngọc đựng nó là được. Chẳng qua tốt nhất mau chóng để Huyền tiền bối uống nước suối, nếu không sau một lúc, nước suối sẽ biến thành uẩn khí, hắn vốn có tổn thương, nếu lại chạm đến uẩn khí kia, sinh mệnh lực sẽ đã tiêu hao càng nhanh."

Nghe nói như thế, Lam Cẩm Thường đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến hóa: "Chẳng trách trước kia ta và Huyền Luân đi vào nơi này dò xét không gian, sau khi mỗi lần trở về, sinh mệnh lực của Huyền Luân sẽ bị xói mòn càng nhanh."

Nếu người bị trọng thương vô ý hút vào uẩn khí màu hồng phấn kia, ngược lại sẽ một mực bệnh nặng không khỏi, thẳng đến sinh mệnh lực tiêu hao, tuổi thọ không còn.

Nhưng người không có bị thương lại không sao cả, không cần e ngại.

Lúc này, Ninh Ngộ Châu lại nói: "Lúc trước ngươi bị thương, tốt nhất nên uống một bầu nước."

Lam Cẩm Thường thần sắc hơi rét, suýt chút nữa quên việc này, vì vậy lấy ra một cái gáo ngọc, múc một bầu Âm Dương tuyền.

Nước Âm Dương bị múc lên ở trong gáo, vẫn hiện lên hai màu đen trắng, giới hạn rõ ràng, giống như vĩnh viễn duy trì một đen một trắng, sẽ không dung hợp thành màu xám.

Lam Cẩm Thường không chút do dự uống một hơi cạn sạch.

"Lam tiền bối, mùi vị thế nào?" Văn Kiều tò mò hỏi.

"Không có mùi vị." Lam Cẩm Thường nói thật, lại lấy ra một cái bình ngọc, múc đầy một bình nước Âm Dương tuyền.

Sau khi lấy xong Âm Dương tuyền, Lam Cẩm Thường không khỏi nhìn về phía Ninh Ngộ Châu, nàng biết Ninh Ngộ Châu sẽ tới đây, chính là vì Âm Dương tuyền này mà đến. Nhưng Âm Dương tuyền đặc thù cổ quái như vậy, hơn nữa sau khi mang đi lại không thể để lâu, hắn muốn nó có tác dụng gì?

Ninh Ngộ Châu đương nhiên sẽ không giải thích cái gì, nói với Văn Kiều: "A Xúc, nàng kiểm tra ở gần đó thử xem, nơi này có dị thạch gì hay không, tìm một chút mang đi."

Văn Kiều đáp một tiếng, quay đầu nhìn về Lam Cẩm Thường nói: "Lam tiền bối, không bằng ngươi giúp ta tìm xem."

Dám can đảm gọi một yêu tu cấp vương giúp mình tìm dị thạch, trừ Văn Kiều cũng không có người khác.

Nhưng nàng biểu hiện được hết sức tự nhiên, tự nhiên đến nỗi ngay cả Lam Cẩm Thường cũng không phát hiện có cái gì không đúng, cho đến khi cùng Văn Kiều rời đi, mới phản ứng được, hơn nữa cũng hiểu Ninh Ngộ Châu đây là đặc biệt muốn đẩy nàng ra.

Nàng ngược lại cảm thấy không sao cả, dù sao Âm Dương tuyền đã đến tay, những thứ khác đối với nàng đã không còn tác dụng, tất nhiên cũng sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu bí mật của bọn họ.

Chờ sau khi Văn Kiều và Lam Cẩm Thường rời đi, Ninh Ngộ Châu ngồi xổm bên cạnh Âm Dương tuyền.

Hắn vén tay áo dài lên, duỗi ra ban tay thanh tú như trúc, chậm rãi tới gần Âm Dương tuyền, cho đến khi đầu ngón tay chạm vào Âm Dương tuyền, mực nước Âm Dương tuyền lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được hạ xuống.

Trong không gian, Đại Mao Cầu Văn Cầu Cầu đang nằm ngủ trong bụi hoa Chúc Tiên Linh, hai con Hoàng Tinh Kiến nghỉ ngơi trên cây Kiến Hương Diệp, Văn Cổn Cổn vịn một gốc Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc, gặm lá trúc phía trên, Văn Thỏ Thỏ ngồi xổm bên trên dây leo Thạch Kim Mãng, nhìn qua phía trên không gian, ưu thương nghĩ đến, khi nào Ninh ca ca mới thả chúng nó ra ngoài.

Đúng lúc này, đột nhiên nước suối hai màu đen trắng rơi xuống từ trên trời.

Sinh linh trong không gian đều bị hù dọa, ngước nhìn nước suối đen trắng giáng xuống từ trên trời.

Nước suối đen trắng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong con suối ở giữa không gian do người rối A Thanh đào ra, âm thanh ào ào kia không dứt bên tai, tất cả thú trong không gian nhìn ngây người.

Đại Mao Cầu lập tức đứng lên, ánh mắt rơi xuống con suối bọc lấy nước suối hai màu đen trắng kia, đột nhiên kêu một tiếng chít chít, nghiêm trọng kháng nghị.

Ninh ca ca vậy mà để người rối lặng yên không một tiếng động đào một con suối ở đây, không chỉ chiếm khu vực tốt nhất trong không gian, lại còn chiếm nguyên một khối linh điền, ruộng hoa của nó cũng không có chiếm đoạt không gian lớn bằng con suối này.

Về phần linh thảo ban đầu được trồng trong linh điền chỗ con suối, đã bị chuyển đến địa phương khác.

Nước suối hai màu đen trắng chảy hồi lâu, mới biến mất, mà con suối kia, mặc dù nhìn như không lớn, nhưng nước suối cũng không ít, nước suối hai màu đen trắng tĩnh mịch u lãnh, phát ra một loại khí tức làm người ta run sợ.

Văn Thỏ Thỏ xù lông lần nữa.

Văn Cổn Cổn cũng lăn xuống từ trên Quỳnh Ngọc Tử Linh trúc.

Hai con yêu thú đều nghĩ đến ảo giác đáng sợ khi còn ở bên ngoài, nguyên thần của bọn nó giống như bị đóng băng, ngay cả Thực Thiết thú chậm chạp, cũng không thể chống đỡ.

May mắn, ngay lúc bọn nó xù lông, người rối A Thanh cầm mấy cái trận bàn vây quanh con suối, ngăn cách khí tức Âm Dương tuyền với ngoại giới, mấy con yêu thú mới khôi phục lại.

** *

Ninh Ngộ Châu đứng lên, hướng về Văn Kiều bọn họ đang thu thập dị thạch cách đó không xa nói: "Lam tiền bối, A Xúc, có thể đi rồi."

Hai người đi tới chỗ này, Lam Cẩm Thường nhìn thoáng qua Âm Dương tuyền, đột nhiên phát hiện mực nước nước suối dường như hạ xuống không ít, trong lòng kinh ngạc. Không cần hoài nghi, lần này khiến mực nước giảm xuống, nhất định là Ninh Ngộ Châu gây ra, hắn lấy nhiều Âm Dương tuyền như vậy để làm gì? Chẳng lẽ Âm Dương tuyền còn có tác dụng nàng không biết?

Lam Cẩm Thường nghĩ mãi mà không rõ.

Mặc dù không rõ, nhưng nàng sáng suốt không có hỏi thăm, thậm chí làm bộ không thấy được, cùng hai người rời khỏi không gian có Âm Dương tuyền.

Sau khi rời khỏi không gian Âm Dương tuyền, ba người rõ ràng cảm giác được sự biến hóa của không gian bên ngoài kia.

Nếu như nói lúc trước nơi này chỉ là tràn ngập uẩn khí màu hồng phấn, cũng không có dị thường, như vậy lúc này bởi vì vách tường không gian bị đánh vỡ, khí tức Âm Dương tuyền tiết ra từ trong không gian kia, khiến cho bên trong không gian này có thêm một loại khí tức làm người ta run sợ, hơn nữa khí tức này lại có xu thế khuếch tán ra toàn bộ không gian.

Sắc mặt Lam Cẩm Thường hơi thay đổi.

Theo xu thế này, chỉ sợ chẳng mấy chốc khí tức Âm Dương tuyền sẽ đồng hóa mảnh không gian này, đến lúc đó.. Lam Cẩm Thường đột nhiên hiểu ý của Ninh Ngộ Châu lúc trước, tốt nhất bọn họ nên mau chóng rời khỏi không gian này.

Bởi vì không gian sẽ sụp đổ.