Phu Quý Hà Cầu

Chương 37: Chương 37: Nhân Duyên Thật Tốt




CHƯƠNG 36: NHÂN DUYÊN THẬT TỐT

Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị thực sự cảm giác nhân duyên của mình tốt vô cùng.

Nhất là khi xe của nàng thất linh bát lạc, trong khói dày đặc cuồn cuộn, thấy Chiêu Tài khiêng bánh xe khí định thần nhàn giúp nàng giải quyết tốt hậu quả.

Nàng với Phong Sầm: “Nhìn thấy chưa, đây cũng là hoạn nạn thấy chân tình, nhớ năm đó Chiêu Tài vừa tới Liên phủ, là ta giới thiệu đối tượng cho hắn.”

Có thể thấy được phần ân tình này của nhân gia.

Phong đại cốc chủ cà lơ phất phơ ngồi xổm trên tảng đá lớn bên hồ.

“Ân tình? Ta nói Chiêu Tài, gia nhà các ngươi cứ thích khó ưa như vậy? Lo lắng nàng dập đầu, không sẽ tự mình tới nhìn một cái?”

Chiêu Tài không có tiếp lời, tiếp tục cúi đầu gắn bánh xe.

Ninh Sơ Nhị nghe vậy cũng trầm mặc, tiến lên vài bước hỏi.

“Thật không phải là bởi vì… Ta trước đây giới thiệu đối tượng cho ngươi?”

Bánh xe trong tay Chiêu Tài rớt xuống.

Phàm là nữ nhân, phàm là nữ nhân đã hòa ly, lại thâm sâu yêu tiền phu, lúc này quan tâm không phải nên là, bánh xe có phải do chủ tử phân phó hắn mang qua đây sao?

Còn có, Chiêu Tài hít sâu một hơi nhìn về phía Ninh Sơ Nhị.

“Đối tượng người giới thiệu tên gì a? Cùng ăn sáu cái bánh bao, ta chén rau chưng, cộng thêm bảy bánh bao thịt mỏng da, thời gian đến nhà ta đi gặp nương ta suýt nữa dọa chết lão thái thái. Nô tài nói qua với người, muốn một nữ nhân thân thể khoẻ mạnh có thể xuống đất làm việc, không có nghĩa là muốn một người ngoại trừ tướng mạo, sẽ không có một chỗ giống nữ nhân!”

Nữ nhân chạy đi ba ngày ba đêm, còn có thể bước đi như bay có người thấy qua chưa? Nữ nhân của hắn suốt ngày canh giữ ở nam nhân nhà cửa, có người thấy qua chưa?

Ai có thể hiểu, khi đại lão gia chính trực tráng niên thấy một nữ nhân nhào đến trên người hắn, cái loại tâm tình hận không thể trong nháy mắt lên phòng kéo ngói ném chết nàng.

Ninh Sơ Nhị nuốt hớp nước bọt, thận trọng nói.

“Vậy các ngươi. . . Không thành? Vậy cô nương này hiện tại ở nơi nào?”

“Người còn hy vọng có thể thành?” Chiêu Tài tức giận “. . . Nàng hiện tại làm thủ lĩnh tiêu gia của Phụng Kính tiêu cục.”

Vọng Thư Uyển.com
Phụng Kính tiêu cục a.

Ninh Sơ Nhị lấp bắp.

Đó cũng là sản nghiệp của Liên Thập Cửu, nghe nói bên trong ngư long hỗn tạp, hung thần ác sát cái gì cũng có, có thể ở đó làm tiêu gia. . .

Ninh Sơ Nhị yên lặng bái Chiêu Tài một cái.

“Ta xin lỗi ngươi.”

Chiêu Tiểu tiểu ca căn bản sẽ không muốn phản ứng nàng nữa, xoay người tiếp tục gắn bánh xe cũng không quay đầu lại nói rằng.

“. . .Về phần của tiêu cục, cảm tạ người.”

Mã xa khôi phục bình thường, Ninh Sơ Nhị theo xa phu ngồi ở bên ngoài, nhận nhận chân chân chạy. Bởi vì nàng cảm thấy Chiêu Tài thật không dễ dàng, vì làm bánh xe cho nàng, chạy chậm mấy cây số.

Nhanh đến trưa, Ninh Sơ Nhị rốt cục ở dịch quán Cốc thành đuổi kịp mã xa của Liên phủ.

Liên Thập Cửu một thân áo mãng bào thâm tử cổ tròn vạt phải, thắt lưng ngọc đái, vừa xuống xe liền có tri huyện dịch thừa Cốc thành cúc cung thi lễ gọi “Liên đại nhân hữu lễ rồi.”

Liên Thập Cửu hàm tiếu đáp lễ, sắc mặt quả nhiên ôn nhuận, hai tròng mắt hơi cong tổng làm cho một loại vẻ mặt ôn hòa thuần túy. Thế nhưng cũng hàng ngày ôn nhuận, vô hình trung gây cho một loại không biết thích ứng không dám nhìn gần.

Trình Nguyên ở trong xe ngựa mở mành, si ngốc nhìn nam tử chi lan ngọc thụ trường thân mà đứng, nhẹ giọng nói.

“Khí trời Cốc thành so với kinh thành lạnh hơn nhiều, đi vào mới nói, tránh bị lạnh.”

Mấy vị quan huyện trước vẫn chưa nhận được tin tức huyền chủ đi theo, vừa nghe lời này liền xem nàng là nữ quyến trong nhà, vừa định nói.

“Nguyên lai phu nhân cũng đến.”

Liền xa xa thấy một bóng đen cấp tốc chạy tới bên này.

Triều phục oai oai nữu nữu, ô sa mang lệch, cùng mặt cóng đến có chút cứng ngắc.

Ninh Sơ Nhị thừa nhận, hình dạng hiện nay của bản thân quả thực khác hình tượng kinh quan rất xa. Thế nhưng cái này cũng không ảnh hưởng nàng chút nào.

“Khâm Thiên giám linh đài lang bái kiến Liên thị lang.”

Sau lưng Đông quan cũng mau học theo thi lễ.

Nói thật, hai người trước mặt đều có chút không giống người.


Một là bị gió đông nhỏ ngoài xe thổi, một là ở trong xe ngựa bị Phong Sầm đánh.

Vài tên quan huyện hai mặt nhìn nhau, trong mắt đây đó thấy được, kinh quan cũng không phải người người đều có giác ngộ ăn thịt.

Liên Thập Cửu nhìn Ninh Sơ Nhị như vậy, theo thói quen muốn châm chọc hai câu, lại nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn ô uế ngừng nói, đầu mày hơi nhảy trước vào dịch quán.

Hắn là người có phong độ, thế nhưng gần đây, tính nhẫn nại của hắn tựa hồ càng ngày càng không xong.

Trình Nguyên đột nhiên bị người đoạt danh tiếng, trong lòng tự nhiên là không thích, thấy rõ người tới tâm tình càng không tốt.

Đều nói Ninh Sơ Nhị cùng Ninh Sơ Nhất là đôi huynh muội song sinh, nàng tuy có nghe qua, không nghĩ người tới, thật đúng là cùng nữ nhân kia giống nhau như đúc. . . Đáng ghét.

vongthuuyen.com
Nàng trên dưới quan sát một mắt, ở hầu kết của ‘hắn’ dừng lại, nói.

“Vị này đó là huynh trưởng nhà Ninh tỷ tỷ, Ninh Sơ Nhất Ninh đại nhân, thật đúng là tuấn tú lịch sự.”

Ninh Sơ Nhị khuôn mặt tươi cười tiến lên, khom người hành một quan lễ.

“Huyền chủ hữu lễ, mới vừa rồi thương xúc chưa kịp hành lễ cho người, mong rằng huyền chủ thứ tội.”

Lời nói này khách sáo, cũng không hoàn toàn nói cho Trình Nguyên nghe.

Mấy vị quan huyện ở đây kéo đầu, giờ mới hiểu được thân phận của nữ tử này. Một mặt lặng lẽ phân phó an bài gian phòng chia viện tử kia làm hai, một mặt quỳ trên mặt đất hát nói.

“Huyền chủ kim an.”

Trình Nguyên nói “Ninh đại nhân lần này cũng là phụng hoàng ân?”

Ninh Sơ Nhị khom người “Chính là là vì chuyện của lục hoàng tử đại kỳ.”

Trình Nguyên nghe vậy cau mày. “Dẫn theo người bên ngoài đồng hành?”

Ninh Sơ Nhị hiểu rõ “Xá muội không theo.” Đợi Trình Nguyên nhếch miệng lên, chậm rãi bỏ thêm một câu.

“Thế nhưng Phong công tử tới.”


Lại là một phen phô trương hoảng hốt, Ninh Sơ Nhị vô liêm sỉ lôi kéo Phong Sầm cùng Đông quan ngồi trên quan vị chuẩn bị xong.

Vì sao nói vô liêm sỉ?

Bởi vì ghế này căn bản không có ý mời nàng.

Người phía dưới coi trọng ánh mắt của thủ lĩnh hành sự, đồng dạng đều là quan chính bát phẩm, dù cho Ninh Sơ Nhị gánh danh kinh quan, nàng cũng chính là một người coi bói.

Đó là như lần này nàng tới còn mang theo cái mặt bẩn thỉu, cũng không coi là cái gì.

Hoàng thượng không coi ra gì, đó là người bên ngoài cũng không coi ra gì.

Những tiểu quan địa khu xa xôi này không ngốcm quay Trình Nguyên cũng là mặt ngoài khách sáo, chân chính nịnh bợ, chính kinh Liên thị lang Liên tiểu gia chính kinh đang cầm bát súp súc miệng của chúng ta.

Ninh Sơ Nhị đối với lần này sớm đã thành thói quen, chiếc đũa vừa nhấc lão lão thật thật tự ăn.

Ngược lại Đông quan không biết mở miệng gọi thế nào, học được như đám người này phục vụ rồi.

Thế nhưng hắn phục vụ không phải là Liên Thập Cửu, mà là.

“Đại nhân, hoa quế kê chưng này mùi vị không tệ, người nếm thử.”

Người bên ngoài mời món ăn, đều là dùng đũa gắp một hai khối thịt tốt.

Tần đông qua lại không biết học ở đâu đạo lý, trực tiếp gắp hoa quế kê đặt trong đĩa của Ninh Sơ Nhị.

Cốc thành huyện thành hỏi Liên Thập Cửu, món ăn hôm nay có hợp khẩu vị hay không.

Liên tiểu gia nhẹ nhàng buông chiếc đũa xuống, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn về phía mâm rượu cất hoa quế kê.