Phu Rất Yếu Ớt

Chương 16: Phu của ta có nội hàm




Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

===<<< Phu quân đại nhân đúng là người tốt.

Sau khi âm thanh thanh thúy vang lên, yên tĩnh.

Khi nhìn thấy phu hơi giật mình, Yui rốt cục ý thức được mình thôi xong.

Liệu có bị chôn sống không? Nhìn dáng vẻ phu rối rắm, phỏng chừng là đang tính toán chôn mình như thế nào.

“Asai Yui…”

Thật hiển nhiên, phu nén giận giỏi hơn Yui nghĩ, chỉ là tứ chi xung quanh phát ra âm thanh dồn dập hơn vừa rồi rất nhiều, rục rịch lên. Ngay lập tức, xúc tua quay chung quanh mình vừa rồi lại quấn lên mình, càng ngày càng chặt.

“Thả ra… Đau…”

Lạnh lẽo và mang theo một chút đau đớn, có lẽ xúc tua của phu có độc tố nào đó, có chút đau, có chút tê dại.

Yui vuốt xúc tua của phu, lực đạo này chỉ như gãi ngứa, nhưng cuối cùng, phu vẫn buông lỏng ra.

Nguy hiểm bỗng nhiên tán đi, biến mất không còn.

“Asai Yui —— ”

Phu bỗng nhiên bình thường, nhưng không đợi hắn nói xong, Yui đã mở miệng.

“Này… Hình như ta đói bụng.”

Vừa rồi đã trải qua nhiều chuyện xấu quá, quả thật có chút đói bụng. Gần đây thức ăn không tốt, tay nghề của Yui lại hỏng bét, luôn cảm thấy bụng dạ không no được.

“Cái gì?”

Vào thời điểm này, ở giữa một đống xúc tua… đói bụng?

Phu là người giỏi trong việc tính kế lòng dạ người khác, đối mặt với người có lối suy nghĩ cổ quái như Yui, bỗng có chút bất đắc dĩ.

Asai Yui chính là một tai họa, tuy rằng bề ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng nàng chính là một tai họa.

“Ta đói bụng, đã vài ngày không ăn cơm tử tế rồi.” Chỉ ăn đồ ngọt mà thôi.

Thành Hitomi bị hủy, sau khi chấp nhận sự thật, điều Yui đau lòng nhất chính là không có gì ăn.

“Vài ngày?”

“Ừ, nơi này không có thị nữ, tự mình nấu cơm thật phiền toái.”

Yui cảm thấy kỳ thật mình rất thông minh, ít nhất mấy món như cơm nắm gì đó, mình hoàn toàn làm được ngon lành!

“Ta đói bụng, ta muốn ăn gì đó…”

“…”

Xúc tua được thu hồi lại, Yui cảm thấy thoải mái hơn.

“Ta đói bụng.”

Đôi mắt lóe sáng.

“Ta đói bụng mà…”

“Câm miệng.”

Cuối cùng phu không chịu nổi nữa. Con người đúng là thứ yếu ớt, ngoài biết ăn uống ra, một chút tác dụng cũng không có. Hắn bỗng nhiên nghi hoặc, rốt cuộc là vì cái gì mà Hitomi Kagewaki đến chết cũng không quên loại phụ nữ này chứ?

Quét đi bực bội trong lòng, nhẫn nại xuống, trở lại bình thường.

Dù thế nào, trước khi thân thể của mình chưa được tính là hoàn mỹ, Asai Yui là thứ kiềm chế Hitomi Kagewaki tốt nhất.

“Ta biết rồi.”

“Phu quân đại nhân đúng là người tốt.”

Cuối cùng cũng nghe được câu mình muốn nghe, Yui thỏa mãn.

Nàng nhìn phu, trong đôi mắt đã không còn khủng hoảng và kinh ngạc ban đầu nữa. Không thể không nói, Asai Yui là tên ngu ngốc thích nghĩ về chiều hướng tốt, nghĩ về thứ gì đó lại càng đơn giản.

“Ngươi không thấy… dáng vẻ này sao?”

Vì cái gì, một chút chán ghét cũng không có, người bình thường đã sớm hoảng sợ chạy trốn. Hắn nhớ tới lúc ả pháp sư đứng ở trước mặt hắn, ánh mắt của Kikyou rất rõ ràng, đó là chán ghét hoàn toàn không muốn tiếp xúc hắn và áp lực hận thù, mà tên ngu ngốc này…

“… Phu quân đại nhân?”

Phu lại làm sao vậy? À, rốt cục cũng nhận ra dáng vẻ phu xấu xấu rồi?

“Nhắc tới dáng vẻ này thì… Xấu chết đi được, không thể khó coi hơn.”

Độ ấm giảm xuống ngay lập tức.

“Có thể biến trở lại không?”

Yui nhìn trái nhìn phải, nàng rất hiếu kỳ, dưới vỏ bọc của Hitomi Kagewaki, sao bên trong nhét được nhiều thứ thế?

“Không liên quan đến ngươi.”

Phu cự tuyệt, thật vô tình.

“Không thể à?”

Vẻ mặt Yui lập tức ghi rõ ‘phu thật vô dụng’.

“… Bán yêu, ở ngày trăng non là không có khả năng duy trì hình thái ngày thường.”

Lỡ miệng nói ra cấm kỵ của mình, phu ý thức được điểm này, sát khí lập tức trồi lên.

“Tức là chỉ có thể biến dạng thế này à, xấu quá đi mất.”

Từ nhỏ chỉ nhìn thấy các loại mỹ nhân bao quanh phụ thân đại nhân, nhìn thấy món điểm tâm tinh xảo, nhìn thấy phong cảnh xinh đẹp… Không thể không thừa nhận, dáng vẻ phu như vậy thật quá hại mắt.

Nhưng mà, trông thế này cũng khá… Ách, hoạt bát? Ít nhất có vẻ khỏe mạnh hơn.

“Nhiều xúc tua thật, nhiều cái đuôi thật, nhiều tay chân thật… Một cái, hai, ba cái, bốn cái…”

Nhìn thấy đối phương lại bắt đầu thất thần, không biết vì cái gì, phu lại không dậy sát ý nổi.

“Nè, khi nào thì phu quân đại nhân biến trở lại vậy?”

Yui ngồi xổm xuống, chọc chọc nhóm xúc tua đang di chuyển dưới lòng bàn chân mình.

Cảm giác như cháo, giống như con sên.

“… Đại khái sau khi mặt trời mọc.”

Cho dù mình ở trong tình trạng này, giết Asai Yui cũng… Chỉ tiếc, thân thể hắn còn chưa ổn định, cần Hitomi Kagewaki và Nhện quỷ làm điểm liên kết.

“Lâu thế.”

Đứng lên, nhìn về phía phu. Lúc phu biến hóa, nàng cứ cảm thấy góc độ nhìn phu rất cao, Yui nhìn lên đầu phu như vậy khiến cổ rất đau rất mỏi.

Vươn tay ra, kéo mái tóc như rong biển kia một cái.

“Chân đau, ta muốn ngồi xuống.”

Nói xong, ghét bỏ đẩy xúc tua trơn trượt đi, đáng tiếc không đẩy được, không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi lên.

“Dù sao cũng chỉ có một mình, ít hôm nữa phải cùng ra ngoài chơi.”

Đêm nay là không ngủ được rồi, ngay bên cạnh có đại yêu quái, ai có thể yên tâm ngủ được chứ.

“Ít hôm nữa ra?”

Phu nhìn thứ gì đó mơ hồ sáng lên trong lòng Yui.

“À, bốn phía toàn là chướng khí, ngươi ở đây sẽ nhanh chóng bị…”

Phu ngừng lại, hắn bỗng nhiên ý thức được hôm nay mình nói lỡ. Hắn đã sớm nhận ra Kagura đang giãy dụa vô nghĩa, tên Kagura kia quá ngu xuẩn, hành động quá rõ ràng, đến mức ngay cả sức lực chọc phá, hắn cũng không muốn lãng phí.

Asai Yui sẽ chết thì cứ chết đi, chỉ cần là thứ hắn muốn, ai cũng không ngăn cản được.

“Ne ne, trước kia phu quân đại nhân hay làm gì vậy?”

Yui không biết tâm tư trong lòng phu, nàng nhàm chán ngồi, tìm được chăn gối trong đống xúc tua của phu, ôm vào trong ngực.

Những lúc như thế này, quá thích hợp để kể chuyện trước khi ngủ.

“…”

Phu đương nhiên không trả lời.

“Thời gian năm mươi năm, cảm giác dài đằng đẵng…”

Yui nâng mắt lên, nhìn thấy phu lại đem đầu bay trên tứ chi.

“Đối với phu quân đại nhân mà nói, có phải rất ngắn ngủi không?”

“…”

“Chàng nói chúng ta năm mươi năm sau, sẽ thế nào nhỉ?”

Yui cười cười.

Đương nhiên, kỳ thật nàng hiểu rõ, đó chỉ là trong trường hợp mình còn có thể đợi được đến năm mươi năm sau.

“Nè, đừng im lặng mãi chứ.”

Phu thật là, giả vờ nội hàm cái gì.

“Đi mà, kể chuyện trước khi ngủ!”

Trước kia mẫu thân đại nhân cũng hay kể cho mình nghe truyện cổ tích.

“…”

Bốn phía im lặng lạ thường.

Yui quay đầu lại, bỗng nhiên phát hiện cơ hồ không nhìn thấy một chút ánh sáng. Khắp nơi chỉ có tiếng động trơn trượt mơ hồ của tứ chi đang ma sát, mùi rất nồng. Vươn tay ra, cơ hồ không thấy năm ngón, Yui bỗng nhiên sợ hãi.

Nàng rụt lui, ôm gối ôm sang một bên.

Bụng bỗng réo một tiếng.

“Này… Ta thật sự đói bụng mà…”

“Hic… Chàng không để ý tới ta à.”

Liếc trộm một cái, bị lờ đi.

“Yêu quái nông thôn… thật đáng giận…”

Ỉu xìu, mất tinh thần.

“Ưm…”

Buồn ngủ quá.



Trời dần dần sáng.

Khi tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn, cái tên ngu ngốc vừa nói ít hôm nữa phải cùng đi chơi giờ đã ngủ mất.

Trong u ám, nhiều tứ chi nhanh chóng biến mất, người nào đó ngủ say ở góc như nhận ra điều gì, giật giật đầu ngón chân trần.

“Đúng là ngu ngốc.”

Phu nghĩ như vậy, khôi phục lại thành Hitomi Kagewaki, hắn đứng trước mặt người đang ngủ say, khinh thường.

**

Bên kia ——

Kagura đi trên hành lang gấp khúc của thành Hitomi, nổi giận đùng đùng, mà sau lưng nàng là một cậu bé tóc đen mắt đen đang đi theo.

Cậu bé nhìn thấy mỹ nhân tức giận đến mức cụ hiện hóa ra, hắn im lặng như không tồn tại, chỉ yên lặng tách ra một chút khoảng cách.

“Tức chết đi được, cái tên Naraku kia bỗng dưng bảo ta đi bắt đầu bếp làm cái gì?”

Nhớ tới phu cứ rảnh rỗi là tính kế, Kagura đánh đố, người nọ tuyệt đối lại đang nghĩ đến biện pháp nào đó hành hạ người khác.

“…”

Cậu bé không nói lời nào.

“Này, ngươi nói cái gì đi chứ, Kohaku.”

Kagura thở phì phì trừng mắt nhìn người sau lưng.

Cậu bé tên là Kohaku không nói gì.

“Này!”

“Chúng ta còn một giờ.”

Kohaku mở miệng.

Vừa dứt lời, vẻ mặt của Kagura càng khó coi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: tiểu công chúa cố lên! Cô sẽ không cần phải tự mình nấu cơm nữa đâu! ( này!)

Spoi:

“Nhện quỷ, có lẽ Naraku không cần hắn nữa.”

“Tách ra rồi? Nói cách khác…”

Yui nhấc vạt áo ki-mô-nô rồi chạy mất.

“Ngươi đi đâu đấy?”

Lúc này Kagura lại kinh ngạc, điểm tâm không ăn, bỗng dưng lại vội vã chạy mất, rất có vấn đề.

“Nhện quỷ có thể bị tách ra đúng không?”

Yui quay đầu lại, vội vã nói với Kagura.

“Vậy Kagewaki ——, ta đi đằng này một chút!”

_________________