Phu Rất Yếu Ớt

Chương 18: Phu của ta có ý định xấu




Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

===<<< Naraku! Chàng là đồ ngu ngốc!

Cuộc sống hiện tại của Yui thật nhàm chán, mỗi ngày đều giống nhau, yên ổn trôi qua, ăn no ngủ no đánh yêu quái, sống ở thành Hitomi chỉ có vậy. Nếu nói có cái gì thay đổi, thì đó là sau khi Yui một mình tự nuôi mình vài ngày, cuối cùng cũng có người làm cơm cho, và trong thành Hitomi lại có thêm hai yêu quái.

Phu ngầm đồng ý Yui đi ra ngoài chơi, cũng chính lúc ấy, Yui gặp được hai tên đó lần đầu tiên.

Chỉ có thể nói… Ách, tương phản rất lớn.

Thành Hitomi vốn không nhiều người, nếu có thêm cái gì thì Yui đương nhiên sẽ tò mò. Không biết vì sao, nghe nói hai tiểu yêu quái kia đều là con mà phu sinh ra, xem như anh em, nhưng trông lại hoàn toàn không giống anh em… Một tên xấu đến mức không muốn nhìn lần thứ hai, một tên đáng yêu đến mức làm người ta hò hét trong lòng.

Phu không quan tâm, sinh ra hai yêu quái kia rồi liền mặc họ tự sinh tự diệt. Tên xấu gọi là gì thì Yui không biết, dù sao hắn rất xấu, nàng không có hứng thú. Hơn nữa tính cách của cái tên kia rất phản nghịch, chưa được vài ngày đã nháo rời nhà trốn đi, đến giờ vẫn chưa trở về. Tên đáng yêu thì có diện mạo khá giống phu, nhưng rất khó tính, dáng vẻ cao cao tại thượng như khinh thường tất cả mọi người.

Yui có chút để ý đến hắn, nàng thích những thứ xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu yêu quái đáng yêu, nàng đã rất thích hắn, cố tình, tiểu yêu quái lại rất khó chịu với mình, luôn hung ác độc miệng dù rõ ràng chưa gặp nhau bao giờ. Trước đây, anh em ruột của mình và những đứa trẻ cùng tuổi luôn thích chạy theo Yui chơi đùa, Yui luôn cảm thấy mình rất được hoan nghênh, nhưng tiểu yêu quái tóc trắng đáng yêu kia lại không hề thích mình, còn châm chọc khiêu khích mình, khiến mình có chút khổ sở.

“Thật đau lòng quá… Kagura, vì sao tiểu yêu quái không thích ta thế?”

Những lúc rảnh nhàn, Yui và Kagura luôn trêu đùa nhau.

Hôm nay Kagura cảm thấy hứng thú với trò chơi cờ của con người, vì thế Yui mang vẻ sư phụ chơi với nàng một ván. Đáng tiếc, hai người không thích động não nhiều, hưng trí qua đi, hai người chỉ nghịch cờ đen cờ trắng.

“Tiểu yêu quái gì cơ? Chẳng lẽ ý ngươi là cái tên Hakudoshi kia?”

Đối với cách xưng hô của Yui, khóe miệng Kagura cứng ngắc trong nháy mắt.

Có phải gần đây tiểu công chúa rất nhàn không, sao bỗng dưng lại bắt đầu để bụng với cái loại yêu quái vừa âm trầm vừa phiền toái đó? Tính cách của Hakudoshi quá giống Naraku, biểu cảm cũng đáng đánh đòn như vậy, năng lực cố tình lại không yếu, loại tên đó khó xử lý nhất, ngay cả chính nàng cũng… không muốn giao tiếp với hắn.

“Đúng vậy, chính là hắn. Rõ ràng trông nho nhỏ rất nhu thuận, nhưng lại chẳng đáng yêu chút nào, coi khinh người khác, cũng không có lễ phép.”

Yêu quái nông thôn mít đặc, đứa trẻ thôn dã thiếu giáo dục.

Yui từng nghe Kagura giải thích, phu có thể tách một ít yêu quái ra khỏi thân thể mình, Hakudoshi là một trong số đó, Kagura và Kanna cũng vậy… Nói như vậy thì bọn họ đều là anh chị em ruột?

“Kagura, Hakudoshi là em trai ngươi à?”

“Cái gì mà em trai chứ, còn lâu ta mới có mấy cái thứ đó. Hakudoshi là phân thân giống Naraku nhất, tốt nhất, ngươi đừng tới gần cái tên nguy hiểm kia.”

Sự tồn tại của tên kia không hề đơn giản, nàng càng ngày càng không rõ Naraku đang âm mưu cái gì.

“—— ngươi nói ai nguy hiểm thế, Kagura.”

Lời chưa dứt, Hakudoshi đã đột ngột xuất hiện trước mặt Yui và Kagura.

Mái tóc dài đến vai màu tím nhạt, đôi mắt như hổ phách, khóe miệng hơi nhấc lên một độ cung khinh thường… Đúng là kẻ gây tai hoạ.

Mang gương mặt của đứa trẻ sáu, bảy tuổi, lúc không nói gì, Hakudoshi trông rất trẻ con và đơn thuần.

Hắn đi tới, bước chậm rì rì, lúc nhìn thấy quân cờ trong tay Yui và Kagura, hắn giơ tay lên, quân cờ trắng bị dập nát trong lòng bàn tay.

Bị đối phương bắt gặp nói xấu hắn, thấy Hakudoshi đến gần, sắc mặt Kagura tối sầm, cây quạt trong tay lập tức khép lại.

“Ồ, vừa rồi ta đã nói gì à.”

“Tiểu yêu quái!”

Yui nhìn thấy Hakudoshi, mắt liền sáng lên.

Nàng thích những thứ xinh đẹp, bề ngoài đáng yêu tinh xảo của Hakudoshi rất hợp với ánh mắt nàng.

“Asai Yui, tốt nhất ngươi hãy câm miệng lại.”

Nước lạnh, một chậu nước đá xối thẳng vào mỗ công chúa. Đối với con người yếu ớt như Yui, Hakudoshi hoàn toàn không có hứng thú, nếu không phải Naraku thì sao nàng có thể sống đến bây giờ.

“Gì mà khó tính thế…”

Lại thế nữa rồi.

Kagura nói tính cách của Hakudoshi và phu rất giống nhau, giống ở đâu chứ, rõ ràng phu rất yếu ớt rất lễ phép, còn tên này thì hoàn toàn ngược lại.

“Kagura, Hakudoshi bắt nạt người ta kìa.”

Yui yên lặng trốn ra sau lưng Kagura. Kagura đúng là có chút hung ác, nhưng những thời khắc mấu chốt thì vẫn rất đáng tin cậy.

Kagura giờ đã có thể coi nhẹ lối suy nghĩ ngược đời của Yui, nhưng khi nghe thấy Hakudoshi nói như vậy, nàng vẫn có chút tức giận. Dù sao chỉ có nàng mới được bắt nạt Yui, người khác thì sang một bên đi. Hakudoshi ỷ vào Naraku tin tưởng và năng lực của bản thân hắn nên mới coi thường người khác, Kagura đã bất mãn hắn lâu rồi.

“Về tiểu công chúa, ngươi hẳn là hiểu được, Hakudoshi.”

Kagura thờ ơ mở miệng, nhưng lời nói ngầm cảnh cáo.

“Kagura, ngươi học được cái bộ dạng đó của Naraku à.”

Tiểu yêu quái lơ đễnh.

“Ngươi và ta đều biết cả, tác dụng của Asai Yui bất quá chỉ thế thôi, đừng mong hù ta.”

Hắn cười giả. Dù là vậy, tiểu yêu quái thấp bé vẫn rất đáng yêu.

“Là gì cơ?”

Yui hỏi, nói xong liền thò đầu ra khỏi sau lưng Kagura.

“Hakudoshi.”

Kagura nhíu mày, không đồng ý với lời nói của Hakudoshi.

Không nghĩ tới Hakudoshi lại chỉ liếc mắt một cái là hiểu được sự tình, đối với Kagura, hắn khinh thường đủ kiểu làm người ta phát điên.

“Kagura, ngươi lại muốn bảo vệ ả loài người này sao? Thật thú vị.”

Ánh mắt Hakudoshi lạnh như băng. Rất khó tưởng tượng nổi một đứa trẻ có bề ngoài sáu, bảy tuổi lại có biểu cảm lõi đời như vậy.

Yui bỗng nhiên hoàn hồn, nàng chợt ý thức được một điều, dù Hakudoshi trông vô hại đến mức nào, hắn vẫn là yêu quái.

Yui chưa bao giờ hiểu biết thế giới yêu quái, dù là Kagura hay là Kanna, hoặc là tên khi thì yếu ớt khi thì cường thế như phu, đối đãi với nàng, bọn họ hầu như đều mang tư thái yêu quái.

Hakudoshi trông có vẻ khó đối phó, Yui trộm kéo kéo ống tay áo của Kagura, ý bảo nàng đừng để ý.

“Ta nhàm chán đến thế sao.”

Kagura sửng sốt, lập tức khinh thường.

“Không sao, dù sao thì sớm hay muộn, đồ vô dụng cũng sẽ bị vứt bỏ thôi.”

Hakudoshi không có hứng thú với chuyện này, định đi.

“Bị vứt bỏ…?”

Yui như bắt được điểm quan trọng.

“Có ý gì?”

Hakudoshi bỗng đầy thâm ý liếc Kagura một cái.

“À, Kagura chưa nói với ngươi à, có lẽ không đến ngày mai, bọn ta liền rời khỏi thành Hitomi.”

Lập tức lại tươi cười kiểu lõi đời.

“Là bọn ta, không có ngươi, tiểu công chúa.”

“Ý ngươi là… rời đi gì cơ…”

Yui hiểu ra, cảm thấy trong lòng đau quá.

“Gì chứ!”

“Này! Tiểu công chúa!”

Kagura nóng vội, thấy Yui sửng sốt rồi chạy mất, liền tức giận nhìn Hakudoshi.

“Hakudoshi! Ngươi…”

“Ngươi cái gì? Không coi cô ta là báu vật giống Naraku và ngươi, nên ngươi tức giận à?”

Cười lạnh vài câu, phẩy áo xoay người rời đi.

**

“Phu quân đại nhân! Ngươi muốn đi đâu?!”

Lúc rảnh rỗi, phu luôn thích nhốt mình trong phòng. Đẩy cửa phòng ra, thấy phu ngồi ngay ngắn, trước mặt hắn là một khúc gỗ kỳ quái, giống con rối hình người bị trói buộc.

Lạch cạch một tiếng, khúc gỗ bị gãy.

Không để ý đến, Yui xông lên, túm lấy áo phu.

“Ngươi đã biết rồi.”

Phu rất lạnh nhạt nói, hai mắt thậm chí không cử động một cái.

“Có phải chàng muốn đi khỏi đây?”

Yui vội vã hỏi.

“Ngươi chỉ cần ở thành Hitomi, những cái khác không cần phải biết.”

Phu mở miệng, như là chuyện không quan trọng. Đối với Yui, hắn hiển nhiên không đủ kiên nhẫn.

“Vì cái gì?”

Yui không thuận theo. Đôi khi nàng nên suy nghĩ cẩn thận, ví dụ như, sao phu biết rõ nàng muốn hỏi chuyện gì.

Phu cười lạnh.

“Nếu ngươi nhất định muốn biết, được, là ta không cần ngươi.”

Yui sửng sốt, nàng không thể tin những lời này lại là từ miệng phu.

“Không giết ngươi, ngươi nên cảm ơn ta đi.”

Phu không phải không phát hiện ra kinh hoảng cùng hoài nghi trong mắt Yui. Với Yui, người lý trí muốn thao túng hết thảy như hắn đã bị vài lần ngoài ý muốn rồi, hắn nói cho chính mình rằng không thể lại có thêm lần nào nữa.

“Ngươi tự do, không vui sao.”

“Vui vẻ?”

Yui chỉ cảm thấy nếu có thể hình dung tình huống hiện tại, thì phải là lo lắng.

“Ta…”

Nàng nhìn phu, nàng đã quen có phu ở cạnh, bỗng nhiên phải tách ra, sao có thể thích ứng được. Lúc đầu phẫn nộ, sau khi bình tĩnh thì lại tức giận, đến khi phải chấp nhận thì lại cảm thấy vô lực…

Phu rất đáng ghét, ý định này của phu đâu thể là ý định của nàng chứ.

“Chàng đi đâu, ta cũng đi theo.”

Nâng mắt lên, Yui kiên định.

Bắt nạt người ta xong đã định trốn chạy sao? Không có cửa đâu!

“… Ngu xuẩn.”

Hơi sửng sốt, phu lập tức mở miệng.

“Nếu chàng đi, không ai nấu cơm, cũng không có ai cho mượn đầu gối để gối…”

Yui bị mắng, yếu ớt nói.

“…”

Phu không nói gì.

“Cho nên, chàng đi đâu, ta liền đi theo đến ấy.”

Yui nhát gan, không thể gánh vác cuộc sống cô đơn một mình.

“…”

Phu vẫn không trả lời.

“Nói gì đi.”

Yui muốn đến gần giữ chặt tay phu, nhưng phu nhanh chóng lơ đãng né tránh.

“… Ta là yêu quái, ngươi chỉ là con người. Thời gian vô tận, ta sẽ có được tất cả những thứ mình muốn, đứng trên đỉnh cao. Mà ngươi, vĩnh viễn chỉ có thể hèn mọn nhìn lên.”

Phu nói.

“Khó hiểu quá, chàng nói thẳng đi, rốt cuộc chàng muốn cái gì?”

Yui không tin, trực giác của nàng cảm thấy đây không phải lý do.

“Muốn? Muốn thứ gì sao… Ngươi không cần quan tâm.”

Phu không ngay mặt trả lời Yui.

“Hay là chàng không biết mình muốn thứ gì?”

Yui truy vấn.

“Đương nhiên biết.”

Trong đôi mắt màu đỏ, một tia hoài niệm thoáng hiện ra.

“Thế chàng muốn cái gì?”

Yui cúi đầu, suy nghĩ trong chốc lát.

“Là Kikyou phải không?”

“Kikyou?”

Trong nháy mắt, cảm giác phức tạp xẹt qua trái tim.

“Có lẽ thế, hừ.”

“Naraku! Chàng là đồ ngu ngốc!”

Yui tức giận đạp phu một cái, lập tức chạy ra ngoài.

Nhìn phương hướng Yui đi xa, lúc này phu mới thở dài một tiếng như có như không.

“Ngu ngốc… sao…”

Hậu tri hậu giác, lúc này mới thói quen nhếch cười ác liệt.

“Tiểu công chúa… khờ dại của ta…”

**

Dù Yui tức giận đến thế nào, không đến ngày hôm sau, thành Hitomi không còn ai là sự thật.

Yui nhìn căn phòng phu lạnh tanh, ngẩng đầu lên.

Tối hôm qua nàng cự tuyệt Kagura an ủi, làm Kagura tức giận xù lông đi mất, bây giờ nghĩ lại, đúng là hơi quá đáng.

Ngẩng đầu nhìn lên cũng không thể bỏ qua hốc mắt ẩm ướt, nhưng đó chỉ là rất cay rất cay mà thôi. Ngày hôm qua, phu đã nói rất rõ ràng, nàng vốn không học hành gì nhiều, hơn nữa lại quá tức giận nên không thể tìm ra lời nào thích hợp để phản bác.

Nếu sớm biết sẽ thê lương như vậy, thì nàng đã ôm chặt đùi phu, chết cũng không buông ra rồi.

Một mình làm sao bây giờ đây?

Về gia tộc thì không có khả năng, phải đối mặt với phụ thân đại nhân mập mạp khinh bỉ, thôi quên đi.

Yui nhìn bốn phía chung quanh, tìm một nơi rồi ngồi xuống. Suy nghĩ biện pháp, tới bây giờ nàng bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của mình đơn điệu quá, ngoài phu ra, không hề có gì đặc biệt cả.

Vậy thì một mình mình đuổi theo phu đi!

Nghĩ đến đây, Yui nheo mắt lại.

Muốn chuyển nhà mà lại cố ý bỏ nàng lại, phu rất quá đáng, nhất định phải bắt nạt lại mới được… Ách?

Nghĩ thì như thế, nhưng khi nhìn thấy một đống đồ loạn thất bát tao trong phòng, Yui sửng sốt.

—— tuy rằng ý định này không tồi, nhưng phiền ai đó hãy nói cho mình biết, đi xa một mình thì nên chuẩn bị gì?!

Ưm… phu bội bạc ngu ngốc.

Yui oán niệm lẩm bẩm.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hai tên này đều là ngu ngốc cả.

Ngàn dặm truy phu… Yên tâm, sẽ không tách ra lâu đâu, một chút thôi, chưa đến hai chương đâu ╮(╯_╰)╭

Đừng ghét bỏ nữ chủ, boss trong nguyên tác đã đủ đáng thương rồi, nên tìm cô gái có suy nghĩ đơn thuần thích hắn đi.

Spoi:

Yêu quái da xanh cầm trong tay một cái gậy có hai cái đầu người, rõ ràng rất nhỏ nhưng vẫn vung vẩy gậy, trông cực kỳ buồn cười.

“Chị ơi, chị không sao chứ, chị có đau không?”

Sau lưng thứ xanh mượt ấy, là một cô bé loài người đáng yêu.

“Em tên là Rin.”