Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Quyển 1 - Chương 17




“Bích Lạc…” Môi lại lần nữa hạ xuống, muốn phủ lên đôi môi đỏ mọng say lòng người của Bích Lạc. Nhưng Bích Lạc đột nhiên quay đầu, tránh đi nụ hôn của hắn —

Nhiệt huyết tràn đầy trong nháy mắt bị làm lạnh đi, Mạnh Thiên Dương giật mình nhìn Bích Lạc đang cố tách hai tay hắn ra: “Ngươi… không muốn cùng ta trở về sao?”

“Ta sẽ không quay về Phong Nhã Lâu.”

Đôi mắt sáng tựa làn thu thủy nhìn về phía mây bay trên bầu trời xa xôi, Bích Lạc ung dung nở nụ cười — Mạnh Thiên Dương, lúc ta rời khỏi Phong Nhã Lâu, ta đã từ trong mộng của ngươi tỉnh lại… Nếu như lúc trước, ngươi có được dù chỉ một phần vạn ôn nhu như hiện tại, ta chắc sẽ mừng như điên, muốn ta vì ngươi mà chết, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện. Nhưng hôm nay, đã quá muộn rồi…

“Đã quá muộn, Mạnh Thiên Dương…” Lộ ra nụ cười xinh đẹp tựa hoa quỳnh, Bích Lạc chậm rãi hướng chỗ sâu trong bụi hoa đi tới.

“Không —“

Mạnh Thiên Dương khó tin mà lắc đầu, Bích Lạc cư nhiên cự tuyệt hắn? …

Muốn vươn tay giữ lại bóng lưng màu ngọc bích đang ly khai càng ngày càng xa, nhưng cánh tay duỗi ra giữa không trung lại không thể nào hạ xuống, hầu kết lên xuống dao động, run giọng nói: “Vì sao? Ta đã biết ta sai rồi, ngươi không thể cho ta một cơ hội bù đắp hay sao? Ngươi cũng đã nói là không có hận ta…”

“Ta thực sự không hận ngươi, nhưng ta cũng không còn yêu ngươi…”

Bích Lạc dừng cước bộ, bóng lưng hơi run run, thanh âm nhưng lại cực kỳ bình tĩnh, Mạnh Thiên Dương giống như bị ai đó hung hăng quất một roi, trên mặt không còn chút máu, toàn thân khẽ co giật.

Khi đó, là chính tay ta đã chọn lựa ngươi, mà nay, cũng là chính tay ta vứt bỏ ngươi… Bích Lạc nhắm mắt lại, một vài giọt lệ khẽ rơi ở trong lòng —

“Ngươi đi đi, nếu hắn bãi triều tìm tới nơi này, ngươi sẽ gặp phiền phức.”

“Bích… Lạc…”

Hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, Mạnh Thiên Dương hít một ngụm khí lớn, nhưng dù thế nào cũng không bình ổn được tâm trạng, hắn thật sự đã mất đi Bích Lạc, triệt để đánh mất y…

— Kết quả này, ta sớm nên đoán được, khi đó ta bất chấp ngươi tận lực van xin, đem ngươi đi ngoại đường, ta nên biết, ngươi vĩnh viễn không có khả năng si mê ta, yêu ta giống như lúc ban đầu, ta cũng không có tư cách yêu cầu ngươi tiếp tục yêu ta… Là ta, là chính tay ta đã phá hủy tất cả…

Ta rất hối hận! Đúng như lời ngươi nói, đã quá muộn! Ngươi đã không còn yêu ta!

Bích Lạc không hận hắn, nhưng cũng không còn yêu hắn… Mạnh Thiên Dương miễn cưỡng lộ ra một bộ dáng tươi cười: “Ta hiểu được, sau này ta sẽ không trở lại làm phiền ngươi, sẽ không bao giờ trở lại nữa…”

Lời nói bị tắc nghẹn trong cổ họng, khóe miệng co giật đến vô pháp tiếp tục miễn cưỡng tươi cười, Mạnh Thiên Dương lấy tay áo che mặt, nhanh chóng rời đi.

Cho đến khi xung quanh lại yên tĩnh như cũ, Bích Lạc đang đứng lặng bỗng dưng xoay người, đầu ngón tay lướt qua môi, tình cảm ấm áp của Mạnh Thiên Dương vẫn còn lưu lại. Mi mắt khẽ run rẩy, lại thêm một giọt nước mắt rơi xuống — Mạnh Thiên Dương, tại sao ngươi không thích ta sớm một chút? Ta sẽ không rời khỏi Phong Nhã Lâu, sẽ không yêu thương Yến Nam Quy, sẽ không gặp mặt Long Diễn Diệu, sẽ không gặp phải tất cả những biến cố không thể tưởng được này, cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi như ngày hôm nay, muốn buông tay mà cũng không được…

Nếu ngươi sớm một chút yêu thương ta… Đáng tiếc, tất cả đều đã quá muộn…

Nhấc tay lau nước mắt, y nhìn sắc trời, Long Diễn Diệu lúc này chắc hẳn đã bãi triều? Bích Lạc tìm một hòn đá lớn, dùng khăn lụa vừa lau vết máu bao phủ lên đá, rồi ném đồng thời xuống hồ, lại hướng về phía hồ nước tỉ mỉ xem xét bộ dạng, y cũng không định mang theo vết máu trên áo trở về tẩm cung, sợ người khác nghi ngờ. Chỉ là, vài sợi tóc bạc vô luận thế nào cũng không thể che giấu —

Bích Lạc cắn răn, chịu đựng đau nhức, nhổ xuống hết mấy sợi tóc bạc — Long Diễn Diệu dường như đang nghi ngờ y, nếu nhìn thấy y tự dưng có tóc bạc, y thật không biết nên giải thích thế nào.

Chỉ bạc từng sợi từng sợi rớt xuống, bị gió cuốn tản ra xung quanh.

“Ngươi cần gì phải như vậy? …” Thanh âm than thở tựa thủy tinh khe khẽ vang lên.

Bích Lạc bỗng nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm ngân sam nam tử ưu nhã đang bước tới gần hồ. Từ ngày ở hậu viên đánh nhau một trận, Quân Vô Song liền không xuất đầu lộ diện, lúc này tại sao lại đến? Hắn chẳng lẽ không biết Long Diễn Diệu sớm đã ra lệnh tiêu diệt ma giáo sao? Cư nhiên còn không coi ai ra gì mà ra vào trong cung.

Thấy hắn càng lúc càng tới gần, Bích Lạc nhịn không được lui về sau hai bước, nếu Quân Vô Song còn chưa từ bỏ ý định, đối y cường áp, y lúc này thân thể đầy thương tích, chớ nói chống đỡ, chỉ sợ ngay cả muốn tự sát cũng không thể qua mặt được Quân Vô Song. Y hé môi, muốn lớn tiếng gọi thị vệ —

“Không cần gọi, thị vệ trong Ngự hoa viên, tổng cộng hai mươi tám người, đều đã bị ta chế trụ.” Quân Vô Song đạm nhiên cười, đôi mắt thâm sâu khó dò lướt qua khuôn mặt đề phòng của Bích Lạc, chợt dời mắt.

“Yên tâm, ta đã biết ngươi đối với ta vô tình, ta sẽ không tiếp tục ép buộc.”

Thân ảnh thủy ngân sắc vừa chuyển động, đã đứng sát bên người Bích Lạc, hắn túm lấy một nhúm tóc của y, ngưng mắt nhìn sợi tóc màu trắng bạc: “Ngươi không nghe lời khuyên của ta…”

Cố sức gạt tay Quân Vô Song ra, Bích Lạc không nói một lời, lạnh lùng nhìn hắn.

“Thực sự không nên tiếp tục luyện sao!”

Quân Vô Song bắt đắc dĩ thở hắt ra: “Ngươi nếu cứ tiếp tục, đến lúc đầu đầy tóc bạc, cũng là lúc tẫn mạng, ngươi thật sự muốn vì một người đã chết mà uổng phí sinh mệnh của chính mình sao? Ngươi —“

“Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm!” Bích Lạc nhổ vài sợi chỉ bạc cuối cùng, bước nhanh ra khỏi hoa viên, không muốn tiếp tục cùng Quân Vô Song phí lời.

Bóng lưng mảnh khảnh khuất khỏi phạm vi tầm nhìn, Quân Vô Song cũng không ngăn cản, hắn đứng lặng một hồi mới đến gần Long Diễn Diệu còn đang bất động ở phía sau hòn giả sơn, vung tay giải huyệt đạo cho hắn.

“Y rốt cuộc đang luyện tà môn võ công gì?” Long Diễn Diệu ngoài ý muốn đã quên hết phẫn nộ, tâm trạng đang xoay quanh câu nói tựa sét đánh giữa trời quang của Quân Vô Song khi nãy —  đến lúc đầu đầy tóc bạc, cũng là lúc tẫn mạng…

“Nếu như tiếp tục luyện, Bích Lạc, y sẽ thực sự chết sớm sao?”

“Ta không có cách nào khiến y ngừng tay…” Quân Vô Song yếu ớt thở dài: “Hôm nay chỉ có ngươi là có thể khuyên bảo y—“

Trong đôi mắt thiên biến vạn hóa là một trận hào quang lưu chuyển, Quân Vô Song nhấc chân, thân ảnh đã ẩn vào phía sau bụi hoa.

“Ngươi hạ lệnh tàn sát giáo chúng của ta, ta vốn nên lấy mạng ngươi. Bất quá, quên đi… Chỉ cần ngươi có thể cứu y…”

Lời còn chưa nói hết, tiếng thở dài đã ân ẩn phát ra —

Mạnh Thiên Dương! Quân Vô Song!

Con ngươi thâm trầm tựa như có thể đóng băng hết thảy mọi thức, bàn tay đang đặt trên hòn giả sơn mạnh mẽ chà xát, đá vụn hóa bột mịn cuốn lên thành sương mù, che khuất khuôn mặt của Long Diễn Diệu.

……………………………………………..

Một đường trở về tẩm cung, nghe cung nữ bảo Long Diễu Diệu còn chưa quay về, Bích Lạc có chút yên tâm, lại nhìn vào gương tinh tế dò xét một lần, xác thực không còn thấy sợi chỉ bạc nào khác, rốt cuộc mới thả lỏng. Để cung nữ hầu hạ thay y phục, sau đó ngả lưng lên giường chợp mắt. Lúc trước mất rất nhiều máu, lại bị Mạnh Thiên Dương cùng Quân Vô Song quấy nhiễu suy nghĩ đến không yên, lúc này đầu vừa chạm gối, bỗng nhiên cực kỳ mệt mỏi, phút chốc liền rơi vào giấc mộng.

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, lòng bàn tay cảm thấy hơi tê dại, ngứa ngấy, y nghiêng người tỉnh dậy, thấy Long Diễn Diệu đang ngồi ở đầu giường, đầu ngón tay khẽ gãi gãi lòng bàn tay y.

“Rất ngứa đó.”

Bích Lạc cười khúc khích, đem tay giấu vào chăn, nhìn thấy trong phòng đèn đuốc sáng trưng, không khỏi ngẩn ngơ, y phát giác mình vừa ngủ toàn bộ buổi chiều, Long Diễn Diệu chắc hẳn đã ngồi trước giường chờ rất lâu…

“Ngươi sao không đánh thức ta sớm hơn?” Bích Lạc vươn người ngồi dậy, nhẹ nhàng ngáp dài: “Hôm nay trời lạnh, ta hình như ngủ càng ngày càng nhiều.”

“… Thật không?”

Long Diễn Diệu nhàn nhạt cười, lấy thêm áo lông cừu phủ lên vai Bích Lạc: “Ta còn sợ thương thế của ngươi bỗng nhiên nặng thêm, mới không dám đánh thức —“

Ngực đập thình thịch, Bích Lạc nhìn kỹ vẻ mặt Long Diễn Diệu, bình thản như thường tìm không ra manh mối gì.

Ngắm nghía một lọn tóc dài, Long Diễn Diệu bất thình lình “a” một tiếng —

“Bích Lạc, ngươi sao lại có vài sợi tóc bạc?”

Bích Lạc chấn động toàn thân, trừng mắt nhìn đôi tay Long Diễn Diệu đang duỗi trước mặt, trên ngón tay quả nhiên đang quấn lấy vài sợi chỉ bạc, y kinh nghi khó hiểu, làm sao có thể, rõ ràng đã nhổ hết rồi…

“… Mấy sợi tóc bạc này là ta nhìn thấy lúc ngươi ngủ thì bị biến bạc…”

Long Diễn Diệu đột ngột nói một câu làm Bích Lạc chấn động đến nửa ngày, đột nhiên ngẩng đầu nhìn mái tóc, quả nhiên thấy có thêm không ít màu hoa râm.

“Tại sao có thể như vậy? …” Bích Lạc kinh hồn bạc vía thì thào nói.

“Ta cũng đang muốn biết, sao lại như vậy?” Chỉ bạc trên ngón tay chấn động rớt xuống, Long Diễn Diệu chậm rãi vuốt ve hai gò má y: “Nói cho ta biết, đến tột cùng có chuyện gì xảy ra, ân?”

Ánh mắt sắc bén đâm thẳng vào tim Bích Lạc, y kìm lòng không nổi mà run lên bần bật, miễn cưỡng cười nói: “Này, chỉ sợ là gần đây quá mệt nhọc… Ta, ta cũng không rõ ràng lắm…”

Ngươi đến bây giờ còn muốn gạt ta! Long Diễn Diệu nheo mắt lại: “Thực sự?”

“Đương nhiên…”

Bích Lạc khẽ nhắm mắt, nắm chặt tay, tim đập đến lợi hại, vẻ mặt và lời nói của Long Diễn Diệu… Hắn đã biết cái gì?

“Sau này cần phải kêu thái y viết vài phương thuốc dưỡng đen tóc mới được.” Long Diễn Diệu nhún vai, cũng không tiếp tục truy vấn, cầm lấy chén thuốc trên bàn, cảm thấy đã bớt nóng, cười nói: “Đã để nguội một lúc rồi, hoàn hảo còn chưa lạnh, đến, ngoan ngoãn uống thuốc.”

Bích Lạc lúc này như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, nhìn lại chén thuốc, không khỏi nhíu mày.

“Đừng xụ mặt nữa, nếu ngươi mau mau hồi phục, ta sẽ không ép ngươi uống dược.” Long Diễn Diệu múc một muỗng đút cho y, mặt khác phân phó cung nhân đi lấy kẹo mứt hoa quả đến.

Biết không lay chuyển được hắn, Bích Lạc yên lặng uống dược, nhưng cảm giác dược càng đắng hơn so với mấy ngày trước đây, thật vất vả mới nuốt xuống ngụm cuối cùng, vội vã lấy một hạt mứt táo vàng nhét vào miệng, lẩm bẩm nói: “Thuốc hôm nay là thái y nào sắc, sao mùi vị không giống thường ngày?”

Long Diễn Diệu cười không nói, giúp y lau dược còn dính bên khóe miệng, hai hàng lông mày khẽ nhếch —

“Dĩ nhiên không giống, ta thấy sáng nay ngươi ở Ngự hoa viên ho ra máu đến cực nhọc như vậy, tự nhiên muốn đúng bệnh hốt thuốc, bỏ thêm vài vị thuốc mới có thể trị khỏi thương thế của ngươi —“

Bộ dáng tươi cười làm nũng chợt trở nên cứng ngắc, Bích Lạc nhìn chằm chằm vào Long Diễn Diệu.

“Sao vậy?” Đuôi lông mày Long Diễn Diệu càng nhếch cao hơn: “Ta nói sai sao? Ha ha.”

Xoa nhẹ đầu Bích Lạc: “Bất quá sau này, ngươi sẽ không thống khổ như vậy nữa —“

Bích Lạc rốt cuộc tỉnh táo trở lại, xanh mặt: “Ngươi vừa cho ta uống thuốc gì?”

Long Diễn Diệu, hóa ra ngươi đã ở hoa viên, hóa ra ngươi cái gì cũng đều thấy hết! Nhưng lại thản nhiên ung dung gạt ta uống hết dược mà ngươi cố ý chuẩn bị…

“Ngươi đến tột cùng là cho ta uống cái gì?”

Hoảng sợ cùng phẫn nộ điên cuồng làm thanh âm Bích Lạc đều sắc nhọn cả lên, hai tay nắm chặt áo lông cừu, căm tức nhìn Long Diễn Diệu.

Long Diễn Diệu lẳng lặng nhìn y một hồi, mới kéo hai cổ tay y cầm chặt: “Không cần khẩn trương, cũng không phải độc dược.”

“Ta chỉ bỏ vào dược ngươi thường uống một viên Tuyết Dung… Nó có thể hóa đi công lực của ngươi —“

Hóa đi công lực?!

Là sẽ phế bỏ võ công ta tân tân khổ khổ, không tiếc tổn hại thọ mệnh để luyện thành sao?

*Tân tân khổ khổ: Cực khổ

“Aaa — —” Bích Lạc bỗng nhiên phát ra một tiếng thét thê lương chói tai, tựa như một con thú bị thương, ra sức muốn giẫy hai tay khỏi sự kiềm chế của Long Diễn Diệu, nhưng không có tí mảy may sức lực nào.

Khí lực của ta thì sao? Đều đi đâu hết rồi? Vì sao chỉ một chút khí đều không vận lên được? Ta không thể mất đi võ công! Đó là ta dùng hơn mười năm sinh mệnh để đổi lấy a! Ngươi dựa vào cái gì mà cướp đi? Dựa vào cái gì?!!

“Không thể —, a a —“

“Bích Lạc, đừng như vậy!” Ngăn chặn thân thể đang điên cuồng giãy dụa, trong con ngươi đen lay láy của Long Diễn Diệu tiêm nhiễm một tầng lo lắng, không nghĩ tới phản ứng của Bích Lạc lại mãnh liệt như vậy.

“Ta không thể! Ngươi cho ta giải dược! Cho ta giải dược a —” La hét đến khàn giọng, đầu ngón tay Bích Lạc bóp chặt cánh tay Long Diễn Diệu, mạnh đến ngấn máu.

Đau đớn kịch liệt làm Long Diễn Diệu nhíu mày, nhưng không có buông tay Bích Lạc, hắn đè lại vai y rống to hơn —

“Ta cũng không có hại ngươi, ta chỉ không muốn ngươi tiếp tục luyện tà công, lẽ nào ngươi muốn ta mở to mắt nhìn ngươi tóc bạc ngày càng nhiều rồi cuối cùng chết đi trước mặt ta sao?”

“… Cho ta giải dược…”

Hầu như đã cầu xin, trong đôi mắt sáng ẩn hiện sương mờ — Long Diễn Diệu, vì sao ngươi lúc nào cũng cướp đi tất cả của ta? Vì sao ngươi lúc nào cũng làm ta phải hận ngươi? …

Bích Lạc hai mắt rưng rưng làm hắn thương tiếc không ngớt… Cúi đầu vuốt ve đôi môi hồng nhuận: “Bích Lạc…”

— Đừng khóc! Ta chỉ vì muốn cứu ngươi mới làm như vậy. Hiện tại ngươi có lẽ rất tức giận, nhưng ngày sau ngươi nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta.

“Ta sẽ không cho ngươi giải dược.” Long Diễn Diệu liên tục hôn lên khóe môi y: “Ngoan, đừng khóc…”

Giọt nước mắt cuối cùng cũng rớt xuống, ngón tay đang khảm thật sau trên da thịt Long Diễn Diệu chợt buông lỏng, Bích Lạc nhắm hai mắt lại, không hề phản kháng, cũng không tiếp tục gào thét — cái gì cũng không nghĩ nữa, ngoại trừ hận…

Ta vẫn muốn có thể hận ngươi như lúc ban đầu, nhưng lúc này, ngươi xác thực khiến ta hận thấu xương…

Bích Lạc đột nhiên an tĩnh dị thường! Long Diễn Diệu giương mắt, nhìn thấy khuôn mặt y không chút biểu cảm, không ngờ tâm hắn lại một trận đau nhức, xoa khuôn mặt đầy nước mắt, Bích Lạc chưa từng ở trước mặt hắn khóc đến bi thương như vậy…

“Đừng… khóc nữa, ngươi không muốn được sống tốt hơn sao?”

Sờ qua nhẫn thúy ngọc trên tay Bích Lạc, Long Diễn Diệu hôn lên ngón tay y: “Ngươi còn là vợ của Long Diễn Diệu ta, ha ha, phải cùng theo ta đầu bạc đến già mới được. Ta không cho ngươi chết trước ta, ta —“

“Ta hận ngươi!”

Ba chữ nhàn nhạt vang lên, cắt đứt giọng điệu trêu ghẹo của Long Diễn Diệu.

Gương mặt đang tươi cười đông lại, Long Diễn Diệu bình tĩnh nhìn Bích Lạc đang nhắm nghiền hai mắt: “Ngươi, nói cái gì?”

Mi mắt chậm rãi mở ra, đôi mắt thu thủy lạnh như hai bông tuyết, lướt qua nam tử đang phản chiếu trên gương đồng — thiếu niên sắc mặt trắng bệch cũng đang nhìn lại y…

“Ta, hận, ngươi.”

Long Diễn Diệu thối lui hai bước, đánh lên án thư, lại tựa như không hề cảm thấy đau, chỉ nhìn chăm chú Bích Lạc, bỗng chốc ha ha cười —

“Bích Lạc, ngươi lại nói loạn cái gì? Ngươi sao lại hận ta? Mạnh Thiên Dương kia đối đãi với ngươi như vậy, ngươi cũng không hận hắn. Ta đây vì cứu mạng của ngươi, ngươi trái lại hận ta là sao?”

Hắn tiến lên, vững vàng ôm lấy Bích Lạc: “Ta biết ngươi là đang giận thôi… Không nên nói hận ta, ta không thích nghe —“

“Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!”

Bích Lạc dùng hết khí lực toàn thân điên cuồng gào thét, tháo nhẫn thúy ngọc trên tay xuống hung hăng ném vào tường —

“Long Diễn Diệu, ta hận ngươi!!!”