Phù Sinh Ngoại Truyện: Bảy Đêm

Chương 35




- Anh… - Vẻ điềm tĩnh trên mặt đã hoàn toàn biến mất, Kính kinh ngạc nhìn Tư Đồ Nguyệt Ba vẫn lành lặn vô sự - Sao anh vẫn…

- Sao tôi vẫn chưa chết, sao tôi vẫn còn sức để đứng lên, sao tôi lại đánh ngất vợ mình, đúng không? - Tư Đồ Nguyệt Ba tươi cười tiếp lời cô ta, rồi đưa mắt nhìn xuống vết máu loang trước ngực, lắc đầu – Chậc chậc, một chiếc áo đang đẹp đẽ là thế lại bị cô làm bẩn mất.

Kính nhìn người đàn ông vết thương còn chưa khô máu nhưng lại như đã trở thành một người khác hẳn so với con người sắp chết khi nãy, khó lòng kiềm chế nổi sự nghi hoặc xen lẫn kinh hoàng. Tại sao lại phải sợ? Chính bản thân cô ta cũng cảm thấy quái lạ, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tươi cười, thái độ ôn tồn lịch sự của đối phương, cô ta bất giác cảm thấy sợ hãi. Đằng sau người đàn ông này là một sức uy hiếp khiến người ta không dám nhìn trực diện; nếu anh ta muốn bạn khiếp sợ, chỉ cần một nụ cười lạnh nhạt là đã đủ.

Tư Đồ Nguyệt Ba bước tới trước mặt cô ta, cô ta vô thức lại lùi lại phía sau, trong lòng chợt dấy lên một ý nghĩ – chỉ cần lại gần anh ta, mình sẽ tan thành tro bụi.

- Nếu để cho vợ tôi giao đấu đến cùng với cô ở nơi này, e rằng cô ấy sẽ không thể chiếm được ưu thế. - Tư Đồ Nguyệt Ba dừng bước, cất giọng điềm nhiên như trò chuyện – Nếu không biết được bí quyết, thì dù pháp thuật của cô ấy có cao cường bao nhiêu cũng không phải là đối thủ của cô, đúng không, Kính? Cô nói không sai, nơi này đích thực là “địa bàn” của cô.

- Anh… bí quyết? Ha ha, chỗ của tôi còn có cái thứ ấy sao? – Kính miễn cưỡng ép mình nhìn thẳng vào anh, cố làm ra vẻ thản nhiên, hỏi ngược lại.

- Nếu lúc vợ tôi niệm chú, mà biết niệm ngược câu thần chú, thì cô nghĩ xem lúc này cô còn có thể đứng ở đây nói cứng với tôi không? - Tư Đồ Nguyệt Ba quan sát cô ta từ trên xuống dưới, vừa cười vừa hỏi.

Kính tựa như bị người ta một lời đâm trúng tim đen, lập tức mặt mày thất sắc, bật kêu lên:

- Sao anh lại biết?

- Không gian chúng ta đang đứng lúc này, giống như thế giới được phản chiếu trong gương, là không gian đảo ngược. – Tư Đồ Nguyệt Ba nhìn khắp xung quanh, chậm rãi chỉ ra điều bí ẩn – Súc gỗ tròn rơi từ trên xuống, vốn dĩ nằm chếch về bên phải, nhưng vừa rồi nhìn lại, thì là chếch sang bên trái. Phong ấn Solomon bên cạnh đàn thánh cũng đã dịch chuyển tới vị trí ngược lại. Đương nhiên, thứ rõ rệt nhất chính là những văn tự Hebrew trong tường, toàn bộ đều bị viết ngược. Nhưng cô vợ của tôi xưa nay tính tình nôn nóng bất cẩn, chỉ biết chăm chăm tìm kiếm yêu khí, mà bỏ qua những tiểu tiết này, bởi vậy, khi toàn bộ thần chú mà cô ấy niệm, toàn bộ chiêu thức mà cô ấy tung ra theo phương pháp thông thường, sẽ bị thứ “phản lực” này triệt tiêu, nên chỉ có được dáng vẻ bề ngoài mà không có tác dụng. Bởi vậy, cô mới có thể ung dung không chút sợ hãi, mà nghênh ngang đắc chí trước mặt cô ấy lâu đến thế.

Kính giống như con ốc sên bị bóc mất vỏ, một nỗi kinh hoàng do bị người khác nhìn thấu đến tầng sâu nhất của tâm can đã hoàn toàn vây bủa lấy cô ta, hai con ngươi căng thẳng co rút lại trong đôi mắt màu tím, toàn bộ sức mạnh trong cơ thể tan rã từng chút một. Đối mặt với người đàn ông này, ngay cả một câu nói cứng cô ta cũng không thốt ra nổi, hay nói chính xác hơn, là cô ta không dám nói ra.

- Có phải tôi đã làm cô sợ không? - Tư Đồ Nguyệt Ba bước lên một bước nhỏ, nét mặt càng lộ rõ vẻ tươi cười – Có lẽ ngay từ đầu cô đã đóng cho tôi một con dấu “vô hại” rồi phải không? Ha ha, cứ tưởng rằng tôi giống những kẻ đã mất mạng trong tay cô, chỉ là một thân xác yếu ớt vô tích sự? Ngược lại, cô vợ “đầy mình sát khí” của tôi lại khiến cô e sợ, cho dù đã dụ được bọn tôi lọt vào địa bàn của cô, cô vẫn không yên tâm, định lấy tôi làm con tin để uy hiếp cô ấy, bắt cô ấy vứt bỏ tất cả những vũ khí có thể gây hại tới cô, thì cô mới không còn phải lo lắng chuyện bất trắc nữa, đúng không? Chà chà, cô cũng được coi là một con yêu nghiệt suy tính chu toàn đấy!

Anh tiến thêm một bước, Kính liền bất giác lùi lại phía sau hai bước. Trên đời này không có được mấy người giống như người đàn ông kia, trong sự thản nhiên điềm tĩnh lại ngầm ẩn một khí thế áp đảo.

- Thực khiến người ta phải đau đầu! - Tư Đồ Nguyệt Ba nhanh chóng đổi giọng, rồi trong một thời khắc căng thẳng và chết chóc thế này, lại uể oải vươn vai, lim dim hai mắt ca thán – Khó khăn lắm mới có được một kỳ nghỉ trăng mật, chỉ muốn thư giãn mấy hôm, nhưng cô nhìn cô mà xem, lại cứ nhất quyết phải giết người cho bằng được, ép tôi phải ra tay.

Nói xong, anh giơ tay trái ra, nhàn nhã thổi nhẹ vào lòng bàn tay, một dòng ánh sáng thanh thoát nhấp nháy giữa lam nhạt và trong suốt dần dần hiện lên trên bàn tay anh, những đốm sáng li ti trôi nổi bên trong dòng áng sáng tuyệt đẹp như dòng nước, vài sợi khói trắng nhàn nhạt tỏa ra, như những sợi lông vũ trắng xốp đang trôi bồng bềnh, chầm chậm hạ xuống.

Khi những làn khí trắng chạm xuống sàn nhà, những tiếng răng rắc bỗng vang lên liên hồi, chỉ trong tích tắc đã tích tụ thành một lớp băng trong veo lấp lánh mà lạnh buốt thấu xương, tựa như có sinh mệnh, xếp thành một đường thẳng tắp, nhanh chóng lao thẳng về chỗ Kính đang đứng. Không ai biết được khối băng trông vẻ bình thường kia sẽ mang tới hậu quả ra sao, thế nhưng, luồng khí lạnh buốt xộc thẳng vào mặt khiến Kính chợt cảm thấy có hàng vạn lưỡi dao sắc lẹm đang xuyên thấu vào tim, khiến cho mỗi một tế bào chớp mắt đã đông cứng, sau đó lần lượt bị bóp vỡ vụn. Điềm báo về một tai họa khủng khiếp đã bùng nổ trong cơ thể cô ta.

Tuy nhiên, phản kháng là một thứ bản năng, tim Kính sắt lại, đúng lúc vệt băng kia sắp chạm tới mình, cô ta liền nhảy vọt về phía sau, cơ thể lơ lửng trong không trung, hai bàn tay xếp chống trước ngực, miệng lẩm nhẩm tụng niệm, dường như muốn dốc ra toàn bộ sức mạnh trong cơ thể. Ngay lập tức, một đám gì đó trông như sương mù màu tím thẫm bốc ra từ trước ngực cô ta, chớp mắt đã “nhuộm” đôi tay cô ta thành một màu tím đáng sợ, một vài tia máu giống như kinh mạch phập phồng chảy qua bên dưới làn da trên bàn tay, đỏ rừng rực đến chói mắt.

Một tiếng gầm quái dị không ra tiếng người cũng không ra tiếng thú bật khỏi miệng Kính, mái tóc bạch kim bay lên lồng lộng, đôi mắt màu tím vằn vện tia máu, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt thình lình thò ra giữa đôi môi trắng bợt, tới cả đôi tai đang bình thường cũng kéo dài nhọn hoắt. Chỉ thấy cô ta đẩy mạnh hai bàn tay, hai quầng ánh sáng tím chói chang đẫm mùi máu dính liền với nhau, “vèo” một tiếng lao thẳng về phía Tư Đồ Nguyệt Ba. Trong không khí bỗng chốc sặc sụi mùi máu tanh nồng. Khi quầng sáng tím ma quái và dữ dội ấy sắp lao tới trước mặt anh, thình lình lại hóa thành một bộ mặt thú có đầy đủ mắt mũi mồm miệng nhưng không thể gọi tên, há ngoác cái miệng đỏ lòm như chậu máu, hung hãn táp thẳng xuống đầu Tư Đồ Nguyệt Ba.

Đối mặt với đòn phản kích điên cuồng của đối phương, Tư Đồ Nguyệt Ba vẫn đứng bất động, giống như một khán giả đang xem phim trong rạp, thậm chí chẳng buồn chớp mắt lấy một cái.

Cách cách!

Âm thanh giống như một hàng đinh sắt sắc nhọn đập thẳng vào lớp kính cường lực dày dặn. Con dã thú kỳ dị và hung hãn trên đầu Tư Đồ Nguyệt Ba đã đóng băng tại chỗ chỉ cách đỉnh đầu anh không đầy nửa tấc, giống như đoạn phim bị pause đột ngột. Một giây sau, một tia sáng sắc lẹm bùng lên, vật này giống như một mặt gương bị đập vỡ, tan tành thành vô số những đốm sáng bé tí xíu được bao bọc trong một màu tím nhợt nhạt, bất lực lập lòe vài cái trong không trung, rồi hóa thành những hạt cát trong suốt, bị luồng khí thổi bay mất tăm mất dạng.

Tư Đồ Nguyệt Ba phẩy tay xua đi mùi máu tanh khiến anh khó chịu, cười nói:

- Mỗi người một lần, đến lượt tôi!

- Ngươi… - Khuôn mặt dị dạng của Kính co rúm lại trong cơn sợ hãi khủng khiếp. Có lẽ cô ta không thể ngờ được rằng, đòn tấn công mà mình đã phải dốc kiệt toàn bộ sức lực kia, thậm chí còn không chạm tới nổi một ngọn tóc của Tư Đồ Nguyệt Ba. Cô ta còn chưa kịp định thần lại từ cơn kinh hoàng tột độ, vệt băng trên mặt đất đã vươn tới dưới chân, lập tức vọt lên trên, giống hệt như sợi dây thừng bị người ta điều khiển, “tròng” thật chặt vào chân cô ta.

Đôi chân bị trói chặt trong băng giá lập tức mất đi cảm giác, không còn cảm thấy đau, cũng không cảm thấy lạnh, chỉ cảm thấy đôi chân này đã không còn thuộc về mình. Kính ra sức giãy giụa, nhưng vô ích, cơ thể cô ta đã bị sợi dây thừng băng giữ lơ lửng trong không trung.

- Ngươi… ngươi rốt cuộc là ai! Nói mau! Người là ai! – Kính không kiềm chế được nữa, gầm lên thất thanh.

Tư Đồ Nguyệt Ba bước lại gần, chỉ cách cô ta một bước chân, dòng ánh sáng trong lòng bàn tay vẫn chậm rãi chuyển động, ánh hào quang màu lam sẫm trong trẻo soi sáng đôi mắt sâu thẳm của anh.

- Tất cả những thứ không có sự sống trong thế gian đều do ta cai quản. Bạn bè quen biết, thường gọi ta là… - Khóe môi anh kéo thành một đường cong tuyệt mỹ - Diêm Vương.

- Diêm… Vương… - Kính đờ đẫn đứng ngây ra.

Ngón tay Tư Đồ Nguyệt Ba khẽ động, sợi dây thừng băng đang trói kẻ địch bại trận từ từ hạ xuống sàn nhà – Nhưng cô cũng được coi là có chút bản lĩnh. Ban đầu, ngay cả ta cũng không phát hiện ra yêu khí trên người cô, còn coi cô là một con người bình thường cơ đấy. – Anh nhìn kẻ chiến bại trong tay mình, ánh mắt săm soi thật kỹ lưỡng trên khuôn mặt cô ta. Hồi lâu sau, anh dụi mắt, cười mà nói – Lần này nhìn kỹ lại, hình như ta phát hiện ra trên người cô có bóng dáng của hai linh hồn. Trừ phi ta già rồi, hoa mắt chăng?

Nghe thấy vậy, Kính vội vàng quay mặt sang chỗ khác, lí nhí:

- Việc này… tôi…

- Không cần biết trên người cô có bao nhiêu linh hồn, mặc kệ cô là yêu nghiệt gì, nhưng với những gì cô đã làm, cô tuyệt đối không được phép ở lại trên nhân gian nữa! – Nụ cười của Tư Đồ Nguyệt Ba dần dần tắt ngấm, quầng sáng trong lòng bàn tay vụt mạnh lên gấp bội – Kẻ có tội nhất định phải bị trừng phạt!

- Không! Đừng! Diêm Vương bệ hạ, xin hãy dừng tay! – Một lời khẩn cầu gấp gáp vang lên, Kính đã không còn vẻ lạnh lùng và bất cần trước đó, cứ như đã đổi thành một con người khác. Một vệt sáng màu tím bay vọt ra từ trán Kính, hạ xuống bên cạnh, trong quầng sáng dần dần hiện ra một hình hài, là một thiếu nhiên với mái tóc bạc kim xõa tung, mắt tím môi hồng, da trắng như tuyết, đôi tai nhọn hoắt rất dễ thu hút ánh nhìn, thân thể trần truồng yếu ớt đang co rúm lại.

- Quả nhiên là có hai người… - Tư Đồ Nguyệt Ba hạ thấp tay xuống một chút, quầng sáng trong lòng bàn tay cũng yếu đi khá nhiều. Con người vừa mới xuất hiện đã khiến anh tạm thời thu lại ý định ra tay.

- Diêm Vương bệ hạ… cầu xin ngài… tha cho anh ấy! - Ở bên này, Kính đã biến trở lại hình dạng bình thường, cả mái tóc cũng đã đen tuyền như trước, giống hệt như hình dạng của cô ta trong lần đầu gặp mặt đầu tiên.

- Tha cho hắn? - Tư Đồ Nguyệt Ba khẽ cười – Cho ta một lý do hợp lý!

- Lý do… - Kính ấp úng, rồi bất lực lắc đầu – Tôi không có lý do hợp lý. Tôi chỉ biết, tất cả đều là lỗi của tôi.

- Nếu không có lý do, thì cô hãy cho ta một lời giải thích. - Tư Đồ Nguyệt Ba chỉ vào cậu thiếu niên rúm ró như con mèo hen – Hắn là ai, và cô là ai?

Kính nhìn cậu thiếu niên, vẻ đau xót tràn trên nét mặt, ấp úng nói:

- Vợ ngài đoán không sai, Tino chính là… giống huyết yêu hiếm có trong giới yêu ma, cũng là một đứa trẻ mồ côi bị cha mẹ vứt bỏ. Anh ấy lớn lên trong khu rừng này, sống nhờ vào máu của các động vật nhỏ, hoàn toàn cách biệt với thế giới. Cho tới khi anh ấy gặp được Mary và thái tử, cuộc sống cô độc của anh ấy mới được đặt dấu chấm hết. – Nói tới đây, trong mắt cô ta bỗng hiện lên một tia vui tươi rất hiếm khi nhìn thấy – Họ đã thu nhận anh ấy, cho anh ấy sống trong tòa biệt thự đi săn, giúp đỡ những việc lặt vặt. Tino rất thông minh, chỉ cần nghe qua một lần, đã có thể đàn trọn vẹn cả khúc nhạc. Khi đó, tôi thường xuyên nhìn thấy, trong những đêm trăng bạc, thái tử và Mary dập dìu khiêu vũ trong gian phòng bày đầy hoa hồng, còn Tino ngồi trước cây đàn dương cầm quý giá, đệm đàn cho họ một cách chăm chú và hạnh phúc. – Ánh mắt cô ta xoay sang chỗ khác, nhìn về cây đàn piano vẫn sáng bóng như xưa trước cửa sổ, những chuyện xưa cũ, lần lượt hiện về.

- Ha ha, thu nhận một con huyết yêu, lẽ nào họ không sợ bị nó hút cạn máu? - Tư Đồ Nguyệt Ba chợt nhớ tới những nạn nhân đã chết trong tay con yêu nghiệt.

- Tino lúc ấy không giống với bây giờ. – Kính lắc đầu – Không phải tất cả huyết yêu đều là ác ma chỉ biết hút máu người để sống. Có thể ngài không tin, Tino khi đó vô cùng trong sáng và hiền lành. Có lẽ vì anh ấy chưa từng sát hại tính mạng con người, tà tính chưa sinh, cũng có lẽ tướng sinh từ tâm, trông anh ấy giống như một thiếu niên bình thường với một vẻ ngoài sáng bừng như kim cương, khiến người ta vừa nhìn đã thấy yêu mến. – Kính cúi đầu, một nụ cười e thẹn vụt thoáng qua rồi biến mất – Thái tử và Mary đối xử với anh ấy rất tốt, giống hệt như người thân. Quãng thời gian sống trong biệt thự đi săn, ai nhìn thấy cũng đều ca ngợi là hạnh phúc. Cho tới… - Cô bất giác cắn môi – Cho tới buổi tối hôm ấy, vì giáo hoàng từ chối tuyên bố cuộc hôn nhân trước đây vô hiệu, cộng thêm sự mù mịt của tiền đồ chính trị, thái tử tinh thần suy sụp đã gây nên một tấn bi kịch thê thảm nhất – giết chết Mary, bản thân cũng tự sát vì tình. Ngày hôm đó, thái tử cố tình sai bảo Tino đi tới một thị trấn rất xa làm việc cho mình. Khi Tino trở về vào ngày hôm sau, chỉ còn nhìn thấy thi thể lạnh ngắt của Mary và thái tử, cùng đám cận vệ và cha cố đang đi ra đi vào trong biệt thự.

- Hắn đã ra tay tàn sát? - Tư Đồ Nguyệt Ba dễ dàng đoán được hồi sau.

Kính thở dài:

- Anh ấy đọc trộm thư tuyệt mệnh mà thái tử để lại, hận thấu xương vị giáo hoàng đầy thế lực đã ngăn cản thái tử và Mary đến với nhau. Bị lòng căm thù làm cho mê muội, chỉ trong một đêm, anh ấy đã giết chết tất cả những cha cố đang ở trong biệt thự. Lần đó, tòa biệt thự đi săn máu chảy thành sông, hoa hồng trắng ngoài vườn đều trở thành hoa hồng đỏ. Ngay lập tức, sự việc yêu ma xuất hiện trong tòa biệt thự đã truyền đến giáo hội, giáo hoàng đã phái ba thuộc hạ pháp thuật cao cường tới nơi này. Tino không phải là đối thủ của họ, cuối cùng đã bị họ dùng phong ấn Solomon nhốt vào trong bức tượng Đức Mẹ. Và hoàng thất nghe theo ý kiến của giáo hoàng, hỏa tốc phá dỡ ngôi biệt thự, xây một tòa tu viện trên nền đất cũ; một là để triệt để chôn vùi thảm kịch đã xảy ra ở nơi này, hai là mượn thần lực của tu viện để vĩnh viễn áp chế Tino đã bị phong ấn.

- Nhưng phong ấn đã bị phá hủy! - Tư Đồ Nguyệt Ba tiếp lời, nhớ tới những mảnh vỡ của bức tượng Đức Mẹ mà mình đã nhìn thấy, nói – Nếu năm xưa đám cha cố kia đã phong ấn hắn vào trong tượng Đức Mẹ, thì phong ấn Solomon của bọn họ tất nhiên sẽ có tác dụng phong ấn ác ma. Nhưng ta nhìn thấy bên những mảnh vụn của tượng Đức Mẹ, còn có một phong ấn Solomon khác, có tác dụng triệu hồi ác ma. Như vậy xem ra, đã có kẻ lấy độc trị độc, dùng hai mặt chính, tà của phong ấn Solomon để công kích lẫn nhau, cứu thoát tên huyết yêu này ra. – Anh nhìn Kính với ánh mắt có phần khen ngợi – Kẻ đó, chính là cô!

Kính không phủ nhận, thở dài, cúi đầu xuống.

- Ta lại tò mò về lai lịch của cô hơn đấy! - Tư Đồ Nguyệt Ba bước tới bên cạnh cô ta, ngồi xuống, nâng cằm cô ta lên – Trong cơ thể cô có linh hồn, nhưng linh hồn này vừa không thuộc về con người, cũng không thuộc về yêu ma.

Im lặng một lúc, Kính chậm rãi nói:

- Tôi là một… tấm gương thần. Thời thượng cổ, thượng thần Nữ Oa luyện đá ngũ sắc vá trời, tôi chính là một viên đá còn thừa trong số đá vá trời ấy. Thượng thần thấy tôi trong suốt không màu, tỏ ra rất thích thú, nên đã biến tôi thành một tấm gương, mang theo bên mình. Tôi vốn được sinh ra từ linh khí của trời đất, cộng thêm nhiều năm được nuôi dưỡng bởi tinh khí của thượng thần Nữ Oa, nên bản thân dần dần có được tinh nguyên và hồn phách. Thượng thần vì đội đá vá trời mà nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, cuối cùng đã tiêu biến trong trời đất, còn tôi phải lưu lạc xuống phàm trần, trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Không nhớ nổi đã có bao nhiêu người đã dùng tôi để soi, chỉ biết rằng mấy trăm năm trước, tôi được gửi từ Trung Quốc tới Áo như một món lễ vật, thái tử Rudolph đã mang tôi tới biệt thự này, tặng cho Mary làm quà sinh nhật.

- Hóa ra cô là thần khí được sinh ra từ trời đất. - Tư Đồ Nguyệt Ba xuýt xoa – Chẳng trách cái khí thuần khiết vốn có của cô có thể che lấp tất cả mọi yêu khí, tới cả ta cũng bị cô che mất.

- Để cứu Tino, tôi đã biến thành hình người quay lại tu viện, dốc hết toàn bộ linh lực, dùng phong ấn Solomon để triệu hồi ác ma địa ngục, nhờ nó giúp tôi phá vỡ phong ấn mà đám cha cố đã đặt trên bức tượng Đức Mẹ, cứu thoát anh ấy khi đó đã chỉ còn thoi thóp. Để tránh cho đám cha cố lại tìm tới gây phiền phức, tôi đã phong bế anh ấy vào trong cơ thể mình. Từ đó tới nay, pháp sư cao cường tới đâu cũng không phát hiện được ra hành tung của Tino. Kỳ thực, sau khi phát hiện ra tượng Đức Mẹ bị phá hủy, giáo hội đã phái rất nhiều cao thủ truy tìm tung tích của Tino. Sau vài chuyến tìm kiếm không có kết quả, liền xuất hiện tin đồn Tino là quỷ Satan tới từ địa ngục, sớm muộn gì cũng sẽ quay trở lại báo thù, khiến người trong tu viện vô cùng hoảng sợ, cuối cùng toàn bộ đều bỏ đi mất. Dần dần, nơi này đã bị bỏ hoang. Còn tôi dẫn theo Tino, quay lại nơi đây, sống cho tới giờ. – Kính ngẩng đầu lên, nắm lấy tay Tư Đồ Nguyệt Ba, khẩn cầu – Ngài biết đấy, anh ấy không phải là người xấu. Tôi đã dốc hết tâm lực để bảo vệ cho anh ấy, chỉ vì không muốn anh ấy có ngày phải bỏ mạng oan uổng. Cầu xin ngài, hãy tha cho anh ấy!

Tư Đồ Nguyệt Ba nhìn gã thiếu niên đang run bần bật trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lắc đầu:

- Nếu năm xưa hắn giết đám cha cố kia là để báo thù, vậy thì ba mươi năm trở lại đây, những cư dân quanh vùng này bị hắn hút máu đến chết, phải tính thế nào?

- Ờ… - Kính bỗng chốc cứng họng, hai tay buông thõng xuống, nói – Sau khi Tino hút máu người lần đầu tiên, nếu không tiếp tục, anh ấy sẽ bị chết đói. Nhưng tôi không muốn anh ấy tiếp tục giết người, cho nên không chịu để anh ấy rời khỏi cơ thể mình, và dùng chút linh lực còn sót lại để duy trì tính mạng cho anh ấy. Tôi cứ kiên trì như vậy cho tới ba mươi năm trước, vào cái đêm nguyệt thực toàn phần ấy, tôi cảm nhận rất rõ rệt rằng, Tino chỉ còn cách cái chết trong gang tấc. Dù sao anh ấy cũng là một con huyết yêu, máu tươi là nguồn thức ăn duy nhất của anh ấy. Tôi không thể để cho anh ấy chết, cho nên tôi… - Bàn tay cô ta xiết chặt lại thành nắm đấm – Tôi mang theo anh ấy ra ngoài, tấn công một người đi đường… Sau đó, cứ mười năm, anh ấy lại phải hút máu người một lần, và tôi, hết lần này tới lần khác chứng kiến những con người đang sống nguyên lành kia mất mạng trước mặt mình. Máu của họ đi vào cơ thể anh ấy thông qua miệng tôi. Tôi không muốn… Tôi thực sự không muốn…

Tư Đồ Nguyệt Ba đứng dậy, bước về phía Tino. Hành động nhỏ này đã khiến Kính trở nên kích động, cô ta hét lên:

- Đừng! Đừng giết anh ấy! Cầu xin ngài! Đều là lỗi tại tôi, muốn giết thì hãy giết tôi đi!

- Ta rất tò mò! Theo lời cô kể, thì gã này đáng ra luôn bị cô khống chế mới phải chứ. - Tư Đồ Nguyệt Ba nhấc một sợi tóc bạch kim của Tino lên, đùa nghịch trong tay – Tại sao cuối cùng, cô lại bị hắn chiếm mất cơ thể, gây nên bao nhiêu chuyện sai lầm như vậy?

- Sức mạnh của huyết yêu bắt nguồn từ máu tươi. Anh ấy càng hút nhiều máu người thì sức mạnh càng lớn. Tôi tuy là một tấm gương thần từ thời thượng cổ, nhưng khi phá hủy phong ấn Solomon, nguyên khí của tôi đã bị tiêu hao mất quá nửa, cộng thêm việc dùng linh lực nuôi dưỡng anh ấy suốt bao nhiêu năm nay, nên đến cuối cùng, tôi đã hoàn toàn không khống chế nổi anh ấy nữa. – Giọng Kính mỗi lúc một nhỏ - Từ lâu anh ấy đã có khả năng rời khỏi cơ thể tôi, nhưng để thực hiện nguyện vọng của mình, anh ấy đã ở lại.

- Nguyện vọng gì? - Tư Đồ Nguyệt Ba nhìn con huyết yêu trong truyền thuyết đang nắm dưới chân, tò mò hỏi.

- Đảo ngược thời gian, quay trở về một ngày trước khi thái tử tự sát, để thay đổi quãng lịch sử này! – Kính hít vào một hơi, nói ra cái “nguyện vọng” rất đổi hoang đường – Không lâu trước đây, anh ấy đọc được một cuốn sách cổ, viết rằng một con huyết yêu mạnh mẽ thực thụ sẽ có khả năng xoay ngược thời gian. Và sức mạnh to lớn đến đâu, được quyết định bởi sức mạnh của đối tượng mà anh ta hút máu.

Tư Đồ Nguyệt Ba khẽ chau mày, nói:

- Nói như vậy, sau này, hắn ta hút máu người không còn là để lấp đầy dạ dày, mà là để tích lũy sức mạnh nhằm quay trở lại quá khứ?

- Đúng vậy! – Kính gật gật đầu, trong mắt dấy lên một nỗi buồn vô hạn – Khi quyết định bắt đầu kế hoạch này, anh ấy đã yêu cầu tôi hòa nhập vào cuộc sống của người bản địa như một con người bình thường, bắt đầu từ thị trấn lân cận, nhân lúc người ngoài không hề đề phòng tôi, tìm con mồi mà anh ấy muốn. Bà Sabrina là mục tiêu đầu tiên của anh ấy, nguyên nhân chỉ vì mẹ của bà ấy từng là phù thủy. Anh ấy tin rằng, máu của con gái của phù thủy chắc chắn sẽ giàu sức mạnh hơn máu của người bình thường. – Nước mắt cô ta, cuối cùng đã trào ra khỏi mi – Bà Sabrina đối xử với tôi tốt là thế… mà tôi lại tận mắt chứng kiến Tino hút kiệt máu của bà ấy… Tôi…

- Bà Sabrina lúc chết, vẻ mặt rất thanh thản. - Tư Đồ Nguyệt Ba không trách mắng, cũng không truy hỏi, chỉ chậm rãi nói.

- Tôi đã không thể ngăn cản được anh ấy, chỉ có thể dùng phép thuật để khiến Sabrina chết trong một ảo giác không đau đớn. – Kính lau nước mắt, gắng gượng trấn tĩnh lại – Bắt đầu từ hôm vợ chồng ngài tới khách sạn Rừng Rậm, anh ấy đã cảm nhận thấy một trường khí mạnh mẽ khác hẳn người thường từ vợ ngài. Cho nên, anh ấy đã theo dõi hai người, muốn tìm hiểu rõ lai lịch vợ ngài, và… đã coi cô ấy như một con mồi. Nhất cử nhất động của hai người trong khách sạn, đều không thoát khỏi mắt tôi, bao gồm cả việc vợ ngài dùng đạo bùa khiến cảnh sát ngất đi để đi kiểm tra thi thể của Sabrina, cùng với những điều hai người bàn bạc.

- Bản lĩnh nghe trộm cao siêu đấy! - Tư Đồ Nguyệt Ba chế giễu, nói tiếp – Cô là gương thần, vậy thì tất cả gương trong khách sạn Rừng Rậm chắc hẳn đều là tai mắt của cô.

- Xin lỗi! – Kính tỏ vẻ hối hận – Sau khi biết vợ ngài không phải là người bình thường, anh ấy rất hào hứng. Để có thể mau chóng thành công, anh ấy đã quyết định do thám thực lực của vợ ngài. Người đàn ông Mỹ kia là oan uổng nhất. Ông ta là mục tiêu mà Tino lựa chọn ngẫu nhiên, chỉ là để tăng thêm chút sức mạnh trước khi thăm dò thực lực của vợ ngài mà thôi. Sau đó Tino mượn lấy sức mạnh của tôi, dùng tấm gương trong nhà tắm làm vật trung gian, đánh lén vợ ngài. Kết quả đã phát hiện ra, cô ấy không dễ đối phó như tưởng tượng, nên anh ấy quyết định, khi hai người tới tu viện, đã dẫn hai người vào không gian đảo ngược được sinh ra từ linh lực của tôi, lợi dụng tính chất đặc biệt của nó để giết chết hai người. Lúc tới đây, tôi vốn dĩ muốn ngăn cản hai người, nhưng anh ấy ở trong cơ thể tôi đã không chịu… Nhưng, thật không thể ngờ được rằng, người luôn bị chúng tôi coi như một người bình thường mà sơ ý bỏ qua, lại chính là… Diêm Vương. – Cô ta cười buồn bã – Ha ha, đúng là tự chuốc lấy nghiệp chướng…

Lúc này, Tino đột nhiên nhúc nhích, bật ra một tiếng rên thườn thượt, hàng lông mi dài khẽ rung động, đôi mắt đang nhắm nghiền muốn mở ra.

Thấy vậy, Kính lo lắng đến thắt ruột, tiếp tục khẩn cầu:

- Đừng giết anh ấy! Tôi…

Tư Đồ Nguyệt Ba ngắt lời cô ta:

- Hắn không rời khỏi cô, chỉ vì cơ thể cô có thể giúp hắn che giấu yêu khí. Điều mà vợ ta vẫn không thể hiểu nổi, chính là điểm này. Lúc giết người, hắn là chủ nhân của thân xác cô, thì yêu khí sẽ tỏa ra. Giết người xong, hắn ẩn náu về chỗ cũ, cô trở lại làm chủ nhân, linh khí toát ra từ cô sẽ hoàn toàn che lấp yêu khí của hắn, tới thần tiên cũng không tìm ra được hung thủ. Quả là tuyệt diệu – Anh lại mỉm cười vỗ tay, rồi sắc mặt vụt sầm xuống, lạnh lùng nói – Kính, đối với hắn, cô chỉ là một công cụ mà thôi. Cô rõ ràng có khả năng ép hắn ra ngoài cơ thể, nhưng lại hết lần này tới lần khác bao che dung túng!

- Tôi chỉ không muốn anh ấy buồn… không muốn anh ấy thất vọng… - Giọng Kính nhỏ tới mức ngay cả cô ta cũng gần như không nghe thấy – Tôi yêu anh ấy… Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, khi anh ấy lần đầu tiên mỉm cười với tôi… - Đột nhiên, ánh mắt của cô đang nhìn vào khuôn mặt Tino bỗng sững lại, những lời tiếp theo đều nuốt ngược vào trong.

Tino đã tỉnh lại hoàn toàn, từ từ ngồi dậy, trong đôi mắt màu tím toát ra ánh nhìn lạnh lẽo và cảnh giác, quét trên người Kính và Tư Đồ Nguyệt Ba.

- Tino! – Kính giơ tay ra một cách vô thức, muốn giữ hắn lại, nhưng sợi dây băng dưới chân đã trói chặt cô ta, cơ thể nghiêng sang một bên đổ thẳng xuống sàn nhà. Cô ta lực bất tòng tâm, lại tiếp tục gào khóc với Tư Đồ Nguyệt Ba:

- Tôi cầu xin ngài! Đừng giết anh ấy!

Tino nhìn cô gái đang khổ sở cầu xin cho mình, rồi liếc sang Tư Đồ Nguyệt Ba sắc mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, không nói một câu.

- Ngươi tưởng rằng quay về quá khứ là có thể thay đổi được lịch sử?

Tư Đồ Nguyệt Ba nhìn chằm chằm vào Tino, giống như đang chất vấn một đứa trẻ ăn cắp kẹo.

Tino lúc này ngỡ mình đã cầm chắc cái chết, nên đối mặt với vị Diêm Vương nắm đại quyền sinh sát trong tay, lại không hề tỏ ra sợ hãi, ngẩng đầu lên nói:

- Đúng!

Tư Đồ Nguyệt Ba lắc đầu, rồi cúi xuống xoa lên đầu Tino:

- Phải nói là ngươi ngây thơ hay là ngu xuẩn đây? Nghe này, lịch sử không thể nào đảo ngược, cho dù ngươi có quay về một trăm năm trước, ngăn cản hành vi điên cuồng của thái tử ngày hôm ấy, vậy thì đã sao?

- Đã sao? – Tarantino thấy câu hỏi của Tư Đồ Nguyệt Ba rất nực cười, nghiêng đầu tránh bàn tay của anh, nói lớn – Như vậy thì Mary sẽ không chết! Cô ấy vẫn có thể hạnh phúc sống cùng thái tử, khiêu vũ trong hoa hồng, đứng trước cửa sổ đầy ánh trăng, uống ly rượu Grüner Veltliner mà cô ấy yêu thích nhất!

Nghe thấy câu này, dòng nước mắt trên khuôn mặt Kính từ từ ngừng chảy, một cảm xúc không thể nói rõ thành lời ngưng đọng trên đôi mắt.

- Ngươi lầm rồi! Trừ phi ngươi có đủ bản lĩnh để xóa bỏ nỗi tuyệt vọng trong lòng thái tử, hay nói cách khác là ngươi có thể thay đổi chính sách của toàn bộ vương triều thời đó, nếu không, thái tử vẫn sẽ đi vào vết xe đổ. Thế nên, số mệnh của thái tử và Mary sẽ không thể thay đổi vì sự xuất hiện của ngươi. Ngươi cùng lắm chỉ có thể trì hoãn thời điểm xảy ra bi kịch mà thôi. - Tư Đồ Nguyệt Ba nói xong, quay lại nhìn Kính đang chìm trong đau khổ, rồi lại nhìn Tino khí thế sục sôi, chợt hỏi – Từ đầu tới cuối, ta chỉ nghe thấy ngươi nhắc tới “thái tử”, “Mary”. Bao nhiêu năm nay, trong lòng ngươi chỉ có họ?

Khi tia hy vọng duy nhất bị người khác phủ định hoàn toàn, một cơn bi phẫn bỗng bùng nổ trong lòng Tino, biến thành một tiếng gầm giận dữ:

- Phải!

Tư Đồ Nguyệt Ba không nói gì, quay người bước tới bên cạnh Kính, bàn tay khẽ nắm lại, tới khi mở ra, quầng sáng nãy giờ vẫn lấp lánh trong bàn tay anh đã hoàn toàn biến mất, và sợi dây băng trói chân Kính cũng biến thành vô hình trong một làn khói mỏng.

- Diêm Vương bệ hạ… - Kính nhìn Tư Đồ Nguyệt Ba vừa mới trả lại tự do cho mình, không dám tin đó là sự thật.

- Còn cô ấy thì sao? - Tư Đồ Nguyệt Ba dìu Kính đứng dậy, bước tới trước mặt Tino – Ngươi có biết muốn phá bỏ phong ấn Solomon, và dùng cơ thể của chính mình để che chắn cho ngươi, cần phải tiêu hao bao nhiêu nguyên khí và linh lực không? Nếu cô ấy không phải là vật thần từ thời thượng cổ, thì đã mất mạng từ lâu rồi. Một người như thế, tại sao không thấy ngươi nhắc tới?

Tino liếc nhìn Kính một cái, rồi lập tức quay mặt sang chỗ khác, thờ ơ và im lặng.

- Nếu không phải vì yêu ngươi, cô ấy sẽ không vì ngươi mà làm bao nhiêu việc. – Giọng Tư Đồ Nguyệt Ba trở nên chậm rãi – Ngay cả tính mạng cũng sẵn sàng từ bỏ, lẽ nào ngươi chưa bao giờ nghĩ cho cô ấy? Dù chỉ một chút xíu?

Kính dựa vào lòng Tư Đồ Nguyệt Ba, đầu cúi gằm, mái tóc dài phủ kín khuôn mặt cô ta, khiến người khác không thấy được cảm xúc trên đó.

- Cô ta yêu tôi, chẳng liên quan gì tới tôi! – Tino quay mặt lại, đôi mắt tím như phủ lớp băng sương – Tôi không yêu cầu cô ta yêu tôi, tất cả đều do cô ta tự nguyện. Đây không phải là giao dịch, tôi không có nghĩa vụ báo đáp.

Tư Đồ Nguyệt Ba cảm nhận rõ cơ thể đang ở trong lòng mình run rẩy dữ dội, thậm chí từ trong cơ thể cô ta còn vẳng ra những tiếng nứt vỡ như có như không.

Bốp!

Còn chưa kịp nhìn rõ Tư Đồ Nguyệt Ba đang đứng cách mấy bước làm thế nào lại thình lình xuất hiện trước mặt mình, một cái tát như trời giáng đã hạ xuống mắt Tino. Hắn lảo đảo rồi ngã gục xuống đất, khóe miệng ứa máu.

Kính rú lên hốt hoảng, nhào tới chắn trước mặt Tino, ôm chặt chân Tư Đồ Nguyệt Ba, khẩn thiết van nài:

- Tôi không quan tâm, từ xưa tới nay, tôi chưa bao giờ quan tâm đến điều đó! Có thể ở bên anh ấy, có thể giúp đỡ anh ấy, tôi đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi! Tôi biết, tôi đã gây ra rất nhiều sai lầm, tôi bằng lòng chấp nhận mọi sự trừng phạt, chỉ cầu xin ngài tha cho anh ấy!

Tino nhìn cô gái đang liều mạng bảo vệ mình, hơi hé miệng ra, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.

Trên mặt Tư Đồ Nguyệt Ba không hề thấy vẻ tức giận, nhưng giọng nói lại lạnh lùng hơn bao giờ hết:

- Một con huyết yêu hung hãn không chút tình cảm, giữ lại trên đời cũng chỉ là tai họa!

Chỉ một câu nói này, bầu không khí bỗng nhiên ngập tràn hơi chết chóc. Lồng ngực Tino phập phồng dữ dội, nhưng vẫn ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào vị Diêm Vương đầy quyền uy, dùng vẻ quật cường để chứng tỏ rằng mình không sợ chết.

- Tino! Anh đừng ương bướng như vậy nữa! Diêm Vương bệ hạ không phải là người xấu! Sự thực là chúng ta đã phạm sai lầm trước! Chúng ta đã giết hại biết bao nhiêu người vô tội… - Kính sợ rằng sự bất kính của Tino sẽ chọc giận Tư Đồ Nguyệt Ba, vội ôm lấy hắn, cầu xin hắn hãy hạ thấp cái đầu ngang ngạnh ấy xuống.

- Thái tử và Mary có lỗi gì? Tại sao bọn người kia không chịu buông tha cho họ, nhất định phải ép họ vào chỗ chết? – Tino nhìn cô ta như nhìn một người xa lạ, ngừng lại một thoáng, rồi phá lên cười sằng sặc như điên dại, chỉ vào Tư Đồ Nguyệt Ba, nói – Không có kẻ nào là vô tội, trong cái thế giới này, kẻ nào cũng đều là tội nhân!

- Hết thuốc chữa! - Tư Đồ Nguyệt Ba từ từ giơ tay lên.

- Không! – Kính kinh hoàng thất sắc, lao đến giữ lấy tay Tư Đồ Nguyệt Ba, bất chấp tất cả, gào lên – Hãy tha cho anh ấy! Tôi có thể biến anh ấy thành một người bình thường không có yêu khí, không có ký ức. Sau này anh ấy sẽ không gây nguy hiểm cho bất cứ ai! Cầu xin ngài!

Tư Đồ Nguyệt Ba nhìn thẳng vào khuôn mặt tiều tụy đầm đìa nước mắt trước mặt mình, khẽ nhướng mày:

- Cô muốn…

- Chỉ cần ngài hứa với tôi, tha mạng cho anh ấy! – Kính lau dòng lệ, ánh mắt kiên định chưa từng thấy – Tôi bảo đảm, tôi có thể làm được!

Ngẫm nghĩ chốc lát, Tư Đồ Nguyệt Ba nói:

- Nếu hắn thực sự có thể biến thành một người bình thường không gây nguy hiểm cho người khác, ta có thể tha cho hắn!

Kính mặt mày rạng rỡ, giọng đầy kích động:

- Được! Nói lời giữ lời!

- Các người… - Tino nhìn hai người đang “đàm phán”, muốn đứng dậy ngăn cản, nhưng phát hiện ra, ngay cả sức lực để đứng dậy cũng không có nổi. Cái tát của Diêm Vương không quạt bay hồn phách của hắn đã là may mắn lắm rồi.

- Cảm ơn ngài! – Sau khi cúi rạp người cảm tạ Tư Đồ Nguyệt Ba, Kính bước tới bên Tino, thẫn thờ nhìn hắn hồi lâu, mỉm cười – Khi anh lần đầu tiên nâng niu tôi trong tay, nói rằng chiếc gương này thật đẹp, hôm ấy, ánh mặt trời tháng năm chiếu lên mái tóc anh, sáng lên lấp loáng, trông còn quyến rũ hơn đá quý. Tôi thích nhìn ngắm anh, trong những đêm tĩnh mịch, ngồi trước cửa sổ, đàn đi đàn lại những điệu nhạc du dương, cho dù ánh mắt dịu dàng của anh luôn lướt qua tôi, nhìn vào người khác. Anh nói đúng, yêu anh chỉ chuyện của riêng tôi, tôi không cần đáp trả, bởi vì có một người để cho tôi yêu, đã là hạnh phúc.

Trong nụ cười như đóa hoa bừng nở, Kính mãn nguyện khép đôi mắt lại, hai tay chắp trước ngực, bắt đầu chậm rãi niệm thần chú. Một chùm hào quang ngũ sắc nổi lên trên trán cô ta, xoay tròn lan tỏa, nhanh chóng bao bọc toàn bộ cơ thể cô trong một vầng sáng đủ màu lấp lánh. Và lúc này, một tầng ánh sáng bàng bạc gần như trong suốt từ từ leo lên đôi chân cô, tựa như vết nước thấm lên mặt giấy, nhanh chóng loang rộng. Chưa đầy vài giây, toàn bộ cơ thể Kính tựa như chìm trong ánh trăng mờ ảo, thân hình cũng từ từ thu nhỏ lại trong vầng sáng mông lung, cho tới khi biến thành một chấm tròn trắng bạc to bằng quả trứng gà, kéo theo vệt sáng như sao băng, bay vụt ra từ trong vầng hào quang ngũ sắc đang bao bọc quanh nó. Sau khi lượn mấy vòng trong không trung, nó liền lao thẳng vào trước ngực Tino đang thảng thốt ngạc nhiên. Một vòng khí trong suốt nhấp nhô như sóng nước trào ra từ trong cơ thể hắn, đẩy bật hắn lên giữa không trung. Hắn ôm chặt lấy ngực, miệng há hốc nhưng lại không hét lên được tiếng nào, bộ dạng có vẻ như đau đớn. Mái tóc dài màu bạch kim của hắn tựa như đang chìm trong đáy biển sâu, trong lúc dập dềnh lên xuống, đã ngả dần sang màu đen. Cùng với đó, đôi con ngươi màu tím cũng biến thành màu nâu thẫm chỉ có ở con người bình thường.

Tư Đồ Nguyệt Ba khép hờ đôi mắt, quan sát Tino đã thay hình đổi dạng chầm chậm hạ xuống mặt sàn, ngã xuống sóng soài trong vầng hào quang ngũ sắc vẫn chưa tan biến, hoàn toàn bất tỉnh.

“Soạt!” Lại có một luồng sáng cực mạnh lóe lên, vầng hào quang ngũ sắc chớp mắt đã bị nén thành một tia sáng mảnh, rồi lại vụt một cái co thành một đốm nhỏ, rơi từ trên không trung xuống sàn nhà, nghe “keng” một tiếng giòn tan. Một mảnh gương tròn trong veo, sáng bóng lăn đi, vừa hay dừng lại dưới chân Tư Đồ Nguyệt Ba.

Nhặt cái vật nhỏ bé xinh xắn ấy lên, Tư Đồ Nguyệt Ba khẽ cười:

- Yên tâm, ta luôn giữ lời hứa! – Đang nói, anh chợt ngẩn người. Tấm gương đang cầm trong tay, không hiểu từ lúc nào đã phủ lên một màn hơi nước, còn có chút vị mằn mặn, giống như đôi mắt đang chìm trong lệ.

Nhẹ nhàng lấy tay áo lau khô mặt gương, Tư Đồ Nguyệt Ba bước tới bên cạnh Tino đang hôn mê, đặt nó vào trong tay hắn, rồi cởi áo khoác ra, đắp bên mình hắn, chậm rãi nói:

- Ngươi không phải không có tình cảm, chỉ là không biết cách trân trọng người ở bên mình. Nếu sau này, ngươi còn có thể gặp được một Kính khác, mong rằng ngươi sẽ biết mình nên làm gì.

Vừa dứt lời, gian phòng lớn tan hoang hỗn loạn đột nhiên tắt hết mọi nguồn sáng, Tư Đồ Nguyệt Ba chỉ cảm thấy trước mắt vụt tối sầm. Chớp mắt thêm lần nữa, đã thấy mình đang đứng trên bãi cỏ hoang bên ngoài tu viện. Không gian đảo ngược do Kính một tay tạo ra, đã hóa thành mây khói cùng với sự biến mất vĩnh viễn của cô ta.

Bước lại đằng kia, Tư Đồ Nguyệt Ba bế Chung Húc đang ngủ ngáy pho pho lên, lại ngoảnh nhìn cái hình bóng khẳng khiu đang nằm trong cỏ dại. Sau một tiếng thở dài khe khẽ, anh liền bước đi, không ngoái đầu lại.

Gió núi khẽ lướt qua, rừng cây rung lên xào xạc. Tư Đồ Nguyệt Ba bế cô vợ bước trên con đường mòn hoang vắng, trong miệng lẩm bẩm, đợi đến khi cô vợ tỉnh lại, sẽ phải bịa ra lý do gì để che giấu sự việc của Kính đây. Anh vừa đi vừa than thở, đường đường là Diêm Vương, đi nghỉ có tuần trăng mật cũng không được yên ổn. Đang mải ngẫm nghĩm bỗng như có tiếng nhạc Waltz du dương mơ hồ từ phía sau vẳng lại, những nốt nhạc rộn rã lan tỏa trên con đường mòn u ám. Tư Đồ Nguyệt Ba ngoảng đầu lại, trong bóng chiều, đâu còn thấy hình bóng của tu viện, mà là một toàn biệt thự xa hoa, giống như một cô gái đẹp đang nhảy múa, trong tiếng nhạc dập dìu, chào từ biệt những người từng đặt chân tới nơi đây.