Phù Thiên Ký

Chương 43: Ngoài ý muốn




...

Tâm tình Vương Chi hiện giờ có thể nói là rất không tốt. Vị sư tỷ nhiều chuyện kia thì coi như việc đã rồi, có nói gì cũng chẳng thể thay đổi được nữa; về phần thập tam trưởng lão thì... Vương Chi đang thầm cầu mong là nàng đừng đổi ý mà thu lại bộ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công.

Cũng không rõ Lăng Tố có thấu hiểu nỗi lòng của Vương Chi hay không, chỉ thấy vẻ mặt nàng hiện giờ vẫn bình thản như cũ. Ánh mắt dịu dàng nhìn Hoàng Nữ Tú Anh, nàng nói:

"Tú Anh, đừng trêu hắn nữa".

Quay sang Vương Chi, nàng xác nhận lại: "Vương Chi, ngươi có chắc là không muốn đổi bộ công pháp khác chứ?".

Đáp lại nàng là hai cái gật đầu liên tiếp.

"Vậy được rồi, cuốn sách đó tạm thời ngươi cứ cất giữ, khi nào sao chép xong thì trả nó lại cho ta".

Hóa ra là phải trả lại. Tâm tình Vương Chi bất giác chùng xuống hẳn, tuy nhiên nó chỉ vụt thoáng qua rồi biến mất không để lại một dấu vết.

Trả lại thì sao? Trước khi trả lại cho thập tam trưởng lão thì hắn có thể sao chép ra mà. Đừng nói chỉ là một cuốn sách mà dù là một trăm cuốn sách hắn cũng sẽ rất vui vẻ mà mang ra chép lại hết.

Đó là dự tính của Vương Chi, một dự tính đầy lợi ích, chỉ tiếc là... nó sẽ vẫn mãi mãi là dự tính. Tại sao ư? Bởi vì Lăng Tố đã vừa dặn dò hắn thế này:

"Vương Chi, có một lưu ý quan trọng mà ta phải nói với ngươi. Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công là một bộ công pháp rất trân quý, hơn nữa cũng không thuộc sở hữu của Yêu Tông; nó là công pháp do ta tình cờ phát hiện được trong một động phủ của cổ tu sĩ, do đó ta mong ngươi hãy cất giữ cẩn thận, tốt nhất là đừng để bất kỳ ai khác biết là ngươi đang tu luyện nó. Đạo lý "Thất phu vô tội, hoài bích có tội" cũng không phải tự nhiên mà có. Mặc dù ta chưa từng nghe đến cái tên Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công này trước đó, nhưng sau khi đọc qua nội dung bên trong thì ta có thể khẳng định nó đủ để khiến cho bất kỳ tu sĩ nào từ Linh châu cảnh trở xuống cũng phải thèm muốn, kể cả là Linh châu cảnh đệ cửu trọng. Vương Chi, nếu như ngươi để lộ ra là bản thân đang nắm giữ Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công thì chắc chắn ngươi sẽ gặp phải họa sát thân...".

Lăng Tố đã căn dặn hắn như vậy đấy. Mặc dù giọng nói của nàng rất nhỏ nhẹ, rất êm tai nhưng nội dung thì chẳng khác nào tảng đá ngàn cân đè bẹp xuống người hắn, đè bẹp dự tính của hắn, đè bẹp luôn cả mấy ngọn núi linh thạch của hắn. Bây giờ thì hắn đã biết được thế nào gọi là giết người không cần đao kiếm. Chỉ mới một phút trước thôi tâm tình của hắn còn đang vô cùng phấn khởi, tương lai của hắn còn đang vô cùng rực rỡ, ấy vậy mà hiện tại nó đã bay đi theo mây theo gió và theo những lời của Lăng Tố. Tất cả thế là xong, chẳng còn cái khỉ gì nữa. Thật sự là chẳng còn cái khỉ gì nữa...

Giữa lúc Vương Chi đang cực kỳ ảo não thì tiếng Lăng Tố truyền vào tai:

"Vương Chi, ta căn dặn như vậy cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi nhất định phải nhớ kỹ đấy".

Nhớ kỹ? Hắn có thể không nhớ được sao. Hắn cũng đâu có muốn khi không lại bị một cao thủ Linh châu cảnh chạy tới lấy mạng mình. Mà cần gì tu sĩ Linh châu cảnh, với tu vi yếu ớt bây giờ của hắn thì chỉ cần một tu sĩ Tích thủy cảnh cũng dư sức tiễn hắn xuống uống trà nói chuyện phím với Diêm vương gia rồi. Chung quy vẫn là thực lực quá thấp a.

Bằng giọng buồn bã, Vương Chi hướng Lăng Tố hồi đáp:

"Đa tạ trưởng lão, ta sẽ nhớ kỹ".

"Ừm". - Nhẹ gật đầu, Lăng Tố bảo - "Giờ ngươi hãy xem qua nội dung tầng đầu tiên của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công đi, khi nào nhớ hết thì ta sẽ hướng dẫn cụ thể cho ngươi".

"Vâng, ta xem ngay đây".

Nói xong, Vương Chi bắt đầu dùng thần thức quét qua nội dung tầng đầu tiên của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công...

Lát sau.

Vương Chi rời mắt khỏi cuốn sách mà nét mặt đầy nghi hoặc. Thần thức của tu sĩ vốn rất kỳ diệu, chỉ cần quét qua một lần là lập tức sẽ ghi nhớ hết những gì nhìn thấy, dù nó là một cuốn sách dày cộm đi nữa. Theo lý mà nói thì lẽ ra hắn đã ghi nhớ hết nội dung của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công rồi mới phải, đằng này... hắn hoàn toàn chẳng nhớ được gì cả, không, chính xác thì là thần thức của hắn hoàn toàn không thấy gì cả. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Theo phản ứng tự nhiên, Vương Chi hướng ánh mắt về phía Lăng Tố đang đứng cạnh một hồ nước gần đó, định bước tới hỏi thì bị Hoàng Nữ Tú Anh ngăn lại. Nàng chủ động lên tiếng:

"Ngươi định hỏi sư phụ tại sao thần thức của ngươi không thể nhìn thấy được nội dung trong cuốn sách?".

Im lặng nhìn nàng vài giây, Vương Chi nghi ngờ, hỏi:

"Sư tỷ, không lẽ là ngươi?".

"Ta? Ta làm sao?". - Hoàng Nữ Tú Anh thắc mắc hỏi lại.

"Ngươi phá ta".

"Ngươi...". - Hoàng Nữ Tú Anh trợn mắt không dám tin - "Ý ngươi là ta giở trò quấy nhiễu thần thức của ngươi".

"Ta chắc chắn thập tam trưởng lão sẽ không làm chuyện đó". - Vương Chi khẳng định một cách gián tiếp.

Nghe lời khẳng định ấy của hắn hắn, Hoàng Nữ Tú Anh không khỏi tức giận. Nàng cảm thấy mình rất oan uổng, vốn dĩ có lòng tốt muốn giải thích cho mà lại bị hắn đổ tội lên đầu.

"Phải bắt hắn xin lỗi".

Nghĩ vậy, Hoàng Nữ Tú Anh hít sâu một hơi, định "khai sáng" cho Vương Chi thì giọng Lăng Tố bất ngờ cất lên:

"Vương Chi, ngươi trách lầm Tú Anh rồi".

Tiến lại gần Vương Chi, Lăng Tố nói tiếp: "Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công rất thâm ảo, hơn nữa lại còn do chính tay một cường giả Linh anh cảnh viết ra, mặc dù vị Tà Nguyệt kia chẳng lưu lại cấm chế hay thuật pháp gì bên trong nhưng cũng không phải là thứ mà thần thức của một tu sĩ Khai nhãn cảnh có thể ghi nhớ được. Đừng nói là ngươi, đổi lại là một tu sĩ có tu vi Linh châu cảnh bình thường cũng tuyệt không có khả năng dùng thần thức để ghi nhớ nó".

Hoàng Nữ Tú Anh thấy sư phụ đã giải thích rõ ràng thì liền quay sang hỏi tội Vương Chi:

"Thế nào? Bây giờ ngươi còn cho là ta cố tình quấy nhiễu thần thức của ngươi nữa không?".

Thần sắc ngượng ngùng, Vương Chi lên tiếng xin lỗi: "Sư tỷ, ta... ừm... vừa rồi ta đã hiểu lầm ngươi, mong ngươi đừng để bụng".

"Ta không phải người nhỏ mọn". - Hoàng Nữ Tú Anh đáp, mắt chẳng thèm liếc Vương Chi một cái.

Thấy thái độ nàng như thế, trong lòng Vương Chi liền nói thầm một câu: "Rõ ràng còn đang hậm hực thế kia mà bảo là không phải người nhỏ mọn".

Nghĩ thì nghĩ vậy, thế nhưng Vương Chi cũng chẳng muốn bận tâm về nàng làm gì. Đá vấn đề của nàng sang một bên, hắn quay sang hỏi Lăng Tố:

"Trưởng lão, người nói thần thức không thể ghi nhớ được nội dung của Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công, như vậy dùng mắt để đọc và ghi nhớ lại có được không?".

"Ngươi quên là lúc nãy mình đã đọc hai trang đầu tiên của cuốn sách như thế nào rồi sao?".

Được Lăng Tố nhắc nhở, Vương Chi mới chợt "ngộ" ra:

"Vậy mà ta quên mất".

Dứt lời, không để ý đến hai cô gái bên cạnh mình nữa, Vương Chi bắt đầu lật ra những trang sách đầu tiên.

"Sột soạt".

"Sột soạt".

"Sột soạt".

...

Theo tiếng lật sách đều đặn vang lên, từng trang, từng trang, từng trang..., chẳng mấy chốc mà cuốn Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công đã bị Vương Chi đọc xong.