Phúc Hắc Bùi Quản Lý

Chương 17




“Nhạc San,cậu đang ngây ngốc cái gì a?” Hiểu Mĩ giơ tay trước mắt nàng vẫy vẫy, làm cho nàng đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

Hiện tại là thời gian nghỉ trưa, các nàng năm phút đồng hồ trước mới từ bên ngoài ăn xong cơm trưa trở lại công ty, bởi vì trong văn phòng có người ngủ trưa nên không có biện pháp nói chuyện với nhau, vừa lúc phòng nghỉ không có người, hai người liền chạy đến nơi đây nói chuyện phiếm.

“Không có nha. Mình đang nghe cậu nói chuyện, cậu nói Trần Vi Thắng sau khi trở về, mới có thể thăng chức, không phải sao?” Nhạc San lắc đầu nói, nàng chỉ hoảng thần một chút mà thôi, hẳn là không bỏ qua nghe cái gì trọng điểm đi?

“Mới không phải, đề tài đã sớm thay đổi.” Hiểu Mĩ nói xong, lấy vẻ mặt biểu tình tò mò nhìn chằm chằm mặt của nàng xem.” Cậu vừa mới suy nghĩ cái gì, nghĩ đến nhập thần như vậy?”

“Chính là phát cái ngốc, nào có nghĩ cái gì nha.” Nhạc San bị nhìn có chút không được tự nhiên.

“Thật sự không có sao?” Hiểu Mĩ hoài nghi hỏi, sau đó thình lình đối nàng nói: “Gần đây trong công ty có nghe đồn.” nàng hai mắt không chuyển nhìn nàng.

“Cái gì nghe đồn?” Nhạc San không tự chủ được khẩn trương lên, không chỉ bởi vì nàng trong miệng nghe đồn, cũng bởi vì ánh mắt của nàng.

Làm ơn ông trời, này nghe đồn không cần có liên quan là chuyện nàng cùng quản lí kết giao, làm ơn.

“Nghe nói bộ nghiệp vụ chúng ta có buôn bán gián điệp, cậu biết là ai sao?”

Nhạc San thiếu chút nữa thở dài nhẹ nhõm một hơi mà người xụi lơ. May mắn không quan hệ.

Vấn đề này cậu làm sao có thể hỏi mình? Cậu không phải biết mình đối bát quái luôn luôn không chú ý sao?” nàng đối Hiểu Mĩ nói.

“Bởi vì cậu là người thân thiết nhất với quản lý nha.”

Những lời này là cái ý tứ gì? Nhạc San lại bị sợ tới mức ngừng lại hô hấp.

“Cậu vì sao nói mình thân thiết với quản lí?” hô hấp một lần nữa, nàng thật cẩn thận hỏi Hiểu Mĩ.

“Gần đây quản lí không phải thường kêu cậu tiến văn phòng hỏi cậu vấn đề sao? Chẳng lẽ hắn cũng chưa ở trước mắt cậu lộ ra cái gì?”

“Quản lí cũng có kêu cậu đi vào không phải sao? Chẳng lẽ hắn còn có lộ ra cái gì với cậu?” Nhạc San dở khóc dở cười khong đáp hỏi lại. Vừa mới rồi nàng thật sự sắp bị Hiểu Mĩ hù chết!

“Nhưng cậu là thường xuyên nhất bị kêu đi vào, mình có chú ý qua, một ngày ít nhất hai lần. Hiện tại mọi người đều đang nói cậu là tân sủng của quản lý.”

“Tân sủng?” Nhạc San nghẹn họng nhìn trân trối kêu lên, lúc này không chỉ là ngừng thở mà thôi, lòng của nàng đều nói ra đứng lên.

“Làm sao kinh ngạc như vậy,quản lí tam không ngũ khi tìm cậu hỏi một chút đề, phải nói,quản lí có bao nhiêu nể trọng cậu.Cậu bộ nghiệp vụ của chúng ta không phải tân sủng quản lí, chẳng lẽ sẽ là Tống Ức Trân?” Hiểu Mĩ ha ha cười nói.

“Nàng nhất định nằm mơ cũng chưa nghĩ đến, tân quản lí của chúng ta không bị sắc đẹp dụ hoặc, mà nhìn rõ mọi việc, biết ai nhàn hạ lười biếng, ai thật sự công tác đều nhìn xem nhất thanh nhị sở,phân biệt rõ ràng.Cậu được sủng ái, hoàn toàn xứng đáng.”

“Cho nên ý tứ cậu cái gọi là tân sủng, là chỉ đang làm việc?”

“Đương nhiên, bằng không chẳng lẽ là ở tình yêu? Cậu cùng quản lí ― “

“Không có vấn đề gì! Trừ bỏ quan hệ thủ trưởng cùng cấp dưới, một chút quan hệ cũng không có, là thật, ta phát tứ!” nàng kích động đánh gãy lời nàng. ( Haizzz,có tật giật mình nha)

“Cậu sao lại phản ứng kích động như vậy? Chuyện này mọi người đều nói nha.” Hiểu Mĩ cười nói.

“Mọi người đều…… Biết?” Nhạc San ngây người, không hiểu ý tứ này lắm. “Biết cái gì?”

“Biết cậu cùng quản lí không có khả năng sẽ có quan hệ ái muội gì tồn tại, cho nên cậu yên tâm, không ai hiểu lầm hai người hết.” Hiểu Mĩ vẻ mặt an biểu tình,tay vỗ vỗ lưng nàng.

Đối mặt an ủi như vậy, Nhạc San không biết chính mình đến tột cùng là nên khóc hay nên cười. Ở trong mắt người khác, nàng cùng quản lí liền thật sự không có khả năng là một đôi sao?

Nói thực ra, nàng kỳ thật có vẻ muốn khóc.

“linh!” thời gian nghỉ ngơi giữa trưa chấm dứt, tiếng chuông vào làm vang lên.

“Đi thôi, đi làm.” Hiểu Mĩ dẫn đầu từ trên ghế đứng lên.

Nàng gật gật đầu, đứng dậy cùng nhau rời đi phòng nghỉ, đi vào văn phòng, chuẩn bị bắt đầu công tác buổi chiều.

“ Nhạc San, quản lí vừa mới gọi điện thoại muốn cô đi vào tìm hắn.”

Đi trở về chỗ ngồi, Nhạc San thậm chí còn không có tới kịp kéo ghế dựa ngồi xuống, đối diện đồng sự vừa thông báo cho nàng.

Hiểu Mĩ hướng nàng trừng mắt nhìn, giơ 2 ngón tay, ý chỉ: Xem đi, một ngày ít nhất hai lần.

Nhạc San cho nàng một cái thở dài bất đắc dĩ, nhận mệnh xoay người hướng phòng quản lí đi đến. Hắn lại tìm nàng làm cái gì? Đều đã nói với hắn miệng lưỡi thế gian rất đáng sợ, hắn chẳng lẽ sẽ không có thể có điểm an phận sao? Bất quá quên đi, dù sao cũng không có người hoài nghi quan hệ bọn họ. Thật sự là buồn bực nha, cho dù biết bí mật không cho sáng tỏ, lại một chút cao hứng cũng không có, ai!

Nàng gõ cửa, đẩy cửa mà vào. “Quản lí, anh tìm tôi” câu này là nói cho người ngoài cửa nghe, đóng cửa lại sau, sẽ không biết bên trong phát sinh chuyện gì.

Bùi Danh Cạnh đứng ở phía sau cửa, đợi nàng tiến vào văn phòng, liền đem cửa phòng đóng vào, sau đó khóa lại. Giây tiếp theo lập tức xoay người đem nàng ôm ấp trong lòng, hung hăng mãnh liệt hôn nàng.

Nữ nhân này thật sự là làm tức chết hắn, cho dù người khác lớn tiếng ồn ào nói hai người không có quan hệ gì, thế nhưng còn thề. Nàng liền như vậy sợ hãi bị người khác biết quan hệ bọn họ sao? Thật sự là tức chết hắn!

Nhạc San bị hôn đến đầu óc choáng váng, thở hổn hển ngồi phịch ở trong lòng hắn, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bí mật kết giao hai tháng, cũng ở chung hai tháng, làm cho nàng càng lúc càng hiểu biết hình thức hành vi hắn, hắn chỉ có ở thời điểm khó chịu mới có thể dùng sức hôn nàng như vậy.

Vấn đề là, nàng lại làm sao chọc tới hắn?

Hơn nữa nơi này là công ty, cũng không phải trong nhà, hắn như vậy hôn nàng, muốn nàng như thế nào hồi văn phòng công tác nha? Môi của nàng nhất định bị hắn hôn sưng lên, ô ô……

“Anh làm gì?” sau khi  môi nàng được tự do, nàng đánh nhẹ hắn hai cái, trừng mắt hỏi.

“Em thật là càng lúc càng không sợ anh.” Bùi Danh Cạnh mị mắt thu nàng.

“Sợ anh thì làm sao có thể cùng anh kết giao”  nàng sửa lấy giọng tiểu con dâu bàn miệng nói: “Vẫn là, anh muốn em sợ anh.” nàng đã muốn càng lúc càng hiểu được trị hắn như thế nào.

Trừng mắt biểu tình nàng đáng thương hề hề, Bùi Danh Cạnh hoàn toàn không có cách với nàng, hắn trước đây vì sao còn cho rằng nàng ngốc nha?

Thật sự là mười phần sai.

“Cô có thể đi ra ngoài.” hắn buông nàng ra, xoay người đi trở về chỗ ngồi làm công việc.

Nhạc San đột nhiên trợn to hai mắt. Đùa giỡn cái gì, hiện tại muốn nàng đi ra ngoài, không phải chiêu cáo (tuyên bố) thiên hạ hắn vừa rồi hôn nàng sao? Nàng cũng không phải thật sự ngốc như vậy.

“Anh tức giận cái gì?” nàng đi hướng hắn hỏi.

Hắn mặt không chút thay đổi, không nói một câu cúi đầu công tác.

Nàng trầm mặc nhìn hắn trong chốc lát, ôn nhu gọi hắn nói: “ Bùi quản lí.”

Mỗi lần nàng làm nũng với hắn,đều gọi hắn như vậy, mà mỗi lần đều rất hữu dụng, bất quá lúc này lại không nhạy, bởi vì hắn ngay cả ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái đều không có.

Hắn rốt cuộc tức cái gì đâu? Nàng thật sự không hiểu. Bất quá nếu nàng tạm thời không có biện pháp đi ra ngoài công tác, mặc kệ thân là bạn gái, hoặc là thân phận cấp dưới chọc giận thủ trưởng, tựa hồ đều có nghĩa vụ muốn hết sức giảm bớt sự tức giận của hắn, mặc kệ dung loại phương thức nào.

“Bùi quản lí ―” nàng đi đến bên người hắn, lại ôn nhu kêu. “Anh tức giận cái gì?” kéo kéo quần áo hắn, nhưng hắn vẫn như trước bỏ mặc.

Hậu, có hay không như vậy tức giận nha?

Đổi cái phương thức khác, nàng ghé vào trên lưng hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, “Bùi quản lí,anh tức giận cái gì?”

“Tôi đang làm việc.”

Oa, nàng đến bắc cực sao? Như thế nào có băng sơn nha?

Xem ra hắn thật sự tức giận không nhẹ, nhưng là hắn rốt cuộc tức giận cái gì?

Không có biện pháp, nàng đành phải sử dụng tuyệt chiêu, trực tiếp tiến vào giữa hai tay hắn trong lúc đó, đặt mông ngồi trên đùi vào hắn, hai tay vòng qua cổ ôm chặt, cùng hắn bốn mắt giao nhau. “Anh tức giận cái gì? Cái gì cũng không nói, em làm sao mà biết chính mình lại làm sai cái gì?” biểu tình thực vô tội, thực ủy khuất, thiếu chút nữa nước mắt rớt ra.

“Vừa mới nói chúng ta là không có quan hệ gì, hiện tại là làm gì đây?” hắn bất vi sở động lãnh nghiêm mặt nói.

“A?” Nhạc San kêu sợ hãi một tiếng, “Anh nghe thấy được?”

“Em kêu lớn tiếng như vậy, toàn văn phòng mọi người nghe thấy được.” hắn âm thanh lạnh lùng nói. Trên thực tế hắn là vừa vặn đi qua phòng nghỉ mới nghe thấy, nhưng là mặc kệ có bao nhiêu người nghe thấy, hắn chính là rất tức giận, giận nàng có thái độ như vậy trước chuyện này,lại không tiếc thề muốn phủ nhận.

“Thực xin lỗi, anh đừng tức giận. Anh cũng biết quan hệ chúng ta là bí mật, em không thể không nói như vậy,cũng không thể thừa nhận nói chúng ta thật là đang kết giao đi?”  nàng dịu dàng nói, trấn an đối hắn giải thích.

“Em có thể không thừa nhận, nhưng là không cần phải thề phủ nhận.”

“Cái kia tứ là một hai ba bốn tứ.” nàng nói.

Hắn không cười.

“ Bùi quản lí, thực xin lỗi.” nàng lại hướng hắn giải thích. “Em thề về sau sẽ không phát sinh loại sự tình này.”

“Một hai ba bốn tứ sao?”

Nàng nghe vậy, khắc chế không được cười ra tiếng, nhưng hắn trên mặt không có ý cười, nàng lập tức ngưng tươi cười, bất đắc dĩ nhìn hắn, không biết muốn như thế nào làm hắn nguôi giận.

Hôn hắn một chút, hắn có thể hay không cao hứng? Nàng đoán, sau đó tùy tâm mà động cúi đầu khẽ hôn hắn một chút. Hắn giống cái đầu bàn gỗ không hề phản ứng, trên mặt biểu tình vẫn là cứng rắn cứng rắn đen sì (nguyên văn thối thối), cũng không nhúc nhích. Thật là, hắn có cần tức giận như vậy sao? Nàng đều nói với hắn thực xin lỗi, còn chủ động hôn môi hắn trong giờ làm việc nha,nàng chưa bao giờ làm chuyện này trước đây― đều là hắn hôn nàng, nàng chống đẩy có vẻ nhiều! Hắn không biết là nàng đã có thành ý mười phần hướng hắn giải thích sao? Vẫn là, hắn cảm thấy vừa rồi cái hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi thành ý không đủ?

Nhạc San suy nghĩ một chút, quyết định thử một lần.

Nàng ôm đầu hắn,đặt môi lên cánh môi hắn, hai mắt nhanh theo dõi mắt hắn gần trong gang tấc, quyết định nhìn đến khi hắn phản ứng mới đình chỉ hôn.

Môi cùng môi tiếp xúc, hắn không hề phản ứng. Nàng mở ra cánh môi cắn nhẹ lên môi hắn, hắn vẫn như cũ bất vi sở động.

Vô kế khả thi (không có kế nào dung được), nàng đành phải đưa đầu lưỡi liếm môi hắn,tiến vào miệng tìm kiếm đầu lưỡi của hắn,hôn càng ngày càng sâu, sau đó bất tri bất giác nhắm mắt lại, say mê trong đó,hắn cũng bắt đầu hưởng ứng, thậm chí sớm từ bị động hóa thành chủ động, nàng đều hồn nhiên không hay.

Hô hấp dần dần dồn dập lên, nhiệt độ cơ thể lên cao, tim đập gia tốc, kích tình ở hai người khống chế không được, huyết mạch sôi trào dần dần không áp chế được.

Tayhắn tiến vào trong váy nàng,đặt lên quần lót của nàng (*đỏ mặt*), thẳng đến nơi hắn muốn sờ.Taynàng bất tri bất giác đưa tay vén áo hắn từ trong thắt lưng ra, vuốt ve khuôn ngực bằng phẳng cùng cơ bụng rắn chắc, sau đó đi xuống vuốt ve chỗ cứng rắn nóng hổi của hắn.

Nàng khinh ngâm ra tiếng, hắn gầm nhẹ ra tiếng. Hắn cảm thấy lý trí ngày càng thiếu hụt, nàng thì đã sớm mất đi lý trí, nếu không sẽ không ở công ty, ở trong văn phòng hắn. Làm cho sự tình phát triển đến nước này.

Tay nàng đột nhiên tiến vào đũng quần âu yếm hắn, làm cho hắn cả người sung sướng mà run run, rốt cuộc chịu không được tháo dây lưng quần ( A,ta tò mò a….*mắt mở thao láo), điên cuồng rất nhanh phóng thích chính mình, sau đó đem nàng ôm đến bàn công tác, tách ra hai chân của nàng, tiến vào trong cơ thể nàng.

Nàng ôm nhanh cổ hắn, khinh hô lên tiếng. Hắn không thể khống chế chính mình, một lần lại một lần ở trong cơ thể nàng va chạm, thẳng đến nàng cả người vui thích gần phát điên mà nức nở, đưa tay ôm  chặt hắn, hắn mới ra sức một lần mãnh liệt nhất phóng thích chính mình, cùng nàng cùng nhau đi lên kích tình thiên đường.

Sau, hai người cùng nhau nằm ở mặt bàn thở dốc, thân thể của nàng bị hắn đè nặng,phân thân của hắn vẫn rắn chắc dừng lại ở trong cơ thể nàng, mà nàng còn lại là trống rỗng.

Nha, ông trời, bọn họ làm cái gì? Bọn họ thế nhưng ở trong văn phòng hắn, ở thời gian làm việc, ở ngoài cửa có một đống người đang làm việc mà làm ra loại sự tình này? Nha, ông trời, làm sao có thể phát sinh loại sự tình này? Nàng không cần sống, ô……ô ô…