Phúc Hắc Không Phải Tội

Chương 2




Uống một lúc, mọi người đã say xỉn hết cả, ấy vậy mà vẫn có người tiếp tục uống. Giây phút chia ly luôn buồn bã, kẻ thì kể lại những chuyện xấu hổ thời đại học, nói xong thì khóc hu hu, sau đó lại cười, thời thanh xuân của bọn họ quả thật rất đáng nhớ.

Dương Trừng Trừng cũng đã say mèm, chị lảo đảo mò đến chỗ Tô Tiểu Đại, vung tay đấm một phát vào lưng cô. Khoa học đã chứng minh: Cho dù say nhưng sức mạnh vẫn không giảm đi chút nào. Tô Tiểu Đại còn đang ngẩn ngơ ngồi ở góc tường, vừa ăn một cái đấm thì tỉnh táo vài phần. Cô trợn mắt với Dương nữ vương, giống như cùng chị đọ xem mắt ai to hơn. Nhìn bạn bè vừa cười vừa khóc, trong lòng Tô Tiểu Đại cũng cảm thấy u sầu, nhưng nhờ có Dương nữ vương chống lưng nên cô cũng chẳng cần tìm việc gì làm cả.

“Hôm nay cậu biểu hiện tốt lắm, một lát ai gia sẽ thưởng cho cậu.” Nằm bẹp trên người Tô Tiểu Đại, Dương nữ vương vừa nấc cục vừa nói.

Biểu hiện tốt? Có lẽ là thế thật. Nếu không phải Chu Manh Manh và Dương Kiến dồn cô vào góc tường thì cô cũng sẽ mỉm cười cho qua. Nhưng đã khơi chuyện thì kiểu gì cô cũng sẽ ăn miếng trả miếng, đừng tưởng cô hiền lành nên lấn lướt tới. Để Dương nữ vương không phải lo lắng vì mình, Tô Tiểu Đại vỗ vai chị: “Không sao hết, mình đã không còn tình cảm với hắn nữa.”

Nhìn Tô Tiểu Đại giả vờ vui vẻ, Dương Trừng Trừng chỉ thở dài một tiếng. Chị quen biết cô cũng đã bốn năm, đi guốc trong bụng cô từ lâu rồi, cô nghĩ cô có thể qua mặt chị được sao? Luôn chọc người khác cười, nhưng buồn bã thì lại nén vào tim cam chịu một mình, người gì mà ngu ngốc đến đáng thương! Thật sự mà nói, việc Tô Tiểu Đại chia tay với Dương Kiến khiến chị rất vui mừng. Kỳ thực chị đã cảm thấy Dương Kiến là một tên ngụy quân tử, chỉ là Tô Tiểu Đại yêu gã nên chị cũng đành im lặng. Nhưng tình hình hiện tại rất tốt, cứ để Tô Tiểu Đại đau một lần rồi thôi, cô tốt như vậy cũng sẽ gặp được người yêu cô chân thành. Dương nữ vương nghĩ vậy nên tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn, chị đưa tay bẹo má Tô Tiểu Đại: “Ờ, kệ bọn họ đi, nhỉ?”

Lệnh của Dương nữ vương là lệnh trời, cô mà dám không nghe thì đúng là chán sống. Do đã ngấm men say nên Tô Tiểu Đại đột nhiên cười khúc khích, quay vòng quay vòng… Rồi cô thì thầm vào tai Dương nữ vương: “Thái hậu, vi thần có chuyện bẩm báo.”

Nhìn Tô Tiểu Đại ra vẻ bí ẩn, chị cũng phụ họa hạ giọng theo: “Nói, có chuyện gì?”

“Vi thần muốn đi toilet một chút.”

Dương nữ vương gật gật đầu: “Đại sự kẻo lỡ, ai gia cho phép ngươi đi.”

Tô Tiểu Đại đứng dậy, không quên hướng Dương thái hậu tạ ơn một cái, sau đó mới lảo đảo bước vào nhà vệ sinh. Lúc trở ra, do đi đứng loạng choạng thấy mặt đất chênh vênh cao thấp nên cô ngã nhào về phía người nào đó.

Đau quá… cái lưng của ông…

Lăng Duy Trạch nhíu mày, anh còn chưa kịp vào nhà vệ sinh thì đã bị một vật thể đâm sầm vào người, ngay cả mắt kính cũng bị cô ta làm cho văng xuống đất. Trước mắt bỗng chốc thành một màu đen trắng, anh cúi đầu tìm mắt kính, khi lơ đãng ngẩn đầu lên thì lại ngây ngẩn cả người.

Cô ta…

Tô Tiểu Đại mơ màng thấy kẻ mình vừa va phải là một gã đàn ông điển trai vô cùng. Một lát phải bẩm báo cho Dương nữ vương biết chuyện mới được. Đàn ông điển trai là tài nguyên của vũ trụ, càng phải được khai thác và đưa lên tầm cao mới. Lăng Duy Trạch suýt nữa không tin vào mắt mình, anh biết mình không nhìn lầm nhưng anh không thể tưởng tượng được chuyện đang diễn ra trước mắt…

Anh nhặt kính đeo lên, rồi lấy xuống, lại đeo lên, lại lấy xuống. Xác định anh không bị ảo giác, rốt cuộc anh mới hoàn toàn tin. Tô Tiểu Đại thấy anh có hành động quái đản thì trong lòng có chút tiếc nuối, đẹp trai mà bị thần kinh, bởi vậy, ông trời có toàn vẹn cho ai bao giờ…

Hít một hơi thật sâu, Lăng Duy Trạch bình ổn tâm trạng, anh đứng sọt tay vào túi quần quan sát cô từ trên xuống dưới. Mặt mũi bình thường, thân hình dẹp lép, tìm không ra một điểm nào để hấp dẫn người khác. Anh vô tình nhìn thấy nút áo cô bị bung ra, để lộ một mảnh áo lót hồng bên trong, loáng thoáng còn thấy làn da trắng ngần mịn màng. Phụ nữ trời sinh dễ bị ngại ngùng, Tô Tiểu Đại lập tức lấy tay che ngực lại. Cô trừng mắt với anh, hành động ấy khiến anh cảm thấy buồn cười quá. Đúng là đã lâu chưa xuất hiện cảm giác này.

“Anh nhìn gì đó?” Cô hung dữ hỏi.

Thật sự Lăng Duy Trạch không cố ý nhìn vào nơi ấy, Tô Tiểu Đại hiểu lầm anh rồi. Chỉ là từ nhỏ tính kiêu ngạo bắt bẻ người khác đã ngấm trong máu nên anh vẫn phải công kích cô vài câu.

“AA có gì để nhìn chứ?”

AA sao? AA là gì? Tô Tiểu Đại mơ màng nhìn Lăng Duy Trạch, không biết anh đang nói gì nữa.

Nhìn thấy cô mù tịt, anh còn kiên nhẫn ra vẻ giải thích cho, nhưng trên mặt viết rõ bốn chữ “cô thật là ngốc”. Anh mỉm cười: “AA chính là so với A còn nhỏ hơn một cup.”

Tất cả phụ nữ đều ôm bom trên người, hoặc là cân nặng, hoặc là cup ngoại cỡ. Tô Tiểu Đại cũng muốn vớt vát lại tôn nghiêm cho bản thân, cô rõ ràng là A, làm gì có AA chứ. Ngay sau đó, cô nhảy chồm lên rồi vươn tay sờ lồng ngực của Lăng Duy Trạch, còn hét to rằng: “Anh ngay cả AA cũng chẳng có, vậy mà chê bai ai?”

Hét xong chuẩn bị tìm đường chuồn êm. Hôm nay đúng là ngày đáng nhớ của Lăng Duy Trạch, bình sinh chỉ có anh mới khiến người khác khiếp sợ, chứ làm gì có ai khiến anh khiếp sợ ngược lại. Thân thể đáng giá ngàn vàng của anh đã bị cô gái kia sàm sỡ…

Lăng Duy Trạch cười đểu: “Quy tắc mà tôi đặt ra là, ăn một đũa thì trả một bó đũa.” Vốn dĩ không định đôi co với cô, nhưng vì cô là người đặc biệt duy nhất, nên anh không muốn bỏ qua cô. Anh kéo Tô Tiểu Đại vào nhà vệ sinh nam.

“Anh dám quấy rối tình dục hả? Anh…”

Tô Tiểu Đại bị Lăng Duy Trạch dọa đến phát hoảng, ngay cả hơi men trong người cũng vơi đi một nửa. Cái gì đây, cô gặp phải tên biến thái sao? Chỉ là… gã biến thái này hơi bị đẹp trai quá đáng! A, thật xấu hổ. Nhìn cô ngốc nghếch như vậy, Lăng Duy Trạch đẩy cô ngồi trên nắp bồn cầu, từ trên cao nhìn xuống cô.

“Cô tên gì thế?”

“Tô… Tiểu Đại.”

“Đọc số điện thoại cho tôi.”

Điện thoại? Tô Tiểu Đại cảnh giác nhìn anh: “Xin làm gì chứ?” Rốt cuộc anh ta là kiểu người gì vậy? Lần đầu gặp mặt đã xin số điện thoại, mà cô thì có đánh chết cũng không cho người lạ số điện thoại của mình.

“Không cho sao?” Thần sắc anh vẫn như cũ, anh cũng chẳng quấy rối như cô tưởng, nhưng Tô Tiểu Đại nghe ra được trong giọng nói nam tính kia sặc mùi uy hiếp. Mặc dù lúc này cô có phần sợ sệt nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng bình tĩnh lắc đầu. Ngó chòng chọc cô vài giây, Lăng Duy Trạch đột nhiên lôi điện thoại di động ra bấm số 110 rồi quay sang nói với cô: “Tôi sẽ báo cảnh sát.”

Báo cảnh sát ư? Tô Tiểu Đại giật mình nhảy cẫng về phía anh, muốn cướp lấy điện thoại di động.

“Này, cô định sàm sỡ tôi tập hai à?” Lăng Duy Trạch nhìn người con gái đang nhảy tới nhảy lui như chú thỏ nhỏ, anh lại cố tình giơ cao chiếc điện thoại hơn.

Từ bé, đối với cảnh sát, Tô Tiểu Đại vô cùng ngưỡng mộ bọn họ. Thấy cô gấp gáp như vậy, Lăng Duy Trạch khẽ mỉm cười, lấy điện thoải bỏ vào túi quần, giọng châm chọc: “Cô quấy rối tình dục tôi, vì tôi quá hoảng sợ nên phải báo cảnh sát tới bắt cô, hợp lý đúng không nào?”

“Tôi… tôi quấy rối anh bao giờ chứ?” Tô Tiểu Đại cãi lại, đúng là cô vô tình chạm vào người anh, nhưng ai bảo anh gây chiến với cô trước?

“Đừng có chối.” Anh híp mắt nhìn cô.

Trời ạ, sao anh ta lại lộ ra dáng vẻ nguy hiểm thế chứ? Tô Tiểu Đại lúc ngày đành chịu lép vế, cô gãi đầu hỏi: “Anh muốn gì ở tôi?”

“Cho xin số điện thoại đi.” Sắc mặt anh trở nên ôn hòa vô cùng.

“134xxxx” Cô vội vàng đọc một loạt dãy số, giống như chỉ cần chậm trễ vài giây thì anh sẽ giết người diệt khẩu.

Lăng Duy Trạch ghi nhớ vào đầu, rồi anh buông Tô Tiểu Đại ra: “Ok, chờ tôi suy nghĩ thật kỹ sau đó sẽ gọi đến cô.”

Tô Tiểu Đại gật gật đầu, sau đó anh kéo cô ra khỏi nhà vệ sinh nam.

“Làm phiền cô rồi.”

Ngước mặt nhìn Lăng Duy Trạch, chắc chắn anh ta đã buông tha cho mình, Tô Tiểu Đại chạy vèo ra ngoài thoắt cái mất dạng, ngay cả say rượu cũng tỉnh táo hoàn toàn. Trong lòng Tô Tiểu Đại bật cười khoái trá, anh ta ngốc quá đi mất, cứ xin số điện thoại là cô phải cho sao? Dãy số nhảm nhí cô vừa đọc bừa kia, có gọi tới Tết năm sau cũng chẳng được!

Dõi theo bóng lưng Tô Tiểu Đại, ánh mắt của anh chợt trở nên xa xăm. Không ngờ trên thế giới này, chuyện đó cũng có thể xảy ra. Không cần biết cô ta là ai, trước hết cứ giữ cô ta lại rồi quyết định sau cũng không muộn.