Phúc Hắc Không Phải Tội

Chương 49




“Đương nhiên bởi vì tôi thích cô Tô rồi.”

Tô Tiểu Đại kinh hãi nuốt một ngụm nước bọt, sau đó khô cằn mở miệng: “Anh Lạc thật biết nói đùa.”

Nhưng Lạc Vũ Minh cũng không theo kịch bản của cô, ngược lại bày ra vẻ thâm tình: “Cô Tô, tôi nghiêm túc đấy.”

Tô Tiểu Đại im lặng, cô làm sao biết thời điểm này cô lại có lực hút như nam chân chứ? Có thể khiến cho chàng đẹp trai thích cô quả là quá khủng khiếp rồi. Cô đưa ngón tay có đeo nhẫn cưới, kiên quyết nhấn mạnh: “Tôi đã kết hôn thưa anh!” Đây là sự thật, không phải viện cớ này nọ đâu nhé.

Nhưng trên thế giới vẫn có một tinh thần kiên trì bất khuất, Lạc Vũ Minh khẽ nhíu đôi mày: “Tôi không để bụng đâu.”

Được lắm, anh đẹp trai, anh thắng! Tô Tiểu Đại kéo tay Dương Trừng Trừng: “À bái bai anh Lạc, chúng tôi bận rồi, xin kiếu trước!”

Lạc Vũ Minh không hề ngăn cản, chỉ rất phong độ mà cười cười: “Lần sau gặp lại nhé cô Tô.”

Gặp lại cái khỉ mốc, để cho ông lớn nhà cô mà biết chuyện tày đình này thì chỉ có nước nhảy lầu mới rửa hết tội!

Dương Trừng Trừng bị Tô Tiểu Đại kéo về phòng, cho đến khi vào trong, cô mới ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm: “Sợ thật đấy, thái hậu.”

Dương Trừng Trừng nhún vai: “Mình không ngờ còn có kẻ xem trọng cậu!”

“Làm ơn, mình đâu có tệ hại đến thế!”

Dương Trừng Trừng miệng cười nhưng lòng không cười: “Chẳng lẽ cậu muốn cùng hắn ta phát sinh chuyện gì?”

Tô Tiểu Đại lắc đầu ngay lập tức. Cô nào thương yêu, hắn ta, phát sinh cái quái gì!

“Về sau, cậu nên giữ khoảng cách với hắn.”

Cô tiếp tục gật đầu chấp thuận.

Tục ngữ có câu, chạy được hòa thượng, không chạy được chùa, hôm sau Tô Tiểu Đại vừa tan tầm thì đã thấy Lạc Vũ Minh đứng trước công ty. Tô Tiểu Đại hoảng hồn cầm cặp táp che mặt, đáng tiếc động tác không đủ nhanh, hắn ta vừa thấy cô liền nhanh chóng tiến gần áp đảo: “Cô Tô, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Tô Tiểu Đại vô cùng bất lực đáp: “À…ừ, chào anh.”

Thế nào lại đến tìm cô nữa vậy?! Trời ạ. Đối diện với ánh mắt của Lạc Vũ Minh, Tô Tiểu Đại cảm thấy rất mất tự nhiên.

“Tôi muốn mời em dùng cơm, không ngại chứ?” Hắn tươi cười hỏi.

Nếu là kẻ khác, Tô Tiểu Đại sẽ đồng ý, vì được dắt đi ăn không tốn tiền mà, nhưng riêng hắn, thôi ngay. Chỉ thấy cô ngại ngùng từ chối: “Xin lỗi anh, tôi phải về nấu cơm cho chồng tôi ăn. Anh đi một mình đi.”

Ý tứ rõ ràng, nghe một lần đã hiểu, thế nhưng Lạc Vũ Minh vẫn mắt điếc tai ngơ, nhẫn nại hỏi tiếp: “Vậy khi nào em rỗi?”

“Hôm nào đó sẽ rỗi…” Tô Tiểu Đại trả lời qua quýt nhằm kết thúc câu chuyện.
Lạc Vũ Minh cũng không tiện ép cô, để không mất thời gian, hắn quyết định dừng tại đây. Hắn không tin đối với sức hấp dẫn của hắn, cô còn không thể không tự mình sa vào lưới.

“Được, hôm khác tôi lại đến, chào em.”

Nhưng Tô Tiểu Đại rất khổ sở. Đầu tuần đến cuối tuần đều nhận được 30 đóa hoa hồng, ngày nào cũng thấy hắn ở dưới công ty đợi cô, thật sự muốn chọc người ta nổi nóng à?! Chàng đẹp trai thần kinh bất ổn hay sao, thân là phụ nữ có chồng mà vẫn muốn ve vãn làm gì chứ!

Quả nhiên, chiều nay vừa tan việc, chiếc xe hơi thể thao màu đỏ lại đỗ trước công ty. Tô Tiểu Đại bất đắc dĩ đi tới, lý do nào cũng đã dùng, lần này biết viện cớ sao đây?

“Em đã có thời gian chưa?”

Tô Tiểu Đại cảm thấy mệt mỏi quá mức với chuyện vớ vẩn này, bèn nhất trí sẽ nói thẳng cho hắn nghe rồi không liên quan nữa. Nhìn xung quanh, người người lui tới, lại còn có đồng nghiệp của mình, Tô Tiểu Đại bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Nhưng mà khi tới nơi…

Thành phố C thiếu gì chỗ, lại chui vào nhà hàng của Đào Dục mở, bị Đào Dục nhìn thấy thì núi lửa phun trào ngay.

“Hay đổi địa điểm được không?”

Lạc Vũ Minh tỏ ra nghi ngờ: “Em không thích nơi này à?”

Tô Tiểu Đại càng không muốn giải thích, chỉ phiền não nói: “Đi thôi.”

Cầu mong đừng gặp phải Đào Dục, nhưng đáng tiếc, sự thật chứng minh, Tô Tiểu Đại hôm nay vận số không tốt.

Lạc Vũ Minh mời cô tới phòng ăn tầng bảy, nơi này đương nhiên cô đã ghé qua, là đi cùng Lăng Duy Trạch, tầng này chi phí thấp nhất cũng 5 con số, chàng đẹp trai này có vẻ chịu chơi nhỉ? Nổi bần bật khi đi tán tỉnh phụ nữ đã có chồng mới lạ đời!

Không thể không nói Lạc Vũ Minh rất biết gợi chuyện, khác hẳn ông chồng nhà cô, lúc nào cũng khí thế bức người. Cuối cùng, Tô Tiểu Đại mải mê ăn uống mà quên luôn mục đích chính. Bởi mới nói, kiểu gì cũng là sinh vật đơn bào.

Đến lúc định hình lại mới thấy Lạc Vũ Mình nhìn chằm chằm mình, bỗng thấy ngượng, bèn không ăn nữa. Nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Hi vọng anh sau này đừng tới tìm tôi nữa.”

Biết Tô Tiểu Đại sẽ từ chối, hắn vẫn thản nhiên hỏi lại: “Sao vậy?”

Này còn cần giải thích ư, “tôi đã kết hôn rồi, là có chồng rồi đó.” Ý tứ rõ như thế mà vẫn vờ không hiểu.

“Tôi không ngại em đã kết hôn đâu.”

Ông nội ơi, ông không ngại nhưng tôi ngại, ông là trai trẻ, tôi là phụ nữ có chồng, cả ngày cứ dở hơi tặng hoa, ai mà chịu cho xiết.

Thấy nói chẳng khác nào nước đổ lá khoai, cô bỗng nhấn mạnh thêm: “Quan trọng là tôi không có tình cảm với anh, tôi rất yêu chồng mình, chúng ta không có tương lai đâu.”

Một lời này khiến Lạc Vũ Minh đổi sắc, tựa hồ đánh trúng cái gì ở hắn, ngay cả cười cũng không cười nữa. Hắn thừa dịp Tô Tiểu Đại thiếu phòng bị, chộp vội lấy tay cô: “Nhưng tôi thực sự rất thích em!”

“Anh buông tay tôi ra!” Cô bắt đầu phản ứng kịch liệt.

Lạc Vũ Minh đồng ý buông tay, nhưng bỗng nhiên hắn đứng dậy bước tới, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực: “Tôi thích em, xin em đừng chối từ tôi, xin em đấy!”

Đột ngột bị hắn ôm, Tô Tiểu Đại hoàn toàn sửng sốt, cô cố gắng giằng co với hắn, cùng lúc đó ngoài cửa truyền tới một thanh âm lạnh lùng.

“Không biết ngài đây ôm đủ chưa, có thể buông vợ tôi ra được rồi?”

Tô Tiểu Đại khiếp sợ quay đầu, chẳng ai khác ngoại trừ Lăng Duy Trạch. Thời điểm đó cô đẩy mạnh hắn ra, sau đó cuống cuồng chạy tới bên người anh, chẳng biết làm sao.

Cô thề, cô không làm gì có lỗi với anh hết. Nhưng bấy giờ nhìn gương mặt lạnh lùng kia, nhất thời không biết giải thích thế nào, gấp gáp đến độ nước mắt chực tuôn rơi.

Sững sờ qua đi, Lạc Vũ Minh hồi phục tinh thần, hắn sửa sang cổ áo hơi xốc xếch của mình rồi mỉm cười với Lăng Duy Trạch: “Anh trai, đã lâu không gặp!”