Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ

Chương 24: Kỳ Ba Hiểu Lầm




Một cỗ xe ngựa điên cuồng mà chạy, tàn sát hàng quán hai bên đường, dọa cho thương nhân mặt tái mét, vội vã gom đồ lui về trong góc.

Xe ngựa như bay tiến về phía trước, vó ngựa sắc bén cao cao giơ lên, xem xung quanh như chỗ không người.

Để cho mọi người biến sắc mặt là, trước đầu xe ngựa một khoảng cách, đứng một đôi tiên đồng ngọc nữ hài tử, hai đứa hi hi ha ha cười, bất tri bất giác nguy hiểm đang tới gần.

“Tránh ra! Tránh ra!”

Hí! Hí!

Dồn dập vó ngựa càng ngày càng tới gần.

Mạc Túc híp đôi con ngươi, sát ý bùng nổ.

Mạc Nhất chuẩn bị có động tác, lại bị Mạc Túc bình tĩnh kéo lại.

“Chủ tử! Sao lại...” Mạc Nhất nghi hoặc khó hiểu không thôi.

Mạc Túc mới ra hiệu cho hắn nhìn về phía lầu cao.

Mà lúc này, từ cửa sổ nhảy bắn ra ba người, ba người nhanh phóng phi thân xuống, giận dữ hướng xe ngựa hô lớn:

“Người trong xe ngựa, mau cho ta dừng lại!”

Động tác lại không chậm mà hướng tới hai đứa nhỏ phi thân tới, có một mạt thanh y bóng dáng, rực rỡ bắt mắt.

Vèo!

Trong tay ám khí tật bắn mà ra, nhắm ngay hai chân xe ngựa.

Hí!

Rầm!

Con ngựa thống khổ ngã xuống đất, thất thanh kêu một tiếng.

Mà phía sau, không có ngựa chống đỡ, xe ngựa cũng chật vật đổ rạp xuống, ngã trái ngã phải.

Tiếng thất thanh la hét truyền ra, hoàn toàn một mảnh hỗn loạn.

Con ngựa tuy ngã xuống, nhưng lực quán tính quá nhiều, thân ngựa vẫn phi về phía trước vài mét.

To lớn thân mình, vẫn là định hướng hai đứa nhỏ đè bẹp xuống.

Tất cả mọi người xung quanh lấy tay che mắt, không nỡ nhìn thảm cảnh này.

Nhưng mà...

Bị ngựa đè bẹp thành thịt vụn thảm cảnh cũng không có xảy ra, mà là Đế Thanh Hàn như chúa cứu thế xuất hiện, mỗi tay ôm một đứa, phi thân dựng lên, đem ngựa đá phi thành một bãi thịt vụn.

Cố Đình Diệp, Đoan Mộc Huyền, Đế Thanh Hàn đều phi thân xuống, nhưng Đế Thanh Hàn tu vi cao hơn, cho nên động tác nhanh nhất.

Cũng không biết là vì cái gì, có một giọng nói nói cho hắn, không được để hai đứa nhỏ kia xảy ra chuyện.

Đợi trần ai lạc định rồi, Đế Thanh Hàn mới để hai đứa nhỏ xuống, hỏi han quan tâm:

“Các ngươi không sao chứ?”

Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng toàn bộ quá trình đều là mộng bức, không biết chuyện gì đã xảy ra.

Đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại, phát hiện một người thiếu niên với khuôn mặt bình phàm đứng trước mặt, dùng ánh mắt lo lắng quan sát bọn họ.

“Oa! Soái thúc thúc, vừa rồi là ngươi cứu chúng ta sao?” Mạc Du Hồng ánh mắt phát sáng, khóe miệng chảy ra trong suốt chất lỏng, hai tay phi phác mà tới, ôm lấy đùi của Đế Thanh Hàn.

Mạc Vân Long lại đứng cách xa một khoảng cách, bất lực vỗ trán.

Muội muội! Mắt của ngươi có vấn đề đi! Người nam nhân này rõ ràng còn không đẹp bằng phía trước Đông Phương Hạo Hiên đi? Vì cái gì ngươi còn nhiệt tình như vậy?

Làm người ca ca, hắn mệt mỏi quá! Càng ngày càng không thể hiểu được thẩm mỹ của muội muội nhà mình.

Khoan đã...

Muội muội sẽ không tự nhiên dễ dàng thân cận người khác, trừ phi trên người nam nhân này có gì đó đặc biệt, tựa như là độc lực của Đông Phương Hạo Hiên phía trước.

Chẳng lẽ?

Mạc Vân Long nghĩ vậy, cũng đưa mắt âm thầm quan sát Đế Thanh Hàn.

Đế Thanh Hàn đối diện với một đôi tỏa sáng con ngươi, rõ ràng sửng sốt một chút, mặt dù trước mặt tiểu hài nhi đeo xấu xí mặt nạ, nhưng đôi mắt lại sáng trong, đơn thuần dị thường.

Hắn trong lòng mềm nhũn, nhịn không được ngồi xổm xuống, bắt lấy bả vai Mạc Du Hồng, lo lắng mà kiểm tra khắp nơi:

“Ngươi không có việc gì đi? Cha mẹ ngươi đâu?”

Mạc Du Hồng tay nhỏ lén lút sờ mó soái ca, miệng lại ngọt ngào nói:

“Thúc thúc, ta không sao, mẫu thân ta ở bên kia!”

Đế Thanh Hàn theo hướng chỉ nhìn qua, sau đó đối diện với một đôi con ngươi đen thẳm như hồ sâu.

Cặp mắt kia tựa nhìn hắn, nhưng lại rõ ràng không phải hắn, trong ánh mắt nàng, ảnh ngược chính là hồng y tiểu hài nhi.

Đế Thanh Hàn trong lòng chợt căng thẳng, đôi mắt kia... rất giống rất giống một người, trên người uy nghiêm làm cho hắn sợ hãi.

Nhưng trong lòng có một cổ bất bình, làm cho hắn đột nhiên bất chấp tất cả, vọt đến trước mặt Mạc Túc, chất vấn:

“Ngươi thật là một nữ nhân tàn nhẫn, bọn họ là cốt nhục của ngươi, vì sao trơ mắt mà nhìn bọn họ rơi vào nguy hiểm?”

Mạc Du Hồng muốn che mặt, nhưng mà phát hiện chính mình đang đeo mặt nạ, chỉ có thể ấp ủ lo lắng lùi về sau, cùng Mạc Vân Long châu đầu ghé tai.

Soái thúc thúc, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi đâm phải họng súng rồi...

Mạc Vân Long lại có chút vui sướng khi người gặp họa.

Mạc Túc ngẫm lại cũng có chút không thể tin tưởng, từ trước đến giờ, vẫn là có người như vậy đứng trước mặt, lớn tiếng chất vấn nàng.

Kì lạ là, cũng không tức giận, chỉ là hờ hững nhìn Đế Thanh Hàn, mỉa mai nói:

“Không phải có ngươi người này xen vào việc người khác sao?”

Đế Thanh Hàn đỉnh đầu bốc khói, khuôn mặt xanh trắng: “Ngươi...!”

Tay chỉ vào Mạc Túc run rẩy, nói không nên lời, hẳn là tức đến muốn hộc máu.

Hắn xông ra cứu hài tử của nàng, nàng ngược lại nói hắn xen vào việc người khác, thật là tức chết hắn...

Quả nhiên, nữ nhân trên đời này đều là đại móng heo!!!

Hai tháng nay, hắn coi như là gặp đủ. Thiên hàng tai tinh cho hắn a!

“Vị phu nhân này nói vậy là không đúng rồi, ba người chúng ta thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, sao có thể xem là xen vào việc người khác?” Đoan Mộc Huyền phe phẩy quạt xếp, miệng vừa nói, ánh mắt lại âm thầm mà đánh giá Mạc Túc.

Đế Thanh Hàn cho Đoan Mộc Huyền một ánh mắt tán thưởng, biểu tình ngươi nói rất đúng.

Cố Đình Diệp song song với Đoan Mộc Huyền, thấy bộ dạng ngu ngốc này của hắn, bĩu môi, mắt trợn trắng.

Nhưng cũng đồng tình Đoan Mộc Huyền, cho nên cắm một câu:

“Đúng vậy, nếu không có chúng ta, e rằng hài tử của ngươi đã...”

Chưa đợi hắn nói hết, Mạc Túc đã dùng một đôi giết người ánh mắt nhìn hắn, khóe miệng chế giễu nói:

“Cho nên, ba vị công tử đây là có lý do tới chất vấn ta? Hoặc là, muốn cứu người thù lao?”

Lời này, khiến cho Đế Thanh Hàn, Đoan Mộc Huyền, Cố Đình Diệp đồng loạt sắc mặt khó coi.

Hiện tại không chỉ là nói bọn hắn xen vào việc người khác, mà ngụ ý bọn họ âm hiểm xấu xa, có mục đích mới cứu người.

Hơn nữa, lời này còn vũ nhục bọn họ thân phận.

Ở Thiên Nguyệt Thành này, ai không biết bọn họ thân phận không tầm thường, không dễ chọc, nàng lại vô tri mà vũ nhục bọn hắn!

“Vị phu nhân này, ngươi nên cẩn trọng lời nói của mình, ta mặc kệ ngươi ở nơi khác như thế nào, nhưng đây là Thiên Nguyệt Thành, không phải nơi để ngươi muốn nói gì thì nói, mà lấy thân phận của chúng ta, không cần vì chút thù lao mà dựng ra màn kịch này!” Cố Đình Diệp tức giận phủi tay, lăng nhiên mà nói.

Trong lòng lại nghĩ, không toan tính gì cứu người, ngược lại bị cho là lòng lang dạ sói, thật là đổ tám đời mốc.

Khẳng định là Đế Thanh Hàn cái này xui xẻo mốc lây cho bọn họ.

Mạc Túc ánh mắt ở Cố Đình Diệp trên người đảo qua, trong óc hiện lên một chút hình ảnh, cũng không nhiều.

Trong ký ức của nguyên chủ, Cố gia cũng không nổi bật, nhưng được cái công chính liêm minh, vụ án bảy năm trước, Cố gia cũng không tham dự.

Ngược lại là hai người khác, nguyên chủ không có ký ức, nhưng nhìn cách ăn mặc cùng khí chất, hẳn cũng là xuất thân bất phàm.

Nhưng, như vậy thì sao?

Mạc Túc nàng xưa nay chưa từng sợ bất cứ ai, bất cứ việc gì.

Nếu là trước kia, Đế Thanh Hàn dám chất vấn la hét trước mặt nàng như thế, nàng đã đem hắn tấu đến kêu cha gọi mẹ.

Chẳng lẽ bọn họ cho rằng, không có ba người thì bọn nhỏ sẽ xảy ra chuyện.

Mạc Túc chỉ tức giận vì bọn họ miệng thúi trù ẻo thôi.

Mạc Túc đảo qua Cố Đình Diệp, thanh âm sâu kín, trôi theo tiếng gió:

“Thiên Nguyệt Quốc Cố gia, cũng bất quá như thế!”

Cố Đình Diệp sắc mặt khó coi, ánh mắt bất thiện nhìn Mạc Túc.

Nàng này, cũng quá không coi ai ra gì đi, Cố gia ở Thiên Nguyệt mặc dù ẩn nhẫn tự mình, nhưng uy danh cũng không phải là kẻ nào đều có thể tùy tiện dẫm.

Tạch!

Cố Đình Diệp hừ lạnh, mở ra quạt xếp trong tay, một đạo lam quang chợt lóe, có ba đạo ám khí từ quạt xếp bay ra, thẳng chỉ Mạc Túc.

Vù! Vù! Vù!

Mặc dù thế tới rào rạt, nhưng cũng không có sát khí, hiển nhiên Cố Đình Diệp chỉ là muốn uy hiếp Mạc Túc một phen.

Nhưng, tựa hồ hắn uy hiếp nhầm người.

Mạc Túc thân mình cũng không cử động, ba thanh ám khí cứ như vậy mà đình ở giữa không trung, cách nàng một mét có hơn, không thể lại tiến thêm một bước.

Cố Đình Diệp cánh tay cứng đờ, trong lòng hơi hơi kinh hãi, ánh mắt nhìn phía sau Mạc Túc, có chút kiêng kị.

Đây là cái gì thủ đoạn, cư nhiên có thể vô thanh vô tức mà hóa giải chiêu thức của hắn?

Những người này, rốt cuộc là người nào.

Mặt khác, Đoan Mộc Huyền cũng nhíu mày, âm thầm quan sát Mạc Nhất.

Người nam nhân này, khí tràng quá mức kinh người, ở vừa rồi trong nháy mắt, hắn dường như thấy được, ngón tay người nọ khẽ nhúc nhích.

Mạc Túc nhìn bọn họ hai người biểu tình, cũng đoán được hai người kia tựa hồ hiểu lầm vừa rồi là Mạc Nhất ra tay.

Nhưng, nàng chỉ là câu lấy khóe môi, cũng không giải thích.

Không khí lúc này, tựa hồ có chút vi diệu.

Đế Thanh Hàn một lúc nhìn đồng bọn, một lúc lại nhìn sang Mạc Túc đoàn người, nhưng rốt cuộc không có lại nháo.

Ở vừa rồi trong nháy mắt, hắn cơ hồ đã biết chính mình phạm vào một cái đại sai.

Đám người kia, vừa nhìn liền biết là thân phận không tầm thường, bằng vào thân thủ của nam nhân kia, hai đứa nhỏ cũng tuyệt đối sẽ không thật sự xảy ra chuyện.

Cho nên, nữ nhân kia mới nói, là bọn hắn lo chuyện bao đồng.

Nhưng, Đế Thanh Hàn không biết vì cái gì, vẫn một mực khó chịu.

Hắn nhìn Mạc Túc, trong ánh mắt dâng lên một tia tìm tòi nghiên cứu.

Mạc Túc vừa lúc đem ánh mắt dời qua.

Đế Thanh Hàn cả kinh, chột dạ cúi đầu.

Trong lòng kinh đào hãi lãng, ngoài người kia, hắn hôm nay ở một nữ nhân trên người, thế nhưng thấy được thượng vị giả khí thế.

Mà đôi mắt kia, như hồ sâu giếng cổ, ẩn chứa tận cùng hoang vu cùng lạnh bạc, làm cho hắn không dám đối diện.

Đúng lúc này, một trận hỗn loạn truyền đến, đánh gãy vi diệu không khí.

Bên kia truyền đến tiếng mắng chói tai của một nữ nhân:

“Các ngươi đám tiện tỳ này, muốn mưu sát bổn công chúa sao? Rốt cuộc là ai, ai dám cản đường bản công chúa? Còn các ngươi này đó thị vệ đều không có mắt sao, cũng dám để tiện dân đến gần xe ngựa của ta?”

Thanh âm kia thập phần chói tai, trong giọng nói tràn đầy ác ý cùng khinh nhục.